Một Bước Lên Tiên

Chương 65: Chương 65: Bạch Diệc Phi nổi giận




Tại sao mình lại ở đây?

Giờ mình nên đi đâu?

Suy nghĩ hồi lâu, Lý Tuyết vẻ mặt cô đơn, cô đứng dậy định rời đi, nhưng lại không biết đi đâu.

Vì chuyện của Lý Cường Đông lúc nãy, chắc chắn người của nhà họ Lý sẽ rất ghét cô, như vậy thì cô cũng không thể quay về công ty được nữa.

Mà biệt thự ở cảng Lam Ba, thì một căn là của bố mẹ cô đang ở, bây giờ cũng không phải là lúc thích hợp để trở về.

Còn một căn biệt thự khác, mặc dù nó là nhà của mình nhưng cô lại cảm thấy nó không còn là nhà của mình nữa rồi.

Bởi vì cô sợ, sợ lại nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Chu Khúc Nhi.

Cuối cùng, Lý Tuyết thẫn thờ bước ra khỏi tòa nhà của Tập đoàn Hầu tước.

Trong văn phòng, Bạch Diệc Phi mặc dù cũng bất ngờ vì chuyện của Lý Cường Đông, nhưng bởi trước đây anh cũng từng có suy đoán đến khả năng này cho nên việc này đối với anh mà nói cũng không có gì là to tát, nói cho cùng thân phận của anh mà lộ ra sẽ còn khiến cho người ta ngỡ ngàng hơn nhiều.

Hiện tại, điều duy nhất chiếm trọn tâm trí của anh là Lý Tuyết.

Nhìn thấy Lý Tuyết thẫn thờ như người mất hồn, Bạch Diệc Phi rất muốn an ủi cô, nhưng khi anh đi tìm Lý Tuyết, thì cô đã rời đi mất rồi.

Bạch Diệc Phi đành phải đuổi theo cô ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Lý Tuyết ở bên đường đang gọi một chiếc taxi.

Lúc này, một chiếc Audi quen thuộc đỗ lại, cửa kính xe được kéo xuống, lộ ra khuôn mặt của người trong xe.

Là Liễu Chiêu Phong!

Liễu Chiêu Phong và Lý Tuyết hình như đang nói gì đó, Lý Tuyết gật đầu đồng ý, sau đó mở cửa ngồi lên xe.

Rất nhanh sau đó lái xe đi.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này, trong lòng trầm xuống, sắc mặt hơi đổi.

Sau đó anh lập tức gọi một chiếc taxi, anh nói với người lái xe: “Tài xế, phiền anh đuổi theo chiếc Audi phía trước“.

Tài xế nghe vậy, vừa lái xe vừa nói: “Anh bạn trẻ à, kia là Audi đấy, không dễ bám đuôi đâu, mà anh đuổi theo người ta làm gì? Anh không phải là muốn theo dõi họ đấy chứ?”

Câu cuối của tài xế chẳng qua chỉ nói đùa cho vui, bởi vì nhìn vẻ ngoài Bạch Diệc Phi cũng không giống người xấu.

Bạch Diệc Phi lo lắng nhìn khoảng cách với chiếc xe trước mặt càng ngày càng xa nói: “Tôi với vợ cãi nhau rồi, anh giúp tôi đuổi kịp chiếc xe đó, tôi sẽ trả anh gấp đôi“.

Tài xế mỉm cười nói: “Ok, vậy anh ngồi vững nhé“.

Bạch Diệc Phi đi theo chiếc Audi đến quán KTV Huy Hoàng, anh tận mắt nhìn thấy Liễu Chiêu Phong và Lý Tuyết cùng nhau bước vào đó.

“Anh bạn trẻ, đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu có việc gì, cứ việc liên hệ với tôi nhé!”, tài xế lấy danh thiếp ra, đưa cho Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi cầm lấy tiện tay bỏ vào túi.

Sau khi xuống xe, Bạch Diệc Phi cũng đi theo vào trong.

Lúc này, trong phòng hát riêng.

Lý Tuyết ngồi đó với gương mặt vô cảm.

Bên trong phòng vẫn đang vang lên tiếng nhạc của mấy bài hát được bật tự động.

Liễu Chiêu Phong đưa micro cho Lý Tuyết: “Tuyết Nhi, em hát một bài nhé?“.

Lý Tuyết lắc đầu.

Cô chẳng muốn làm gì cả.

Liễu Chiêu Phong thấy vậy cũng không nói gì nữa, gã chỉ ngồi đó cùng với Lý Tuyết.

Trong phòng hát chỉ có hai người, chẳng có ai hát, cũng chẳng có ai nói chuyện với nhau.

Một lúc sau, Lý Tuyết nói: “Tôi muốn uống rượu“.

“Được”, Liễu Chiêu Phong cầm cốc lên, rót bia vào cốc cho Lý Tuyết.

Đưa cốc bia đầy cho Lý Tuyết, Liễu Chiêu Phong nói: “Tuyết Nhi, uống nhiều bia cũng không tốt, hay là uống ít...“.

Trước khi gã kịp nói xong thì Lý Tuyết đã ngửa đầu lên uống cạn cả cốc bia.

Sau đó, Lý Tuyết đưa chiếc cốc qua, ra hiệu cho gã tiếp tục rót.

Liễu Chiêu Phong bó tay, đành phải rót đầy một cốc nữa cho Lý Tuyết.

Lý Tuyết lại ngửa đầu uống một hơi cạn sạch cốc thứ hai.

Sau khi lại rót đầy một cốc mới, Liễu Chiêu Phong đành phải mở miệng khuyên nhủ: “Tuyết Nhi, bia không phải để uống như vậy...“.

Nói xong, Liễu Chiêu Phong giữ bàn tay của Lý Tuyết đang định cầm cốc bia lên uống.

Lý Tuyết nhìn sang Liễu Chiêu Phong: “Vậy phải uống thế nào?“.

Liễu Chiêu Phong mỉm cười, nhích lại gần Lý Tuyết hơn một chút: “Uống bia là để cho vui thôi, em chỉ uống mà không làm gì khác, không thấy chán sao?”

Lý Tuyết cau mày, cô uống chỉ vì muốn làm cho mình say, rượu vào thì buồn phiền gì cũng vơi hết.

“Không cần đâu”.

Lý Tuyết nói xong cầm cốc bia lên muốn uống tiếp, Liễu Chiêu Phong lại giữ tay cô.

“Tuyết Nhi...“.

“Rầm!”

Cánh cửa phòng hát bị người nào đó mở mạnh ra.

Cửa vừa mở, Bạch Diệc Phi liền nhìn thấy Liễu Chiêu Phong đang cầm cổ tay Lý Tuyết, mà lúc nãy Lý Tuyết uống liền hai cốc bia đầy nên sắc mặt cô như đỏ lên dưới ánh đèn trong phòng hát.

Bạch Diệc Phi cực kỳ tức giận.

Chỉ vài bước chân, anh đã tiến đến chỗ Liễu Chiêu Phong, nắm chặt lấy cổ tay gã kéo ra: “Bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra khỏi tay vợ tao!”

Bạch Diệc Phi đột nhiên xuất hiện khiến Liễu Chiêu Phong và Lý Tuyết sửng sốt mãi vẫn chưa hoàn hồn.

Cổ tay bị kéo mạnh ra, Liễu Chiêu Phong đau đớn hét: “Buông ra!”

Bạch Diệc Phi hừ mũi, hất tay của Liễu Chiêu Phong.

Trước mặt Lý Tuyết, Liễu Chiêu Phong muốn thể hiện mình là một người đàn ông dịu dàng và lịch thiệp, nên dù có tức giận đến đâu, gã cũng nín nhịn nuốt những câu chửi bậy lại.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng lườm gã: “Tao đã từng cảnh cáo mày rồi, đừng có ý đồ gì với Tuyết Nhi, mày coi lời tao nói như gió thổi bên tai đúng không!”

“Việc gì mà tao phải nghe lời mày?”, Liễu Chiêu Phong không chịu kém miếng.

Bạch Diệc Phi cười nhạt: “Được! Nếu đã như vậy, thì tao sẽ cho mày rõ, hậu quả của việc có ý đồ với vợ tao“.

“Mày muốn làm gì?”, Liễu Chiêu Phong bị Bạch Diệc Phi làm cho chột dạ.

Bạch Diệc Phi hừ lạnh, không định buông tha cho Liễu Chiêu Phong cho nên vươn tay đẩy gã, Liễu Chiêu Phong ngã ngồi xuống sô pha, trượt tay gạt đổ cốc bia bên cạnh vào người.

“Bạch Diệc Phi, mày muốn gì?”

Tiếng quát này làm Tuyết Nhi bên cạnh sực tỉnh.

“Bạch Diệc Phi, anh đừng làm bừa!”, Lý Tuyết đứng dậy chắn giữa hai người.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lý Tuyết đứng ở giữa hai người, cơn tức lại càng bùng lên: “Anh làm bừa? Vậy em với gã thì đang làm gì? Có phải cũng đang làm bừa hay không?”

Lời nói lúc nóng giận buột miệng thốt ra liền hối hận, vốn dĩ anh không phải là người nóng tính, nhưng chỉ vì nhìn thấy Lý Tuyết đi cùng Liễu Chiêu Phong vào KTV nên anh mới nổi giận. Nhưng anh biết, trong khoảng thời gian ngắn như vậy thì giữa hai người cũng không thể nảy sinh chuyện gì!

Lý Tuyết nghe vậy sắc mặt tái nhợt, lắp bắp: “Em không có làm bừa! Anh... anh không tin em?”

Bạch Diệc Phi khựng lại, nhưng vẫn cắn răng nói: “Anh tận mắt nhìn thấy, nửa đêm nửa hôm chỉ có em với gã cùng nhau vào KTV!”

Trong thâm tâm càng để ý thì lời nói ra lại càng dễ gây tổn thương.

Lý Tuyết đau đớn bật cười, ánh mắt lại lạnh lẽo nhìn thẳng Bạch Diệc Phi, sau đó cầm lấy túi xách đi thẳng ra ngoài cửa phòng hát.

Bạch Diệc Phi thấy vậy, trong lòng hối hận không thôi, muốn chạy lên đuổi theo cô.

Lúc này, Liễu Chiêu Phong lại giang tay ngăn Bạch Diệc Phi lại, hừ mũi nói: “Bạch Diệc Phi, tao khuyên mày nên sớm buông tay! Có một số người không thuộc về mày thì đừng nên nghĩ đến! Mày với cô ấy sẽ chẳng có kết quả đâu“.

“Mày chỉ là một thằng nhà quê tầm thường xuất thân từ tầng lớp thấp hèn của xã hội, mày rõ ràng không xứng với Tuyết Nhi! Mày và cô ấy là hai người đến từ hai thế giới, cho dù mày có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, thì cuối cùng mày cũng chỉ là loại cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga mà thôi!”

Liễu Chiêu Phong vừa lắc lắc cổ tay vừa nói.

Bạch Diệc Phi vốn dĩ đã bực mình, giờ lại nghe thấy lời này của Liễu Chiêu Phong thì liền nổi khùng lên.

“Mày có tư cách gì nói tao? Nói tao là thằng nhà quê xuất thân thấp hèn, còn mày thì con mẹ nó cao sang đến đâu? Tao là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, thế thì mày là cái loại gì? Hừ! Tao nói cho mày biết, nếu như tao không xứng với Tuyết Nhi, vậy thì mẹ kiếp, mày lại càng không xứng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.