Một Bước Lên Tiên

Chương 110: Chương 110: Mua lại Lý Thị




Lý Đại Hải nổi giận: “Mày đang nói cái quái gì đấy? Ai bảo mày như vậy?”

Ông cụ cau mày: “Lý Phàm, làm như vậy quả thực là không phù hợp, cũng không đúng quy định“.

Lý Phàm liếc nhìn ông cụ Lý rồi đột nhiên trầm mặt nói: “Bây giờ con mới là chủ tịch của Lý Thị, con nói gì thì chính là cái đó, mọi người không đồng ý cũng phải đồng ý, không có quyền phản bác”.

“Nếu có người nào không đồng ý, con cũng không ngại đuổi người đó ra khỏi Lý Thị!”

“Mày!”, Lý Đại Hải tức giận vung một cái tát.

Lý Phàm ăn trọn một cái tát vào mặt thì nổi điên trừng mắt với Lý Đại Hải.

“Bố dám đánh cả chủ tịch?”

Lý Đại Hải hừ mũi: “Tao đánh mày thì sao? Tao là đánh con trai tao chứ không phải chủ tịch!”

“Bây giờ đang là trong phòng họp, không có cha con gì cả, chỉ có chủ tịch và nhân viên!”, Lý Phàm trợn mắt nói.

Lý Đại Hải tức điên lên, ngón tay chỉ vào Lý Phàm run run mà người thì ngẩn ra không nói được lời nào.

Ông cụ Lý thấy vậy bỗng hối hận.

Ông giao chức chủ tịch cho Lý Phàm rốt cuộc là đúng hay sai?

Đúng lúc này, một trợ lý bước vào nói nhỏ vào tai ông cụ Lý vài câu.

Ông cụ Lý nhìn sang Lý Phàm rồi thở dài: “Tôi đi ra ngoài một lát, mọi người tiếp tục họp“.

Phòng làm việc của ông cụ Lý, Lý Tuyết có chút căng thẳng.

Bạch Diệc Phi nắm lấy tay Lý Tuyết nói: “Đừng lo lắng, anh là thay mặt Hầu Tước đến mua lại Lý Thị, chuyện này không liên quan gì đến em“.

Ông cụ Lý đẩy cửa văn phòng bước vào, cười vui vẻ nói: “Chủ tịch Hầu Tước, đã để anh phải đợi lâu...”

Lời chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết, nụ cười trên môi lập tức đông cứng lại, lạnh lùng nói: “Các người tới đây làm gì? Ra ngoài!”

Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi đứng dậy lên tiếng chào hỏi: “Ông nội“.

Ông cụ Lý hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không vì câu chào “Ông nội” mà đáp lại.

Điều này khiến Lý Tuyết có chút buồn lòng.

Bạch Diệc Phi siết chặt Lý Tuyết tay nói: “Cháu tới đây để đàm phán với ông về việc mua lại Lý Thị”.

Ông cụ Lý lại hừ mũi lần nữa: “Đàm phán mua lại? Anh còn chưa có tư cách này đâu! Chỉ có chủ tịch tập đoàn Hầu Tước mới có tư cách này! Bây giờ, các người lập tức ra khỏi đây cho tôi!”

“Ông nội...”, Lý Tuyết muốn nói vài câu, nhân tiện thuyết phục ông, nhưng lại bị ông cụ Lý quát lại.

“Tôi nói là các người đi ra ngoài, có nghe thấy không?”, ông cụ Lý tức giận trừng mắt lên nhìn hai người: “Ha, muốn ở lại để cười nhạo của nhà họ Lý chúng tôi đúng không? Tôi nói cho các người biết, không đến lượt đâu!”

Sắc mặt Lý Tuyết tái mét ngay lập tức, không chỉ bởi vì cơn giận Ông cụ Lý, mà còn bởi vì mấy chữ “Nhà họ Lý của chúng tôi“.

Bạch Diệc Phi khẽ cau mày, bảo vệ Lý Tuyết ở phía sau: “Ông nội, gọi ông một tiếng ông nội là hậu bối kính trọng trưởng bối, nhưng ông cũng không nên vì mình là người lớn mà tỏ thái độ như vậy đúng không ạ?”

“Anh! Anh nói cái gì?”, Ông cụ Lý rất tức giận.

Lý Tuyết kéo ống tay áo Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi, đừng trọc giận ông nội“.

Bạch Diệc Phi nhún vai: “Được!”

Nếu ông già này không trút giận lên Lý Tuyết thì anh còn có thể nói vài câu tử tế.

Bạch Diệc Phi đều đều nói: “Cháu hôm nay thay mặt Hầu Tước đến đàm phán mua lại Lý Thị với ông“.

Ông cụ Lý trầm giọng nói: “Ngoại trừ chủ tịch Tập đoàn Hầu tước, tôi sẽ không đàm phán với bất cứ ai“.

Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ, đành quay đầu lại nói với Lý Tuyết: “Em ra ngoài chờ anh một lát, việc ở đây chút nữa anh sẽ giải quyết ổn thoả”.

Lý Tuyết hơi do dự một chút: “Anh, đừng quá xúc động, dù sao ông cũng là trưởng bối của chúng ta”.

Sau khi Lý Tuyết đi ra ngoài, Bạch Diệc Phi quay người lại nói với ông cụ Lý: “Bây giờ chúng ta có thể đàm phán rồi“.

“Anh bị điếc hay là có vấn đề nghe hiểu? Tôi đang nói tới chủ tịch tập đoàn Hầu tước, không phải anh!”, ông cụ Lý tức giận nói.

Bạch Diệc Phi giọng đều đều nói: “Đúng vậy, chủ tịch tập đoàn Hầu tước“.

Ông cụ Lý tức giận chỉ vào Bạch Diệc Phi, vừa định nổi giận thì đột nhiên phản ứng lại: “Anh... Anh! Anh là chủ tịch tập đoàn Hầu tước?”

“Đúng vậy”, Bạch Diệc Phi gật nhẹ đầu.

Ông cụ Lý trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn Bạch Diệc Phi, lạnh lùng nói: “Anh cấu kết với tên nghịch tử Lý Cường Đông để chơi tôi có phải không? Được, được lắm, rất được! Hai người các anh, quả thực không coi tôi ra gì!”

“Anh nghe cho rõ đây, quay về nói cho tên nghịch tử kia biết, bây giờ Lý Thị bị Hầu Tước thâu tóm thì tôi sẽ không bao giờ nhận nó là con trai của tôi, bảo nó từ bỏ cái ý định này đi!”

Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ: “Cháu thật sự là chủ tịch tập đoàn Hầu tước“.

“Hừ!”, ông cụ không tin.

Bạch Diệc Phi đành phải lấy điện thoại di động ra gọi cho Long Linh Linh, mở loa ngoài điện thoại.

“A lô, chủ tịch có chỉ thị gì không ạ?”

Khi ông cụ Lý nghe thấy giọng nói của Long Linh Linh thì sửng sốt, không thể tin được nhìn Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói: “Cô giải thích cho ông cụ biết, rốt cuộc thì tôi là ai?”

Long Linh Linh theo chỉ thị của Bạch Diệc Phi giải thích rõ ràng thân phận của chủ tịch tập đoàn Hầu tước cho ông cụ Lý.

Nhưng sau khi cúp điện thoại, ông cụ Lý lại cười lạnh nói: “cậu tưởng rằng tôi sẽ tin hay sao, Long Linh Linh là bạn học của cậu, giúp cậu nói dối một lần thì có gì đâu!”

Cuối cùng, Bạch Diệc Phi đành phải gọi điện cho Trương Vinh, để Trương Vinh giải thích việc này với ông cụ Lý.

Trương Vinh là một cổ đông thường phải tham gia vào các hoạt động đối ngoại của Hầu Tước, do vậy lời nói của ông ta đương nhiên đáng tin.

Do đó, lúc này ông cụ Lý hoàn toàn bị sốc.

Sau một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, ánh mắt của ông cụ Lý nhìn Bạch Diệc Phi đã khác hẳn.

“Anh, hoá ra lại là chủ tịch của Hầu Tước, tại sao lại…”, những lời sau đó thì không cần phải nói ra nữa, đường đường một chủ tich của tập đoàn Hầu Tước, không có lý do gì lại cưới Lý Tuyết, một phụ nữ xuất thân từ gia tộc nhỏ bé, cũng không đáng phải chịu sự sỉ nhục và cười chê mà vẫn phải nhẫn nhịn như vậy.

Bạch Diệc Phi nhún vai: “Có thể như vậy sẽ dễ dàng nhìn rõ bộ mặt thật của một số người“.

Kỳ thật Bạch Diệc Phi cũng tự cảm thấy mọi thứ đều không thật, dù sao trở thành chủ tịch tập đoàn Hầu tước cũng là việc mới xảy ra gần đây, không hẳn là đã xảy ra từ lâu trước đây.

Ông cụ Lý nghe xong lời Bạch Diệc Phi nói, thì không dám phát ngôn gì nữa.

Bạch Diệc Phi thấy vậy, nhẹ giọng nói: “Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện rồi chứ?”

“Đương nhiên”, ông cụ Lý gật đầu, thái độ đã tốt hơn trước nhiều.

Bạch Diệc Phi ừ một tiếng rồi ngồi lên sô pha.

Ông cụ Lý lúc này mới nhận ra mình vẫn để người ta đứng lâu như vậy nhưng khi thấy Bạch Diệc Phi đã yên vị, thì vội vàng gọi người mang trà lên cho Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi ngăn lại nói: “Không cần đâu, chúng ta đàm phàn nhanh rồi kết thúc, cháu rất bận“.

“À, được được được”, ông cụ Lý lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Thật ra, nội dung cụ thể của việc mua lại cũng giống như nhau, cái chính là tôi hy vọng chủ tịch đồng ý với tôi một chuyện”.

Bạch Diệc Phi ngẩng đầu nhìn ông ta nói: “Chuyện gì vậy?”

“Sau khi chủ tịch mua lại Lý Thị, liệu có thể giữ nguyên chức vụ của người Lý Thị?”, ông cụ Lý cẩn thận thăm dò.

Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Không thành vấn đề, mọi chuyện sẽ căn cứ theo điều khoản của việc mua lại, sẽ có một chút điều chỉnh nhỏ thôi”.

“Được, được”, ông cụ Lý cảm thấy yên tâm hơn một chút, sau đó liền nghĩ tới một vấn đề: “Vậy Lý Cường Đông và anh...”

Bạch Diệc Phi biết ông cụ Lý muốn nói gì: “Tập đoàn Hầu tước là tập đoàn Hầu tước, tập đoàn Tân Tây là tập đoàn Tân Tây, không liên can với nhau”.

Ông cụ Lý gật đầu, có vẻ an tâm hơn.

Bạch Diệc Phi đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng khi anh vừa định rời đi, đột nhiên hỏi: “Nghe nói vừa rồi mọi người đang họp, cũng… khá thú vị”.

Ông cụ Lý nghe xong liền xấu hổ.

Lý do mở cuộc họp ngày hôm này là để thiết lập uy tín cho Lý Phàm, ai mà ngờ được Lý Phàm lại có suy nghĩ như thế, ngược lại để cho mọi người cười vào mặt.

Khi Bạch Diệc Phi bước ra khỏi văn phòng, Lý Tuyết đã tới hỏi thăm tình hình.

“Ông nội là người thấu tình đạt lý, đã đàm phán xong rồi”, Bạch Diệc Phi cười đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.