Mộng Hồi Đại Thanh

Chương 17: Chương 17: Mưu kế (1)




"Nóng quá. . . . . ." Trong lòng tôi nghĩ. Tay của Tứ a ca giống như là bàn ủi nóng vậy, gắt gao nắm cổ tay của tôi. Tôi giương mắt nhìn, vẻ mặt của hắn hờ hững, thản nhiên nhìn tôi, tôi có chút không biết làm sao, theo bản năng quay đầu nhìn Thập Tam a ca và những người khác. Hoàn hảo, Thập Tam a ca đang nói những tin đồn thú vị cho Đức Phi nghe, bản thân hắn hài hước dí dỏm, hơn nữa giọng nói đó, chọc cho Đức Phi cười ngặt nghẽo, cầm khăn tay che miệng, cười không ngừng, cung nữ hầu hạ bên người, cũng đi theo cười trộm. Tôi không nhịn được nhẹ nhàng thở ra. . . . . .

"Ư. . . . . ." Bản thân tôi hút khẩu khí lạnh. Đau quá, chỉ cảm thấy cổ tay như muốn đứt lìa, tôi chịu đau nhìn Tứ a ca, sau đó rũ mắt nhìn tấm vải dệt kia. Tôi thật sự nghĩ mãi không thông, làm sao có thể có người làm động tác nóng như vậy, lại có thể tỏ ra lạnh nhạt hờ hững như vậy. Không nhịn được có chút mơ hồ, nếu không phải tay đau là thật, tôi thậm chí sẽ nghĩ là mình đang nằm mơ.

"Ha ha, xem ra tiểu Vi thật sự thích tấm vải kia rồi, đến mức một bước cũng không rời . . . . . ." Tiếng cười đùa của Thập Tam a ca truyền đến, tôi sửng sốt, theo bản năng dùng sức rút tay ra. . . . . .

Không động đậy . . . . . .

Trời ạ ! Tôi cảm thấy muốn khóc, rốt cuộc Tứ gia muốn làm gì a! Tôi có chút tức giận, ngẩng đầu trừng mắt Tứ a ca, tốt! Nếu hắn không sợ mất mặt, tôi còn khách khí làm gì? Được dịp tốt. Đang muốn trừng nhiệt tình thì tay liền được thả ra, liền thấy đôi mắt đen nhánh kia hiện lên ý cười. Tôi không nhịn được sửng sốt, "A!" Tôi hét lên, "Bùm" một tiếng, liền đặt mông ngồi trên mặt đất.

Tất cả mọi người ở bốn phía sững sờ nhìn tôi, tôi ngốc nghếch nhìn lại Tứ a ca. Hắn. . . . . . Hắn làm sao có thể đột nhiên buông tay a, như vậy rất đê tiện a .

"Tiểu Vi? !" Đức Phi kêu lên, lúc này mới đánh thức mọi người từ trong cơn mê, Đông Mai và những người khác tiến lên đỡ tôi, tôi cảm thấy mặt nóng giống như lập tức sẽ tràn ra máu. Thật đáng giận, mông tôi đau muốn chết, nhưng lại không dám nói. Tôi đang thì thào nguyền rủa, thình lình nghe Đức Phi hỏi: "Tiểu Vi, sao lại xảy ra chuyện này?" Tôi vội tươi cười, trong đầu liều mạng nghĩ, nhưng ấp úng nói không nên lời. . . . . .

"Ngạch nương, vừa rồi con nghe Thập Tam đệ nói đùa, cảm thấy rất buồn cười không biết nàng ta tới lấy đồ, liền buông tay, lại trở thành thế này đây. . . . . ."

Tứ a ca đột nhiên mở miệng."Phì!" Đức Phi bật cười, "Như thế thì chịu thiệt nhất, chính là tiểu Vi đáng thương . . . . . ." Đức Phi cười, che miệng. Cung nữ thái giám xung quanh không ai là không cười.

Tôi như người câm ăn phải Hoàng Liên, có nỗi khổ nói không nên lời, chỉ có thể đứng đó cười khổ. Đông Liên đã đi lên phía trước, đem tấm vải kia cầm đi, tôi lén lút lui ra phía sau vài bước, dựa lưng vào tường, nhẹ nhàng xoa nắn cặp mông đáng thương của tôi, cảm thấy đùi rất đau, không nhịn được ngẩng đầu, liếc Tứ a ca một cái. Tứ gia nhìn tôi, liền quay đầu đi theo Đức Phi nương nương nói chuyện, bộ dạng vẫn thản nhiên, nhưng khóe miệng lại mang theo ý cười.

"Aizz. . . . . ." Tôi khẽ thở dài. Không biết tại sao, nhìn thấy Thập Tam a ca bởi vì tôi mà vui vẻ, tôi thấy rất vui. Nhưng nhìn thấy Tứ a ca bởi vậy mà vui vẻ thì tôi lại có cảm giác say xe, không thể nói rõ, nhưng quả thật rất choáng váng. Tôi vô ý thức nhìn chằm chằm Tứ a ca, trong lòng rất loạn, trong đầu mặc dù luôn miên man suy nghĩ, nhưng Tứ a ca thản nhiên tươi cười như vậy vẫn hấp dẫn tôi, có lẽ là bởi vì rất it khi, thật giống như Đàm Hoa Nhất Hiện*. Nếu hắn một năm bốn mùa đều là vẻ mặt hiền lành tươi cười thì sao? Tôi theo bản năng suy nghĩ về tình huống này, "Hơ. . . . . ." Tôi không nhin được rùng mình, chỉ cảm thấy da gà trên người toàn bộ đều nổi lên, không nhịn được nuốt nước miếng, vậy nhất định rất đáng sợ a.

(*)Đàm Hoa Nhất Hiện: Ý nói không có chuyện gì là mãi mãi giống như ngôi đế vương vậy, đến lúc chết đi thì người cũng về với đất thôi. Còn ý của Tiểu Vi là Tứ ca rất ít khi cười. ( ^ V ^)

Đột nhiên một ánh mắt phóng tới, tôi đảo mắt vừa vặn thấy, là Thập Tam a ca, hắn thẳng thắng nhìn tôi, sắc mặt đã tối hơn tôi một chút, dời ánh mắt đi chỗ khác, trong lòng thầm than: "Thuốc trị say xe đây rồi." :sofunny: Ánh mắt hắn như vậy có thể dùng được a. Tôi cúi đầu cân nhắc, chẳng lẽ nói tôi là công chúa Bạch Tuyết và quả táo độc của mẹ kế sao? Hai người cùng nhau ăn, một người ăn rất cao hứng, còn người kia thì nghẹn chết? Không nhịn được cười khổ, nếu như vậy, thì đừng ăn. Tôi đi sang một bên lại lui hai bước, đứng ở sau lưng cung nữ và thái giám. Quyết định, tôi không cầm được quả táo, thì ai cũng đừng nghĩ chạm vào được. . . . . .

Sau một lúc lâu, trời đã chuyển tối. Theo quy định, thì không thể lưu lại chỗ các cung phi dùng cơm, con trai ruột cũng không được, Tứ a ca và những người khác nhìn sắc trời thấy không còn sớm cũng từ từ rời khỏi. Tứ gia là thái tử, sớm đã có phủ đệ rồi, đều có dinh thự, mà Thập Tam a ca tuổi còn quá nhỏ, vẫn ở lại Lệ Cảnh hiên trong cung.

Đức Phi phân phó Phúc công công tiễn bọn họ ra ngoài, phần lớn hạ nhân cũng đều rời đi, tôi vẫn ở lại, giúp đỡ Đông Mai dọn lễ vật mà Tứ gia và Thập Tam gia mang về. Chuyện này vốn không phải là việc của tôi, nhưng hiện tại lại không muốn rời khỏi đây, tối hôm nay đã đủ quỷ dị rồi, nếu hiện tại đi ra ngoài, đụng phải ai, tôi cũng không cần thiết phải ăn hăn(?). Một khi đã như vậy, chỗ Đức phi là an toàn nhất, bọn họ cũng không thể xông vào, kéo tôi ra ngoài. Nhưng dọn đồ cùng Đông Mai là vì họ đối với tôi rất tốt, cho nên mới ở lại hỗ trợ, trong lòng thật sự rất vui, họ nói tôi có tình nghĩa tỷ muội, họ còn cười với tôi nữa. Tôi cũng thật sự không ăn ngay nói thậ , cũng chỉ có thể gánh mỹ danh này, tùy các nàng nói đi. Cũng không thể nói cho các nàng, bởi vì tôi muốn làm rùa đen rút đầu, mà cảm thấy vỏ rùa của Đức phi cứng rắn hơn.

Giằng co nửa ngày, cuối cùng đã chuẩn bị tốt. Đức Phi thấy tôi chịu khó, liền khen tôi hai câu, còn đem tấm vải dệt chết tiệt đã khiến tôi ngã thưởng cho tôi, tôi vội vàng từ chối. Đông Liên và những người khác cười tôi làm bộ làm tịch, Đức Phi cũng tưởng chúng tôi đang cười đùa, ai cũng không biết tôi thật sự xấu hổ. Phúc công công tiến vào thông báo với Đức Phi, nói bữa tối đã sẵn sàng, mời nương nương dùng cơm, Đức Phi liền dẫn theo Đông Mai và những người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.