Mộng Tình Nhân

Chương 3: Chương 3: Trọn vẹn




“Mẹ... chắc là con nhỏ này dầm mưa xong sau đó bệnh ngu người rồi, mẹ hỏi nó cũng không biết chúng ta là ai đâu.”

Ngọc Thuần ngẩng đầu nhìn chàng trai đang tiến vào, anh giữ trên môi nụ cười cợt nhả, dù mới gặp lần đầu Ngọc Thuần đã nhận ra chàng trai trước mắt là người cao ngạo từ tận xương tủy.

“Mở miệng ra là nói mấy câu xui xẻo, em con còn mệt nên mới vậy thôi, con còn nói nữa là mẹ đánh con đấy.”

“Con nói sự thật, lớn rồi có phải con nít đâu, khi không dầm mưa làm gì?”

Đôi mắt sâu hun hút của anh ta khóa chặt bóng dáng Ngọc Thuần, mỗi câu chữ như đang ám chỉ điều gì đó.

“Con nói nó ngu người thật mà mẹ không tin. Thích dầm mưa vậy thì ra bến tàu đi, anh cho em tha hồ dầm mưa dãi nắng.”

Chàng trai sải bước đến trước mặt Ngọc Thuần, đáy mắt anh ta ánh lên tia gian xảo, bàn tay nhéo mạnh hai má cô.

Ngọc Thuần thấy rất đau, hai má như sắp lìa khỏi khuôn mặt. Cô cắn chặt răng, dùng hết sức đẩy anh ta ra.

“Đau!”

Giọng nói yếu ớt như con mèo nhỏ đáng thương làm bà Tú Huệ đau lòng.

“Đừng bắt nạt em gái con chứ.” Bà quay sang nói với Ngọc Thuần: “Thuần à... đây là anh trai con đấy, con nhớ anh không?”

Ngọc Thuần mở to mắt nhìn chàng trai lớn hơn mình vài tuổi. Đây là anh trai của cô sao? Một kẻ bạo lực, ức hiếp em mình.

Ngọc Thuần nhìn từng gương mặt xa lạ trong phòng, sợ hãi như thủy triều dâng cao, cô thừa nhận mình không thích cuộc sống cô đơn trước kia, cũng đã vô số lần nghĩ đến việc rời xa thế giới. Nhưng Ngọc Thuần hoàn toàn không ngờ có một ngày, mình gặp phải loại chuyện tưởng từng hư cấu chỉ có trong phim ảnh.

Thấy cô ôm đầu đau đớn, bà Tú Huệ lo lắng hỏi: “Con bị sao thế? Đầu đau lắm phải không?”

Ngọc Thuần cắn chặt môi, ngăn không cho tiếng kêu phát ra. Trăm ngàn lần cô không thể để cho người khác phát hiện điểm bất thường trên người mình, vì vậy Ngọc Thuần chỉ có thể giả vờ dối gạt bà.

“Không sao, con chỉ hơi mệt thôi, mẹ đừng lo!”

Bà Tú Huệ chậm rãi đứng dậy, bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của con gái.

“Được rồi con nghỉ ngơi đi, mẹ không phiền con nữa.”

Ngọc Thuần nhìn theo bóng lưng mẹ rời đi, nước mắt không tự chủ trào ra, dù có lau cỡ nào cũng không hết. Một kẻ cô độc đột nhiên có gia đình, chính là món quà quý giá mà ông trời ban xuống. Cho nên cô vẫn không hiểu vì sao mình đến được đây? Thứ hạnh phúc chớp nhoáng này có phải là giấc mơ? Tỉnh dậy mọi thứ quay về vị trí ban đầu.

“Vậy anh cũng đi đây, em dưỡng bệnh cho khỏe đi, đừng để anh lo lắng nữa biết không?”

Ngọc Thuần nghẹn ngào: “Anh là anh trai của em hả?”

“Chứ còn gì nữa, con nhỏ này bệnh xong bị khùng hả?”

Rõ ràng đang bị mắng nhưng Ngọc Thuần thấy rất vui, niềm vui khi có người thân đầy đủ xóa tan cảm giác trống trãi, lo sợ trước kia.

“Anh tên gì vậy? Nói em biết được không?”

Ngọc Thuần thấy anh ấy có vẻ khó chịu khi nghe chính miệng em gái hỏi tên mình, tuy vậy anh vẫn kiên nhẫn trả lời cô.

“Anh tên Trọng Huấn, nhớ chưa?”

“Em nhớ rồi! Em tên Ngọc Thuần.”

Như một lời chào hỏi Ngọc Thuần cười ngô nghê, tại thế giới này cô không chỉ có mẹ còn có người anh trai tuấn tú, gia đình trọn vẹn đầy ấp tình thương.

“Ai không biết em tên Ngọc Thuần, con nhỏ này.”

Trọng Huấn cau có lau nước mắt trên mặt Ngọc Thuần, động tác thô bạo của anh vô tình làm da mặt cô ran rát. Tuy đau Ngọc Thuần vẫn rất vui, thậm chí cô đã nghĩ có chết cũng thấy đáng.

“Mau nghỉ đi, đợi em khỏe rồi anh sẽ đánh gãy hai chân em, xem em còn dám chạy lung tung nữa không? Trời thì mưa ngập đường còn em thì không về, anh còn nghĩ ngọn gió độc nào cuốn em đi rồi chứ? Em không bị gió độc cuốn đi thì cũng chết chìm thôi. Không phải mưa nhấn chìm em đâu, là anh mày nhấn chìm mày đấy. Còn dám đi nữa không?”

Ngọc Thuần lắc đầu, nước mắt như những hạt ngọc rơi xuống lòng bàn tay cô.

“Em sẽ không đi đâu hết, em ở đây với anh và mẹ.”

Trọng Huấn bất ngờ, hiếm lắm anh mới nghe được mấy lời tình cảm từ miệng em gái.

“Vậy anh đi đây, nằm yên ở đó không được đi đâu biết chưa.”

Sau khi Trọng Huấn đi, Ngọc Thuần tựa lưng lên đầu giường, cô thận trọng cất tiếng.

“Chị có vài câu muốn hỏi, em phải trả lời thật lòng cho chị.”

Chi Ái đứng thẳng lưng nghiêm túc như học sinh bị giáo viên hỏi tội.

Ngọc Thuần nhìn căn phòng lần cuối, cô cúi gằm mặt thở dài tuyệt vọng, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu.

“Ở đây là đâu? Ai là hoàng đế?”

Theo những gì Ngọc Thuần quan sát từ lúc tỉnh dậy, có lẽ cô đang ở triều đại phong kiến nào đó, điều cô nên làm lúc này là tìm hiểu mình đang ở triều đại nào.

“Đây là Gia Tĩnh chẳng lẽ điều này chị cũng quên rồi sao? Hoàng đế Gia Quý cũng đã trị vì đất nước hai mươi lăm năm, những điều này người dân nước ta ai cũng biết.”

Lông mày Ngọc Thuần càng nhíu chặt hơn, cô chưa từng nghe qua Gia Tĩnh hay hoàng đế Gia Quý nào cả.

Rốt cuộc bản thân đang ở đâu? Mốc thời gian nào? Ngọc Thuần đều không biết, cô như kẻ mù lạc vào rừng đêm, con đường phía trước phủ màu đen tối tăm.

Hai tai cô ù ù, muôn vàn âm thanh hỗn tạp như xé rách màng nhĩ, trong đống âm thanh đó cô nghe thấy giọng nói của bác tài xế.

“Cháu nghĩ sao nếu một thế giới khác đang tồn tại song song?”

“Bác nghĩ cháu đừng nên phán xét vội, thế giới chúng ta đang sống có phải thật không? Những điều chúng ta trông thấy là thật hay giả? Chưa ai có câu trả lời chính xác.”

Một thế giới song song? Thế giới mà không ai biết đến sự tồn tại của nó và Ngọc Thuần là người vô tình rơi vào lỗ hổng thời gian.

Cô nhớ mình từng đọc ở đâu đó, “lỗ hổng thời gian” thực chất là thế giới phản vật chất đang tồn tại trong vũ trụ. Khi nó tiếp cận với thế giới vật chất dưới tác động qua lại của lực hấp dẫn, đến một mức độ nhất định, hai thế giới này bị đổ vỡ và sinh ra năng lượng cực lớn tạo thành áp lực chia đôi hai hệ thống, gây ra hiện tượng vật thể bị mất tích khi rơi vào thời điểm đó.*

Chính xác là những gì cô có thể nghĩ và giải thích cho những điều kỳ lạ xảy ra xung quanh mình.

Một thế giới song song và lỗ hổng thời gian.

Điều này thật hoang đường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.