Khi đang chạy trốn một đám người xấu, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là khuôn mặt kinh ngạc của Khúc Thành. “Cậu sao thế?” Cậu ấy nhìn tôi hỏi.
“Không sao, tìm giúp mình một chỗ, bây giờ mình không về nhà được.” Tôi xoa xoa chiếc cằm đang nóng rát, không có máu, trong lòng yên tâm hẳn.
Thực ra tôi chỉ hy vọng Khúc Thành có thể đưa tôi đến nơi cậu ấy thường đến hoặc tới nhà một người bạn nào đó. Tôi chỉ cần thời gian để bình tâm lại và tự biên ra một lời nói dối hợp tình hợp lý. Nhưng thật không ngờ cậu ấy dẫn tôi về thẳng nhà cậu ấy.
“Ê… Cậu làm gì thế?” Sau khi biết cánh cửa trước mặt là cổng nhà cậu ấy, tôi lập tức quay lưng định đi, cậu ấy cản tôi lại.
“Mình làm gì ư? Cậu vô duyên vô cớ kéo mình đến nhà cậu làm gì?”
“Không phải cậu nói mình giúp cậu tìm một chỗ hay sao? Nhà mình là tốt nhất.” Nói xong cậu ấy liền giơ tay bấm chuông.
“Cậu?!” Tôi thật hy vọng mình có thể bốc hơi ngay lập tức. Cậu ấy không thể biết được lúc này tôi hoảng loạn thế nào, thậm chí còn hoảng loạn hơn lúc gặp đám người nguy hiểm kia. “Nếu người nhà cậu nhìn thấy…” Cánh cửa đột nhiên bật mở, mở cửa là một phụ nữ rất đẹp, tuy đã ở tuổi trung niên nhưng vẫn nhìn ra được nét đẹp thời trẻ. Tôi cúi đầu thầm nghĩ đây chắc chắn là mẹ của Khúc Thành, bởi vì không chỉ hình thức mà cả khí chất cũng hoàn toàn giống nhau.
“Mẹ!” Quả nhiên… “Đây là bạn con, tìm con để hỏi bài tập.”
“Được, mau vào đi!” Mẹ Khúc Thành nghiêng người để tôi đi vào, tôi lại đứng như trời trồng tại chỗ.
“Mau vào đi!” Khúc Thành giơ tay kéo tôi vào trong. Tôi đã quá hoảng sợ mà quên mất cậu ấy.
Tôi không biết buổi tối hôm đó trôi qua như thế nào, hình như đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần câu “phiền cậu”. Tôi thấy mình giống như con nhím bị nhổ hết lồng, bỗng nhiên trở nên đặc biệt ngoan ngoãn, lại còn lo sợ tính xấu của mình sẽ làm người khác sợ.
Phải hình dung thế nào về người ở đây đây? Tuy không nói nhiều nhưng có thể thấy rõ ràng sự khăng khít giữa họ, không khí cũng vui vẻ một cách tự nhiên. Họ thấy con trai dẫn về một đứa con gái kỳ cục, trên người còn có vết thương, nhưng không hề hỏi han gì, lại càng không dùng ánh mắt soi xét để đánh giá. Họ tìm thuốc cho tôi bôi, đồng thời chẳng nói chẳng rằng mà sắp thêm một đôi bát đữa khi ăn cơm.
Lần đầu tiên tôi ăn cơm với người lại nên cũng lần đầu tiên cảm thấy hóa ra ăn cơm cũng có thể là một loại nhiệm vụ. Tôi không biết nên ăn nhanh hay chậm, cũng chỉ dám gắp thức ăn ở nơi gần mình nhất. Sau đó Khúc Thành hình như phát hiện ra, lặng lẽ đổi vị trí món ăn. Tôi cuuis gằm mặt xuống không dám ngẩng đầu lên.
“Bố mẹ, thực ra…” Ăn được nửa bữa cơm, Khúc Thành ấp úng mở miệng. “Nhà Trần Mộng tối nay không có ai ở nhà, có thể cho bạn ấy ngủ tạm ở nhà mình một đêm không?”
“Không cần, thực sự không cần…” Tôi suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhưng cũng chỉ còn cách nói dối theo cậu ấy. “Bố cháu chỉ về muộn thôi, không sao đâu ạ.”
“Thế này đi, con gái ở nhà một mình ban đêm thực sự không an toàn.” Bố Khúc Thành nói, nhưng tôi lại nhìn thấy sự miễn cưỡng trong mắt ông, ánh mắt ông đảo một vòng quanh nhà, đại loại như tìm xem có còn chỗ ngủ hay không. “Buổi tối mẹ cháu cũng phải đi làm sao?”
Tôi biết đây là câu hỏi vô cùng bình thường, mọi người ai cũng có thể hỏi như vậy, ông tuyệt đối không muốn làm tổn thương tôi. Nhưng tôi vẫn thấy nghẹn trong cổ họng và có chút vô lễ khi dùng sự im lặng để trả lời ông, khiến không khí trở nên căng thẳng.
“Được rồi, con ăn xong rồi, thế này đi, lát nữa con đưa bạn ấy về.” Trong thời khắc quan trọng, Khúc Thành đứng dậy. Tôi thấy cậu ấy dùng mắt ra hiệu, nên cũng đứng dậy theo. Mãi đến khi bước vào phòng cậu ấy, đóng cửa lại, tôi mới thở phào.
“Xin lỗi, mình không nghĩ cậu sẽ không thoải mái như vậy. Sớm biết sự việc thành ra thế này mình đã không đưa cậu về.”
“Không liên quan gì tới cậu, đây là thói quen của mình. Còn nữa… nhà cậu thật tốt.”
“Tốt chỗ nào?” Cậu ấy cười.
Tôi lắc đầu không nói gì.
“Mình có thể hỏi cậu một câu không…” Một lúc sau Khúc Thành lại thử kiếm đề tài nói chuyện. “Nếu cậu không muốn có thể không trả lời.”
“Nếu cậu muốn hỏi cũng liên quan tới mẹ mình thì không cần phải ấp úng như thế. Mình căn bản chưa bao giờ nhìn thấy bà, vì vậy không thể nói chuyện tình cảm gì ở đây.”
“Không phải, xin lỗi, mình không muốn hỏi cái đó.” Hiển nhiên cậu ấy không biết tôi sẽ nói vậy, nên có chút bối rối. “Tuy mình đã nghe được một vài chuyện về gia đình cậu, nhưng thật sự mình không muốn dò hỏi gì cả. Mình muốn hỏi hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Không phải là cậu trốn học để đi cùng Lý Tư Tư đấy chứ?”
“Cậu cũng thấy rồi còn gì, không sao cả, có điều về sau đừng nhắc tới cái tên ấy trước mặt mình.” Tôi không kiềm chế được mà cười nhạt một tiếng. “Cô ta suýt nữa đã bán mình.”
Nói đến Lý Tư Tư, cô ta là người bạn gái duy nhất của tôi tính đến thời điểm này. Có lẽ là bị cảm giác không an toàn thao túng nên không chỉ tôi, mà khi đến môi trường mới, ai cũng sẽ dễ dàng nảy sinh tình bạn với người đầu tiên đối xử tốt với mình. Lý Tư Tư là người đầu tiên chủ động nói chuyện với tôi vào ngày khai giảng lớp Bảy, hơn nữa, cô ta đã cùng tôi đi một quãng đường dài kể từ lần đầu nói chuyện cùng đó. Bất kể tôi trở thành thế nào, cô ta cũng không hề phụ họa cùng người khác. Chỉ như thế thôi nhưng trong lòng tôi đã vô cùng cảm động rồi. Do tính tình tôi xa cách mọi người nên chưa bao giờ cùng cô ta làm những việc mà hai người bạn nên làm như cùng nhau nghe một chiếc tai nghe hay cùng uống một cốc nước. Nhưng nếu nhắc đến hai từ “bạn bè”, phản ứng đầu tiên của tôi chính là tên của cô ta.
Nhưng Lý Tư Tư vẫn khác tôi. Tính tình cô ta vui vẻ, hòa nhã lại biết ăn nói, rất hòa đồng với các bạn nữ khác. Tôi thật sự không dám khẳng định trong đầu cô ta liệu có xuất hiện tên tôi khi nhắc đến hai từ “bạn bè” hay không, nhưng nếu có thể tiếp tục thế này thì cũng không tồi. Tôi không dám mơ ước quá nhiều.
Vì vậy, tôi đã vô cùng hối hận khi để cô ta quen biết Trầm Siêu. Vào thời khắc cô ta nhìn thấy Trầm Siêu, mối quan hệ giữa chúng tôi đã không có cách nào để duy trì được nữa. Có điều mãi sau này tôi mới biết như vậy, lúc đó đã quá muộn.
Trầm Siêu là học sinh lớp Mười của trường trung học hạng ba bên cạnh, vừa cao vừa béo, nhưng do nhà có tiền nên luôn mua đồ rất đắt, lại còn học theo minh tinh cứ vài ngày thay đổi kiểu tóc một lần, nên cũng có thể coi là ưa nhìn. Lần đầu tiên tôi trốn học đi quán net, ông chủ sắp cho tôi chiếc máy cạnh anh ta, gạt tàn thuốc lá của anh ta ở ngay cạnh tôi nên tôi đã dụi mũi liên tục, sau đó ngồi đờ ra trước máy tính. Lúc đó tôi không chơi game, không tán gẫu, màn hình của anh ta đang hiển thị một trận đánh nhau vô cùng kịch liệt, anh ta đeo tai nghe ra sức nhấn bàn phím, miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa.
“Nhìn cái gì?!” Đại khái do tôi nhìn quá lâu, anh ta cuối cùng cũng quay sang hỏi. Vì đang đeo tai nghe nên tiếng của anh ta rất to, mọi người xung quanh lập tức quay sang nhìn. Tôi không cam lòng chịu thua mà kéo tai nghe của anh ta ra rồi hết to vào tai: “Tôi không nhìn gì cả!” Tất cả mọi người cười phá lên.
Trầm Siêu nhìn tôi một cách ngây ngô rồi đột nhiên cười ranh mãnh. “Thế nào? Anh dạy em chơi nhé?”
“Được thôi!”
Từ hôm đó trở đi, tôi luôn gặp Trầm Siêu ở quán net, tuy chưa bao giờ hẹn thời gian nhưng mỗi lần tôi đến đó đều gặp anh ta.
“Anh ở đây luôn à?” Tôi thưc sự đã hỏi vậy, anh ta lườm tôi, buông một câu: “Không liên quan tới em” rồi đẩy tôi về chỗ. Từ đó trở đi tôi không hề hỏi anh ta bất kỳ câu nào nữa. Trầm Siêu chơi game online rất thành thục, nhiều lúc tôi thấy cũng có thể coi như anh ta có tài trong lĩnh vực này, tuy cái tài này cần rất nhiều tiền để bồi dưỡng nên.
Lúc đầu người nhà đã lờ đi tình hình của anh ta, nói theo cách của anh ta thì là “anh có ông nội rất tốt bụng”. Trầm Siêu là cháu đích tôn ba đời. Lúc anh ta còn nhỏ đã được ông nội nuông chiều đến sinh hư. Quan niệm lạc hậu “con trai phải ngỗ nghịch một chút mới thông minh” đã biến anh ta thành cả gan trơ tráo như bây giờ. Cho đến một ngày, bố mẹ quyết định không cho anh ta nhiều tiền tới mức tiêu không hết nữa, mà anh ta lại không muốn xin ông nội. Tôi nghĩ bố mẹ biết ở điểm này anh ta rất bướng bỉnh nên mới dùng cách đó để ép anh ta quay đầu, nhưng không thể ngờ rằng đã dồn anh ta vào đường cùng.
Tôi thật sự hoảng sợ khi lần đầu tiên thấy Trầm Siêu đi cướp tiền ở trường, nhưng ngay sau đó tôi đã vờ như không thấy. Tôi không ngăn cản, cũng không nói chuyện với anh ta, chỉ bước thật nhanh qua mặt anh ta. Tôi có thể cảm thấy ánh mắt anh ta không ngừng nhìn theo tôi. Trong lòng tôi, tôi và Trầm Siêu chỉ là hai kẻ vô dụng ngẫu nhiên gặp nhau. Có điều kể từ hôm đó, tôi không đến quán net để tìm Trầm Siêu nữa. Vài ngày sau, anh ta bỗng nhiên tới trường tìm tôi.
“Ê… Sao dạo này không thấy đến?” Anh ta giơ tay cản đường tôi, tôi rẽ trái anh ta cũng rẽ trái, rẽ phải anh ta cũng rẽ phải. Mùi thuốc lá nồng nặc trên người anh ta khiến tôi buồn nôn.
“Em không muốn đi nữa, không được sao?”
“Được, lại đây, lại đây cùng anh…” Nói rồi anh ta dùng sức kéo tôi đến một chỗ trống trước cổng trường. Tôi biết mình làm thế nào cũng không thoát khỏi, chỉ còn cách tự trấn tĩnh rồi đi theo và ngồi xuống bên cạnh anh ta.
“Trầm Siêu, rốt cuộc anh định làm gì?” Bàn tay tôi bị nắm tới mức toát mồ hôi nhưng anh ta vẫn không buông. Đúng lúc đó có hai thằng nhóc rất nhỏ đi đến chỗ chúng tôi, Trầm Siêu giơ chân ngáng đường chúng.
“Đừng để tao phải động thủ, trên người có tiền mau móc hết ra đây.” Hai đứa trẻ bị anh ta dọa chết khiếp nhưng không cam tâm để bị cướp tiền nhưu thế. Tôi nhìn thấy rõ ràng hai đứa thò tay vào túi lục tìm một lúc lâu mới móc ra mấy đồng lẻ, lí nhí nói: “Chúng em không có tiền.”
Trầm Siêu đương nhiên không tin, lúc anh ta định mở miệng, tôi đã giật lấy mấy đồng trên tay hai đứa trẻ, bảo: “Từng này được rồi!” Anh ta nhìn tôi không nói gì.
Đến khi hai đứa trẻ đi xa rồi, tôi mới ý thức được mình đã làm gì. Chuyện vừa rồi không phải giống một màn kịch sao, một người vai ác một người vai thiện.
“Nếu cảnh sát tới bắt, em cũng sẽ là đồng phạm.” Trầm Siêu trước sau vẫn là cái vẻ ngang ngược đó.
“Ngồi cùng anh một lúc, một lúc thôi tồi sẽ để em đi.” Anh ta nghiêng mặt nhìn tôi. “Có phải em thấy anh rất vô lại?”
“Em chẳng thấy gì hết, em và anh cũng chẳng phải là thân quen gì.” Tôi không thấy có điều gì sai trong lời mình nói, nhưng Trầm Siêu lại lộ ra vẻ mặt vô cùng kỳ quái, nhìn chằm chằm tôi như đang nghĩ điều gì, vài giâu sau anh ta gật gật đầu rồi cười.
“Đi đi, về đi học đi!” Nói xong anh ta buông cánh tay tôi ra, đứng dậy sửa sang quần áo cho mình tồi không thèm nhìn tôi một cái mà quay người bỏ đi thẳng. Tôi cúi đầu nhìn cánh tay bị anh ta kéo tới mức lằn đỏ lên, không đau, nhưng rất nóng.
Lần thứ hai tôi bị Trầm Siêu chặn đường là giờ tan học một hôm nào đó. Tôi và Lý Tư Tư đạp xe về nhà thì đột nhiên nghe thấy ai đó gọi mình. Tôi nhìn sang bên kia đường rồi nói với Lý Tư Tư: “Cậu đi trước đi, mình có việc.” Ai biết cô ta kiên quyết đứng lại chờ tôi, tôi nghĩ một lúc rồi cũng không cản cô ta nữa.
“Anh làm gì thế?” Tôi và Lý Tư Tư dắt xe sang đường.
“Bạn em à?” Trầm Siêu cười với Lý Tư Tư. “Em còn có bạn cơ à?”
“Thì làm sao, không có gì thì em đi đây.”
“Cho anh mượn ít tiền đi.”
“Không phải anh có cách để kiếm ra tiền hay sao? Còn nữa, nếu anh ngoan ngoãn về nhà có phải sẽ tốt không?”
“Em cứ nói có cho mượn hay không, không cho thì thôi.” Trầm Siêu hết kiên nhẫn. Tôi đạp xe đi, đột nhiên không thấy Lý Tư Tư đâu. Tôi ngoái lại nhìn, vô cùng ngạc nhiên khai thấy cô ta đứng bên cạnh Trầm Siêu mà không đi cùng tôi.
Lúc đó trong lòng tôi có một cảm giác kỳ lạ, nhưng lại không biết nó là gì. “Cậu không biết anh ta, để ý tới anh ta làm gì?” Tôi đợi Lý Tư Tư đuổi kịp mình rồi nói. “Cậu có biết cậu cho anh ta mượn một lần, sau này sẽ có lần thứ mười, thứ hai mươi không?”
“Cậu nói về bạn bè như thế à? Mình thấy anh ta thực sự thiếu tiền.”
“Bạn?” Tôi cười. “Thôi đi, nói với cậu cậu cũng không hiểu. Mình đi trước đây, bye!” Cũng đúng lúc đi đến ngã ba mà chúng tôi thường tạm biệt nhau, tôi vẫy tay rồi rẽ phải, không nghe thấy tiếng trả lời của cô ta nhưng cũng không lấy làm lạ.
Tôi chính thức thấy được sự sâu đậm trong quan hệ của Lý Tư Tư và Trầm Siêu là từ chính những lời cô ta nói. Nếu một người bất giác nhắc đến một người khác, bất luận là khen hay chê, nhất định là do người đó có vị trí rất lớn trong tim. Lúc đầu, tôi vẫn còn ngây thơ cho rằng cô ta chưa bao giờ gặp qua loại người như vậy nên sẽ ghét, cho đến khi cô ta hỏi tôi câu đó, tôi mới ý thức được sự tình nghiêm trọng hơn tôi tưởng nhiều.
“Trần Mộng, cậu có biết Trầm Siêu thích cậu không?”
Sẽ là giả vờ nếu nói không hề phát hiện ra, mà chính bởi phát hiện ra nên mới muốn tránh xa một chút, không ngờ Lý Tư Tư lại hỏi thẳng tôi như vậy.
“Mình không biết, mình và anh ta cũng không thân.”
“Này, đừng như thế, mình thấy anh ta rất tốt. Hơn nữa, trước kia không phải hai người đã làm bạn với nhau rất lâu sao?”
“Làm sao cậu biết?” Tôi cố làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi lại.
“Có một lần… Cũng không có gì đâu…” Lý Tư Tư lập tức quanh co. Nhìn bộ dạng vừa giấu đầu hở đuôi vừa như muốn nói ra cho cả thế giới biết của cô ta, tôi liền có dự cảm không tốt, chỉ còn cách thẳng thắn nhắc nhở cô ta: “Dù sao mình cũng không có hứng thú với anh ta, mình khuyên cậu đi lại ít với anh ta thôi.”
“Cậu thật sự không thích anh ta? Thế…” Cô ta hoàn toàn không thèm để ý tới lời khuyên của tôi. “Mình thích anh ta.”
Tôi nghĩ lúc đó mình bất ngờ tới mức không kịp phản ứng gì, chính vì thế sau này trong rất nhiều cảm giác hỗn độn ở trong lòng, tôi thấy hình như còn có chút gì đó mất mát. Nhưng Lý Tư Tư đã hiểu nhầm hàm ý của tôi, cô ta không hiểu cái “mất” mà tôi nghĩ đến là gì.
Vì vậy mới có sự việc ngày hôm nay.
Hôm nay, tôi và Lý Tư Tư không đi xe đạp mà cùng nhau đi xe buýt. Khi đi qua một con ngõ nhỏ cách không xa cổng trường, cô ta chợt nói biết đường tắt gần hơn. Tôi không nghĩ gì, đi cùng cô ta vào trong ngõ. Đi đến cuối ngõ, khi nhìn thấy bức tường chắn cuối ngõ cũng là lúc tôi nhìn thấy Trầm Siêu, còn có đám bạn vẫn đi cùng anh ta. Tôi lập tức hiểu ra, quay sang nhìn Lý Tư Tư với ánh mắt không thể tưởng tượng được.
“Em hoảng sợ cái gì? Anh chỉ muốn tìm em đi chơi cùng thôi.” Trầm Siêu hấp háy mắt, bước đến nắm lấy vai tôi.
“Anh cút ra!” Tôi lùi lại một bước.
“Làm vợ anh đi, sau này không ai dám bắt nạt em.”
“Mấy người thật vô vị!” Tôi liếc mắt nhìn Lý Tư Tư đang đứng bên cạnh, quay người định đi, một người đột nhiên chạy đến chặn trước mặt tôi. “Rốt cuộc các người định làm gì?”
“Đi cùng anh.” Trầm Siêu kéo tay tôi đi ra. Tôi bất ngờ siết chặt bàn tay còn lại, đấm anh ta một cú, rồi nhân cơ hội đó chạy thục mạng. Người đầu tiên đuổi theo đã túm được tôi và ép vào bờ tường đá gồ ghề khiến mặt tôi đau rát. Trầm Siêu lại gần, trong mắt anh ta hiện lên chút bất mãn. “Thật lợi hại, hóa ra cũng biết đánh người cơ đấy.”
“Có muốn thử nữa không?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, nhưng nắm đấm tiếp theo của tôi bị anh ta dễ dàng khống chế. Cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, tôi co chân đạp thẳng vào đầu gối anh ta.
Rất may mắn, lần này sau lưng không có ai đuổi theo, nhưng tôi vẫn chạy cật lực. Mãi đến khi gặp Khúc Thành ở đầu ngõ, tôi đột nhiên cảm thấy an tâm.
“Thế sau này cậu định thế nào?” Sau khi nghe xong câu chuyện kịch tích mà tôi đã dùng hết sức để kể lại cho thật đơn giản, Khúc Thành vẫn giữ vẻ mặt vô cùng lo lắng hỏi.
“Chỉ có thể tự mình cẩn thận hơn thôi, dù sao bố cũng tìm giáo viên phụ đạo cho mình rồi, sau này có thể mình sẽ không thường xuyên tới trường.”
“Mời giáo viên phụ đạo sao, thế thì tốt, thực ra có vài môn học rất đợn giản.”
“Đấy là đối với cậu thôi!”
Tự nhiên có thể cười đùa với nhau, nếu nghĩ kỹ một chút thì việc xảy ra lúc nãy hóa ra lại là trong cái rủi có cái may. Không có một chút gợn nào trong lòng, trái lại giờ đây còn có thể nói chuyện một cách tự nhiên, thật đúng là kỳ tích. Trong lúc nói chuyện, Khúc Thành lôi trong cặp ra một quyển bài tập tiếng Anh và bắt đầu ngồi làm, tôi kinh ngạc khi thấy cậu ấy viết nhanh như bay. “Này, tiếng Anh của cậu giỏi thế sao?”
“Tàm tạm!”
“Cậu phụ đạo thêm tiếng Anh cho mình đi, mình có thể bảo bố trả tiền công cho cậu.”
‘A, không được, mình không biết dạy người khác.” Cậu ấy dừng bút, quay đầu lại. “Hơn nữa, làm sao có thể nhận tiền được?”
“Thế thì thế này, nếu cậu không dạy được mình, mình sẽ không trả tiền. Mình xin đảm bảo mình chính là học sinh khó dạy nhất trên đời.”
“Thế này… Được thôi, nhưng mình cũng có điều kiện. Chỉ cần cậu bắt đầu học thì phải học thật chăm, nếu không sẽ lãng phí thời gian của mình.” Khúc Thành giơ tay ra một cách thật sự nghiêm túc. “Thỏa thuận xong nhé?”
Tuy trong lòng không thật tự tin lắm, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy có sự thách thức trong lời cậu ấy nói. Hừ, ai sợ ai! Tôi bắt tay cậu ấy. “Cứ quyết định thế đi.”
Cuối cùng là Khúc Thành đưa tôi ra bến xe, tôi nhảy xe rồi còn quay lại vẫy tay với cậu ấy. Khi xe bắt đầu chuyển bánh tôi bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng, liền muốn xuống. “Bác tài ơi, dừng xe, xin lỗi, dừng xe một chút!”
“Làm cái gì thế, không có tiền đòi ngồi xe.” Tài xế là một phụ nữ trung niên, lạnh lùng ném ra một câu khiến tất cả mọi người quay sang nhìn tôi, nhưng cuối cùng vẫn phanh xe lại.
Tôi nhảy xuống xe, chạy đến trước mặt Khúc Thành lúc này đã quay lưng đi được mấy bước, khiến cậu ấy sợ chết khiếp. “Sao cậu lại…”
“Cậu có di động không? Cho mình số.”
“Chỉ vì cái này sao?” Mặt Khúc Thành hiện rõ hai chữ “bó tay”. “Có phải sau này không còn gặp nhau nữa đâu. Được, cậu lưu đi, 137****.”
“Được rồi, bye bye!” Tôi lưu xong liền giơ tay vẫy chào cậu ấy, không ngờ bị cậu ấy nắm chặt lại. “Làm gì thế?”
“Có qua có lại, câu này cậu phải hiểu chứ. Hơn nữa, không phải cậu phải chờ chuyến xe sau sao?”
Tôi ngây ngốc nhìn cậu ấy rồi lại nhìn bến xe trống không, ngại ngùng gãi gãi đầu. “Ừm…”
Lại đợi thêm mười phút, xe đến. “Vậy… Tạm biệt!”
“Tạm biệt!” Cho dù khuôn mặt Khúc Thành vẫn vô cùng trắng trẻo vào buổi tối, nhưng khi cậu ấy mỉm cười, tôi lại cảm thấy có chút gì đó không chân thực. Xe đã dừng lại trước mặt, tôi bước lên, vào lúc cửa xe đóng lại hình như tôi nghe thấy tiếng cậu ấy: “Mình nghĩ cậu để tóc đen sẽ xinh hơn.”
Quay ngoắt đầu lại, nhưng tôi chỉ trông thấy bóng lưng cậu ấy.
Cuối cùng tôi đã viện ra rất nhiều lý do, nào là “nhuôm tóc lâu ngày sẽ không tốt cho sức khỏe”, “cảm thấy rất phiền, tóc đen tiện hơn”… để nhuộm đen lại tóc. Khi về nhà, Trần Niên bỏ quyển sách đang đọc dở trên tay xuống nhìn tôi hồi lâu rồi gật đầu nói: “Thế này nhìn rất đẹp.” Ngay cả Trần Niên cũng không muốn nghe tôi nói ra lý do, tôi cũng không rõ tôi muốn dùng nó để che đậy điều gì.
Con người trong gương tuy có chút xa lạ nhưng thực sự rất xinh. “Cô ấy” cúi đầu nhìn số máy đang hiển thị trên màn hình điện thoại, tin nhắn của người gửi là “Khúc Thành” viết: “Ngày mai mình đến nhà cậu.”
Khi Khúc Thành đến, Trần Niên đang đi dạy. Cậu ấy bước vào cửa với sắc mặt không tốt lắm, dựa vào khung cửa thở hổn hển. “Này, cậu có làm quá lên không đấy? Tầng sáu có hơi cao nhưng mỗi ngày mình đều phải leo lên như thế đấy.”
“Nhà mình có một tầng… Cậu chẳng phải đã đến rồi sao…”
“Cậu không chịu tập thể dục nên mới thế, sau này thường xuyên đến đây là ổn thôi.” Tôi kéo một chiếc ghế ngồi xuống rồi chỉ vào chiếc bên cạnh. “Thầy giáo, mời ngồi!”
“Sau này cậu có thể đến nhà mình không?”
“Không được, mình không quen đến nhà người khác.”
“Không phải cậu thấy nhà mình rất tốt hay sao?”
“Đúng, nhưng… Cậu cứ coi như mình nhìn cảnh mà thấy đau lòng đi, không được sao?” Tôi vốn chỉ định nói đùa, biểu hiện cũng không nghiêm túc, nhưng Khúc Thành lại coi đó là thật. Thấy bộ dạng lúng túng và vẻ mặt hối hận của cậu ấy, tôi phì cười. “Lừa cậu đấy. Mình rất biết lừa người, cậu đừng để bụng.”
“Ồ, cậu đã nhuộm lại tóc thật sao?” Khúc Thành quả thật đã bị làm khó, liền lập tức đổi chủ đề. “Cậu không lộ mặt ở trường lâu như thế cũng được à? Ngộ nhỡ bị coi là trốn học thì cậu thảm đấy!”
“A, chết rồi, mình đúng là chưa xin phép, làm thế nào đây?”
“Cậu… Được rồi, sau này mình xin phép hộ cậu là được.”
“Ha, cậu lại bị lừa rồi.” Tôi không biết giới hạn bật cười của mình đã bị hạ xuống thấp thế này từ lúc nào, cũng không biết từ lúc nào mà tôi lại thích đùa cùng người khác. “Bố mình đã nói với giáo viên rồi.”
“Hôm nay, lúc giảng bài…” Khúc Thành kiên quyết không để ý đến tôi, bắt đầu chỉnh đốn lại tôi. “Nhớ đấy, mình đã nói sau này sẽ cho cậu làm rất rất nhiều đề thi, cho đến khi cậu được một trăm điểm mới thôi.”
“Thế này là cậu lấy công báo thù tư!”
“Thường thì thể quá khứ dùng để biểu thị trạng thái hay hành động đã tồn tại hoặc xảy ra vào thời điểm nào đó trong quá khứ. Động từ phải chia ở thì quá khứ đơn. Dấu hiệu thời gian là: yesterday, last week…”
“Mình ghét cậu!”
“Sao cậu lại giống trẻ con thế?” Khúc Thành cuối cùng cũng không chịu được kiểu nhất quyết không chịu tập trung của tôi nên quay sang nhìn. “Trước kia cậu không như thế này đúng không?”
“Nào có…” Tôi cúi đầu nhìn quyển vở đang đặt trên bàn của cậu ấy. Là kiểu chữ Hành rất đẹp. Ở lứa tuổi này rất ít người thật sự biết viết chữ Hành, thông thường là muốn viết mà không biết làm thế nào để viết được, cuối cùng phải luyện viết theo kiểu chữ Thảo. Tôi là dạng đó.
Con người này rốt cuộc có cái gì là không biết? Tuy cảm thấy rất áy náy, nhưng tôi vẫn tự thả hồn mình lên tận mây xanh.
Vào những ngày cuối cùng trong những năm cấp hai hỗn tạp và u ám, tôi đã đón những ánh nắng không đậm không nhạt, nó vô tình làm tan chảy lớp vỏ bọc dày cộp của tôi, vô tình vẽ lại quỹ đạo trong cuộc đời tôi, vô tình khiến tôi không cam lòng chỉ sống một mình.
Đó là Khúc Thành. Cả cuộc đời tôi sẽ không thể quên được cái tên này.