Mộng Nhu Tình

Chương 47: Chương 47: Đồng ý




Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Đây là lần đầu Lục Song Ngưng tiến cung, khẩn trương tột độ.

Mộ Dung Thâm nắm tay nàng, cảm thấy lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi. Hắn nghiêng đầu, tới gần tai Lục Song Ngưng, nhỏ giọng trấn an, “Đừng khẩn trương, đó là Phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu, không sao đâu.”

Lục Song Ngưng nhăn mặt, lo lắng nhìn Mộ Dung Thâm, “Chàng nói xem, liệu phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu có ghét ta không?”

Mộ Dung Thâm nhìn nàng, không nhịn được cười lớn, giơ tay xoa đầu nàng, nói: “Tiểu cẩu muội không sợ trời không sợ đất đâu rồi? Thế mà đã dọa được nàng.”

Lục Song Ngưng đánh vào tay hắn, không cao hứng trừng mắt, “Chàng còn cười ta? Ta căng thẳng muốn chết.”

Dù sao cũng là lần đầu gặp người nhà Mộ Dung Thâm, đối phương lại có thân phận lớn như vậy.

Thật ra nàng cũng không sợ, chỉ e nếu Phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu hỏi nàng chút chuyện học vấn của tiểu thư khuê các, nàng không trả lời được. Nếu hỏi về phương diện y thuật, may ra nàng còn có đường sống.

Lục Song Ngưng lo lắng cả đường, bất tri bất giác đã tới Dưỡng Tâm điện của lão tổ tông.

Mộ Dung Thâm nắm tay nàng, trực tiếp đi vào.

Lục Song Ngưng sợ hãi, trái tim không khống chế được, đập thình thịch thình thịch. Đây vẫn là lần đầu tiên Mộ Dung Thâm thấy Lục Song Ngưng lúng túng như vậy, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nói: “Tức phụ ngốc, nàng xong chưa?”

Lục Song Ngưng lắc đầu, mắt trông mong nhìn Mộ Dung Thâm, “Không được, ta vẫn còn khẩn trương, chàng mau nắm tay ta.”

Mộ Dung Thâm duỗi tay sờ, một tay đầy mồ hôi lạnh. Lúc này hắn mới thực sự lo lắng, hỏi: “Sao lại khẩn trương đến vậy?”

“Ta cũng không biết.” Lục Song Ngưng gấp tới mức sắp khóc.

Ngày hôm qua, lúc Mộ Dung Thâm nói muốn mang nàng vào cung, nàng còn không cảm thấy sợ hãi. Ai ngờ khi thật sự tiến cung, trong đầu không khống chế được, nhớ tới rất nhiều chuyện.

Nắng nắm chặt tay Mộ Dung Thâm, sốt ruột nói: “Mộ Dung Thâm, nếu lát nữa phụ hoàng và Hoàng Tổ mẫu hỏi chuyện học vấn của ta, nhớ nói hộ ta! Ta không biết trả lời.”

Mộ Dung Thâm nghe xong thì sửng sốt. Một lúc lâu sau, hắn mới bật cười, “Trời ạ, sao trước kia ta không phát hiện nàng lại đáng yêu như vậy.”

Lục Song Ngưng bị Mộ Dung Hằng cười, ấn đường nhíu lại, bĩu môi, “Chàng cười cái gì?”

Nàng không nhịn được, lén véo eo Mộ Dung Thâm, “Đừng có cười.”

Mộ Dung Thâm cười tới nỗi nước mắt chảy ra, duỗi tay ôm bả vai Lục Song Ngưng, cúi đầu, “Ta còn tưởng nàng khẩn trương cái gì? Hóa ra là đang suy nghĩ lung tung.”

Lục Song Ngưng cắn môi, “Sao lại là suy nghĩ lung tung? Chẳng phải nhà cao cửa rộng chỉ thích tiểu thư khuê các sao? Lần trước chẳng phải lão tổ tông ban hôn vị tiểu thư tinh thông cầm kỳ thi họa cho chàng sao?”

Mộ Dung Thâm cười nhạo, vuốt tóc Lục Song Ngưng, “Chậc chậc chậc, ta ngửi thấy mùi dấm chưa.”

Lục Song Ngưng bị biểu cảm kỳ quái và ngữ khí của hắn làm tức cười, mắng hắn một câu, “Do mũi chàng có vấn đề.”

Mộ Dung Thâm gật đầu, “Phải phải, tức phụ nói gì cũng đúng. Đi vào thôi, tức phụ ngốc.”

Mộ Dung Thâm nắm tay Lục Song Ngưng vào trong điện. Lục Song Ngưng phát hiện, ngoại trừ Thái Thượng Hoàng và lão tổ tông, Mộ Dung Hằng và Khương Linh Lung cũng ở đây.

Mộ Dung Hằng ngồi ở hàng đầu, hai bên trái phải là Thái Thượng Hoàng và lão tổ tông, bên cạnh lão tổ tông là Khương Linh Lung, thấy Lục Song Ngưng tiến vào, còn lặng lẽ nháy mắt với nàng.

Thấy người quen, tâm tình Lục Song Ngưng lập tức tốt lên, nhưng cũng không dám chào hỏi Khương Linh Lung. Nàng tới phía trước, ma ma trong phủ đã dạy quy củ cho nàng. Nàng dựa theo quy củ, khấu đầu quỳ, “Dân nữ Lục Song Ngưng bái kiến Hoàng Thượng, Thái Thượng Hoàng, Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu nương nương.”

Mộ Dung Hằng phất tay, giọng nói không nặng không nhẹ, “Miễn lễ.”

Mộ Dung Thâm lập tức đỡ Lục Song Ngưng dậy.

Ngày thường Lục Song Ngưng thích xiêm y màu đỏ, hôm nay tiến cung, cố ý mặc xiêm y màu hồng nhạt, giờ phút này cúi đầu, yên lặng đứng đấy, nhìn qua lại thấy thập phần dịu dàng.

Mộ Dung Thâm đã quen nhìn dáng vẻ tùy tiện của nàng, đột nhiên hiền thục như vậy, có chút không quen. Nghĩ thầm, đây có phải tiểu cẩu muội cứ một câu lại nhe răng cãi lại không?

Hắn nhìn nàng, muốn cười. Trong lòng vô cùng ngọt ngào.

Từ lúc Lục Song Ngưng tiến vào, lão tổ tông vẫn luôn nhìn nàng, chưa từng dời mắt. Bà rất tò mò vị Lục cô nương này, có thể khiến cho tôn tử của bà nhất định hủy hôn, chỉ muốn cưới nàng ta, đến tột cùng nàng ta mê người đến thế nào?

Nhưng trên thực tế, mỗi cái nhấc tay nhấc chân của Lục cô nương này, cũng không có chỗ hơn người.

“Lục cô nương.”

Lục Song Ngưng thấy lão tổ tông đột nhiên gọi mình, vội đáp lại, “Có dân nữ.”

Lão tổ tông ở trên cao liếc nhìn nàng, giọng nói lạnh nhạt xa cách, “Ngẩng đầu lên.”

Lục Song Ngưng nghe mà như rơi vào hầm băng, ngực không tự giác run rẩy.

Mộ Dung Thâm ở bên cạnh, lặng lẽ nắm chặt tay nàng, lòng bàn tay truyền độ ấm cho Lục Song Ngưng, bỗng nhiên nàng cảm thấy không còn khẩn trương như trước nữa.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, thản nhiên nhìn lão tổ tông.

Trong nháy mắt, Lục Song Ngưng cảm thấy có vô vàn ánh mắt nhìn chằm chằm nàng. Đặc biệt là lão tổ tông, ánh mắt bà nhìn nàng như ánh dao sắc bén, phảng phất như muốn đâm thủng nàng.

Trái tim Lục Song Ngưng đập thình thịch thình thịch, tuy vậy trên mặt vẫn rất bình tĩnh.

Không lâu sau, ánh mắt sắc bén kia mới dần nhu hòa trở lại. Lão tổ tông thu hồi tầm mắt, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nghi hoặc. Nữ nhân khiến tôn tử một hai đòi hủy hôn, cũng không xinh đẹp đến vậy. Chẳng lẽ là một tài nữ thâm tàng bất lộ?

Nghĩ vậy, lão tổ tông muốn hỏi chuyện học vấn của Lục Song Ngưng.

Trong lúc bà đang mải suy nghĩ, Mộ Dung Thâm trộm nhìn Tứ ca, ý bảo hắn nhanh chóng giúp đỡ. Mộ Dung Hằng hiểu rõ tâm tư đệ đệ, khi lão tổ tông đang chuẩn bị “làm khó dễ”, hắn kịp thời mở miệng, “Có lẽ Hoàng tổ mẫu không biết, vị Lục cô nương này chính là đồ đệ cưng của Đoạn Chỉ thần y, y thuật xuất thần nhập hóa, trước kia chân của tôn nhi cũng được Lục cô nương chữa khỏi.”

Mộ Dung Hằng vừa nói xong, không chỉ lão tổ tông, ngay cả Thái Thượng Hoàng cũng kinh ngạc.

Mới nhìn ngoài mặt, thật không ngờ nha đầu này còn giấu tuyệt kĩ bên trong.

Lão tổ tông lập tức quên mất chuyện khảo sát học vấn Lục Song Ngưng, kinh ngạc nhìn nàng, “Ngươi là đồ đệ của Đoạn Chỉ thần y?”

Lục Song Ngưng ngượng ngùng, nhẹ nhàng gật đầu.

Thật ra chân Mộ Dung Hằng không phải do nàng trị, chỉ là nàng giúp hắn nhanh chóng khôi phục mà thôi. Cái mũ thần y này, quả thật có chút sợ hãi.

Lão tổ tông vừa nghe, lập tức tăng thêm hảo cảm với Lục Song Ngưng. Bà vẫy tay gọi nàng, “Nhanh, nha đầu, mau tới đây. Mau bắt mạch cho phụ hoàng của con.”

Lão tô tông quá mức kích động, ngay cả xưng hô cũng sửa lại.

Bởi vì thân thể Thái Thượng Hoàng không tốt nên mới thoái vị. Thái y trong cung chỉ khai dược để giữ lại mạng sống cho ông, lại không thể trị được tận gốc, ngày ngày trôi qua, thân thể lại càng suy sụp.

Lão tô tông đau lòng nhi tử, vừa nghe thấy Lục Song Ngưng là đồ đệ của thần y, không khỏi muốn nàng khám bệnh.

Lục Song Ngưng ngẩn người, theo bản năng nhìn Mộ Dung Thâm. Mộ Dung Thâm nhỏ giọng nói với nàng, “Trước kia phụ hoàng có bệnh đau tim, mấy năm nay càng trầm trọng hơn.”

Lục Song Ngưng bừng tỉnh, trong lòng suy ngẫm.

Nàng bước tới, chậm rãi đi qua, quỳ gối trước mặt Thái Thượng Hoàng, mở miệng nói, “Thái Thượng Hoàng, để dân nữ bắt mạch cho ngài.”

Thái Thượng Hoàng dựa lưng vào ghế, sắc mặt tái nhợt, từ đầu tới cuối ông không nói lời nào, tinh thần uể oải. Nghe thấy giọng Lục Song Ngưng, ông cũng chỉ gật đầu, vươn tay ra.

Tay của Lục Song Ngưng nhẹ nhàng đặt lên mạch của Thái Thượng Hoàng.

Toàn bộ cung điện an tĩnh, không có chút âm thanh, ngay cả tiếng hít thở cũng không có, tất cả mọi người khẩn trương, nhìn chằm chằm Lục Song Ngưng.

Lúc Lục Song Ngưng chữa bệnh cho người khác, là lúc nàng đang ở trạng thái thả lỏng nhất. Giờ phút này nàng không hề khẩn trương, vô cùng tự tin.

Lão tổ tông âm thầm đánh giá, chỉ cảm thấy nha đầu này không giống vừa nãy, lại không nói được không giống ở chỗ nào.

Nhưng tóm lại, đánh giá không tốt về Lục Song Ngưng đã biến mất.

Thật lâu sau, Lục Song Ngưng buông tay Thái Thượng Hoàng, nói: “Bệnh của Thái Thượng Hoàng khiến cho tim người co thắt, để lát nữa dân nữ khai dược, khiến thân thể người dần khôi phục.”

Lão tổ tông vừa nghe thấy vậy, kích động hỏi, “Có thể trị tận gốc sao?”

Lục Song Ngưng lắc đầu, nhìn về phía lão nhân gia, “Không có khả năng trị tận gốc, nhưng sẽ tốt hơn so với tình huống bây giờ.”

Thái Thượng Hoàng nghe xong, gật đầu với nàng, “Có thể khôi phục là được rồi, Lục nha đầu, ta giao thân thể già nua này cho con.”

“Thái Thượng Hoàng, Song Ngưng sẽ tận tâm chữa trị cho ngài.”

Lão Hoàng đế nhìn nàng, nở nụ cười, “Vẫn còn kêu là Thái Thượng Hoàng?”

Lục Song Ngưng ngây người, lúc này Mộ Dung Thâm bước nhanh tới, kéo nàng, thúc giục nói: “Ngốc, mau gọi phụ hoàng.”

Lúc này Lục Song Ngưng mới phục hồi tinh thần, vội hô một tiếng “Phụ hoàng”.

“Còn cả Hoàng Tổ mẫu.” Mộ Dung Thâm rèn sắt khi còn nóng, nhanh chóng định danh phận cho Lục Song Ngưng.

Lục Song Ngưng nghe hắn nói, quay đầu gọi lão tổ tông, “Hoàng Tổ mẫu.”

Lúc này lão tổ tông đã hoàn toàn quên chuyện muốn khảo sát học vấn Lục Song Ngưng. Bà nhìn nàng, ánh mắt không còn sắc bén, mà vô cùng ôn hòa hiền lành.

Bà ra hiệu cho ma ma, ma ma hiểu ý, đi vào trong nội điện, lúc đi ra mang theo một hộp gỗ khắc hoa, “Lão tổ tông.”

Lão tổ tông cầm lấy hộp gỗ, mở ra, bên trong là đôi hoa tai màu đỏ. Mỗi tôn tức phụ nhà Mộ Dung gia đều có một đôi.

Lấy hoa tai ra, bà tự mình đeo cho Lục Song Ngưng, vừa đeo vừa dặn dò nàng, “Từ này về sau, con là tức phụ hoàng gia, làm việc phải đặt danh dự hoàng tộc lên hàng đầu, con hiểu chưa?”

Lục Song Ngưng vội gật đầu, “Song Ngưng hiểu.”

“Hiểu là tốt rồi. Nếu gả cho lão Thất, sau này hai phu thê sống cho tốt, ân ân ái ái, lão thái bà ta cũng yên tâm hơn.”

“Hoàng Tổ mẫu, người cứ yên tâm!” Mộ Dung Thâm tiếp lời.

Lão tổ tông trừng mắt nhìn hắn, “Tiểu tử này, đối xử với tức phụ của con cho tốt, chớ nên bắt nạt nàng.”

Mộ Dung Thâm giơ tay bày tỏ lòng trung thành, “Sao có thể!”

Lão tổ tông cười cười, nhìn về phía Lục Song Ngưng, kéo tay nàng, nói: “Nếu sau này tiểu tử kia bắt nạt con, cứ tiến cung nói với Hoàng Tổ mẫu, ta làm chủ cho con.”

Lục Song Ngưng che miệng cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Hồi còn ở núi Thanh Dương, sư phụ nói với nàng: Người Hoàng thất không dễ sống chung, bảo nàng phải thật cẩn thận.

Cũng phải khi nhìn thấy tận mắt, mới phát hiện, đều là người tốt.

Tuy vậy, nghĩ lại, Mộ Dung Thâm, cả Mộ Dung Hằng và Khương Linh Lung đều là người tốt, người nhà họ cũng sẽ như vậy.

Hôm nay, ở trong cung, lão tổ tông định ra hôn sự cho Mộ Dung Thâm và Lục Song Ngưng.

Mộ Dung Thâm muốn nhanh chóng cưới vợ, chọn ngày tốt gần nhất, đó là vào đầu tháng tám. Tuy nói là tháng sau, nhưng cũng chỉ còn mười ngày nữa.

Trong lòng Mộ Dung Thâm tràn ngập sung sướng, qua mười ngày nữa, tiểu cẩu muội sẽ trở thành thê tử của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.