Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh

Chương 11: Chương 11: Tỉnh mộng 2




Khi đó, cô mới 22 tuổi, chỉ còn hai tháng là đến ngày tốt nghiệp

Cuối cùng vẫn là Cố Hoài Sơn khẽ ôm lấy vai cô, người đàn ông tiếng tăm lừng lẫy trên cả thương trường lẫn chính trường, lúc này chỉ còn là một người cha nhân hậu, an ủi cô bằng một giọng hiền từ: “Đừng sợ, đã có ba, sau này nhà họ Cố chính là nhà của con.”

Cô phút chốc như bừng tỉnh cơn đau, cả người khẽ run rẩy, đôi mắt không còn thần sắc ngước lên, đúng lúc gặp phải một bóng người cao lớn ở không xa.

Cố Phi Trần đứng lặng lẽ cánh đó khoảng hơn chục mét, bầu trời trong xanh không một gợn mây, dưới chân anh, cỏ mọc xanh rời, phía sau là những nấm mồ trắng nhấp nhô, một trong số đó là mồ chôn bố mẹ cô.

Cô nhìn qua bờ vai Cố Hoài Sơn, nhìn anh từ đằng xa, tâm trạng rối bời, nhưng vẫn thấy rõ thần thái vô cùng phức tạp trên khuôn mặt anh, khẽ lóe lên, rồi chỉ trong vòng hai giây sau khi ánh mắt họ gặp nhau, anh lại khẽ quay đầu đi, bắt đầu trò chuyện với người quen bên cạnh.

Nhưng lúc đó, cô và anh đã không còn là một cặp, thậm chí cả vài tháng trời không hề trực tiếp nói với nhau một câu nào. Nên cô ngờ rằng mắt mình bị hoa, mới cảm thấy như anh đang đau lòng vì cô, cho dù chỉ là trong giây lát. Nhất định là hoa mắt.

Nên sau này khi cô nhận tài sản của Cố Hoài Sơn tặng, trong lòng luôn nghĩ tới một ngày sẽ dọn ra khỏi nhà họ Cố, nên chuẩn bị trước một nơi ở riêng cũng là điều cần thiết.

Và quả nhiên, căn nhà đó đã đến lúc phát huy tác dụng.

Sau khi Cố Hoài Sơn bị ung thư qua đời, Cố Phi Trần có bạn gái mới, lần đầu tiên anh dẫn một người phụ nữ về nhà.

Cô yên lặng nhìn bọn họ xuống xe, đi vào cổng. Ngày hôm sau, cô bèn dọn dẹp đồ đạc gọn nhẹ nhất và rời khỏi nhà.

Nhưng lần này, cô phải đóng gói toàn bộ đồ dùng cá nhân, cô dự tính sẽ không bao giờ quay lại nữa, nên trong thời gian rỗi rãi ở nhà nghỉ ngơi, cô bắt đầu dọn từng thứ một.

Cô không hề có ý định che giấu chuyện đó, nên cô Triệu nhanh chóng phát hiện.

Chung sống bao nhiêu năm, cô Triệu chưa bao giờ hỏi, nhưng trong lòng hiểu rõ những vấn đề nảy sinh giữa hai người, chỉ là do thân phận mà không tiện góp lời. Lúc này nhìn Tần Hoan với đống hành lý ngổn ngang, không khỏi thở dài, ứa lệ.

Tần Hoan trong lòng cảm thấy áy náy, nhưng không biết phải nói sao. Lúc này có tiếng còi xe từ dưới gác vọng lên, cô khẽ ngây ra, cô Triệu lau khóe mắt, bước tới bên cửa sổ ngó nghiêng, rồi quay đầu lại bảo: “Về rồi.”

Không có chủ ngữ, nhưng Tần hoàn biết cô đang nói ai, chỉ thấy cô Triệu khẽ chau mày nhìn ra, như định nói rồi lại thôi.

Mấy năm nay cô già đi rất nhiều, khóe mắt hằn lên nhiều nếp nhăn, thường ngày không chỉ chăm lo cho cuộc sống của hai người, mà lúc này còn cảm thấy khổ tâm vì tình cảm của họ. Tần Hoan càng nghĩ càng thấy áy náy, không khỏi nắm lấy tay cô Triệu, khẽ nói: “Cô yên tâm, cháu sẽ không gây chuyện với anh ta đâu.”

Cô Triệu thở dài “Cháu dọn đi, cậu Cố có biết không?”

“Cháu vẫn chưa nói với anh ấy”

“Cậu Cố sẽ không đồng ý đâu.”

Tần Hoan khẽ cười nhạt bảo: “Tùy anh ta.”

Rất nhanh sau đó, có tiếng bước chân vọng lại từ bên ngoài cầu thang, Tần Hoan nghĩ ngợi giây lát rồi tiện tay với chiếc túi đặt trên giường rồi bước ra khỏi phòng.

Cô chạm mặt Cố Phi Trần ở hành lang, mới hơn một tuần không gặp, anh gầy đi rất nhiều, cả người toát lên vẻ mệt mỏi, ảm đạm.

Ánh sáng ngoài hành lang hiu hắt, nửa người anh chìm vào bóng tối, chỉ có ánh mắt vẫn sáng rõ, như có ánh sao lọt vào trong đó, chiếu thẳng vào mắt cô.

Cố Phi Trần yên lặng, chỉ nhìn cô thăm dò, cho đến khi nhận rõ khuôn mặt người phụ nữ đang đứng ở phía trước đã trở lại bình thường, không còn xanh rớt như khi nằm trên giường bệnh, lúc này mới khẽ mấp máy môi hỏi: “Em định đi đâu?”

Tần Hoan tránh nhìn anh, như không có chuyện gì xẩy ra, bảo: “Tôi muốn lên chùa trên núi thắp hương.” Cũng chẳng biết có phải do đã nhận lời cô Triệu, nên giọng cô bình thản lạ thường, không mỉa mai châm chọc, không giận hờn căng thẳng, như chẳng hề gợn sóng.

Cố Phi Trần không đáp, chỉ quay lưng đi ngược xuống gác. Cô đi đằng sau, gần tới lúc ra khỏi cổng, chợt quay đầu nhìn thấy cô Triệu đang dõi theo họ với ánh mắt lo lắng.

Cô cười với cô Triệu rồi mới chui vào trong xe.

Trên đường, hai người không hề đả động tới chuyện đứa con, nhớ khi mới tìm được cô về, Cố Phi Trần đã phẫn nộ thế nào, cô thậm chí còn chưa từng chứng kiến anh tức giận điên cuồng đến vậy. Nhưng ngay sau đó, cô đã sẩy thai, những chuyện làm phẫu thuật, nằm viện, rồi xuất viện say này, rõ ràng là cả một quá trình đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần, nhưng tất cả dường như bị hòn đá lớn đè nén lại trong lòng, chẳng những không hề bùng phát, ngược lại còn bình tĩnh tới mức khiến người ta kinh ngạc.

Cô không biết anh đang nghĩ gì. Mà thực ra, cô cũng chẳng buồn quan tâm.

Những thứ cô mong muốn, thực ra đều đã đạt được. Chẳng phải thế sao? Cô muốn vạch rõ ranh giới với anh, nên không thể giữ đứa con, thậm chí còn mượn tay anh để làm việc đó.

Anh có đau khổ hay ân hận hay không? Có lẽ là không cô nghĩ, trái tim anh cứng rắn như vậy, chẳng khác nào gang thép trước nay ở bên anh, chỉ có cô là người chịu tổn thương đau đớn.

Đường lên núi đang sửa, xe cộ lớn bé đều không được đi qua, Tiểu Lưu đành dừng xe ở chân núi, bọn họ chỉ còn cách ngồi cáp treo lên núi.

Tần Hoan cảm thấy không thoải mái, ngập ngừng hồi lâu, mãi đến khi cáp treo chờ tới trước mặt, Cố Phi Trần đứng một bên nhìn cô, đưa tay ra một cách tự nhiên, cô do dự đôi chút, rồi nghiến chặt răng, nắm lấy tay anh bước vào bên trong.

Ngọn núi này là một trong những biểu tượng nổi tiếng của thành phố C, có một ngôi chùa Thiên Tâm trên đỉnh núi, do khách thăm quan đông, dân quanh vùng lại tín Phật, nên quanh năm suốt tháng hương khói đều nghi ngút.

Mẹ Tần Hoan là tín đồ đạo Phật, 10 năm trước khi chùa Thiên Tâm trùng tu, nhà cô còn gửi từ nước ngoài về một khoản tiền quyên góp lớn. Hơn thế cứ đến Tết trở về quê, Tần Hoan đều theo mẹ lên đây thắp hương.

Cô không theo đạo Phật, hồi nhỏ chỉ là ham vui, bởi ở đây rộng rãi, không khí trong lành, hơn nữa cô lại đặc biệt yêu thích mùi thơm của trầm hương. Sau này lớn lên, cũng không chịu ảnh hưởng nhiều từ mẹ, lên chùa thắp hương cũng chỉ để thư giãn, quỳ trước tượng Phật cầu nguyện cũng đa phần là lấy lệ, chứ không phải thành tâm cầu khấn.

Nhưng Cố Hoài Sơn lại rất sùng tín, có mối thân tình với sư trụ trì chùa Thiên Tâm. Sau này khi cô chuyển đến ở nhà họ Cố, Cố Hoài Sơn thường xuyên dẫn cô tới đây nghe Phật pháp. Cô đi một mình cảm thấy vô vị, bèn lôi Cố Phi Trần đi cùng.

Đó là quãng thời gian gắn bó nhất của hai người, cô thường đưa ra hết yêu cầu này tới yêu cầu khác, quên hẳn việc ban đầu cô đã luôn cẩn thận, chỉ sợ làm anh không vui. Nhưng Cố Phi Trần cũng luôn gắng sức thỏa mãn mọi đề nghị của cô. Cái kiểu hễ cần là được đáp ứng đó thực ra là con dao hai lưỡi, vừa được người ta đưa lên tận mây xanh, lại cùng khiến người ta rơi vào vực thẳm.

Nhưng lúc bấy giờ cô chỉ nhìn thấy thiên đường. Ngày nào cũng như thể đi trên mây, trong mắt chỉ có ánh sáng lấp lánh, toàn bộ người cô đều toát ra vẻ hạnh phúc khôn cùng.

Thì ra anh cũng biết chiều chuộng một người.

Thì ra cảm giác được anh chiều chuộng lại tuyệt vời đến vậy.

Cho dù việc công ty bận rộn, anh vẫn thi thoảng bớt thời gian đưa cô lên núi nghe những lời giảng Phật pháp khô khan đó.

Cố Hoài Sơn không khỏi nảy sinh nghi ngờ, bèn hỏi: “Sao dạo này con lại rảnh rỗi vậy?”

Khi ấy Cố Hoài Sơn còn chưa biết tình cảm của họ, hoặc đã biết nhưng giả như không hay.

Cố Phi Trần trả lời bố với vẻ mặt điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra: “Con rất hứng thú với việc nghiên cứu văn hóa Phật giáo, nhân thể tĩnh tâm một chút.”

Còn nhớ có lần ngồi cáp treo lên núi, cũng là cô chợt nảy sinh ý tưởng rồi nói với Cố Hoài Sơn. Cố Hoài Sơn ngay lập tức bảo: “Để Cố Phi Trần ngồi cùng con, sẽ an toàn hơn.”

Cô liếc mắt nhìn sang Cố Phi Trần, chỉ thấy anh chẳng hề biểu lộ chút ý kiến gì phản đối, cứ thế đi thẳng ra quầy mua vé.

Cuối cùng cũng ngồi riêng được với nhau trong cáp treo đang từ từ bò lên đỉnh núi. Cô chợt bảo: “Khi nào thì nói với ba chuyện của bọn mình.”

Cố Phi Trần nắm tay cô, chốc chốc lại nghịch ngón tay, nhẹ nhàng nói: “Lúc đầu chẳng phải em nói thích bí mật, để có cảm giác hồi hộp hay sao?”

Cô cười bảo: “Nhưng cứ giấu ba như vậy, em thấy áy náy.”

“Vậy tùy em, khi nào muốn nói với ba đều được.”

Cô vui sướng nhoài qua thơm nhẹ vào má anh. Cáp treo khẽ lắc lư, anh vội nắm lấy vai cô nhắc nhở: “Ngồi yên, cẩn thận rơi xuống đó”.

Tuy biết anh cố tình dọa, nhưng khi nhìn độ cao đáng sợ dưới chân, cô không khỏi rùng mình.

Cô vốn sợ độ cao, lần này hoàn toàn là muốn thử cảm giác mới, lại có anh bên cạnh, nên mới khiến cô quên đi vấn đề đó. Giờ lại nhìn vực núi sâu đến mấy chục mét, rồi những mỏm đá mấp mô kỳ dị, cô bỗng lạnh toát mồ hôi.

Cũng bởi động tác nhoài người của cô, mà sợi dây chuyền trên cổ bỗng lỏng ra. Lúc này chỉ cảm thấy cổ nhẹ bẫng, còn chưa kịp phản ứng, thì sợi dây chuyền có mắt hình chìa khóa đính kim cương đã rơi ra, rớt xuống dưới.

Cô hét lên một tiếng, thò tay ra với, may sao Cố Phi Trần phản ứng rất nhanh, liền giữ chặt lấy cô. Cô chỉ còn cách mở to mắt nhìn sợi dây chuyền lấp lánh rơi xuống khe núi lọt vào giữ những tảng đá khổng lồ được bao phủ bởi cây cối xanh rì.

Cô lo lắng đến mức run rẩy: “Đó là quà tặng sinh nhật của anh!”

Thực ra từ nhỏ tới lớn, cô không ít lần đánh mất đồ, cũng không ít trong đó là đồ lưu niệm, nhưng đây là lần đầu tiên cô tỏ ra căng thẳng đến vậy.

Cố Phi Trần vỗ vỗ tay cô an ủi: “Không sao, lần sau mua lại sợi khác là được.”

Cô vừa lo vừa tức, trách anh không hiểu tâm trạng của cô: “Nhưng thế đâu có giống nhau? Đó là món quà đầu tiên anh tặng em.”

Căn bệnh sợ độ cao của cô bỗng nhiên tái phát, mồ hôi toát ra đầm đìa, mắt không dám nhìn xuống phía dưới, nhưng trong lòng không khỏi tiếc nuối sợi dây chuyền, nên đối mặt với nửa quẵng đường còn lại, cô không khỏi cảm thấy lo lắng không yên.

Cố Phi Trần liếc nhìn cô, rồi đưa tay ra, dùng hơi ấm trong lòng bàn tay khẽ áp lên mắt cô.

Trong lòng cô bỗng thấy rung động, tuy anh chẳng hề lên tiếng, nhưng như có một dòng chảy ấm áp ngọt ngào từ lòng bàn tay anh lan ra toàn bộ cơ thể cô.

Cô trấn tĩnh lại, giọng thấp hẳn xuống: “Thế lần sau anh nhất định phải tặng em một chiếc giống y hệt nhé.”

Thực ra đó là loại hàng hạn chế số lượng, dù có tiền cũng không chắc mua được sợi dây thứ hai giống nó. Hơn nữa thực tế là còn chưa đến lúc nhận lại được món quà đó, cô và anh đã đường ai nấy đi

Cáp treo vẫn đi tuyến đường giống năm xưa, đây là lần thứ hai Tần Hoan lên núi bằng cáp treo sau nhiều năm trở lại đây.

Kể từ sau khi Trần Trạch Như trở thành bác sĩ tâm lý, Tần Hoan cũng từng nghĩ tới việc cố gắng chữa bệnh sợ độ cao của mình, nhưng hiệu quả không được như mong muốn. Đứng ở trên cao, cô vẫn cảm thấy sợ hãi lo lắng, quãng đường mười phút ngắn ngủi bỗng trở nên dài vô hạn.

Người đàn ông bên cạnh vẫn là người năm xưa. Khác là lần này, cô chỉ tự mình nhắm chặt mắt, lẩm nhẩm trong đầu bài niệm bác sĩ dạy cô, hy vọng có thể tạm thời khắc phục tâm lý sợ hãi và mong sao quãng thời gian khủng khiếp này sớm qua nhanh.

Cuối cùng cũng lên được đỉnh núi, như thể được giải thoát khỏi lồng cũi, cô vội vã bước xuống xe, chân chợt như mềm đi, may sao nhân viên đang làm việc bên cạnh nhanh tay đỡ cô khỏi ngã.

Sắc mặt cô nhợt nhạt, cố mở miệng nói câu cảm ơn, trong phút chốc chỉ thấy Cố Phi Trần ngồi xuống từ cửa bên kia đang lẳng lặng nhìn mình.

Ký ức cũ bỗng đâu ập tới, giống như loại rượu ủ mem tệ nhất trên đời, nhấp vào chỉ toàn vị đắng chát.

Cách chùa còn một quãng đường, nhưng đã nghe văng vẳng tiếng tụng kinh niệm Phật, cô chợt thấy buồn, nghĩ tới bộ dạng khổ sở của mình suốt quãng đường lên núi vừa rồi, có lẽ đều lọt vào mắt anh, lồng ngực như bị chiếc cưa cùn giằng đi kéo lại.

Cho dù hoàn toàn không có nơi bấu víu, nhưng cũng tuyệt đối không được để anh nhìn thấy sự yếu đuối của mình lần nữa.

Nghĩ tới đây, cô chợt thấy mạnh mẽ, không buồn nhìn anh, vươn thẳng lưng bước về phía chùa Thiên Tâm.

Sau khi bố mẹ mất, đây là lần đầu tiên cô quay về chùa thắp hương, mùi khói hương vẫn lưu lại trong ký ức của Tần Hoan. Lần này, cô khác hẳn lần trước kia, vô cùng nghiêm túc, trước là rửa sạch tay, rồi cẩn thận thắp nhang, quỳ quỳ trước Phật tổ thành tâm cúi lạỵ

Thực ra bản thân cô cũng không nghĩ sẽ có ngày hôm nay, sẽ quỳ trước tượng Phật bày tỏ tâm nguyện một cách thành kính đến vậy.

Cũng giống như việc cô không ngờ rằng mình lại mang thai đứa con của Cố Phi Trần.

Chuyện đó hoàn toàn nằm ngoài ý muốn của cô.

Nhưng dường như tất cả là số mệnh, nếu không ngày hôm nay cô và anh đã không đoạn tuyệt đến thế này.

Cô quỳ ở đó hồi lâu, lâu tới mức không còn cảm nhận mọi động tĩnh xung quanh, cô mới giãi bày hết tâm tư, rồi cúi lạy thật sâu.

Thực ra cô hoàn toàn không tin Phật, nhưng lúc này đây, dường như chỉ có nơi đây mới khiến cô có được sự bình yên trong tâm hồn.

Tuy có chút giả dối.

Nhưng, trái tim cũng chỉ có giới hạn nhất định, cứ phải chôn giữ quá nhiều tâm tư, cô cảm thấy mình như sắp nổ tung. Thực sự sắp nổ tung. Những ngày này, cô nghĩ ngợi rất nhiều, ngoài nơi đây, không sao tìm được bất cứ nơi nào khác có thể cứu rỗi được bản thân mình.

Trên tay cô, một sinh mệnh vô tội đã phải ra đi, mang theo cốt nhục của cô, cuối cùng đã biến thành hư không.

Còn cô chẳng xứng đáng chút nào, bởi thậm chí ngay từ phút đầu cô đã không hề muốn nó chào đời.

Đứa trẻ đến đầu thai, kết quả lại hết kiếp.

Chỉ có cầu nguyện cho đứa trẻ trước mặt Phật tổ, mới giúp cô có được giây phút bình yên.

Sau khi bái lạy, cô tìm thấy một vị tiểu hòa thượng có quen biết, quyên góp một khoản tiền công đức đã chuẩn bị trước, rồi đưa ra mong muốn cúng tiền một chiếc đèn thờ.

Bởi cần có người tu hành Phật pháp cao siêu tụng niệm, nên tiểu hòa thượng mời cô ngồi nghỉ ngơi ở trước Phật đường, rồi tự mình mời đại sư trụ trì.

Một lúc lâu sau, tiểu hòa thượng mới quay lại, xin lỗi cô: “Sư trụ trì cũng đang có khách muốn cúng tiến, bần tăng phải giúp đại sư sắp xếp mấy việc, nên chậm chút thời gian.” Nói rồi câm giấy bút, mời Tần Hoan viết tên lên trên.

Đứa trẻ đó tên gì?

Tần Hoan không khỏi ngây ra, cô còn chưa nghĩ tới vấn đề này, lúc này chỉ biết nhìn vào tờ giấy trắng trên tay, trong lòng bất chợt thấy bi ai.

Đúng vậy, đứa trẻ đến một cái tên cũng chưa có, đã vội rời bỏ cõi đời.

Gió nhẹ thoảng qua, làm tờ giấy trên tay Tần Hoan bay lật phật.

Tiểu hòa thường thấy Tần Hoan ngây ra, bèn khẽ gọi: “Tần thí chủ?’

Tần Hoan trấn tĩnh lại, lúc này mới nói: “Xin lỗi, con còn chưa nghĩ ra, một lát nữa con tìm nhà chùa có được không?”

“Được, nhưng bần tăng phải lên đại điện, thí chủ có bất cứ yêu cầu gì có thể lên đại điện gặp bần tăng.”

“Cảm ơn”

“Không khách sao.”

Tiểu hòa thượng bái lạy rồi bước đi, trong tay còn đang cầm một tờ giấy trắng khác. Bên trên có chữ viết. Đúng lúc tiểu hòa thượng quay lưng bước đi, Tần Hoan vô tình liếc nhìn tờ giấy, cô chợt thảng thốt, khi kịp nhìn thấy một chữ “Cố”

Sau khi tiểu hòa thượng bước đi, cô đứng yên bất động. Khẽ vò nát mảnh giấy trắng cầm trong tay, vứt vào trong thùng giác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.