Mộng Tình Nhân

Chương 7: Chương 7: Nghi vấn




Sau khi từ Xuân Hồng Các bước ra, Ngọc Thuần mang theo Chi Ái đến các con đường lân cận, chủ yếu để ngắm cảnh, xem thử đời sống người dân nơi đây ra sao? Kết luận cuối cùng của cô chính là, cuộc sống nơi đây chẳng khác những năm phong kiến là bao, có vua có quan lại, phân biệt giàu nghèo rõ ràng, tầng lớp nô lệ phục tùng chủ nhân vô điều kiện.

Đối diện Xuân Hồng Các có quán trà mới mở tên Hoa Sen, bày trí đơn giản dù không muốn nói là sơ sài, riêng trà bánh khá hợp khẩu vị Ngọc Thuần. Cô vốn định đến nghỉ chân giây lát, nào ngờ nghe được tin hay từ miệng người ngoài. Ngọc Thuần lắng tai nghe, hóa ra bàn bên đang nói xấu các công tử ăn chơi trong kinh thành, trong đó có cái tên Hồ Bân.

Ngọc Thuần đứng dậy, mạnh dạn chạy sang bàn kế bên hỏi chuyện, cô cười rất tươi, có thể thêm phần thiện cảm đôi chút cũng tốt.

“Cho hỏi những gì anh nói là thật sao?”

Người đàn ông nghe có người hỏi mình, liền quay sang nhìn xem là ai, đúng lúc bắt gặp ánh mắt ngờ vực của Ngọc Thuần, hắn khẽ thở dài, lòng mang đầy phẫn nộ.

“Đương nhiên là thật, cô chắc không biết tên đó tiếng xấu đồn xa thế nào đâu.”

Hắn ta nhìn Chi Ái bên cạnh Ngọc Thuần, sau đó chuyển dời tầm mắt sang cô, thấy Ngọc Thuần ăn mặc sang trọng chắc hẳn nhà có tiền của, nên lời nói cũng nhẹ nhàng hơn.

“Ây da... Nói về tên Hồ Bân đó kể ba ngày ba đêm cũng không hết, hắn ta dựa vào quyền thế của cha mình ăn chơi sa đọa, cờ bạc rượu chè, thanh lâu kỹ nữ gì cũng chơi qua. Tên đó bản tính hung tàn, nghe đâu tháng trước hắn vừa đánh chết một gia nhân, chỉ vì người đó làm bẩn y phục mà hắn thích, không chỉ vậy... Cô biết Xuân Hồng Các chứ? Mấy cô gái ở đó cô nào hắn cũng bao vài đêm. Trong nhà thì có ba bốn cô vợ nhỏ, có cô thì thanh lâu làng chơi, đào hát lả lơi, cha hắn nhiều lần tỏ ý phản đối, nhưng hắn phớt lờ xem như không. Còn nữa, Thúy con gái của ông Định ở làng kế bên, trong nhà chỉ có hai cha con nương tựa nhau mà sống, có hôm ra chợ bán rau, có hôm phải đến quán ăn rửa chén kiếm tiền, vậy mà lại bị tên háo sắc Hồ Bân đó làm nhục, sau đó vì quá uất ức mà tự sát. Còn ông Định cũng vì quá đau lòng, rồi sinh bệnh qua đời.”

Nói đến đây người đàn ông không nhịn được mà thở dài.

Ngọc Thuần nghe kể mà lòng nổi cơn phẫn nộ, trên đời sao lại có thứ rác rưởi như Hồ Bân chứ? Cô nhất định phải mau chóng từ hôn, nếu không đợi đến lúc gả cho Hồ Bân, thì đời cô coi như tàn.

Ngọc Thuần cố gượng cười, đứng dậy nói cảm ơn rồi lập tức rời đi, ra đến bên ngoài cô ngẩng đầu ngắm bầu trời xanh, hít vào bầu không khí trong lành.

Ban nãy khi nghe tội lỗi của Hồ Bân, Ngọc Thuần suýt ngất xỉu vì tức giận.

“Em nghe hết rồi đó, mấy chuyện xấu của tên kia, không phải một hai chuyện, càng không phải chuyện nhỏ dễ cho qua. Nếu là em, em có chịu lấy một tên vậy không?”

Chi Ái cắn môi, không riêng gì Ngọc Thuần, Chi Ái cũng rất ghét Hồ Bân.

“Đương nhiên là không rồi, em thà chết chứ chẳng chịu lấy hắn ta.”

Ngọc Thuần bật cười, trong giọng nói mang theo vài phần bất lực.

“Nói đúng ha! Mình về nhà thôi, nếu chị đoán không sai, tương lai còn nhiều chuyện chúng ta cần đấu tranh lắm.”

Chờ đợi hai ngày, Trọng Huấn báo tin kế hoạch đã có thể tiến hành, Ngọc Thuần vui ra mặt, có anh trai bảo vệ giúp đỡ quả thật là cảm giác tuyệt vời, chẳng hiểu sao cô đã bắt đầu quý mến nơi này, xem những người ở đây như người nhà.

Chi Ái chạy nhiều vòng, đi khắp nơi làm nốt việc Ngọc Thuần giao, bất luận già trẻ gái trai đều không bỏ qua, càng đông người càng náo nhiệt.

Chi Ái quay về với khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, cô nhận ly nước Ngọc Thuần đưa, vừa uống vừa báo cáo:

“Chuyện tiểu thư giao em làm xong rồi, tối ngày mai họ nhất định sẽ đến.”

Thấy Chi Ái vất vả vì mình Ngọc Thuần sinh lòng cảm kích, cô đưa quả quýt được lột vỏ kỹ càng cho Chi Ái, cất giọng nhẹ nhàng.

“Nếu thật vậy thì may quá, chị chỉ mong kết quả giống như tưởng tượng, thế là tốt lắm rồi.”

“Sao chị lại thay đổi quyết định vậy?”

“Hả?” Ngọc Thuần chau mày khó hiểu.

Chi Ái nuốt vội miếng quýt cuối cùng, ngồi thẳng lưng đối diện Ngọc Thuần.

“Thì hôn ước là do chị đồng ý mà, sau tự dưng chị lại đòi hủy.”

“Chị đồng ý á?”

Ngọc Thuần tuyệt vọng gục lên bàn, cái cô Ngọc Thuần kia nghĩ gì mà đồng ý cưới một tên tồi tệ như Hồ Bân chứ?

Chuyện đáng ngờ hơn là không ai nói cho cô biết, vì sao mình đồng ý lấy Hồ Bân? Ngay cả mẹ cũng chọn cách im lặng khi cô nói muốn hủy hôn.

Ngọc Thuần rất muốn biết lý do, nhưng Chi Ái một mực không nói, giống như là chuyện đại kỵ, Chi Ái tìm cớ chuồn đi, dù sao cũng là chuyện phu nhân không thích nhắc đến, tiểu thư quên xem như là chuyện may.

Đêm nay Ngọc Thuần không tài nào ngủ được, nghi vấn về mối hôn ước kỳ lạ giữa Ngọc Thuần trước kia và Hồ Bân cứ hiện hữu trong tâm trí cô, quấy nhiễu cô một đêm.

Ngọc Thuần kia đâu thiếu tiền thiếu sắc, rốt cuộc cô ấy đã chịu đả kích gì, mà chấp nhận chôn vùi cuộc đời mình vào vũng bùn lầy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.