Mộng Giới (Ranh Giới Thực Ảo)

Chương 42: Chương 42: Chương 43




Trên đường đi về, tôi có ghé qua quầy tạp hóa của trường. Mua ít lon nước và mấy vật dụng cá nhân, cà thẻ cũng không tốn bao nhiêu điểm.

Bật nắp một lon trong đó uống trước, tôi mới nhấc bước về ký túc xá.

“Ran Ran, Ran đi đâu lâu quá.”

Mới đặt chân vào cửa phòng, chưa kịp phản ứng đã bị một bóng dáng màu hồng ào vào phòng. Giương mắt nhìn, mới thấy thì ra là Cherry đang bám cánh tay mình làm bộ mặt nũng.

Da gà da vịt không hiểu sao tầng tầng nổi lên. Khóe miệng tôi co lại, mới rặn ra một câu: “Cherry làm sao đấy?”

“Cherry đâu có làm sao đâu, chỉ quan tâm Ran tí thôi mà.” Có lẽ Cherry thấy mặt tôi không được bình thường, mới bỏ tay ra, nhưng vẫn giương mắt long lanh làm nũng.

“Cherry, cậu có thể bình thường lại được không?” Không quen nhìn cái bộ dáng lấy lòng này, tôi nhét vào tay Cherry túi nước mới mua, rảo bước vào trong.

“Hì hì” Đoán chừng thấy tôi có vẻ không có gì giận dỗi, ánh mắt nghi ngờ của Cherry mới tin tưởng phần nào. Cầm lấy bịch túi, nhanh chân theo vào trong.

Liếc mắt một vòng liền thấy Ruby đang trong phòng bếp bận rộn, còn Sarrchi đang ngả ra sau tựa vào ghế xem phim. Thấy tôi đến chỉ chào vài câu như bình thường.

“Tôi vào trong nghỉ lát, có gì đến cơm gọi tôi nhé.” Trước khi về phòng, tôi buông lại một câu. Chủ yếu là nói cho Ruby nghe thôi, hai người kia không tin tưởng được.

“Biết rồi, Ran ngủ tí đi.” Giọng nói ôn hòa của Ruby từ trong phòng bếp truyền ra.

Yên tâm khóa cửa lại, tôi khoanh chân ngồi lên giường. Ngón tay giơ lên mở ra bảng hệ thống.

Trong hành trang có nhiều thêm vài thứ, là vật phẩm được nhận thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ Quỷ thư.

Nhiệm vụ cấp bốn sao không phải thấp, độ khó cao thì vật phẩm sau đó cũng tương đương giá trị hơn.

Tối qua sau khi tôi hoàn thành, tâm tình vốn kích động lại bất ngờ gặp chuyện sáng nay, khiến tinh thần trùng xuống, nhất thời quên mất vụ này. Vẫn may lúc về tôi còn nhớ ra.

Ngón tay nhấn xuống xem thông tin vật phẩm. Sau khi hoàn thành tôi nhận được hai thứ. Một là sáo trang phẩm cấp lam, cái còn lại là một quyển trục dịch chuyển.

Sáo trang này có hình dạng như găng tay thể dục bình thường, giữa các đốt ngón tay có lắp một cái đệm, vừa có thể đỡ đòn bảo vệ tay, vừa có thể phóng ra dây thép sắc bén. Là trang bị phòng thủ không tồi. Hơn nữa còn có chức năng ẩn hình, khiến người khác không nhìn thấy mình có găng tay.

Đeo vào tay, cử động một chút, tôi mới nhìn sang quyển trục bên cạnh. Cái này cũng rất hữu dụng, có thể dịch chuyển tối đa ba người tới địa điểm mà mình muốn. Nhưng nó có hai cái bất tiện, một là chỉ có thể dùng một lần, hai là địa điểm mình muốn chuyển phải thật miêu tả chi tiết trong đầu, nếu không sẽ bị chuyển đến nơi khác.

Tuy vậy, có một thứ đảm bảo cho mình thêm đường lui, cũng là bảo vật khó có.

[Bạn đã đạt cấp chín. Đồng ý nâng cấp thuộc tính?]

[Bạn đã đạt cấp mười. Đồng ý mở chức nghiệp?]

Hai âm thanh thông báo liên tiếp từ hệ thống vang lên trong đầu, tôi đưa mắt nhìn vào bảng thuộc tính, quyết định phân đều vào nhanh nhẹn và sức mạnh.

Một luồng ánh sáng dịu nhẹ lướt qua cơ thể, tôi cảm giác cơ thể của mình lại bớt đi phần trì trệ, trở nên nhanh hơn.

Sau đó tầm mắt mới nhìn sang nút chức nghiệp mới hiện bên cạnh nút hành trang. Ngón tay ấn vào, một loạt hơn mười chức nghiệp hiện ra trước mắt tôi.

Bao gồm kiếm sĩ, cung thủ, thích khách, pháp sư, sát thủ, mục sư, đấu sĩ, xạ thủ, dị nhân, âm sư.

Trong đó đấu sĩ và kiếm sĩ thiên về công kích cận chiến. Cung thủ và xạ thủ là hệ tầm xa, pháp sư và mục sư thuộc hệ phép thuật. Thích khách và sát thủ là chủ về ám khí và ẩn giấu. Dị nhân và âm sư lại chuyên công kích bằng sóng âm.

Đọc sơ qua một lượt, tôi đã hiểu rõ tổng quát đặc điểm từng chức nghiệp.

Nghĩ đến trang bị của mình là song kiếm, tôi nhíu mày suy tư một chút, ngón tay di động nhấn vào mục kiếm sĩ.

Liền giây tiếp theo, hơn mười điểm thuộc tính được tặng khi mở chức nghiệp tự động tăng điểm cho phù hợp với kiếm sĩ, khiến tôi lại lần nữa hưởng thụ cảm giác sảng khoái toàn thân.

Vốn nếu tôi không có song kiếm, tôi sẽ do dự nghiêng về thích khách. Hiển nhiên tôi thích ẩn giấu hơn, nhưng ở một thế giới như thế này, sớm muộn tôi vẫn phải đánh. Vậy chi bằng hỗ trợ người khác đánh, thì tôi càng muốn tự bằng thực lực của mình, vậy mới yên tâm.

“Ran, mau ra ăn thôi.”

Tiếng gõ cửa kèm theo giọng nói của Ruby vang lên.

Nhìn đồng hồ, bất tri bất giác tôi đã ngâm ở trong phòng hơn nửa tiếng.

“Ra ngay đây.” Vội tắt hệ thống đi, tôi bước ra ngoài, ngay ngắn ngồi trước bàn ăn cơm.

“Ran làm gì mà lâu vậy? Bọn tôi còn tưởng cậu định ủ mình trong đó cả tối luôn.” Thấy tôi ngồi xuống, Sarrchi như vô ý buông một câu không ý nghĩa.

“Dĩ nhiên là ngủ rồi.” Thấy đĩa hạt dưa trên bàn, tôi tiện tay bóc vài hạt, rất tự nhiên cất giọng trả lời.

“Ôi mùi gì thơm quá, Ruby đại tỷ, mau mau mau.” Cherry một bên duỗi dài cổ vào trong bếp, tay cứ gõ dĩa liên tục.

“Quỷ tham ăn.” Tôi liếc một phát, dùng chân đá cô nhóc yên tĩnh chút.

Sarrchi ngồi gần nhất rất ăn ý vươn người ra túm cổ dí đầu Cherry, lên tiếng đầy bức xúc: “Đừng gõ nữa, điếc tai!”

Chắc thấy tôi và Sarrchi trừng mắt dữ quá, cô nhóc dẩu môi tỏ vẻ uất ức lắm.

“Nào nào, mọi người ăn thôi.” Ruby bày thức ăn ra, thấy một màn trước mắt liền phì cười, xới cơm cho chúng tôi.

Không thể phủ nhận rằng món ăn Ruby làm rất ngon, ngay cả tôi vốn kén ăn cũng ăn liền hai bát.

Cơm nước xong xuôi, Ruby đã vào phòng ngủ ôn bài. Cherry ăn uống no đủ đã sớm lăn về ôm giường của mình. Hiện giờ chỉ còn tôi và Sarrchi ngồi xem phim ngoài phòng khách.

“Hôm qua tôi gặp anh trai.” Sarrchi không đầu không đuôi nói một câu.

Vốn đoán được, nên tôi không ngạc nhiên gì nhiều. Chỉ thoáng sửng sốt, liền hỏi: “Rồi sao?”

Sarrchi khẽ nhướng mày, lên tiếng: “Ran không định hỏi thăm gì sao?”

“Hỏi thăm gì? Nhìn mặt cậu bình thường thế kia thì hẳn không có chuyện gì rồi.” Tôi bật cười, sợ bị hiểu lầm đành giải thích.

“Anh ấy bảo xin lỗi vì đã giấu mình, bởi vì khi đó bị dính thuật phong ấn tạm thời của pháp sư.” Sarrchi không phải quá suy nghĩ vấn đề kia, tiếp tục câu chuyện: “Anh ấy bảo với vị trí của ảnh hiện tại không tiện gặp bọn mình. Nhưng sắp tới có một nhiệm vụ cần mười lăm người tham gia. Không biết lúc đó bọn mình có hứng thú không, ảnh sẽ dành vài suất.”

Nói xong, liền đưa mắt nhìn tôi như trưng cầu ý kiến.

Trầm ngâm giây lát, tôi hỏi lại: “Có cần điều kiện gì không?”

“Cần người có ít nhất là cấp mười tham gia. Hiện tại cách thời gian đó còn một tháng, với tốc độ tăng cấp không chậm thì hẳn không khó.”

Tôi gật đầu, không để ý lắm vỗ vai Sarrchi: “Vậy cậu cố lên.”

Ánh mắt Sarrchi lóe lên tia ngạc nhiên: “Cậu không đi cùng à?”

“Dĩ nhiên là có. Nhưng hiện tại tôi không vội tăng cấp.” Tầm mắt rũ xuống, tôi trả lời: “Yên tâm, đến ngày đó tôi sẽ đi cùng cậu tới gặp anh trai KanSai của cậu.”

Sarrchi nhìn tôi đầy khó hiểu, nhưng sau đó liền ồ lên tự ngộ ra, ánh mắt nhìn tôi đầy an ủi: “Chuyện bạn Zumy lớp cậu phải không? Tôi hiểu rồi.”

Chuyện của Zumy không phải nhỏ bé gì, sớm đã lan truyền khắp trường. Sarrchi biết cũng không có gì lạ.

Nguyên nhân tôi không cùng Sarrchi luyện tăng cấp, phần lớn là hiện tại tôi đủ cấp rồi, hơn nữa tôi đúng là lo chuyện của Zumy, nên mới giao hẹn Demon. Còn một điều nữa, tôi thích tự mình luyện tăng cấp kiếm nhiệm vụ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.