Mộng Tình Nhân

Chương 28: Chương 28: Giải thích




Nghe hết câu chuyện Kim Bội òa khóc trong lòng Ngọc Thuần, cô đem hết tủi hờn che giấu trong lòng bấy lâu bộc bạch với chị gái, vì tại ngôi nhà này ít ai chịu nghe cô tâm sự. Nói xong rồi, khóc lâu thấy mệt Kim Bội lăn ra ngủ, xâm chiếm chiếc giường thân yêu của Ngọc Thuần.

Cô cười khổ, đành để Kim Bội muốn làm gì thì làm, sống cùng áp lực nhiều năm chắc hẳn Kim Bội cũng mệt rồi!

Ngày cha trở về Quyển Dư vừa khóc vừa kêu mình vô tội, nghĩ cũng thật buồn cười có ai phạm tội mà nhận mình sai đâu, chuyện càng buồn cười hơn là cha tin lời bà ta. Ngọc Thuần không thể diễn tả cảm xúc của mình hiện tại, cô ấm ức đến phát điên nhìn người cha mặt nhăn mày nhó ngồi đối diện mình.

Ông cất giọng từ tốn: “Chuyện ngày hôm trước cha nghe kể hết rồi, là con làm à!” Câu hỏi như một lời khẳng định.

“Không có, rõ ràng là dì hai sai chị Oanh làm, nhân chứng vật chứng rõ ràng sao cha còn tin tưởng dì ta, quay sang nghi ngờ con?”

Ông Trọng Bách đặt mạnh ly trà xuống bàn, nước trà trong ly văng lên tung tóe, ông gằn từng tiếng một.

“Lớn gan! Nếu đó là sự thật ít ra con cũng phải đợi người lớn về chứ? Đằng này con lại tự ý làm xằng làm bậy. Con còn muốn cha làm thế nào? Chẳng lẽ khua chiêng gióng trống khen ngợi con hả?”

Bị quở trách Ngọc Thuần không nói lời nào, mặc cho cha có bao lời la mắng. Cô thừa nhận mình đã sai vì quá nóng nảy, nhưng lỗi của cô không so được với người có ý đồ bôi nhọ danh dự gia đình.

“Con quay về hối lỗi cho cha, khi nào biết lỗi của mình mới được ra khỏi phòng.”

Đây chẳng khác gì cấm túc, Ngọc Thuần khóc không ra nước mắt, bắt cô trong phòng chẳng thà cầm gậy đánh cô rồi, Ngọc Thuần cầu xin.

“Cha con biết sai rồi, cha đừng bắt con ở trong phòng, con hứa sau này sẽ không tái phạm nữa.”

Lùi một bước biển rộng trời cao, giờ không phải là lúc bướng bỉnh, tìm lối thoát cho mình mới là thượng sách. Cô biết cha dễ mềm lòng, giả vờ đáng thương thêm tí cha sẽ bỏ qua.

Quả nhiên ông nói: “Từ nay về sau nếu con còn tái phạm nữa cha sẽ nhốt con trong phòng cả đời, cho con chán tới chết mới thôi.”

Ngọc Thuần gật đầu lia lịa, cô mừng rỡ ôm lấy ông.

“Cảm ơn cha!”

Vốn thế đã hết chuyện, bỗng nhiên cô nhớ đến Kim Bội bèn lựa lời mà nói:

“Chắc cha đã nghe qua chuyện Kim Bội rồi, nếu được con xin cha đừng cấm đoán em ấy làm gì. Hai người họ đích thực là có tình cảm với nhau, theo con thấy cậu Hiên kia không xấu, cha cũng mong con gái mình tìm được người yêu thương nó thật lòng đúng không ạ?”

Ông Trọng Bách trầm tư: “Thằng bé đó không tệ, nhưng gia cảnh quá bần hàn.”

Đó là điều cả ông và Ngọc Thuần lo lắng, ông sợ Bình Hiền đến với Kim Bội vì tiền, sau khi Bình Hiên có tất cả sẽ hất hủi Kim Bội. Ngọc Thuần sợ cha phản đối vì hai người không môn đăng hộ đối.

Ngọc Thuần thở hắt ra: “Gia cảnh bần hàn thì có làm sao, quan trọng người ta yêu thương Kim Bội nhà mình, hơn nữa con người có đôi bàn tay có thể làm nên tất cả, chỉ cần ý chí quyết tâm. Sau khi thành thân Kim Bội vẫn sẽ ở nhà mình, dù gì Bình Hiên không còn người thân, không thì cha mua cho em một căn nhà nhỏ, con tính thế có được không?”

Cô chớp đôi mắt long lanh nịnh bợ cha mình, vì hạnh phúc cả đời của Kim Bội, Ngọc Thuần đã làm đến mức này, cha không bằng lòng nữa thì cô chịu.

Ông Trọng Bách bật cười vỗ đầu con gái: “Con nói cái gì cũng đúng hết, đứng lên rồi về đi, chuyện của người lớn con để cha giải quyết, về đi về đi!”

Ông xua tay đuổi người, Ngọc Thuần biết ý nguyện đã đạt, bề ngoài cha cứng rắn thế thôi thật ra bên trong đã đồng ý từ lâu. Cô vui vẻ đứng dậy chạy ra ngoài, giữa đường vừa đi vừa hát trong niềm vui chiến thắng.

Phải đến tận hai ngày sau mẹ và anh Trọng Huấn mới trở về, vừa đến nhà bà đã nghe tin động trời từ miệng gia nhân. Bà Tú Huệ lập tức đi tìm con gái hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành, Ngọc Thuần kể lại toàn bộ câu chuyện cho bà nghe, từ đầu đến cuối không sót một chữ.

“Con người Quyển Dư hẹp hòi, tham lam ích kỷ, trí tuệ không nhiều nhưng tham vọng vô biên, những chuyện như cho người tung tin là chuyện quá đỗi bình thường. Cha con không phải tin bà ta mà trách con, chỉ là nếu ông ấy ra mặt bênh con, Quyển Dư sẽ ôm hận đợi thời cơ hại con. Cha mẹ và anh không thể ở bên con cả đời, thế mẹ mới nói con mau trưởng thành đi, học cách trở nên mạnh mẽ. Không cần bảo vệ ai, bảo vệ tốt bản thân mẹ đã an tâm rồi.”

Hóa ra mọi người đều đang âm thầm bảo vệ Ngọc Thuần, cha vì không muốn cô rơi vào tầm ngắm của Quyển Dư mới trách cô làm càn. Mẹ vì lo lắng an nguy của con gái, luôn muốn cô học cách trở thành người mạnh mẽ. Tình thương đôi khi là thế, không cần mãnh liệt ồn ào, lặng lẽ mà sâu sắc là quá đủ rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.