Mộng Nhu Tình

Chương 48: Chương 48: Hôn lễ




Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Theo thông lệ, trước đại hôn ba ngày, tuyệt đối không được gặp tân nương tử.

Mấy ngày nay Lục Song Ngưng ở trong cung của Khương Linh Lung, lúc xuất giá cũng trực tiếp ở đó.

Suốt ba ngày Mộ Dung Thâm không được gặp tức phụ, trong lòng có phần nôn nóng.

Một đêm trước ngày đại hôn, Mộ Dung Thâm nằm trên giường, nhìn rèm giường màu đỏ trên đầu, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, rọi sáng cặp nến long phượng.

Trong đầu Mộ Dung Thâm chỉ nghĩ đến Lục Song Ngưng, nghĩ tới đêm mai nàng sẽ mặc giá y, khoác khăn voan, ngồi chờ hắn.

Hắn nghĩ tới đêm động phòng hoa chúc.

Càng nghĩ, hắn càng không ngủ được, trằn trọc trên giường, cuối cùng vẫn đứng lên.

Lâm Dương gác đêm ở bên ngoài, thấy nửa đêm Mộ Dung Thâm còn đi ra, vội giật mình, trợn tròn mắt, “Gia, đi đâu vậy?”

Mộ Dung Thâm chắp tay sau lưng, vừa đi vừa ngắm trăng, nói: “Đi xem tức phụ.”

Lâm Dương ngẩn ra, lúc phục hồi tinh thần, Mộ Dung Thâm đã đi đến cửa viện, hắn vội gọi lại, “Vương gia! Trước ba ngày đại hôn không được thấy mặt tân nương tử!”

Mộ Dung Thâm không đáp, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười.

...

Trong cung.

Lục Song Ngưng nghĩ tới việc ngày mai mình sẽ xuất giá, cũng lăn lộn ngủ không yên.

Trái tim nàng đập thình thịch, cũng không biết là vì khẩn trương hay hưng phấn.

Duyên phận thế gian, nghĩ đến cũng thật kỳ diệu. Lần đầu tiên nàng gặp Mộ Dung Thâm, còn không vừa mắt hắn. Khi đó đâu nghĩ tới tương lai sẽ gả cho hắn?

Lục Song Ngưng nằm nghiêng người trên giường, mắt nhìn chằm chằm giá y treo ở đầu giường, khóe môi không tự giác cong lên.

Qua ngày mai, nàng chính là thê tử của Mộ Dung Thâm.

Lục Song Ngưng vừa cao hứng vừa khẩn trương, trằn trọc khó ngủ, cuối cùng choàng thêm xiêm y, đứng lên.

Mới mở cửa phòng, cung nữ đã thỉnh an nàng, “Lục cô nương không ngủ được sao?”

Lục Song Ngưng cười nói, “Ta không ngủ được, muốn đi dạo chút.”

Tiểu cung nữ vội nói: “Bọn nô tỳ đi cùng cô nương.”

Lục Song Ngưng vội xua tay, “Không cần, ta chỉ đi dạo trong vườn, chốc nữa sẽ trở về. Sắc trời không còn sớm, các ngươi cũng quay về nghỉ ngơi đi, không cần canh giữ cho ta.”

Lục Song Ngưng nói xong, liền nhảy ba bước xuống bậc thang. Nàng sống tự tại trên núi, không quen có người bên cạnh hầu hạ.

Nửa đêm gió lạnh, ánh trăng chiếu sáng mặt đất.

Lục Song Ngưng ra khỏi cung của Khương Linh Lung, men theo con đường nhỏ tới Ngự Hoa viên, thảnh thơi tản bộ.

Dọc theo đường đi, do có ánh trăng chiếu xuống, trên mặt đất loang lổ ánh sáng.

Lục Song Ngưng đi một bước nhảy hai bước, tâm tình vô cùng thoải mái. Nàng không nhịn được, hát một khúc.

Đúng lúc này, nàng nghe thấy tiếng cười nhạo. Lục Song Ngưng bị dọa nhảy dựng, cứng đờ, cảnh giác mở miệng, “Ai... ai ở đó?”

Vừa dứt lòi, một cơn gió cuốn qua, nàng đang muốn xoay người, đột nhiên bị người phía sau ôm chặt.

Mùi Long Tiên hương quen thuộc xộc vào mũi, vốn Lục Song Ngưng còn đang căng thẳng, lập tức thả lỏng lại, khóe môi cong lên, nhẹ giọng hỏi: “Sao chàng lại tới đây?”

Mộ Dung Thâm dựa cằm vào bả vai Lục Song Ngưng, cười rộ nói: “Nhớ nàng nên tới.”

Lục Song Ngưng nghe vậy, trong lòng ngọt ngào. Nàng hơi cúi đầu, cười trộm.

Mộ Dung Thâm ôm nàng một lúc, lúc sau mới buông nàng ra, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh tế của Lục Song Ngưng, bên môi có nụ cười, “Ta vừa mới nghe thấy nàng hát, thế nào, nghĩ tới việc ngày mai trở thành tức phụ của ta nên cao hứng?”

Lục Song Ngưng đỏ mặt, trừng mắt, “Nói bậy.”

Mộ Dung Thâm cười lớn, lại gần hôn nàng một cái, vuốt ve mặt nàng, “Bổn vương thích nhất lúc nàng khẩu thị tâm phi, vô cùng đáng yêu.”

Mặt mày Mộ Dung Thâm đều là ý cười, nhiều năm trôi qua hắn chưa từng cao hứng như vậy. Hắn nhìn Lục Song Ngưng, lại nhịn không được ôm nàng vào lòng, nhẹ gọi nàng, “Tiểu cẩu muội.”

Lục Song Ngưng dựa vào ngực Mộ Dung Thâm, nhẹ “ừm” một tiếng.

Đôi môi Mộ Dung Thâm ấm áp, dán vào lỗ tai Lục Song Ngưng, thấp giọng nỉ non, “Bổn vương thích nàng.”

Lục Song Ngưng nghe thấy, không khỏi cong khóe môi. Nàng có chút thẹn thùng, nắm chặt xiêm y Mộ Dung Thâm, nhỏ giọng đáp lại hắn, “Ta cũng thích chàng.”

Gió đêm thổi qua nhánh cây, trời đầy sao, ánh trăng tỏa sáng.

...

Đại hôn của Mộ Dung Thâm, nghi thức vô cùng trang trọng, chỉ thua mỗi đại điển phong hậu của Mộ Dung Hằng.

Đội nghi lễ trong cung vẫn chờ ở bên ngoài cửa thành, nhanh chóng đi quanh Kinh thành ba vòng, dân chúng xung quanh cũng dính lây không khí vui mừng.

“Nghe nói Thất vương gia cưới một nữ tử dân gian.” Dân chúng vây xem xung quanh, không nhịn được bàn tán.

Một người tỏ vẻ kinh ngạc, “Thật sao? Đây chính là Vương phi, nữ tử dân gian mà cũng có tư cách gả vào Hoàng thất?”

Người nọ đáp, “Các ngươi không biết sao? Cô trượng (dượng) của ta làm trong cung, nghe nói Thất Vương gia rất yêu nữ tử dân gian kia, vì cưới cô nương này mà dám phản kháng ý chỉ tứ hôn của Thái Hậu.”

“Thật sao, vậy vị cô nương này chắc có chỗ hơn người.”

Nhiếp Vân bị kẹp trong đám người đang bàn tán, không nhịn được mà nói một câu, “Thực ra cũng không có chỗ hơn người, chỉ là không chịu nổi Vương gia đeo bám.”

Người bên cạnh nghe thấy, sôi nổi nhìn Nhiếp Vân, “Sao ngươi biết?”

Nhiếp Vân ưỡn ngực, kiêu ngạo nở nụ cười, “Bởi Thất Vương phi là sư tỷ của ta.”

Nhiếp Vân nói xong liền xoay người rời đi, lưu lại một đám dân chúng mắt to trừng mắt nhỏ.

Lúc Nhiếp Vân tới Vương phủ, liếc mắt liền thấy Mộ Dung Thâm đang mặc hỉ bào màu đỏ thẫm, tươi cười chào đón khách nhân. Chờ khách nhân vào phủ, hắn mới cười hô, “Tỷ phu.”

Mộ Dung Thâm nghe thấy, ngẩng đầu lên, thấy Nhiếp Vân mang kiếm, hào hứng đứng dưới bậc thang.

Mộ Dung Thâm bước xuống, vỗ bả vai hắn, “Tiểu tử này, sao bây giờ mới đến? Mấy hôm trước sư tỷ còn nhắc tới đệ đấy?”

Nhiếp Vân nở nụ cười, “Trên đường gặp chút chuyện, may vẫn tới kịp.”

Mộ Dung liếc nhìn xung quanh, kỳ quái hỏi: “Sư phụ đâu? Sao không thấy lão nhân gia?”

Nhiếp Vân trả lời, “Thân thể sư phụ không tốt, không chịu được đường dài bôn ba, tuy vậy lão nhân gia sai đệ mang lễ vật tới.”

Nhiếp Vân nói, móc một chiếc bình nhỏ trong ngực ra.

Mộ Dung Thâm cầm lấy, mở ra, chỉ ngửi thấy một mùi gay mũi, “Đây là gì?”

Mộ Dung Thâm tò mò hỏi, Nhiếp Vân lặng lẽ cười, tới gần Mộ Dung Thâm, thấp giọng nói mấy chữ. Mộ Dung Thâm nghe xong, híp mắt, “Ha ha, có vẻ sư phụ đệ rất thích tặng thứ này?”

Thập Toàn Đại Bổ hoàn?

Nhớ không lầm, lần trước Tứ ca cũng được tặng một lọ.

Mộ Dung Tâm rối rắm nghĩ. Đây là nhạc phụ đang hoài nghi khả năng của hắn sao?

Nhiếp Vân cười lớn, “Thứ này chính là bảo bối của sư phụ, người bình thường có tiền cũng không mua được.”

Mộ Dung Thâm cười nói, “Cảm ơn.”

Nhiếp Vân thấy vẻ mặt khó coi của Mộ Dung Thâm, cuối cùng không nhịn được, lấy một phong thư từ trong ngực ra, “Đùa thôi, đây là mới là thứ sư phụ muốn gửi cho huynh.”

Nói, liền đưa thư cho Mộ Dung Thâm.

Mộ Dung Thâm nhìn lá thư trong tay Nhiếp Vân, cười lớn, “Hóa ra là thừa nước đục thả câu.”

Trong thư chỉ có vài lời ngắn ngủi.

“Mộ Dung Thâm, từ hôm nay trở đi, ta giao đồ đệ yêu quý của ta cho ngươi. Đối xử với nó cho tốt, không được bắt nạt nó. Nếu nó chịu nửa phần ủy khuất, lão nhân ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi.

Chúc ngươi cùng nha đầu Song Ngưng bách niên giai lão, ân ái cả đời.”

Từ ngữ ít ỏi, nhưng có thể cảm nhận được tình cảm thương tiếc của lão nhân gia.

Mộ Dung Thâm đọc xong, thận trọng ngẩng đầu, nói với Nhiếp Vân, “Quay về thì nói cho sư phụ, nhất định ta sẽ tốt với Song Ngưng, sẽ không để nàng ấy chịu ủy khuất.”

Nhiếp Vân cười, “Đệ đây an tâm rồi.”

Mộ Dung Thâm vỗ bả vai hắn, “Đi vào đi.”

...

Sáng sớm Lục Song Ngưng đã được Mộ Dung Thâm rước về phủ, giờ phút này đang khẩn trương, chờ giờ lành bái đường.

Khương Linh Lung ngồi bên cạnh, kéo tay nàng, ôn nhu trấn an, “Đừng khẩn trương, tân nương tử nào cũng sẽ trải qua.”

Trên đầu Lục Song Ngưng đội khăn voan, nhỏ giọng hỏi: “Năm đó thành thân, tẩu có khẩn trương không?”

Khương Linh Lung ngây người, hồi tưởng ngày thành thân năm đó với Mộ Dung Hằng, không khỏi nở nụ cười, “Khi đó tẩu không khẩn trương, tẩu không muốn gả cho chàng ấy.”

Lúc ấy nàng chỉ cho rằng mình gả qua là để xung hỉ, trong bụng toàn lửa giận, những cảm xúc khác hoàn toàn không có.

Hiện giờ nghĩ lại, vừa thấy buồn cười, lại có phần tiếc nuối. Nếu năm đó nàng can tâm tình nguyện gả cho Mộ Dung Hằng, có lẽ cảm xúc cũng không khác Lục Song Ngưng hiện tại là bao.

Tới trưa, hỉ nương vui mừng chạy vào nhà, hô lớn, “Đã đến giờ lành! Tân nương tử mau ra bái đường!”

Lục Song Ngưng vừa nghe thấy, tim nhảy thình thịch, khẩn trương nắm chặt váy.

Khương Linh Lung cười tủm tỉm đỡ nàng dậy, Tôn ma ma đi tới, “Nương nương, để lão nô.”

Khương Linh Lung cười gật đầu, lui xuống.

Tôn ma ma cùng hỉ nương, mỗi người một bên, đỡ Lục Song Ngưng tới thính đường.

Mộ Dung Thâm ở bên ngoài, đang ngóng chờ tân nương tử. Rõ ràng chỉ mất một lúc, vậy mà cảm giác thời gian đã qua rất lâu.

Thỉnh thoảng hắn lại ngó ra bên ngoài, thầm nhủ, sao tức phụ còn chưa tới?

Đang nghĩ ngợi, liền thấy có người kích động hô lớn, “Tân nương tử tới! Tân nương tử tới!”

Ngay lúc này, Mộ Dung Thâm thấy trái tim mình như nhảy vọt khỏi cổ họng. Đời này hắn còn chưa khẩn trương đến như vậy, đôi mắt chăm chăm nhìn ra cửa.

Thân ảnh màu đỏ được hỉ nương đỡ, dần dần xuất hiện trước mắt hắn.

Mộ Dung Thâm nhìn chằm chằm bóng dáng kia, trong đầu đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp Lục Song Ngưng.

Lúc ấy nàng mặc một thân hồng y, điêu ngoa mà nghịch ngợm, còn cắn một vết lên bả vai hắn, dấu răng kia giờ vẫn còn.

Lần thứ hai gặp lại, hắn gọi nàng là tiểu cẩu muội. Nàng tức giận ném cổ trùng về phía hắn. Hắn ép nàng lấy giải dược, cưỡng hôn nàng.

Đó là lần đầu tiên hắn hôn nữ nhân, tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, trong lòng lại có vài phần suy ngẫm.

Ngày đó Lục Song Ngưng hỏi hắn, hắn thích nàng từ khi nào?

Hắn không trả lời.

Là lần đầu tiên gặp mặt? Hay là lần đầu tiên hôn môi? Hay là trải qua ngày tháng đấu võ mồm với nàng trên núi?

Tình cảm ấy, không biết bắt đầu từ khi nào, thời điểm phát hiện đã thích, cuồn cuộn không vơi.

Mộ Dung Thâm đi tới, dắt tay Lục Song Ngưng từ tay hỉ nương, lúc không ai chú ý, tranh thủ kêu, “Tức phụ.”

Xung quanh ồn ào, giọng Mộ Dung Thâm rất nhỏ, nhưng Lục Song Ngưng vẫn nghe thấy. Dưới lớp khăn voan, khuôn mặt nhỏ đỏ như quả táo.

Trái tim ngọt ngào như muốn vỡ tan.

Nghi thức bái đường nhanh chóng kết thúc, cùng với tiếng “Đưa vào động phòng”, Lục Song Ngưng được đỡ ra khỏi đại sảnh.

Mộ Dung Thâm bị rót một đống rượu, mắt thấy trời sắp tối, hắn lấy cớ đã say, rời khỏi bàn tiệc. Vừa được giải thoát, liền nhanh chóng đi tới tân phòng.

Cách tân phòng còn có hậu hoa viên, hắn ngại xa, trực tiếp sử dụng khinh công.

...

Tân phòng, Lục Song Ngưng chờ tới mức đói bụng, nghĩ thầm phải lát nữa Mộ Dung Thâm mới tới, nàng liền đuổi nhóm hỉ nương ra ngoài, chính mình lại gần chiếc bàn, cắn một miếng điểm tâm. Nào biết vừa mới ăn được một nửa, liền nghe hỉ nương hô lớn bên ngoài, “Nô tỳ thỉnh an Vương gia!”

Lục Song Ngưng hoảng sợ, vội nuốt miếng điểm tâm, sặc ở cổ họng. Nàng không kịp uống nước, nghẹn ngào chạy về mép giường, nhanh chóng trùm lại khăn voan.

Mới vừa trùm lên, cửa phòng mở ra.

Lục Song Ngưng ngồi ở mép giường, tim đập như sét đánh.

Hỉ nương đi tới mép giường, cười khanh khách đưa gậy cho Mộ Dung Thâm, “Thỉnh tân lang lấy gậy mở khăn voan, từ nay hạnh phúc như ý.”

Từ lúc Mộ Dung Thâm đi vào, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn Lục Song Ngưng. Cho đến khi giọng hỉ nương truyền đến, hắn mới thoáng hoàn hồn, nhìn thoáng qua cây gậy, sau đó cầm lấy.

Cầm gậy, đi tới phía trước hai bước.

Lục Song Ngưng cúi đầu, thấy chân Mộ Dung Thâm lại gần. Nhưng lúc này nàng đang vô cùng khẩn trương, gian nan cắn nốt nửa miếng điểm tâm còn lại.

Tân nương tử ăn vụng, lời này truyền đi chẳng phải sẽ bị cười cho rụng răng?

Đang nghĩ ngợi, đã thấy khăn voan đỏ bị xốc lên, tầm mắt trở nên rõ ràng. Lục Song Ngưng ngẩng đầu, đôi mắt chăm chú nhìn Mộ Dung Thâm.

Nhưng, Mộ Dung Thâm chỉ chăm chú nhìn mảnh vụn ở miệng nàng. Khóe mắt hắn giật giật, cuối cùng vẫn không nhịn được cười.

Không khí vốn còn đang nghiêm trang, lập tức trở nên buồn cười.

Mộ Dung Thâm hơi cúi người, ngón tay lau nhẹ khóe miệng Lục Song Ngưng, mìm cười nhìn nàng, giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần giễu cợt, “A, ăn vụng phải không?”

Vẫn bị bắt sống.

Lục Song Ngưng bĩu môi, đôi mắt trông mong nhìn hắn, “Ta đói...”

Mộ Dung Thâm không nhịn được cười, thuận tay đỡ nàng dậy, “Đói thì cứ ăn, giấu diếm làm gì? Nàng ngốc à?”

Hắn vừa nói vừa nắm tay Lục Song Ngưng tới mép bàn, đỡ nàng dậy, “Tức phụ ăn nhiều vào, đêm còn dài.”

Trong phòng, đám hỉ nương hai mặt nhìn nhau, thấy Lục Song Ngưng lại cầm điểm tâm, mới phục hồi tinh thần, cuống quít kêu, “Vương gia, Vương phi, còn chưa uống rượu giao bôi!”

Lục Song Ngưng dừng động tác, nhìn về phía Mộ Dung Thâm.

Mộ Dung Thâm phất tay, “Được rồi, các ngươi lui xuống đi.”

“Chuyện này...” Còn chưa làm xong nghi lễ đâu.

“Đi xuống đi, không hiểu à?” Mộ Dung Thâm liếc ánh mắt rét lạnh qua, mấy hỉ nương sợ run người, không dám chậm chạp, vội vàng lui xuống.

Người đi rồi, tân phòng chỉ còn hai người Mộ Dung Thâm và Lục Song Ngưng.

Lục Song Ngưng lập tức cảm thấy thoải mái hơn, thỏa mãn hô, “Ai da, mệt chết ta.”

Mộ Dung Thâm cười nhìn nàng, “Vất vả rồi.”

Lục Song Ngưng cười hì hì, “Còn chịu được.”

Nàng vừa cười, vừa nhai điểm tâm trong miệng. Mộ Dung Thâm ở bên cạnh rót nước cho nàng, “Ăn từ từ, đừng để nghẹn.”

Lục Song Ngưng gật đầu.

Ăn liên tiếp ba, bốn miếng, rốt cuộc nàng mới no bụng.

“No rồi?”

“Ừ!” Lục Song Ngưng mỹ mãn ngẩng đầu.

Mộ Dung Thâm cười nhìn nàng, giơ tay, ôn nhu lau miệng cho nàng, “Ngày đại hỉ, uống chén rượu giao bôi.”

Lục Song Ngưng đỏ mặt, cong mắt cười, “Được“.

Hai người khoác tay, cùng uống rượu giao bôi.

Đột nhiên trong phòng không chút tiếng động, trên bàn có cặp nến long phượng đang bừng cháy, gió từ bên ngoài thổi vào, khiến ánh nến lay động.

Lục Song Ngưng khẩn trương, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đặt tay lên đùi, lén túm chặt váy.

Mộ Dung Thâm dựa người lại gần, đôi mắt đen nhánh nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Lục Song Ngưng. Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng chạm vào cằm nàng, “No chưa?”

Lục Song Ngưng ấp úng gật đầu, khẩn trương tới mức không dám nhìn mặt hắn.

Mộ Dung Thâm cười khẽ, cúi đầu nhẹ hôn nàng, “Ta đói.”

Lục Song Ngưng ngẩn người, giơ tay, “Hả? Vậy...Vậy chàng muốn ăn gì? Ta bảo người làm cho... A!”

Nàng vừa nói vừa muốn đứng dậy, ai ngờ lại bị Mộ Dung Thâm bế lên. Nàng sợ tới mức hô lên, theo bản năng ôm chặt cổ hắn.

Mộ Dung Thâm ôm nàng, đi nhanh tới mép giường.

Hắn đặt Lục Song Ngưng xuống, cả người đè lên người nàng, giọng khàn khàn, “Ta muốn ăn nàng.”

...

Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.

Qua một hồi lâu, rốt cuộc Lục Song Ngưng cũng mờ mịt nhìn đỉnh màn, linh hồn giống như bay vào không trung.

Mộ Dung Thâm cắn vành tai nàng, hổn hển hỏi, “Ca ca có được không?”

Lục Song Ngưng mơ màng chớp mắt, gật đầu.

Mộ Dung Thâm buồn cười, ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: “Được chỗ nào?”

Lục Song Ngưng đỏ mặt, cắn môi không chịu hé răng.

Mộ Dung Thâm càng cười lớn, giọng nói trầm thấp hỏi nàng, “Nhị ca ca của ta được không?”

Lục Song Ngưng ngây người, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, xấu hổ đỏ mặt, nhịn không được nhéo hông Mộ Dung Thâm, căm giận mắng, “Lưu manh!”

Mộ Dung Thâm cười, ôm chặt Lục Song Ngưng.

Thật lâu sau, hắn thỏa mãn nói: “Song Ngưng, ta chưa bao giờ hạnh phúc như thế này.”

Lục Song Ngưng ôm cổ hắn, cong mắt, cười ngọt ngào, “Ta cũng vậy.”

Ta cũng vậy.

Ngoài cửa sổ, một cơn gió nhẹ lướt qua.

Trăng tròn, người viên mãn.

- Kết Thúc -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.