Mộng Tình Nhân

Chương 4: Chương 4: Hôn phu bất ngờ




Ngọc Thuần cô gái sống ở thế kỷ XXI bước lên chiếc xe taxi kỳ lạ và rơi vào lỗ hổng thời gian, hoặc nói cách dễ hiểu chính là xuyên không, tình tiết trong tiểu thuyết mà mọi người thường đọc.

Tại thế giới mới, cô trở thành con gái của một thương nhân có tiếng tại kinh thành, trong triều đại không có thật, điều duy nhất không thay đổi chính là tên gọi của mình.

Cha cô tên Trọng Bách, anh trai tên Trọng Huấn. Ngoài hai anh em, Ngọc Thuần còn thêm vài em gái nữa, họ là con của vợ lẽ, quan hệ giữa các bà vợ không mấy thuận hòa, may mắn ngày thường không hay đụng mặt nhau, nên Ngọc Thuần cũng an tâm.

Sự bình yên trong gia đình phải nhờ đến người mẹ vĩ đại quán xuyến mọi thứ. Ấn tượng ban đầu mẹ là người hiền lành ấm áp, nhưng đó chỉ là khuôn mặt khi nhìn con mình, mẹ quyết đoán, kiên nghị không thua kém người đàn ông nào.

Vỏn vẹn hai ngày Ngọc Thuần đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, chuyện kinh khủng hơn là cô phát hiện mình có hôn phu.

Thông tin như sấm nổ bên tai, cô loạng choạng suýt té, không chỉ có gia đình còn có cả hôn phu, trên đời này sao lại có chuyện tốt dâng đến tận tay?

“Hồ Bân công tử là ai? Em nói lại cho chị nghe!”

Ngọc Thuần chớp mắt, cảm giác bất an bao trùm toàn thân.

Chi Ái biết tiểu thư nhà mình vừa khỏi bệnh, đầu óc chưa tỉnh táo, nên từ tốn giải thích:

“Hồ Bân công tử là con trai duy nhất của ông Vân Đàm, ông Vân Đàm là thương nhân ở huyện Kế Tông, đồng thời là bạn làm ăn của lão gia, Hồ Bân công tử là hôn phu của chị...”

Chi Ái đem tất cả người nhà Hồ Bân kể cho Ngọc Thuần nghe, chỉ sợ bỏ sót ai đó. Những lời Chi Ái nói Ngọc Thuần đều bỏ ngoài tai, ngoại trừ câu cuối cùng.

“Ý em nói là hôn phu của chị đến thăm chị? Chị có hôn phu sao?”

Chi Ái gật đầu chắc nịch: “Vâng... Công tử đang ở vườn hoa đợi chị.”

Ngọc Thuần không thể che giấu sự kinh ngạc trên khuôn mặt, hôn phu của chính chủ đang ở đây, cô không quen biết hắn, không gặp là bình thường, nhưng chính chủ là hôn thê, đương nhiên phải đi gặp hôn phu của mình.

Ngọc Thuần tưởng tượng đến vị hôn phu kia, liệu có giống nam chính trong phim ngôn tình cô xem không? Nam chính khôi ngô đẹp trai, nhà giàu lại hiểu tâm lý nữ nhân. Nếu thật vậy Ngọc Thuần cảm thấy lần đến thế giới này quả thật không uổng công.

Tại chiếc bàn đá nằm giữa vườn hoa, nam nhân một thân áo xanh ngồi đưa lưng về phía cô. Ngọc Thuần sợ hãi dừng bước, không tin vào mắt mình, cô quay sang hỏi Chi Ái.

“Đấy là Hồ Bân sao?”

Vừa nói cô vừa chỉ tay về phía người đang ngồi.

“Vâng, đấy là Hồ Bân công tử.”

Ngọc Thuần từng hào hứng tò mò về Hồ Bân, thậm chí còn vẽ ra một nam nhân anh tuấn tiêu sái, cho đến bây giờ đừng nói là nhìn mặt đến cả bóng lưng cũng khiến cô vỡ mộng đẹp.

Ngọc Thuần đi từng bước dè dặt đến trước mặt Hồ Bân, hắn không để ý đến cô chỉ chuyên tâm ăn bánh gia nhân mang tới, ăn đến bên mép còn dính vụn bánh.

“Cho hỏi anh là hôn phu của tôi sao?”

Trăm ngàn lần Ngọc Thuần mong hắn sẽ nói không phải, nhưng khi chính tai nghe hắn nói đúng, hy vọng trong lòng cô sụp đổ.

Ngọc Thuần ngồi xuống ghế, mắt cứ liếc Chi Ái. Bàn tay đặt trên đùi nắm chặt, cô vắt óc tìm chủ đề nói chuyện.

“Nghe nói anh đến thăm tôi, thật quý quá! Nhìn xem tôi khỏe rồi, không còn bệnh nữa. Nếu không còn gì tôi xin phép đi trước nhé!”

Hồ Bân giữ chặt tay Ngọc Thuần, mu bàn tay sạch sẽ của cô dính vụn bánh từ lòng bàn tay hắn.

“Đâu được, cha ta biết sẽ trách ta vô tâm với thê tử sắp cưới. Nàng ở đây ăn bánh với ta đi!”

Ngọc Thuần bật cười, chẳng biết đang vui hay buồn. Cô đỡ trán, bàn tay che khuất đôi mắt tuyệt vọng.

“Chúng ta quen nhau bao lâu rồi? Có từng trò chuyện với nhau chưa?”

Cô chuyển dời chủ đề nhằm moi móc thông tin hữu ích.

Hồ Bân chép miệng, ợ lên hai phát, đầu ngón tay xoay vòng trên mu bàn tay Ngọc Thuần.

“Chuyện này nàng cần gì vội, chúng ta còn rất nhiều thời gian trò chuyện mà, không phải sao?”

Hắn áp sát Ngọc Thuần, đôi mắt đục ngầu phủ màn sương đen.

“Hay là nàng muốn trò chuyện với ta bây giờ?”

Ngọc Thuần hất bàn tay bẩn thỉu của hắn ra, sự nhiệt tình ban nãy cũng vì câu nói của Hồ Bân trở về con số không. Cô quay mặt đi nơi khác, dằn xuống cơn tức giận.

“Anh nói gì vậy, tôi không hiểu lắm? Cũng trưa rồi tôi vào phòng đây, không tiễn.”

Ngọc Thuần đứng dậy rời khỏi, Hồ Bân đuổi theo sau nắm tay cô, khóe miệng bật ra ý cười d.âm dục.

“Trước sau gì chúng ta cũng là phu thê, nàng không hiểu cũng chẳng sao, hay để ta dạy nàng.”

Đối với những tên bệnh hoạn biến thái, chúng ta cần cứng rắn đối đầu, vì sợ sệt càng làm chúng phấn khích, đó chính là bài học mà Ngọc Thuần đúc kết sau khi gặp Hồ Bân.

Cô thẳng tay hất tung bàn tay xấu xí của hắn, khi Hồ Bân chuẩn bị sàm sỡ mình, giọng lạnh xuống đôi phần.

“Trước đó tôi sẽ dạy anh thế nào là người đàng hoàng.”

Thấy Hồ Bân vẫn chưa hiểu, Ngọc Thuần tránh sang một bên, cô đi vòng sau lưng hắn dùng toàn bộ sức lực đạp tên cặn bã xuống hồ.

Nước trong hồ văng lên tung tóe, có vài giọt thấm vào làn váy cô. Ngọc Thuần phủi tay hả hê phun ra một tràng câu chửi.

“Trước nay tôi luôn nghĩ người đẹp hay không nằm ở tấm lòng, còn anh thì sao? Không tốt nước sơn thì phải tốt gỗ chứ? Đúng là thanh gỗ mục...”

Cô đứng trên bờ hai tay chống hông, tư thế ngạo nghễ nhìn kẻ vừa bị mình đạp ngã.

“Nghĩ ai cũng đê hèn bẩn thỉu như mình hả? Tao nhổ nước bọt vào, hôm nay chỉ rơi xuống nước, nếu còn lần sau cẩn thận rơi xuống địa ngục đấy.”

Ngọc Thuần nâng váy bỏ đi, mặc kệ Hồ Bân chật vật trong hồ. Mường tượng tương lai phải gả cho hắn, Ngọc Thuần đã rùng mình vì sợ.

Cô thà sống cô độc đến già, cũng sẽ không gả cho Hồ Bân, một kẻ có linh hồn nhơ nhuốc. Ngọc Thuần rất tin vào con mắt nhìn người của mình, cộng thêm thái độ hôm nay của hắn và những lời ám chỉ chuyện hoan ái.

Chi Ái đuổi theo, thắc mắc hỏi:

“Tiểu thư, chị không giúp Hồ Bân công tử sao?”

“Giúp á?” Cô kinh ngạc nhìn Chi Ái: “Tại sao chị phải giúp một kẻ xấu xa, đáng lý ra hắn nên bị nặng hơn.”

“Dù sao hai người cũng có hôn ước với nhau mà.”

Hôn ước?! Lời Chi Ái như mũi dao đâm vào tim Ngọc Thuần. Cô và hắn có hôn ước, mối ràng buộc lớn đe dọa đến tương lai.

Ngọc Thuần đột ngột dừng chân làm Chi Ái ở sau xém chút đâm vào người cô, chưa kịp định hình Ngọc Thuần đã lên tiếng.

“Chị nhất định phải từ hôn!”

Sáu chữ ít ỏi đủ làm Chi Ái sợ khiếp vía, cả cuộc đời cô chưa từng nghiêm túc như bây giờ. Thử nghĩ mà xem, chính chủ vừa có ngoại hình vừa có gia thế, sẽ có không ít người theo đuổi, tại sao lại chọn tên kia làm hôn phu? Chắc chắn chuyện này có uẩn khúc, cô phải vì chính nghĩa cũng vì bản thân mình mà cắt đứt mối nghiệt duyên này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.