Xuân Hồng Các nổi tiếng là nơi ăn chơi của các công tử nhà giàu, người đến đây không phú thì quý, nghe nói nơi đây một ngày tiếp không quá một trăm khách. Muốn đặt phòng riêng, được các cô nương xinh tựa như hoa trong Xuân Hồng Các tiếp rượu, phải trả một cái giá trên trời.
Tòa nhà cao năm tầng nằm giữa ngã tư tấp nập người qua kẻ lại, thi thoảng sẽ có người dừng chân, ngắm tranh chân dung các mỹ nhân được treo ngoài cửa. Tuy được phong danh mỹ nhân, nhưng những cô gái trong tranh cùng lắm chỉ là ưa nhìn.
Vì đang là ban ngày, Xuân Hồng Các đóng cửa không tiếp khách, Ngọc Thuần hít sâu một hơi cô giơ tay định gõ cửa thì Chi Ái cản lại.
“Tiểu thư, nơi đây nữ nhi không được vào, hơn nữa chị còn có hôn ước với công tử Hồ Bân, nếu để lão gia phu nhân biết thì sẽ mắng em đấy. Hay là chúng ta về đi, chị vào đó lỡ như có ai thấy thì sao?”
“Sợ gì chứ?” Ngọc Thuần quả quyết: “Chị nói cho em biết, chỉ cần là nơi chị muốn vào, thì chị nhất định sẽ vào. Chị mặc kệ ai muốn nói gì thì nói, chúng ta không trộm cắp thì sợ cái gì? Nếu em sợ thì cứ ở ngoài đợi, một mình chị sẽ vào bên trong.”
Ngọc Thuần đẩy tay Chi Ái ra, lần này cô không gõ cửa mà đẩy cửa đi vào.
Bày trí bên trong khá đơn giản, bàn ghế xếp chồng lên nhau, bên trên sân khấu bày đủ các loại nhạc cụ, có loại Ngọc Thuần không biết tên, đoán chừng đã xuất hiện từ rất lâu. Điểm đặc biệt nơi đây có rất nhiều hoa, mỗi bàn đều có, nhìn cánh hoa ngả màu có lẽ đây là hoa đêm trước chưa thay, dù hoa hơi héo nhưng mùi hương vẫn rất nồng nàn, hương hoa hòa tan vào không khí biến nơi đây thành khu vườn trong mơ.
Chi Ái đi lanh quanh vô tình tóm được tên nô bộc, cậu nhóc tầm mười, mười một tuổi, da mặt ngăm đen, thấy có người lạ đến cậu nhóc rụt rè siết chặt cán chổi trong tay.
“Tiểu thư... nơi này cô không được vào!”
Ngọc Thuần xởi lởi đến bắt chuyện với cậu nhóc.
“Em trai đừng sợ, chị đến có việc, em có thể gọi bà chủ ra đây không? Chị có chuyện muốn bàn với bà chủ của em.”
Ngọc Thuần lấy từ trong túi ra vài đồng tiền lẻ nhét vào tay cậu nhóc, nhờ cậu chuyển lời giúp mình. Cậu nhóc do dự chốc lát bèn gật đầu lên lầu gọi bà chủ.
Chủ của Xuân Hồng Cát là một người phụ nữ trên ba mươi tuổi, gương mặt xinh đẹp tựa tranh vẽ, bà khoác lên mình y phục lộng lẫy, trang sức xa hoa, mỗi bước đi đều mang theo hương hoa thơm ngát, thậm chí cái danh mỹ nhân cũng không đủ tầm miêu tả nhan sắc của bà. Ngọc Thuần đứng hình hồi lâu, may có Chi Ái gọi cô bằng không bản thân đã thất thố, nhìn người khác chằm chằm.
Bà chủ mà Ngọc Thuần tưởng tượng quá khác xa với bà chủ cô trông thấy, trong phim các bà chủ không chỉ già, xấu mà còn ăn mặc diêm dúa, trang điểm lòe loẹt, ăn nói chanh chua khó nghe, còn vị bà chủ trước mặt cô không chỉ xinh đẹp lộng lẫy, đến cái chớp mắt cũng câu hồn người khác, có thể nói là tuyệt trần tuyệt mĩ.
“Cho hỏi là vị tiểu thư này muốn tìm ta sao?”
Đến cả giọng nói cũng ngọt ngào, Ngọc Thuần bắt đầu nghi ngờ, nam nhân đến đây có khi nào là vì bà chủ xinh đẹp đây không?
“Đúng là tôi, tìm bà chủ quả thật có chuyện cần bàn bạc, bà yên tâm, tôi không phải kẻ nói suông. Nếu bà đồng ý giúp đỡ chuyện mà tôi sắp nói, năm lượng vàng xem như cảm ơn chị. Còn nữa sau khi xong việc, gia nhân nhà tôi sẽ mang tặng riêng cho chị hai cây vải phù hợp với khí chất cao sang của bà chủ, chị thấy sao?”
Bà chủ lạnh lùng dò xét Ngọc Thuần từ đầu tới chân, may cho cô trước khi đường đã ăn mặc chỉnh tề đẹp đẽ, nét tự tin tràn đầy khuôn mặt.
“Cô gọi tôi là chị sao? Cô bao nhiêu tuổi rồi? Có biết năm nay tôi bao nhiêu tuổi không?”
Ngọc Thuần kéo cong khóe miệng: “Đối với tôi phụ nữ thì không bao giờ có tuổi, đặc biệt là phụ nữ đẹp như chị, trẻ mãi không già.”
Đừng nghĩ cô đang nịnh nọt ai hết, vì đây là lời thật lòng, một lời thật lòng rất hợp ý bà chủ.
“Tò mò không biết tiểu thư hào phóng đến từ đâu? Việc cô muốn nhờ là gì?”
Ngọc Thuần dáo dác nhìn chung quanh, cô hạ thấp giọng nói: “Chuyện này nói ở đây không tiện cho lắm.”
Bà chủ là người tinh ý, vừa nhìn là biết người đến có việc lớn cần nhờ. Bà nép sang một bên, chỉ tay về hướng cầu thang, làm động tác mời.
“Vậy mời cô lên phòng tôi, chúng ta từ từ bàn chuyện.”
Bà không phải người tốt hay giúp đỡ người khác, bà chỉ tò mò việc Ngọc Thuần muốn nhờ là gì? Vì sao lại tìm đến chốn ăn chơi xin giúp đỡ?
Ngọc Thuần dặn dò Chi Ái canh trước cửa phòng, riêng cô cùng bà chủ bàn chuyện.
Một lát sau, Chi Ái thấy tiểu thư bước ra với vẻ mặt thoải mái, biết đại sự đã thành, lòng Chi Ái cũng bớt bất an.