Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh

Chương 10: Chương 10: Tỉnh mộng 1




Sau bữa tối, Cố Hoài Sơn gợi ý đi dạo một vòng ở gần đó rồi mới về nhà. Tối nay cô Triệu được nghỉ, trong nhà tối om om. Tần Hoan bước vào nhà trước, cũng không bật đèn, mượn ánh sáng bên ngoài hoa viên đi thẳng lên gác.

Cố Phi Trần thong thả đi theo đằng sau, cho đến lúc cô sắp về tới trước cửa phòng, mới nghe thấy tiếng anh gọi.

Cô quay người lại, không ngờ anh đã ở sát gần tự lúc nào, không kịp đề phòng, chóp mũi suýt nữa va phải anh.

“Ai dà”, cô kêu lên kinh ngạc, như thể bị giật mình.

Anh đưa tay đỡ lấy lưng cô, nói khẽ: “Nhát gan thế.”

Trong bóng tối, cô không nhìn rõ khuôn mặt anh, nhưng nghe thấy trong lời nói có cả tiếng cười.

Tay anh vẫn đặt trên vai cô, áo mùa hè vốn mỏng, bờ vai cô cảm nhận rõ hơi ấm từ lòng bàn tay anh.

Đầu cô nóng bừng lên, cô nhỏ giọng dằn dỗi: “Ai mà thèm điện thoại di động, nếu thích cái mới em sẽ tự mua.”

“Thế em thích cái gì?”

“Tùy anh.” Cô bắt đầu làm mình làm mẩy. “Nói chung không phải là điện thoại, cái thứ lạnh lẽo đó chẳng có chút tình cảm gì.”

“Thế cái này thì sao?”

Anh vừa rứt lời, đèn trên đầu bật sáng, trong phút chốc, ánh sáng chói mắt, khiến Tần Hoan không mở nổi mắt.

Ngón tay rời khỏi công tắc đèn trên tường Cố Phi Trần giơ ra trước mặt cô một hộp quà bọc vải nhung.

“Là gì vậy?” Mắt cô sáng lên, không giấu được vẻ bất ngờ, vừa hỏi vừa mở hộp quà.

Là mặt dây chuyền có chìa khóa hình trái tim, được nạm vàng đỏ (1) và kim cương, kết hợp với lớp men màu đen, trong độc đáo tinh xảo, đang nằm yên dưới đáy hộp mềm mại, kim cương ánh lên lóng lánh dưới ánh đèn.

Đằng sau chìa khóa có đánh số hiệu, là hàng số lượng hạn chế.

Cô cực kỳ ngạc nhiên, ngẩng đầu lên hỏi: “Sao anh biết được cái này? Em tìm mãi mà không thấy? Anh làm sao mua được?”

Cô thực sự vui mừng, anh chưa từng thấy cô vui như vậy, kim cương lấp lánh trong hộp trông cũng vô cùng diễm lệ.

Anh vốn định trêu cô vài câu, nhưng lúc này mọi thứ đều trở nên không cần thiết. Trước hàng loạt câu hỏi đưa ra, anh chỉ cười nhẹ bảo: “Anh nhớ khi ở Tô Châu em có nhắc đến, anh không nhớ nhầm chứ?”

“Không nhầm.” Cô ngây ra, gật đầu lia lịa.

Ở Tô Châu, cô bỗng có cảm hứng bất ngờ khi nhìn thấy mặt dây chuyền có chìa khóa hàng hiệu số lượng hạn chế trong catalogue của cửa hàng, tiếc là cửa hàng đã hết hàng, cũng không chuyển được về từ nơi khác, bởi kiểu dáng này trong nước chỉ sản xuất có hai chiếc.

Khi quay về khách sạn cô chỉ buột miệng nhắc đến, không ngờ anh vẫn nhớ.

(1) Là hỗn hợp của vàng và đồng đỏ, tên tiếng anh và Rose gold hoặc Pink gold

Cô nói câu cảm ơn, ngừng một lát rồi lại cười hỏi tiếp: “Đây cũng là quà sinh nhật cho em chứ?”

Cô cố nhịn không hỏi sao lúc ăn cơm anh không đưa ra luôn, hoặc giả, điện thoại di động chỉ là cái cớ.

Nhưng cô không quan tâm nhiều đến thế, nói chung tâm tư của anh cô không tài nào đoán nổi, hà cớ gì phải tốn công tốn sức?

Nhưng Cố Phi Trần không trả lời.

Anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, cô không sao đọc nổi tâm trạng ẩn chứa bên trong đôi mắt ấy.

Xung quanh quá yên lặng, tới mức có cảm giác bầu không khí như cô đọng lại

Cô dường như nghe thấy cả nhịp đập của trái tim, có phần gấp gáp, cô không dám nhìn thẳng vào anh, đành vội cụp mắt xuống.

Nhưng cô vừa chuyển động, anh cũng chuyển động.

Trong lúc không ai có thể ngờ trước được, anh nắm lấy bờ vai cô, cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Chỉ là một nụ hôn rất nhẹ, nhưng khi môi anh chạm vào làn da cô, cô như bị điện giật, tâm trí trở nên trống rỗng, hơi nóng lan tỏa từ đỉnh đầu xuống tận gót chân.

Cô chỉ cảm thấy hai gò má nóng bừng, như sôi lên, nhưng anh đã buông cô ra, cô không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám nhìn anh, trong đầu hồi tưởng lại từng sự việc vừa xảy ra, ngỡ như một giấc mơ, hoặc là ảo ảnh ngọt ngào.

Cuối cùng anh cũng cất tiếng: “Muộn rồi, em nghỉ sớm đi. Chúc em sinh nhật vui vẻ.” Giọng anh đều đều tự nhiên, mang theo cả tiếng cười khe khẽ.

Giấc mơ đã biến thành sự thật.

Hạnh phúc không ngờ lại đến nhanh như vậy, nhanh tới mức khiến cô trở tay không kịp. Trong buổi tối sinh nhật ấy, cô như bay lên chín tầng mây.

Cô vẫn không dám ngẩng đầu, chỉ là mím môi thật chặt im lặng hồi lâu mới lấy lại tinh thần, khuôn mặt vẫn nóng bừng, chắc đã đỏ dừ, nên cứ cúi đầu không dám để anh phát hiện.

Giọng cô càng thấp, do dự hồi lâu mới mở miệng nói: “Cảm ơn, món quà này... em rất thích.” Cũng không biết anh nghe rõ hay không, nói xong liền quay người đi, mở cửa phòng nhanh chóng trốn vào trong đó, đóng sập cửa lại trước mắt anh.

...

Ký ức dường như đến đây là khép lại.

Tần Hoan từ từ mở mắt ra, ánh sáng đèn trắng lóa lọt vào trong mắt cô.

Cô vẫn cảm thấy mơ màng, may sao đúng lúc cô y tá đẩy cửa bước vào.

“Cô tỉnh lại rồi?”Nữ y tá bước tới đầu giường, vừa cúi người kiểm tra ống nước truyền trên cánh tay, vừa nói, “Bác giúp việc nhà cô vừa ra ngoài mua đồ, lát nữa mới quay lại. Cô còn đau ở đâu không? Có đau bụng không? Có khát nước không?”

Cô ngây ra một lúc, rồi mới gật đầu cứng nhắc, cánh tay để dưới chăn khẽ động đậy, rồi dừng lại ở ngang hông, không thể co duỗi tiếp được.

Nữ y tá điều chỉnh lại tốc độ truyền, nhìn thấy đôi môi khô nẻ của cô, bèn nói: “Để tôi đi rót cho cô cốc nước ấm.”

“Cảm ơn.” Lời nói thốt ra, cô mới phát hiện ra giọng mình khàn đặc, chỉ thấy rất mệt, hoặc do hôn mê quá lâu, hoặc do những ký ức lẻ tẻ khiến cô rã rời, sức lực như bị rút sạch khỏi cơ thể, đến hơi thở cũng cảm thấy nặng nề.

Cô nằm trên giường hồi lâu, đến khi cô Triệu mang cả làn đồ ăn tới.

Thấy Tần Hoan đã tỉnh, cô Triệu rơm rớm nước mắt, ngồi xuống giường giúp cô gấp lại mép chăn, mãi sau mới khẽ nói: “Cháu, sao lại không cẩn thận thế...” rồi như thể sợ cô đau lòng, nên nói nửa chừng liền dừng lại.

Cô cười gượng bảo: “Cháu không sao.”

“Gì mà không sao? Chuyện này không thể đùa được.” Cô Triệu vừa vuốt trán cô, vừa an ủi, “Giờ cháu nghe cô, đừng nghĩ ngợi gì hết, phải nghỉ ngơi giữ gìn sức khỏe, biết chưa?”

Trong làn hoa quả và canh hầm, cô Triệu lần lượt lấy từng thứ ra, múc canh vào bát nhỏ thổi cho nguội, rồi mới đút cho cô ăn.

Trong canh không biết có vị thuốc bắc gì, chỉ thấy mùi rất nồng, bay tỏa ra trong không khí, hơi đắng, hơi chát, Tần Hoan khẽ chau mày nghiêng đầu tránh sang một bên, trong lòng như chất chứa bao nỗi đau đớn, dằn vặt.

Cô cũng đã từng ngồi bên bếp canh nồi thuốc bắc, vì một người.

Thực ra cô rất sợ đắng, từ nhỏ tới lớn chỉ thích ăn đồ ngọt, vậy mà lúc đó, mùi thuốc nồng nặc khiến cô khó thở, mọi người xung quanh đều khuyên cô ra khỏi phòng bếp, nhưng cô vẫn cố chấp, ngồi lì ở đó, mùi thuộc đắng chát bám lấy chóp mũi cô, nhưng trong lòng cô lại có cảm giác ngọt ngào không gì sánh nổi.

Sau đó cô lại tự tay bê thuốc lên cho anh, dọc quãng đường từ bếp lên phòng ngủ, lông mày cô chau lại khuôn mặt đầy vẻ đau khổ khiến anh không khỏi bật cười.

Cô làm bộ giơ tay đánh anh, nhưng lại bị anh giữ chặt lấy, nhẹ nhàng lồng vào bàn tay chớm lạnh của anh.

Cô còn nhớ như in, đó là một ngày trời mưa dầm dề. Nước mưa táp vào cửa sổ, phát ra tiếng kêu lách tách vui tai. Hoặc là bởi tâm trạng đang vui, nên âm thanh nào cũng có sức mê hoặc.

Cô cứ như thế, nửa đứng nửa ngồi trong lòng anh, bởi anh vừa bị cơn hen hành hạ, nên cô không dám dựa hẳn vào lòng anh.

Cô nhìn anh uống một hơi hết bát thuốc đậm đặc, ánh đèn chiếu lên sống mũi thanh tú của anh, phản chiếu ánh mắt đang nhìn chăm chú. Mười ngón tay hai người khẽ đan vào nhau, anh dường như không làm chủ được, cứ xoa nhè nhẹ lên cánh tay cô...

Đó là những ký ức êm dịu nhất, cũng là quãng thời gian ngọt ngào hạnh phúc nhất của cô và anh.

Cô Triệu không rõ nội tình bên trong, chỉ thấy khuôn mặt Tần Hoan ánh lên vẻ chán ghét lại ra sức khuyên cô: “Uống chút đi, cái này tốt cho sức khỏe của cháu, có tác dụng bổ huyết dưỡng khí. Sức khỏe cháu nhất định phải bồi bổ, tuyệt đối không được để lưu lại mầm bệnh gì. Cháu còn trẻ, sau này còn nhiều cơ hội...”

Vẫn còn trẻ...

Tần Hoan chỉ cảm thấy nỗi đau đơn trong lòng mỗi lúc một lớn thêm, dường như trái tim cô đang bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy.

Thực ra chỉ trong chớp mắt, cô đã hai mươi sáu tuổi.

Sáu năm yêu thương vụt qua, bỏ lại cô một cách vội vàng, quãng thời gian yêu đương ngọt ngào không gì so sánh nổi, chỉ còn rơi rớt lại chút kỉ niệm, mà đa phần, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ đau lòng.

Cố Phi Trần ngày hôm sau mới xuất hiện, đúng lúc Tần Hoan uống thuốc ngủ say, đến khi cô tỉnh dậy, vừa hay y tá dẫn bác sĩ tới kiểm tra phòng.

Sức khỏe của cô sau khi mổ hồi phục khá nhanh, nhưng bác sĩ vẫn thăm hỏi rất ân cần. Phía sau còn một vài bác sĩ trẻ thực tập, bọn họ ồn ào kéo tới, rồi lại ồn ã rút đi, cuối cùng chỉ còn lại nữ y tá bữa trước rót nước giúp Tần Hoan. Cô là y tá chuyên trực phòng bệnh này, khi gia đình người bệnh không có mặt, cô sẽ có trách nhiệm giúp đỡ người bệnh cả về thể chất lẫn tinh thần. Kể từ khi Tần Hoan tỉnh lại, nữ y tá rất nhiệt tình chăm sóc cô, hơn nữa hai người sàn sàn tuổi nhau, cô Triệu lại không thể bên cô suốt 24 giờ đồng hồ, nên hàng ngày Tần Hoan và cô y tá thường có vài tiếng ở cùng nhau.

Cô y tá hay cười, trên má có hai lúm đồng tiền rất sâu, nụ cười ngọt ngào, ngay cả giọng nói cũng ngọt, khi nói chuyện với Tần Hoan thường hết sức mềm mỏng.

Tần Hoan rất thích cô, những lúc vui vẻ thường trò chuyện cùng nhau.

Sau khi bác sĩ đi hết, Tần Hoan mới đưa mắt nhìn sang chiếc bàn tròn trước cửa sổ hỏi khẽ: “Ban nãy có người tới đây phải không?”

Trên bàn uống nước ngoài hai tờ báo và vài cuốn tạp chí cô Triệu để lại, còn có bao thuốc và một chiếc bật lửa, đập ngay vào mắt trong căn phòng bệnh cấm hút thuốc như thế này.

Nữ y tá khẽ “A” lên một tiếng, vội nói: “Quên chưa bảo em, vừa nãy có người đến thăm em.”

Thực ra trong lòng Tần Hoan đã đoán ra, nhưng vẫn hỏi khẽ: “Là ai vậy?”

“Hình như họ Cố.” Cô y tá nghĩ ngợi đôi lúc, “Bữa trước khi em được đưa tới bệnh viện, anh ấy cứ ở bên cạnh em suốt. Là bạn trai của em phải không?”

Cô không đoán là chồng là có nguyên cớ, bởi trong lý lịch của Tần Hoan ghi rõ ràng ba chữ “chưa kết hôn”, nhưng nếu không phải quan hệ rất thân thiết, thì người đàn ông trẻ tuổi khôi ngô đó tại sao cứ nắm chặt lấy tay Tần Hoan, hơn nữa cứ ở lì bên ngoài phòng mổ?

Tần Hoan khẽ lắc đầu bảo: “Không phải”

“Ồ”, nữ y tá có chút bất ngờ trước câu trả lời của cô, ngừng một lát rồi mới nói tiếp, "nhưng ban nãy khi em ngủ, anh ấy ngồi ở đây rất lâu". Nhắc tới Cố Phi Trần, mắt nữ y tá ánh lên vẻ ngưỡng mộ, “Chị thấy em ngủ say, không chắc đã tỉnh ngay, định bảo anh ấy đừng đợi mất công, muộn một chút hẵng đến. Nhưng anh ấy không nghe, cứ ngồi một mình ở ghế, hơn nửa tiếng đồng hồ, rót nước anh ấy cũng không uống, chỉ thấy anh ấy nhìn em như mất hồn.”

Tần Hoan nghe xong khẽ giật mình, cụp nhẹ mắt xuống dường như không chú ý tới bảo: “Thật vậy sao?”

“Ừ, thật thế. Anh ấy ngồi một mình rất lâu, chị còn nghĩ anh ấy sẽ đợi đến lúc em tỉnh dậy. Thế anh ấy không phải bạn trai em thật sao?” Thấy Tần Hoan vẫn lắc đầu, nữ y tá không khỏi cảm thấy nuối tiếc, trong bụng thầm đoán người đàn ông phong độ đường hoàng, dáng vẻ anh tú như minh tinh màn bạc kia chắc hẳn đang yêu đơn phương Tần Hoan, nếu không lúc anh ấy ngồi ngây ở đó, tại sao lại có ánh mắt như vậy?

Trong quãng thời gian đó, anh nhìn Tần Hoan, không nói nửa lời, ánh mắt dường như ẩn chứa nỗi khổ cố kìm nén, ánh mắt anh dừng lại trên người cô, ngay đến cả khi nữ y tá rót nước mang tới gần cũng không nhận ra.

Tuy anh không lên tiếng, nhưng từ trường toát ra từ toàn bộ con người anh cực mạnh, dường như không muốn ai đến làm phiền. Cô nghĩ ngợi hồi lâu, đành lên tiếng nhắc nhở khẽ: “Xin lỗi, ở đây không được hút thuốc.”

Lúc này anh mới như bừng tỉnh, ngẩng đầy lên nhìn cô, rồi lại cúi xuống nhìn bao thuốc và chiếc bật lửa trong tay, như thể không biết đã lôi nó ra khỏi túi từ khi nào, vẻ mặt có chút ngỡ ngàng. Còn cô cũng nhìn xuống theo ánh mắt của anh, chợt phát hiện đôi bàn tay anh rất dài và mạnh mẽ, có lẽ là bàn tay đàn ông đẹp nhất cô từng thấy từ trước tời giờ, nhưng anh vê bao thuốc nhẹ như vậy, lại như thể đang vân vê đồ vật gì nặng tới ngàn cân, ngón tay anh khẽ run run, mãi lâu sau mới khẽ nói: “Xin lỗi.”

Anh tiện tay đặt luôn bao thuốc và bật lửa lên bàn, một lúc sau, điện thoại trong túi rung lên.

Cô thấy anh chỉ liếc nhìn màn hình, rồi ngắt ngay cuộc gọi, ánh mắt lại hướng về phía người phụ nữ đang nằm trên giường.

Tần Hoan vừa mới ngủ, đoán sẽ không dậy ngay, cô mới nhắc khẽ: “E rằng còn phải đợi rất lâu, anh uống ngụm nước đi đã.”

Anh yên lặng một lúc, rồi mới quay lại nhìn cô, nhưng rồi lại từ chối lịch sự: “Cảm ơn, không cần.” Nói rồi đứng thẳng dậy.

Cô tiễn anh ra cửa phòng bệnh, anh quay lại nói: “Nhờ cô chăm sóc cô ấy.”

Vì lúc này nhìn đối diện với anh, cô chỉ cảm thấy người đàn ông này có đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm, như thể hàng ngàn hàng vạn ánh sao trên trời đều lọt vào đáy mắt, dễ khiến người khác bị hút hồn, không sao rời mắt đi nơi khác. Cô bỗng đỏ bừng mặt, rồi vội gật đầu tỏ ý đồng tình: “Đó là việc tôi nên làm.”

Anh dường như vẫn còn tâm sự, lại nhìn về phía giường bệnh, sau khi “Ừm” một tiếng khe khẽ mới nhanh chóng rời khỏi phòng.

Nghe Tần Hoan đích thân phủ nhận muối quan hệ giữa hai người, nữ y tá không khỏi mong muốn hỏi thăm thêm thông tin về Cố Phi Trần: “Thế anh ấy vẫn còn độc thân sao? Đã có bạn gái chưa?”

Tần Hoan hỏi lại: “Sao chị lại hỏi những điều này?”

Nữ y tá mím môi cười cười bảo: “Bởi mấy đồng nghiệp của chị đều rất tò mò. Anh ấy đưa em đến bệnh viện, rồi lại tới thăm em, khi ngang qua phòng y tá, mọi người đều nhìn thấy, ai cũng tỏ ra ngưỡng mộ.”

Tần Hoan khẽ nhắm chặt mắt, tỏ vẻ mệt mỏi, giọng điệu cũng đột nhiên lạnh lùng: “Tiếc là những thứ chị hỏi, em đều không rõ.”

Tuy trong lòng vẫn hồ nghi, nhưng y tá là người rất giỏi quan sát sắc mặt, nghe giọng điệu dứt khoát của Tần Hoan, ngờ rằng có ẩn tỉnh bên trong, bèn lảng sang chuyện khác, cười bảo: “Mọi người đều nói anh ấy còn đẹp trai hơn cả bác sĩ Nghiêm, chị cũng nghĩ vậy. Em biết không, bác sĩ Nghiêm của bọn chị đẹp trai số một được toàn bộ y tá của bệnh viện bầu chọn đó.”

Tần Hoan có biết vị bác sĩ đó, chính là người vừa nãy vào hỏi tình hình của cô, nhìn còn rất trẻ, nhiều lắm cũng chưa đến 30, nhưng nghe nói tay nghề rất giỏi, rất được cấp trên trọng dụng. Anh ta đối xử với bệnh nhân ân cần, khuôn mặt luôn tươi cười, toát lên vẻ rạng ngời hiếm thấy, khi cười hơi giống Lâm Chí Dĩnh, chẳng trách mà được đám y tá trẻ yêu mến.

Sau khi phẫu thuật sức khỏe Tần Hoan hồi phục khá tốt, nên cô chỉ ở lại bện viện thêm ba ngày rồi dọn về nhà nghỉ dưỡng.

Thực ra cô muốn ra viện sớm hơn nữa, nhưng cô Triệu nhất quyết bắt cô ở lại để bác sĩ kiểm tra kỹ lưỡng.

Cô ở trong nhà họ Cố đã nhiều năm, cô Triệu tuy nhiều tuổi, nhưng vẫn chỉ là người giúp việc, nên chỉ chịu trách nhiệm chăm sóc sinh hoạt của cô và người nhà họ Cố, trước nay chưa từng can thiệp vào quyết định của bọn họ. Cô trước kia có đôi lúc giở thói tiểu thư, cô Triệu cũng thuận theo cô. Chỉ có lần này, lại hoàn toàn không làm theo yêu cầu của cô, mà kiên quyết giúp cô làm thủ tục nằm viện, gần như bắt ép cô ở lại thêm ba ngày. Sự khác thường như vậy, thực ra cô sớm đã đoán ra được ai là người quyết định ở đằng sau.

Nhưng cô vờ như không biết, ngoan ngoãn nằm thêm ba ngày.

Sinh mạng trong cơ thể cô đã mất đi, dường như mối ràng buộc giữa cô và Cố Phi Trần cũng đã chấm dứt, mối liên hệ duy nhất và cũng là cuối cùng, giờ chỉ còn là cục máu thừa trên bàn mổ lạnh lẽo.

Một tuần sau khi xuất viện, được cô Triệu chăm sóc và tẩm bổ, Tần Hoan tăng lên được một cân so với trước, khuôn mặt bầu bĩnh lên đôi chút, thần sắc cũng tốt hơn khi trước.

Có điều chẳng hề nhìn thấy Cố Phi Trần ở nhà.

Về sau cô mới biết, từ sau hôm thăm cô ở bệnh viện, Cố Phi Trần đã đi công tác ở tỉnh ngoài để giải quyết một số việc phát sinh bất ngờ.

Không gặp cũng tốt, cô nghĩ, vài ba ngày nữa cô cũng sẽ tìm cơ hội chuyển ra bên ngoài, từ nay về sau sẽ trở thành người xa lạ, chẳng có chút dính líu và ràng buộc nào hết.

Cô vốn có một ngôi nhà ở bên ngoài, là nhà Cố Hoài Sơn trước khi mất chừng nửa năm đã để lại cho cô. Cô lúc đầu không nhận tuy nói là ba nuôi, nhưng những món quà thường ngày đối với cô là quá đủ, có lý do gì đến cả nhà cửa, xe cộ cũng để Cố Hoài Sơn trả tiền?

Huống hồ cô cũng có tiền, tài sản bố mẹ để lại đủ cho cô ăn cả đời không hết được, bên Canada cô cũng có sự nghiệp và sản nghiệp, hiện giờ tất cả đều giao cho chú ruột quản lý, cô thường ngày không mấy hỏi thăm tới chuyện kinh doanh, chỉ có nhận tiền lãi theo định kỳ. Sở hữu tài sản như vậy, cô có thể thiếu hụt rất nhiều thứ, nhưng duy nhất không thiếu tiền.

Nhưng Cố Hoài Sơn rất thương cô, coi cô như con ruột, khi cô cương quyết gửi lại tiền nhà cho ông, liền bị ông “dạy bảo” một hồi.

Trong ấn tượng của cô, Cố Hoài Sơn chưa bao giờ tức giận, chỉ riêng có lần đó.

“... Cái đứa trẻ này đúng là không hiểu biết. Chút tiền bạc đó có đáng là bao? Không chịu chăm sóc bản thân, bố mẹ con trên trời có yên tâm được không. Cất ngay tiền của con đi, sau này còn nhắc tới chuyện đó tức là muốn ba không vui, ba cũng sẽ không coi con là con gái nữa...” Giọng Cố Hoài Sơn nghiêm túc, nhất là khi nhắc tới bố mẹ cô, ánh mắt trở nên xa xăm vời vợi.

Trong lòng cô bỗng nhói đau, nhớ lại cái ngày bố mẹ gặp tai nạn máy bay.

Rõ là trời quang mây tạnh, nhưng cô bỗng như bị bóng đen đè nặng, như thể tắc thở. Thế giới rộng lớn như thế, xung quanh người người đi lại tấp nập, nhưng cô dường như chỉ còn lại một mình, đơn độc ở đó, hoàn toàn bất động, trong lòng trống rỗng, lần đầu tiên trong đời cô bỗng cảm thấy hoảng hốt, trong phút chốc không biết mình nên đi về hướng nào.

Từ nay về sau, cô phải làm sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.