Cửa tiệm tại Đan Dương bắt tay xây dựng vào giữa năm, sau nhiều tháng cuối cũng đã hoàn thiện công trình, do cửa tiệm mới xây chưa có người quản lý, vì thời gian eo hẹp Trọng Huấn không tìm được người đáng tin, chính anh không thể ở lại Đan Dương lâu, bèn đem trách nhiệm giao cho em gái.
Ngọc Thuần đang ngủ ngon lành, cô bận cả ngày trời tối đến mới lên giường ngủ, chưa đến đâu đã bị anh trai gọi dậy. Chăn ấm tung lên, gió lạnh theo đó lẻn vào, Ngọc Thuần đau khổ rống lên.
“Người ta đang ngủ mà, anh có biết phá giấc ngủ người khác là tội ác không?”
Trọng Huấn không quan tâm, anh nói: “Ngồi dậy đi, anh có chuyện muốn nói.”
Cô lầu bầu: “Nửa đêm không ngủ còn nói này nói kia.” Dù vậy Ngọc Thuần vẫn ngồi dậy nghe xem anh trai muốn nói chuyện gì.
Trọng Huấn gãi cằm đắn đo nghĩ ngợi.
“Em có biết mình là đứa em gái anh thương nhất không?”
Ngọc Thuần gật đầu, buồn ngủ đến mí mắt không mở nổi.
“Anh biết em gái của anh rất ngoan, rất thương anh trai mình, anh nói đúng không?”
Ngọc Thuần gật đầu một lần nữa.
“Cửa tiệm ở Đan Dương vừa xây hiện giờ chưa tìm được ai đáng tin để giao phó, em là em gái của anh nên san sẻ gánh nặng với anh, đúng không?”
Ngọc Thuần che miệng ngáp dài, cô gật đầu trong cơn mê ngủ.
Trọng Huấn vỗ đùi bôm bốp, anh cười phớ lớ.
“Thế mới nói không ai hiểu anh trai bằng em gái yêu của anh cả. Em yên tâm không lâu đâu, tầm một hai tháng là em có thể trở về rồi.”
Ngọc Thuần ngây ra, cái gì một hai tháng? Cô đi đâu mà phải trở về?
“Anh vừa nói gì em nghe không rõ?”
Trọng Huấn chép miệng, kiên nhẫn giải thích: “Anh nói em ở Đan Dương tầm một hai tháng thôi không lâu đâu, đợi khi cửa tiệm hoạt động tốt thì em trở về.”
Cô trợn tròn mắt, cơn buồn ngủ theo đó mà tiêu tan.
“Em đi Đan Dương hả?”
Ngọc Thuần lắc đầu kèm biểu cảm gượng gạo.
“Em không muốn đi đâu, anh tìm người khác đi. Hiên... phải rồi anh kêu Bình Hiên đi đi, chẳng phải cậu ta rất giỏi sao, có tài làm ăn lắm!”
“Anh có ý đó nhưng cha không muốn, cha bảo tìm người khác đi, dễ hiểu là em đấy.”
Ngọc Thuần phóng xuống giường, đi chân đất vòng quanh căn phòng.
“Sao cha kêu em đi? Có phải đằng sau chuyện này có âm mưu gì khác không?”
Bằng không vì sao cha lại đẩy cô đến tận Đan Dương?
Trọng Huấn điềm nhiên trả lời: “Không đâu, cả cha và mẹ đã bàn với nhau, hai người đều thấy để em đi Đan Dương quản lý cửa tiệm là hợp lý nhất, tiện thể học hỏi thêm nhiều điều.”
Ngọc Thuần tuyệt vọng ngồi xổm, gối đầu lên đùi anh trai nài nỉ.
“Anh ơi, anh xin cha mẹ giúp em đi, em không muốn sống xa gia đình đâu, em đi rồi thì anh sẽ buồn lắm đó!”
Giọng nói lạnh lùng của Trọng Huấn vang lên trên đỉnh đầu Ngọc Thuần.
“Em yên tâm, anh không nhớ em đâu.”
“Nhưng em sẽ rất nhớ anh!”
“Bớt lừa người đi, anh thừa biết em đang giả vờ.”
Ngọc Thuần nín khóc ngước mắt nhìn anh trai, cô mếu máo: “Vậy anh giúp em nhé!”
Trọng Huấn cười, lời nói vô tình: “Sẽ không!”
“Đây là việc tốt giúp cho em rất nhiều, anh ủng hộ. Em bớt tính trẻ con ăn vạ đi, công tư phân minh, đây là công việc mà đã là công việc thì phải nghiêm túc hoàn thành.”
Anh xoa đầu cô, dịu dàng khuyên bảo.
“Khuya lắm rồi, em ngủ đi, ngày mai chúng ta nói tiếp.”
Cô làm sao có thể đi ngủ, khi biết tin mình sắp đến nơi xa lạ nào đó sống một hai tháng?
Nếu không có gì thay đổi thì ngày mai Ngọc Thuần sẽ lên xe đi Đan Dương, từ thương lượng đến cầu xin chiêu cô nào cũng thử qua, tất cả đều có chung kết quả thất bại.
Ông trời rủ lòng thương để Chi Ái cùng đi với Ngọc Thuần, ở nơi xa xôi có người quen bên cạnh sẽ bớt cô đơn lạc lõng. Ngọc Thuần không biết Đan Dương ở đâu, Chi Ái nói nơi đó nằm phía Bắc cách kinh thành hai ngày đi xe. Đan Dương không phồn thịnh như kinh thành, nó mang dáng vẻ trầm lặng, yên bình với núi non hùng vĩ trải dài đến bất tận, tán rừng xanh ôm ấp từng tấc đất nơi Đan Dương.
Mùa Đông ở Đan Dương rất lạnh, gió rét như cắt da cắt thịt, ăn sâu vào xương tủy người ta. Ngọc Thuần ôm đầu khổ sở, trên đời này cô sợ nhất là lạnh, lần này tiêu rồi, bị đá đến nơi xa xôi, còn phải đối mặt mùa Đông lạnh lẽo.
Trước đêm đi Đan Dương, Ngọc Thuần hỏi mẹ: “Con có thể không đi được không? Lần đầu ra ngoài có hơi lo lắng!”
Mẹ tỉ mỉ bóc vỏ cam, sau đó đặt vào lòng tay cô.
“Lần đầu đi ai xa cũng sẽ lo lắng, ngày xưa mẹ cũng như con. Để con đi thật ra mẹ cũng rất lo, nghĩ kỹ lại giữa lựa chọn để con bên mẹ và để con đi, thì để con đi là lựa chọn tốt nhất. Con nên ra ngoài nhìn nhiều thứ hay ho, học hỏi được nhiều, ở nhà với mẹ bầu trời của con chỉ vỏn vẹn bằng trần nhà.”
Ngọc Thuần ngước nhìn trần nhà đúng là bé, nhưng bầu trời bé nhỏ cho cô cảm giác thân thuộc an toàn.
“Trước đó mẹ đã thu xếp cho con rồi, lần trước mẹ và anh có thuê ngôi nhà nhỏ gần cửa tiệm, con đến đó chuyển vào ở là được.”
Ngọc Thuần chẳng biết nói gì, dần dần cô bị sự chu đáo ân cần của mẹ làm cho cảm động, lắm lúc Ngọc Thuần thật sự nghĩ bà chính là mẹ ruột của mình. Cô tham lam hưởng thụ tình yêu trộm từ người khác, mà xem đó như bảo vật.