“Bà xã, đừng nói nữa”, Lý Cường Đông nhìn Lưu Tử Vân nhẹ giọng nói.
Sắc mặt Lưu Tử Vân thay đổi, thoáng sững sờ.
Đã nhiều năm rồi, ông ấy cam chịu chẳng nói chẳng rằng, vậy mà bây giờ lại bảo bà ta đừng nói nữa?
Có tư cách gì để nói bà ta?
“Lý Cường Đông, ông có tư cách gì mà không cho tôi nói?”, Lưu Tử Vân tức giận quát.
Ông cụ Lý thấy vậy lập tức quát lên: Lưu Tử Vân! Câm miệng!.
Lưu Tử Vân giật mình, cả người bất giác co rúm lại.
Ông cụ Lý tiếp tục tức giận quát: Phụ nữ thì biết cái gì? Chỉ giỏi nói nhảm! Khi đàn ông nói chuyện thì phụ nữ tốt nhất nên ngậm miệng lại!”
Lưu Tử Vân nghe xong tự nhiên cảm thấy tủi thân.
Thấy vậy, Lý Cường Đông khẽ cau mày liếc nhìn ông cụ Lý.
Tôi có thể dừng việc chèn ép Lý Thị.
“Cái gì?”, trong một lúc mọi người đều nghĩ rằng họ đã nghe nhầm.
Lý Cường Đông nhìn mọi người nói: Tôi có thể buông tha cho Lý Thị.
Mà ông cụ Lý lại nhìn Lý Cường Đông nói: Nói đi! Anh muốn điều kiện gì?”
“Ba điều kiện”, Lý Cường Đông duỗi ra ba ngón tay.
Thứ nhất, ngày giỗ của mẹ tôi sắp đến rồi. Tôi muốn ông đến mộ thắp hương cho bà ấy, xin lỗi bà ấy và thừa nhận bà là người phụ nữ của ông!
Lời nói vừa dứt, gương mặt của ông cụ Lý cứng đờ.
Làm như vậy không phải là thừa nhận trước đây ông ta đã sai sao?
Lý Cường Đông thấy vậy thờ ơ nói: Điều khó nhất của con người là đối diện với lỗi lầm của chính mình. Tôi biết, điều này rất khó đối với ông, nhưng ông phải làm! Đây là những gì ông nợ mẹ tôi.
Sắc mặt của Ông cụ Lý càng xấu, nhưng nghĩ tới Lý Thị ông ta chỉ đành phải hít sâu một hơi nói: Điều kiện thứ hai là gì?
Lý Cường Đông liếc nhìn ông cụ Lý, tiếp tục nói: Gia đình chúng tôi muốn được nhập tên vào gia phả, bao gồm cả mẹ tôi. Tôi muốn linh vị của mẹ tôi được đặt trong nhà thờ tổ của Lý Thị”.
Gia tộc Lý Thị cũng coi như có lịch sử lâu đời, vì vậy vẫn luôn giữ gìn gia phả, cũng coi như là một sự tiếp nhận các thành viên của gia tộc.
Mà điều kiện này tương tự như điều kiện thứ nhất, nếu ông cụ Lý có thể chấp nhận điều kiện thứ nhất, thì điều kiện thứ hai đương nhiên cũng sẽ được chấp nhận.
Quả nhiên, ông cụ Lý nói tiếp: Điều kiện thứ ba.
Lý Cường Đông nghe xong nhìn sang Lưu Tử Vân, khẽ cười nói: Vợ của tôi Lưu Tử Vân, xấu tính, độc miệng, lòng dạ nhỏ nhen, suốt ngày châm chọc tôi....
Lưu Tử Vân khi nghe thấy điều này, vừa thấy tủi thân lại vừa muốn mở miệng mắng người, nhưng vừa mới mở miệng định nói thì lại chẳng nói được ra lời, bà ta bây giờ có tư cách gì để mắng người ta?
Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Lý Cường Đông lại khiến cho Lưu Tử Vân hoàn toàn sửng sốt.
Nhưng người phụ nữ này, từ lúc lấy nhau đến giờ, bà ấy đã ở bên cạnh tôi hơn 20 năm, đã sinh cho tôi một cô con gái xinh đẹp và giỏi giang. Bà ấy đã ở bên cạnh tôi, chăm sóc cho tôi và chăm sóc gia đình này.
Mỗi lần bà ấy khinh thường tôi vô dụng, không kiếm được tiền, khinh thường tôi không có năng lực, lại còn chế nhạo và mắng mỏ tôi, nhưng dù vậy, bà ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn với tôi.
Bà ấy luôn làm việc chăm chỉ cho gia đình này, và để giúp cuộc sống của chúng tôi dễ dàng hơn, bà ấy đã tìm đến những người giàu có lắm tiền, nịnh nọt họ, bị bọn họ khinh rẻ, nhưng dù vậy bà ấy vẫn ở lại bên cạnh tôi”.
Vì vậy, cho dù bà ấy có nói chuyện khó nghe hơn nữa, khinh thường tôi hơn nữa thì tôi cũng sẽ không chê gì bà ấy, bởi vì bà ấy là người vợ đã gắn bó với tôi hơn 20 năm.
Khi Lý Cường Đông nói đến đây, ông đột nhiên nhìn về phía ông cụ Lý: “Một người từ nhỏ không có tình thương của cha như tôi, chưa từng nhận được sự chăm sóc dù là nhỏ nhất, thì bây giờ, vợ của tôi, bà ấy đã luôn chăm sóc cho tôi suốt 20 năm nay”.
“Vậy thì, ông có tư cách gì mà bắt bà ấy câm miệng?”, nói đến câu cuối cùng thì đột nhiên tăng âm lượng lên, giọng nói mang theo ý chất vấn.
Lưu Tử Vân ngây ra nhìn Lý Cường Đông.
Trong đầu bất giác nhớ lại tất cả những hồi ức của suốt 20 năm này.
Mỗi một câu nói của Lý Cường Đông vừa rồi, đi kèm với những hồi ức đã qua vang mãi lên trong tâm trí của bà ta.
Nước mắt dâng đầy rồi giống như nước lũ tràn đê tuôn ra không ngừng.
Nghe những gì Lý Cường Đông nói, trong lòng ông cụ Lý thót lên một dự cảm chẳng lành.
Ngay sau đó, Lý Cường Đông nói: Hai điều kiện lúc nãy, ông đều đồng ý rồi, như vậy tức là ông cũng đã thừa nhận đứa con trai này, thừa nhận chúng ta là người một nhà, như vậy, với tư cách là con dâu của ông, người đã chăm sóc tôi hơn 20 năm, ông có nên biểu đạt lòng cảm kích với bà ấy không?”
Lời vừa dứt, ông cụ Lý mở miệng mấy lần như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói được ra lời.
Lúc này, Lý Cường Đông lại lên tiếng: Cảm ơn thì thôi cũng được, hay là, hãy xin lỗi vì chuyện hồi nãy đi!
Giọng nói đều đều, như thể đó là chuyện đương nhiên.
Bầu không khí trong phòng họp như đông cứng lại.
Ông cụ Lý tay run run, nhưng lại không nói được lời nào.
Bởi vì mọi lời Lý Cường Đông nói đều có lý, ông ta không thể phản bác, cũng không phản bác lại được
Nhưng bảo ông ta phải xin lỗi Lưu Tử Vân trước mặt nhiều người như vậy, chẳng phải là bảo ông ta tự đánh vào mặt mình hay sao, chẳng phải là muốn ông ta chấp nhận sự xỉ nhục này sao?
Ông ta không làm được!
“Vậy nếu tôi không xin lỗi thì sao?”, ông cụ Lý hỏi.
Lý Cường Đông mỉm cười: Vậy thì Lý Thị cũng không cần phải tồn tại nữa.
“Anh!”, ông cụ Lý tức giận vô cùng: “Anh là đồ nghịch tử!”, Lý Cường Đông tỏ vẻ chẳng quan tâm: Kể từ khi tôi bắt đầu chèn ép Lý Thị thì tôi đã là nghịch tử rồi, nếu tiếp tục làm nữa thì cũng có khác gì nhau đâu?
Hơn nữa, ông không nghĩ câu nghịch tử này buồn cười sao?
Đã hơn 20 năm không làm tròn bổn phận mà một người cha nên làm, nay lại quay ra chỉ trích mình là nghịch tử, ông ta có tư cách gì để nói?
Ông cụ Lý tức giận đến nỗi hít thở khó khăn.
Lý Đại Hải vội vàng chạy đến vuốt ngực ông cụ Lý cho ông ta dễ thở hơn, rồi nói với Lý Cường Đông: Bố đã thừa nhận chú rồi, nói chú một câu nghịch tử thì có gì sai? Chẳng lẽ chú muốn làm bố tức chết à?”
Sao thế được? Tôi rất là hy vọng bố có thể sống lâu trăm tuổi ấy chứ, Lý Cường Đông nói một cách bình tĩnh.
Lý Đại Hải cũng bị chọc tức: Chú thật là ngang ngược!
Sau ba ngày, nếu câu trả lời không như tôi muốn, thì Lý Thị cũng không cần tồn tại nữa”.
Nói xong, Lý Cường Đông không nhìn ai nữa mà đi đến bên cạnh Lưu Tử Vân đưa tay về phía bà ta.
Lưu Tử Vân nhìn người đàn ông trước mặt, cảm xúc trong lòng dâng trào cuộn sóng, nhưng đôi mắt thì lại nhìn ông không chớp.
Vào lúc này, Lưu Tử Vân cảm thấy cục tức tích tụ bao nhiêu năm qua của mình đã được giải toả trong phút chốc, bà ta thở hắt ra một hơi.
Ngay sau đó, Lưu Tử Vân ngẩng cao đầu ưỡn ngực đặt tay mình lên tay Lý Cường Đông.
Lý Cường Đông dắt Lưu Tử Vân ung dung bước ra khỏi phòng họp.
Nhìn thấy hai người dắt tay nhau đi ra, cả phòng họp im lặng như tờ.
Yên lặng hồi lâu, Lý Đại Hải mới mở miệng nói: Bố, chúng ta về thôi!”
Chuyện đã đến nước này, còn có gì để nói nữa?
Ông cụ Lý ngẩn ngơ mất một lúc, được Lý Đại Hải đỡ lấy mới run rẩy đi ra khỏi phòng họp.
Những người trong gia tộc Lý Thị đi ở phía sau nhìn thấy bóng lưng của ông cụ Lý còng xuống, trông như già thêm mấy tuổi.
Mà mỗi người trong số họ đều cảm thấy bước chân của mình càng nặng nề thêm.
Đợi khi tất cả mọi người đi hết, Lý Tuyết vẫn còn ngồi ngây ra trong phòng họp.
Cú sốc mà lúc nãy Lý Cường Đông mang đến, cho tới tận bây giờ cô mới hoàn hồn. Cô có một loại áo giác.
Mình là ai?