Trong sảnh dạo nọ, lúc này đã xuất hiện thêm một lão nhân già nua. Tuy râu tóc bạc trắng hết cả nhưng thân hình to lớn đầy cơ bắp khiến cho người ta nghi hoặc, có phải y đang giả trang hay không? Bạch y lão miêu nữ nọ chỉ tới Minh Tiến đang nằm trên cái phản được kê giữa sảnh mà nói.
- Phiền ngài vậy!
- Các người dám bảo chắc chắn cho con cháu của ta chứ?
Lão nhân cơ bắp hỏi lại, bạch y nữ lão miêu gật đầu, lại dùng ánh mắt chắc chắn như đinh đóng cột mà nhìn tới. Lão nhân cơ bắp thấy vậy thì gật đầu, khẽ ngồi xuống bên cạnh cái phản mà lẩm nhẩm những thanh âm kì quái.
Nguyên lại lão già cơ bắp này chính là một Hùng yêu tu luyện tới Bát tầng, có thể hóa hình người. Vị Huyên cô cô nọ tốn công tới Hùng tộc cầu kiến, tìm kiếm những lão Hùng yêu sắp hết thọ nguyên để nhờ vả họ thi triển Yêu Hóa chú. Cuối cùng thì tìm được lão già này, chấp nhận cung cấp dược vật cũng như tiền bạc để con cháu ba đời của lão có thể tiến lên tới Ngũ tầng.
Trên người lão hùng yêu và Minh Tiến lúc này đều xuất hiện một làn sương khói mờ ảo màu vàng yếu ớt. Từ thân thể lão, từng luồng, từng luồng hắc khí theo thất khiếu mà rót vào thất khiếu của hắn. Thân thể lão rung lên, thân thể hắn cũng run rẩy. Đột nhiên lão già quát to một tiếng, nội đan yêu thú từ miệng lão phun ra, nó chui tọt vào trong miệng Minh Tiến. Quang mang dần dần mờ nhạt rồi tắt ngấm, lão già cũng thở ra hồng hộc, cố dùng chút hơi tàn nhìn lên Bạch y lão miêu nữ.
- Mong… mong ngươi… giữ… giữ lời…
Thân hình to lớn ấy ngã gục, dần dần hóa lại thành hình dáng một con gấu đen to lớn. Bạch y lão miêu nữ cho người khiêng xác gấu ra ngoài, nhìn tới Minh Tiến đang nằm đó mà thở phào.
- Cuối cùng cũng đã xong!...
Minh Tiến mơ màng cựa mình, hắn cảm thấy đau đầu khó tả. Hắn không nhớ gì, trong đầu kí ức chỉ là một vùng sáng trắng. Hắn cựa mình, gắng gượng ngồi dậy. Chỉ thấy mình đang nằm trong một căn phòng lớn, bài trí vô cùng tinh mỹ. Khắp nơi là bảo vật cùng ngọc ngà khiến hắn cứ ngây người ra mà nhìn. Hắn nhìn xuống hai bàn tay, rồi lại nhìn xuống dưới chân. Ngẩn ngơ tới mức xuất thần, hắn chỉ cảm thấy hình như hắn đang muốn tìm lại gì đó, đang muốn đi đâu đó mà hắn không tài nào nhớ ra nổi. Hắn chỉ nhớ rằng có nhiều người đang chờ hắn, nhưng những người đó là ai thì hắn chịu. Bất lực, u uất dồn nén tâm trí khiến hắn như phát cuồng, điên khùng vò đấu bứt tóc. “Ta là ai? Tại sao ta lại ở đây? Ta đang muốn tìm kiếm một thứ gì đó, nhưng tại sao ta lại không nhớ đó là thứ gì? Ta chỉ nhớ có nhiều người đang chờ đợi ta về, nhưng rốt cục không nhớ đó là những ai? Ta… ta…”.
- Hùng lang, chàng tỉnh rồi à?
Một giọng nữ nhân xa lạ vang lên khiến hắn giật mình, ngước lên nhìn. Chỉ thấy cánh cửa phòng vừa mở , nơi cửa có một nữ nhân mặc áo đỏ đang đứng đó mà mỉm cười với hắn. Hắn ngơ ngẩn hỏi.
- Cô,… cô gọi tôi à?
- Không gọi chàng thì gọi ai?
Giọng nữ nhân có vẻ hờn dỗi. Minh Tiến gãi gãi đầu, dùng ánh mắt mù mờ nhìn tới nàng ta.
- Ta là Hùng lang à? Sao ta không nhớ gì nhỉ?
- Chàng vì bảo vệ… bảo vệ ta mà bị thương… chàng…
Nữ nhân áo đỏ khuôn mặt rơi lệ, lao vào lòng hắn mà nức nở. Minh Tiến đột nhiên thấy nàng ta khóc thì ngẩn ra, sau đó theo bản năng ôm lấy nàng mà vỗ về. Hắn không hề nhìn tới khuôn mặt nữ nhân nọ, chỉ dùng một ánh mắt mịt mờ hướng ra ngoài cửa nên không hề nhìn ra, trên khuôn mặt xinh đẹp kia xuất hiện một nụ cười đầy hoan hỷ. Hiểu Nga trong lòng cười lớn “Thành công rồi nha!”…
- Đi... chúng ta mau ra bái đường. Mọi người đã chờ lâu rồi!
- Bái đường? Ai bái đường thế?
- Trời ạ, còn ai vào đây nữa? Đương nhiên là của thiếp với chàng rồi… chàng không nhớ sao?
Hiểu Nga vùng vằng, ngúng nguẩy nhìn hắn mà nói. Trông bộ dạng giận giữ của nàng kìa, hai chân dậm dậm, hai má thì phị ra khiến hắn đột nhiên ngẩn ra nhìn. Mơ hồ, trong đâu đó của tiềm thức lại hiện về hình dáng ấy, không những một mà là hai người liền, chỉ là ngoài hai má phị ra kia, còn lại quần áo hay các bộ vị khác đều là một màu trắng xóa. Hiểu Nga nhìn vậy thì trong lòng giật thót, vội vàng đánh liều kéo cổ hắn xuống mà hôn chụt một cái lên má, nàng cười tươi như hoa mà nói.
- Thôi, đi nào!
Nàng kéo tay hắn mà đi, hai người cứ thế đi qua một đoạn hành lang dài, một bên là vách đá cao, một bên là rừng cây bị sương mù bao phủ. Lại đi vòng thêm một quãng, họ đi qua một sơn cốc lớn, hai bên đường cơ man là trúc xanh mướt. Hắn lại thêm một lần nữa chấn động, hắn nhớ tới một nơi với vô số bóng trúc xanh, cũng nhiều như ở đây. Hiểu Nga thấy hắn đột nhiên dừng lại thì trong lòng lại càng kinh hãi hơn. Qua lời của Mã Đại thúc, thân thể của nhân loại này vượt xa tu sĩ bình thường, vì vậy khi thi triển Yêu Hóa chú rất có thể có khả năng thất bại.Điều này làm nàng khẩn trương hơn, mau mau lôi kéo hắn tới thành thân. Chỉ cần hắn là nam nhân của nàng, nàng lập tức có thể dùng năng lực của bản thân để áp bức trí nhớ của hắn.
Trong khoảng sân lát đá xanh rộng rãi ấy, đã có cơ man không biết bao nhiêu người đứng chờ hai người. Hắn chỉ thấy choáng ngợp, Hiểu Nga khi dẫn hắn tới nơi thì thầm ra hiệu cho tất cả. Vì thế mà mọi người ào ào tới chúc mừng, nhiều nam nhân vỗ vai hắn vẻ tán dương, nữ nhân thì cười hi hi mà nhìn tới hắn, các nàng vây kín bên cạnh Hiểu Nga. Hắn được đám nam nhân nọ lôi đi, Hiểu Nga cũng được đám nữ nhân nọ kéo về một hướng khác. Hắn được đám nam nhân đẩy vào một căn phòng, bên trong đã có ba bốn nữ nhân trẻ tuổi đang chờ sẵn. Họ nhanh tay lột bỏ y phục hắn đang mặc, sau đó mặc lên cho hắn một bộ y phục mà đỏ tươi. Bộ y phục này quá sức cầu kì, khắp thân áo còn vô số họa tiết được thêu bằng kim tuyến khiến cho nó trở nên quyền quý vô cùng. Mấy nàng kia thì nhìn hắn mà cười hì hì, dùng ánh mắt câu dẫn mà nhìn tới hắn. Đây đương nhiên là các nữ tỳ thân tín của Hiểu Nga, vì thế các nàng này đều rõ mục đích của nàng ta. Nhân lúc không có chủ nhân, tranh thủ câu dẫn dâm tâm của nam nhân loại này một chút. Sau này chắc chắn không khó kiếm lợi ích!
Trong một gian phòng khác, Hiểu Nga cũng đang thay ra một bộ y phục màu đỏ. Nó được thêu còn cầu kỳ hơn cả trang phục của Minh Tiến. Nàng đang vươn tay để một nữ tỳ gấp nếp lại cho áo cưới. Bạch y lão miêu nữ nọ tay đang bê một cái mũ phượng lớn, kim quang lấp lóa, lại còn gắn vô số trân châu bên trên. Bà ta cười nói.
- Cung hỷ điệt nữ nha!
Hiểu Nga cười hì hì, sau đó đột nhiên trầm ngâm nói.
- Huyên cô cô, có bao giờ Yêu Chú hóa không thể làm mất đi kí ức của kẻ bị trúng yêu chú không?
- Tại sạo điệt nữ lại hỏi vậy? Theo ta biết thì chưa có ai thoát khỏi khống chế kí ức của Yêu Hóa chú cả!
- Là vì lúc trước, y có những hành vi rất lạ. Hiểu Nga chỉ sợ y vẫn còn nhớ kí ức của mình thôi!
- Ai da, điệt nữ không nên lo lắng quá a. Sau đêm động phòng… hì hì hì… chỉ sợ cho dù hắn nhớ cũng không muốn rời khỏi điệt nữ nha!
- Huyên cô cô…
Hiểu Nga hai má đỏ lựng gọi, nàng dù là miêu nữ hóa hình nhưng bản thân vẫn là xử nữ, đương nhiên hiểu ý của vị cô cô này. Miêu nữ tuy không thể mị hoặc, phong tình như Hồ nữ, nhưng bù lại ở phương diện giao hoan cũng không hề kém hơn là bao. Thêm nữa thanh âm giao hoan của Miêu nữ ẩn chứa mị tâm vô cùng mãnh liệt, nam nhân chỉ nghe một lần thì lập tức ăn sâu trong tiềm thức. Sau đó như một con nghiện, chỉ có thể quanh quẩn bên Miêu nữ đó như một vật nuôi trung thành mà thôi…
Hắn và Hiểu Nga được dẫn trở lại khoảnh sân lớn nọ. Nơi đây đã bài trí nhiều bàn tiệc, chính giữa là hương án, phía trước là bốn cái ghế thái sư được trạm trổ tinh sảo. Bốn vị lão miêu đang ngồi ở đó, hai người đúng theo nghi thức lạy ba lạy…
Một loạt các nghi lễ loằng ngoằng phức tạp được tuần tự diễn ra: Dâng trà, dâng rượu, kính lão, kính phu thê, rượu giao bôi, nhận lì xì...v…v… Hắn lúc này tay trong tay với Hiểu Nga, cầm ly đi từng bàn chúc rượu. Mọi người ai ai cũng cố ý bắt ép hắn uống thật nhiều, càng nhiều càng tốt. Hắn đương nhiên chỉ biết nghe theo, bàn nào cũng uống, bàn nào cũng nhận ly rượu, thế nhưng hắn không say khiến Hiểu Nga kinh tâm, chú ý quan sát. Nàng chỉ thấy hắn uống rất nhiều, ấy vậy mà bao nhiêu rượu đều ồ ồ chảy ra từ cổ tay hắn thì cả kinh. Vội vã truyền âm cầu cứu Huyên cô cô, vị cô cô này cũng giật mình kinh hãi. Vội tới gần quan sát cho kĩ, bà ta gợi ý cho Hiểu Nga gợi lại chuyện cũ. Nàng làm theo nhưng không có kết quả, hắn vẫn chỉ cho hắn là Hùng lang, là tướng công của nàng và hôm nay là ngày thành thân của hai người. Cả hai chỉ nhìn nhau mà lắc đầu, họ đâu biết xưa nay hắn hiếm khi đụng vào rượu, mà uống xong thì thường dùng chân lực thúc ép nó ra khỏi cơ thể, bây giờ hắn làm vậy cũng là theo bản năng mà thôi.