Nơi Zumy được đưa vào là một tòa khu cho khoa nghiên cứu y học. Từ bề ngoài nhìn vào không khác gì những tòa nhà khác. Nhưng khi cô Thầu đi đầu đẩy cửa vào, bên trong lại là thế giới hoàn toàn khác.
Sàn nhà được lót gạch sứ, sạch sẽ trong suốt đến nỗi có thể phản chiếu bóng mờ của mình. Xung quanh là những bức tường màu trắng tinh khôi. Về tổng thể, trông còn tinh khiết hơn cả bệnh viện mà tôi từng thấy.
Tòa sảnh trước mắt không lớn, nhưng rất thoáng đãng, chỉ có độc một cái quầy ở chính giữa, có lẽ dùng để tiếp khách.
“Chào mừng, tôi có thể giúp được gì cho mọi người?” Một cô gái khoác trang phục màu trắng đứng ngay ngắn trước quầy, hướng chúng tôi nở nụ cười thân thiện.
“Tôi là giáo viên của cô bé Zumy, còn đây là những học sinh cùng lớp. Chúng tôi muốn tới thăm cô bé.” Cô Thầu vừa nói vừa đưa thẻ nhận dạng của mình ra.
Cô gái “áo trắng” rất nhanh tiếp nhận, nhập những số liệu gì đó trên máy tính, sau đó rất thân thiện trả lại thẻ, tay kia chỉ ra một phía cầu thang, hướng dẫn: “Mọi người đi hết cầu thang này rẽ phải, căn phòng thứ ba là nơi của cô bé đó.”
Nói một tiếng cảm ơn, cô Thầu liền dẫn chúng tôi đi lên cầu thang.
Cầu thang không ngắn, nó gần giống như đi vòng theo xoắn ốc nhưng không phải, chỉ quẹo vòng nhẹ liền có hai lối rẽ hành lang.
Hành lang có chút âm u, thần kỳ là hơn ba chục con người đều thống nhất ngậm miệng, không ai phát ra tiếng. Chỉ có tiếng giày va vào sàn.
Rất nhanh liền thấy căn phòng đó, Enju đi bên cạnh liền tới trước mở cửa cho cô Thầu và mọi người vào.
Tôi vì đi sau cô Thầu nên cũng vào nhanh hơn, tầm mắt đảo quanh liền nhanh chóng xác định được phương hướng.
“Cô giáo, mọi người.” Demon đang ngồi cạnh bên giường thấy chúng tôi tới, thoáng sửng sốt rồi rất nhanh đứng dậy.
“Zumy sao rồi?” Cô Thầu gật đầu, tự mình ngồi xuống chiếc ghế mà Demon vừa ngồi, nhàn nhạt cất tiếng.
“Các bác sĩ bảo bạn ấy bị thương nặng, cần điều trị thời gian. Hiện tại vẫn còn đang hôn mê.” Cất giọng khàn khàn, Demon không còn vẻ cà lơ phất phơ như trước, ngược lại có vài phần xơ xác.
Tầm mắt nhìn xuống, cả người Zumy đều bị băng bó, không chỗ nào lành lặn, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt vẫn nhắm nghiền im lặng. Có thể nói lần ngã lầu sáng nay đã gây thương tích nghiêm trọng như thế nào.
Tôi cúi đầu, che đi ánh mắt sốt ruột và bất an.
“Chuyện lần này không ai mong muốn xảy ra. Cũng là lần cảnh tỉnh cho các em không được đi loạn...”
“Bạn ấy không đi loạn, chắc chắn là có chuyện gì đó, em muốn điều tra.”
Giọng Demon dứt khoát cắt ngang lời cô Thầu, ánh mắt chứa đầy vẻ phẫn nộ.
Nheo mắt, cô Thầu lạnh giọng: “Chuyện này để cho hội kỷ luật chấp pháp và bảo vệ lo liệu. Em một học sinh nít ranh nhúng tay vào làm gì?”
Không để cho Demon có cơ hội nói, cô Thầu liền quét mắt một vòng, cất giọng lạnh lùng cảnh cáo: “Trong nội quy có ghi không được đi loạn, hơn nữa nếu trong số các em có người nào vi phạm, sẽ bị tước đoạt toàn bộ điểm thành tích, nặng hơn thì trực tiếp đuổi học. Cô không hy vọng một phút nông nổi bốc đồng của các em mà dẫn đến hậu quả gì.” Câu cuối cô Thầu nhấn mạnh, dường như đang nói cho Demon nghe.
Mặt Demon hết xanh lại đỏ, mấp máy miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Sau vài phút, thấy không ai phản kháng gì. Cô Thầu quay đầu nhìn Zumy một lát, tiếp tục lên tiếng: “Zumy gặp chuyện, lớp chúng ta cũng nên quan tâm bạn. Từ giờ mỗi ngày sẽ phân ra một người được nghỉ học một buổi luân phiên ra đây trông bạn. Mỗi người ra trông sẽ được tặng lượng điểm thành tích nhất định. Nhưng cũng đừng nghĩ nhân dịp này mà trốn đi chơi. Cô sẽ kiểm tra danh sách người thăm của hệ thống nơi này.”
Một số người còn khó chịu hoặc ý đồ gì đều tự động ngoan ngoãn, không ý kiến gì.
Thấy hiệu quả như vậy, cô Thầu hài lòng. Đứng dậy bước ra cửa: “Cả lớp tự phân công nhau, hôm nay bạn Demon trông, ngày mai bạn khác. Bây giờ ai muốn ở lại một lát thì ở lại, ai muốn về thì đi theo cô.”
Tất nhiên là không ai ở lại đây làm gì cả, tất cả nhao nhao nói vài câu hỏi thăm rồi lũ lượt nối gót cô Thầu đi về.
“Tôi cũng đi về đây, mai để tôi trông. Cậu vất vả rồi.” Enju tiến lên vỗ vai Demon rồi đi về.
Giờ trong phòng chỉ còn lại tôi và Demon, còn có Zumy đang nằm trên giường.
“Cậu chưa về?” Demon liếc mắt nhìn tôi một lát, ngồi xuống ghế gọt táo.
Tôi sờ mũi, có chút lo lắng nhìn Zumy, bước tới tựa vào đuôi giường: “Tôi lo lắng Zumy, muốn nhìn thêm một lát.”
Tiếng xoẹt xoẹt gọt táo vẫn đều đều vang lên, bầu không khí bỗng trở nên im lặng quái dị.
Qua hồi lâu, tôi đang suy nghĩ trăm chuyển muốn nói câu nào đó, thì giọng Demon truyền tới: “Tôi muốn điều tra chuyện này.”
Tôi ngập ngừng nói: “Cậu cũng vừa nghe cô nói gì rồi.”
Demon chuyển tầm mắt nhìn thẳng vào tôi, cất giọng cố chấp: “Thì sao? Tôi không tin mấy người kia.”
Mấy người trong miệng Demon là chỉ hội kỷ luật và đám bảo vệ.
Thở dài trong lòng, tôi hỏi lại: “Cậu muốn điều tra thế nào?”
“Căn phòng đó.” Demon quay đầu về, tiếp tục chuyên chú gọt táo.
Căn phòng đó ở trong ký túc xá nữ, Demon cậu ta định chui vào kiểu gì? Đừng nói là lẻn vào nhé? Cậu ta cũng quá can đảm đi?
Nghĩ đến vị quản lý quái dị trong ký túc, không hiểu sao khiến tôi nổi lên tầng da gà.
Nhưng tâm tư vừa chuyển đến căn phòng lời đồn trong lời nói của Enju hồi trước, tôi lại cảm thấy vô lực.
Không phải tôi sợ, những chuyện ma quỷ liên tiếp xảy ra từ khi tôi đến đây còn thiếu sao. Cho dù không sợ, tôi chỉ lo với năng lực hiện tại của mình thì có thể đâm đầu vào đó không.
“Tôi đi một mình, cậu không cần tham gia.” Như đọc được suy nghĩ của tôi, Demon phán một câu.
“Không được.” Gần như ngay tức khắc tôi liền thốt lên. Zumy gặp chuyện, giờ còn muốn trơ mắt nhìn Demon nối tiếp sao? Họ đâu phải người chơi.
“Để tôi đi, cậu không thể lẻn vào. Trong đó phòng bị sâm nghiêm.” Tôi tự động bỏ qua phần “đêm qua không về mà chưa thấy ai phạt mình”, rất nghiêm túc nói.
“Tôi tự có cách.” Demon nói xong, liền quay lưng lại tỏ ý tiễn khách.
“Thôi được, tùy cậu. Sáng mai có gì bàn bạc kỹ càng, tối nay cứ nghỉ ngơi đi. Giờ muộn rồi, tôi về trước.” Mắt thấy thời gian không còn sớm, tôi chủ động lên tiếng rồi mở cửa đi về.
Thời điểm bước tới cầu thang, như cảm nhận được điều gì đó, tôi quay người lại. Lông mày nhíu lại nhìn vào hành lang sâu hun hút kia, giống như có thứ gì đó đang nhìn tôi chằm chằm.
Cố gắng loại bỏ cảm giác khó chịu trong người, tôi bước nhanh xuống cầu thang. Chào chị áo trắng một tiếng rồi xách cặp ra ngoài.