Minh Tiến động nộ, lập tức một chưởng hạ sát ngay nữ nhân trước mặt mình. Mặt hắn đanh lại. Giận dữ, cuồng nộ, oán hận, bực tức, mong muốn được trả thù… tất cả đều đang hiển hiện trên mắt hắn. Hắn giận dữ vì nữ Miêu trước mặt thiếu chút nữa dụ hoặc hắn, khiến hắn suýt trở thành phế nhân; Hắn cuồng nộ vì bản thân không thể làm gì để cứu Kỳ Dao; Hắn oán hận vì tự thân mình không kiềm chế được nhục dục; Hắn mong muốn trả thù: Linh Trâm, Vô Lệ và tất cả những kẻ đã từng làm hắn đau khổ, nhất là tên công tử bột và nữ nhân phản bội hắn năm xưa. Minh Tiến trên mặt đột nhiên xuất hiện một nụ cười nhạt, trong con ngươi hắn, một bên hoàn toàn là một màu kim sắc,bên còn lại là một màu đỏ thẫm như máu. Hắn mặc lại quần áo, tới khi mặc cái áo thì cảm thấy vướng víu phía sau lưng, vội vàng tới cạnh tấm gương đồng mà soi xét. Hắn sững người, lưng hắn đang dần xuất hiện những mảng lông xám dày cộp.
“Ta đang bị thú hóa sao?” Hắn động nộ, vung tay đập thật mạnh một nhát lên cái bàn khiến nó nát bấy. Trong lòng hắn đột nhiên tàn ngập sát ý, hắn muốn huyết tẩy nơi này. Hắn cần vũ khí, tìm kiếm một hồi, hắn lục thấy một thanh kim loại màu bạc được cất cẩn thận trong một cái hộp được gắn phong ấn bên ngoài. Nó dài chừng một cánh tay người, được tạo nên từ một loại kim khoáng tỏa ra ánh ngân sắc, nơi thân còn trạm khắc vô số các kí tự kì quái. Nhìn nó có thể hao hao giống một con cá ngựa, cái đuôi quăn lại, lưng và bụng thì phình ra. Chỉ hơi khác biệt là nó thẳng chứ không cong cong như con cá ngựa hắn thấy trong mấy cửa tiệm cá cảnh, thêm nữa bên ngoài tỏa ra một luồng linh khí ba động khiến hắn thấy quen thuộc vô cùng. Minh Tiến mỉm cười, đẩy cửa tiến tới nơi sân lúc trước…
... Hắn đứng đó, giữa cơ man không biết bao nhiêu là xác miêu nhân, máu tươi bốc lên trong đêm trăng tròn khiến không gian tản mát một dư vị đầy kinh dị. Minh Tiến nhìn sang hai tay mình, một tay vẫn đang cầm thanh kim loại nọ, tay kia đang tóm một cái đầu miêu nhân. Chính là lão nữ miêu bạch y nọ, hắn cười, ngẩng đầu lên mà cười một cách khoái trá, man rợ... hắn cười lớn, cười mãi không thôi. Trong đêm trăng tròn, tiếng cười nọ lan tỏa kèm theo mùi máu tanh khiến cho bất cứ sinh vật nào nghe thấy cũng dựng tóc gáy…
Minh Tiến mở mắt, ánh mặt trời đã lên cao, hắn vươn tay che mắt. Chợt sững người, hắn gào lên.
- Uôm… uôm… hùm…
Nhìn đi, hắn lúc này toàn thân đã hóa thành một con đại hùng, một con gấu đen không thể sai lệch đi chút nào được. Minh Tiến đau khổ, hắn gào khóc, hắn đập phá, hắn lăn lộn. “Tại sao? Tại sao kia chứ? Ta trở thành gấu, vậy làm sao các nàng nhận ra ta? Làm sao ta có thể tu luyện để mà trở về đây? Ta… ta…”. Từng tràng uôm uôm hùm ấy lan đi trong không gian, nhiều đám thợ săn gần đó kinh hãi mà run rẩy. Họ đều là những tay thợ săn lão luyện, chưa từng run sợ trước cọp beo hổ báo, ấy vậy mà lúc này không có một ai có thể trụ lại, đều ngồi phịch hết xuống đất. Sau này khi đám người nọ về tới tiểu trấn, kể lại thì tất cả đều thống nhất một điều. Tiếng rống của con gấu nọ mang theo một luồng khí áp mãnh liệt, nó mạnh mẽ hơn bất cứ mãnh thú nào mà các thợ săn từng đụng độ tại đây. Có thể nó là một Kim hùng – vua của loài gấu, vì thế nên việc họ phát run cũng không quá lạ.
Minh Tiến sau một hồi vật vã, lúc này hắn đã tĩnh tâm ngồi lại. Chợt cảm giác được cái gì đó, hắn quay lại cố dùng tay nhặt lên. Trước mắt hắn là thanh kim loại nọ, có điều lúc này nó như bị tan chảy bởi một quả cầu màu xanh lục đang gắn nơi mà trước đó là cái đầu cá ngựa. Từ trên tay hắn truyền tới một cảm giác lành lạnh, tựa như cô độc, tựa như giá lạnh của trời đông. Minh Tiến tâm tư có chút hòa hoãn lại, nhìn tới quả cầu nọ,chỉ thấy trong đó có một luồng sáng màu xanh lục nhu hòa xoay tròn, càng nhìn tới,hắn càng cảm thấy tâm tư thư thái hơn. “Dù sao cũng đã thành gấu rồi, hơn nữa sắp tới mùa đông. Chi bằng đi kiếm một nơi để tránh lạnh thì hơn!”. Minh Tiến cố gắng nắm lấy thanh kim loại nọ, nhưng bàn tay to bè với các ngón ngắn ngủ khiến hắn khó thực hiện điều đó. Cuối cùng, hắn hì hục mãi, dùng những mảnh vải rách buộc thành một sợi dây ôm quanh nó mà đeo lên cổ. Hắn vỗ về nó như một người bạn chí thân, lầm lũi hướng vào trong rừng mà bước đi…
Sâm Lâm trấn, một tiểu trấn nho nhỏ nằm về phía bắc U Châu. Hôm nay là vừa tròn một tuần trải qua lễ Nguyên Tiêu, đa phần mọi người vẫn còn mê mải với việc ăn chơi,vui đùa chứ chưa hề động tay động chân tới công việc. Cũng phải thôi, xung quanh Sâm Lâm này toàn là rừng và núi đá cao chót vót, họ đâu có đất mà cày ruộng. Sâm Lâm trấn này toàn bộ mọi người đều là thợ săn. Lúc này nơi quán trà, tiểu nhị nhanh nhảu chạy qua chạy lại mang rượu, mang thịt tới một cái bàn lớn, xung quanh là sáu bảy tráng hán vai u thịt bắp đang nhồm nhoàm nhai thịt, uống rượu. Một người mặc áo lông thú, nơi eo có dắt một thanh đao lớn uống một mạch hết bát rượu, khề khà nói.
- Các huynh đệ, không biết các người đã nghe tin tới Hùng Lệ chưa?
- Ồ, là chuyện gì thế?
- Hùng Lệ à? Ta có nghe qua,huynh kể xem nào?
Người nọ cười khà khà, tợp một hụm rượu lớn mới nói tiếp.
- Ta cũng chỉ nghe đám phường săn Ninh Cát nói lại thôi, cách đây hai hôm, bọn họ vây công một con đại hùng ở phía đông dãy Kim Diên…
Phường săn Ninh Cát là một phường săn truyền đời tại Sâm Lâm, nó đã trải qua không dưới bảy đời. Truyền thống hàng năm của họ là sau lễ Nguyên Tiêu, tất cả các thanh niên phải tham gia một nghi thức đầu năm – Tân niên săn bắn. Nguồn gốc nghi thức này chính là rèn luyện khí chất cho những thanh niên mới, đồng thời cũng là săn bắt để tế lễ đầu năm. Người thợ săn vô cùng coi trọng thần rừng, đối với họ, thần rừng mạnh mẽ, cao quý hơn bất cứ vị thần thánh nào khác. Vì thế nghi lễ này mặt khác cũng là hình thức nghênh đón thần rừng, cầu xin một năm mới săn bắn được nhiều thuận lợi. Nhưng có vẻ năm nay, Ninh Cát không hề may mắn chút nào. Hơn ba mươi thanh niên đi vào dãy Kim Diên, lùng sục hai ngày mà vẫn không thấy một con thú nào, kể cả là một con sóc. Cả đám người vô cùng hoang mang, chợt có người phát hiện ra vết chân gấu khiến cả đám mừng rỡ, lập tức truy tung.
Cả đám người theo dấu chân tiến tới bao vây một hang núi lớn, phía bên trong còn lập lòe ánh lửa khiến họ kinh ngạc. Lẽ nào có người đã săn được con gấu này, giờ đang ngồi nướng thịt? Cả đám nhìn nhau hoang mang cực độ, cuối cùng có ba bốn người gan lớn lò dò tiến vào. Khi tiến vào tới nơi, bọn họ không khỏi kinh ngạc vì trước đống lửa chính là… một con gấu xám to lớn. Nó ngồi đó, bàn tay to bè thi thoảng hất một mảnh củi vào trong đống lửa. Bàn tay còn lại thì mân mê một vật gì màu xanh đang lủng lẳng treo trên cổ. Mấy tên nọ tròn mắt, hết nhìn cảnh tượng chưa bao giờ họ có thể nghĩ ra, lại quay sang nhìn tới mặt nhau. Một trong mấy người đó còn vô ý làm rơi cả ngọn thương trong tay, thanh âm ngân vang trong cái hang khiến cả đám mặt xanh mét, định ba chân bốn cẳng chạy đi rồi. Nhưng một lần nữa khiến chúng kinh hãi hơn là con gấu xám nọ quay đầu lại, nhìn tới mấy tên đó mà thở dài, sau đó vẫn ngồi yên tại chỗ. Mà kì lạ hơn gấp bội, khi cả ba tên quay ra, họ đều nhất nhất khẳng định con gấu đó đang khóc. Đám người vội vàng quay về phường săn, bẩm báo lại cho vị đầu lĩnh. Vị đầu lĩnh nọ nghe vậy thì cả kinh, cho rằng đó chính là thần rừng, kéo tất cả già trẻ lớn bé tới cái hang nọ bái lễ. Nhưng khi họ vào tới nơi, chỉ còn đám tro củi vẫn hồng, dưới mặt đất là mấy dòng chữ “đừng làm phiền ta” được khắc vụng về dưới nền đá…
- Há há há… Lão Ngưu, lão cũng tin vào mấy cái chuyện tiếu lâm ấy à? Ta không tin... há há há…
- Hầy, lão Bảo kia. Không tin tùy ngươi thôi, nói không chừng lát nữa mấy anh ngươi gặp Hùng Lệ ấy nha!
- Hê hê,l ão Ngưu ngươi khỏi phải trù ẻo chúng ta, phải không Bảo ca?
- Đương nhiên, ba anh em Bảo – Thiên – Sơn chúng ta gặp hổ sát hổ, gặp gấu giết gấu,sợ gì chứ? Nào, uống đi, xong rồi ta cũng lên rừng thôi…
Rượu tan cũng đã là quá trưa, đám người nọ lần lượt chia tay nhau. Riêng ba anh em nhà kia thì không về nhà, họ vác cung tên, đao thương cùng vô số các loại bẫy rập mà tiến vào rừng. Cả ba người đi trên tuyết trắng, lưu lại những dấu chân sâu hoắm trên mặt tuyết. Vốn nếu như là mọi năm, chắc chắn là cả ba sẽ về nhà mà ngủ, nhưng năm nay thì không. Vốn là phu nhân của người em út Tôn Sơn – Mạc Hồng sắp trở dạ, thế nên cả ba quyết định đi vào núi sớm hơn mọi năm, nếu có thể thì kiếm lấy một cái răng nanh mãnh thú làm bùa hộ mệnh cho đứa bé sắp ra đời.
Tôn Bảo là anh cả, y thân hình vạm vỡ, nổi bật với nước da đỏ như kẻ say rượu. Khuôn mặt y khá phương phi, bộ râu xồm khiến cho y trông già dặn hơn so với tuổi ba mươi của mình. Bên trái y là người thứ hai – Tôn Thiên. Tôn Thiên thì lại khá thấp bé, hắn thừa hưởng di truyền từ mẫu thân. Tuy vậy không nên nhìn vào vóc dáng ấy mà coi thường, Tôn Thiên có thể dùng tay không bẻ gãy cả sừng tê giác. Người đi phía sau chính là Tôn Sơn, trông y chẳng giống một thợ săn mà chỉ giống một tên thư sinh yếu nhược, nhưng mà nhìn qua thế thôi, y chính là người tinh tường nhất trong cả ba người. Đặt bẫy, truy tung với y chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng có vẻ trời không cho ba người thỏa nguyện, họ đi cho tới khi trời bắt đầu tối mịt vẫn không gặp được con thú nào, dù là một con thú ăn cỏ hay lũ thú nhỏ bình thường. Tôn Thiên chẹp miệng.
- Đại ca, tam đệ. Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi thôi, giờ này đám thú đều lẩn trốn hết cả rồi. Nghỉ ngơi rồi sáng mai tìm kiếm lại một phen, ta dám chắc chúng ta sẽ tìm thấy chúng!
- Vậy cũng được, phía trước có một tán cây lớn, chúng ta qua đó đi!
Tôn Bảo chỉ tay nói, sau đó hắn rẽ qua một lối khác mà đi kiếm củi. Ở lại ban đêm trong rừng cần nhất chính là có ánh lửa, có lửa thì thú dữ hay các loài độc thú khác đều tránh xa. Tôn Thiên cùng với Tôn Sơn theo hướng đại ca mình chỉ mà đi tới, chỉ thấy đó là một cái cây rộng lớn, lá nhỏ như những cây kim màu xanh thẫm. Phía trên tán cây rộng lớn ấy không biết cơ man bao nhiêu là tuyết trắng phủ kín. Tôn Thiên nhanh nhẹn leo lên cây mà rung cho đám tuyết rụng hết xuống,còn Tôn Sơn thì đi vòng quanh xem xét, sau đó đặt một số cái bẫy để tránh bị thú dữ lao vào. Tôn Bảo đã quay về, trên tay hắn là một bó củi lớn…