Người dịch: Thy Thy
Beta: Thanh
Tháng ba, mùa xuân nắng ấm hoa nở rộ. Chân của Đường Văn Minh cuối cùng cũng tháo thạch cao, gia nhập lại hàng ngũ nhân sĩ khỏe mạnh.
Mạc Mặc nói: “Để ăn mừng anh khỏe lại, chúng ta lên Thúy Hoa sơn trồng cây đi.”
Đường Văn Minh cười: “Vì sao phải trồng cây a? Hay tôi mời cậu ăn cơm.”
Mạc Mặc gãi gãi sau gáy y như khỉ con, cười trừ: “Cái hoạt động lễ trồng cây là xã đoàn của chúng tôi tổ chức… …”
Núi giữa tháng ba, sắc điệu ảm đạm trải khắp. Sườn đồi màu đất, cây gỗ trọc lóc, cỏ dại xanh thẫm… …tóm lại, không phải là thời điểm thích hợp để du ngoạn—-đặc biệt là dẫn thêm người không thích hợp.
Đường Văn Minh xem như đã hiểu, “chúng tôi” của Mạc Mặc và “chúng tôi” của hắn hiểu là không giống nhau, đơn giản mà nói, “chúng tôi” của Mạc Mặc chính là chỉ “chúng ta”. Cái này làm hắn nhớ đến sự khác biệt của “Let’s” và “Letus” mà giáo viên anh văn năm lớp 6 đã nói.
“Chân mới khỏi, đi chầm chậm thôi.” Mạc Mặc kéo kéo cánh tay hắn.
Đường Văn Minh bất giác buông chậm bước chân, tuy hắn cảm thấy chân mình không có vấn đề gì.
Phía trước bước chân của ba thành viên thuộc danh sách “chúng tôi” cũng chậm lại, đứng thành một hàng, vừa cản trở đường núi vừa đợi họ.
Có Duẫn Húc và Mạnh Kha, Đường Văn Minh có thể lý giải. Nhưng vì sao lại có cái tên đỏm dáng Lâm Gia?! Tuy nói hôm nay anh ta trông một chút cũng không yêu hoặc mà còn rất vận động, nhưng cảm giác của Đường Văn Minh đối với hắn chính là không tốt lên được. Cho dù không ưa lắm, hắn cũng không tỏ thái độ, nói thế nào cũng là bạn của Mạc Mặc.
“Tiểu Minh đi không nổi rồi? Có cần ca ca cõng cưng không?” Lâm Gia cúi nhìn hắn cười, mắt híp dài dài.
Đường Văn Minh trừng anh, không chịu thua kém một mạch chạy bước nhỏ đuổi lên.
Mạc Mặc ở phía sau quát lớn: “Ê, anh chậm chút!”
“Vì sao luôn là tôi với Mạnh Kha cầm cây non a?” Duẫn Húc có chút bất mãn. Chính xác hơn, tâm lý không cân bằng. Không sai trong đội ngũ người ta đều là nam sinh cầm cây non, nhưng bên cạnh cũng có nữ sinh cùng trò chuyện bước đi. Vì sao mình nhất thời hồ đồ, theo bốn tên nam này tổ thành một đội? Một đám đại lão gia du sơn ngoạn thủy, mẹ nó chán thật!
“Đổi đổi tay đi, để tôi.” Mạc Mặc nói rồi tiếp qua cây non.
Duẫn Húc buông tay, Mạnh Kha vẫn chưa buông.
Mạc Mặc cười cười: “Một mình tôi cầm là được rồi.”
Đường Văn Minh muốn giúp đỡ, Mạc Mặc đem ngón tay đặt lên của hắn kéo ra: “Anh lo cho bản thân đi tốt là được rồi, cẩn thận lại gãy chân!”
Thế là Đường Văn Minh chuyển tầm nhìn về hướng Lâm Gia, kẻ phía sau nhún nhún vai: “Tôi là đến du sơn, không phải đến trồng cây.”
Sau đó, thấy Mạc Mặc có chút mỏi, Đường Văn Minh đang muốn lên trước góp một tay, liền bị người chen bước tới trước.
“Đoạn đường còn lại cũng không nhiều, để tôi cầm cho.” Mạnh Kha nhìn Đường Văn Minh một cái, tiếp qua cái cây non đó.
Ánh nhìn đó, có chút ý vị thâm trầm, khiến Đường Văn Minh cảm thấy không thoải mái lắm.
Lúc đến địa điểm trồng cây, sớm đã có vài đội trồng được tám chín phần rồi.
Mặc lựa miếng đất, mấy người cầm xẻng bắt đầu đào bới. Vẫn may xẻng là xài chung, không cần họ tự đem lên.
Lâm Gia vẫn rảnh rang đứng một bên, hai tay đan lại xem bọn họ lao động, cảm thấy vô vị, liền lấy máy ảnh chụp hình họ.
Cứ thế lặp đi lặp lại nửa ngày, lỗ đào xong rồi, cây trồng vào rồi, lỗ lại lắp đầy.
Đường Văn Minh cầm xô nước, xem một vòng, nói: “Tôi đến bên kia lấy nước.”
Mạnh Kha từ đội bên mượn được thùng nước: “Tôi đi với anh.”
Duẫn Húc ớn lạnh: “Mạnh Kha, anh đúng là đứa trẻ siêng năng.”
Nơi lấy nước là một cái đầm, đất bùn xung quanh do người chuyển nước qua qua lại lại nhiễu nước xuống làm cho có chút trơn. Dưới chân Đường Văn Minh trơn một cái, được Mạnh Kha cầm chặt cánh tay.
“Cẩn thận chút.”
“Cám ơn.”
Lúc hai người lấy nước xong đi về, chỉ còn Duẫn Húc một mình cố thủ trước thành quả lao động của họ.
“Hai người kia đâu?” Đường Văn Minh vừa tưới nước vừa hỏi.
“Hình như có chuyện gì đó. Kêu mình khỏi đợi, lát hồi bọn họ đuổi lên.”
Đường Văn Minh chau mày, ừ một tiếng.
Đi được một lúc, Đường Văn Minh nhận được một mẫu tin nhắn của Mạc Mặc: “Các anh lên Thiên Trì trước, lát chúng ta tập hợp ở đó.”
Thiên Trì là hồ được ngăn từ một khối đá sụp đổ chặn ngang thung lũng tạo thành. Trên mặt hồ xanh bích có du khách đang du thuyền.
Đường Văn Minh ngồi nghỉ trên băng ghế đá dành cho du khách bên cạnh Thiên Trì. Trong núi tháng ba vẫn còn chút mát, từng trận gió thổi lên từ mặt hồ, khiến họ cảm thấy có chút lạnh.
Duẫn Húc hắt hơi một cái: “Sao họ chậm đến vậy a? Không đến nữa, tôi sắp đông thành đá rồi!”
Mạnh kha chỉ chỉ tấm biển đằng xa: “Bên đó hình như là con phố ăn nhanh, hay là mình đến đó ăn chút gì đi.”
“Được thôi, tôi vừa lạnh vừa đói.” Duẫn Húc đứng dậy chuẩn bị đi.
“Anh không đi?” Nhìn Đường Văn Minh không có ý đứng dậy, Mạnh Kha hỏi một câu.
“Không đi đâu.”
“Lão đại anh ăn gì, tôi đem về cho anh!” Duẫn Húc phấn khởi muốn đi.
“Sao cũng được.”
Kha nhìn hắn, muốn nói gì vẫn chưa mở miệng, thì bị Duẫn Húc kéo đi rồi.
“Ê, đợi lâu rồi hả.”
Đột nhiên bị một vật thể nóng nóng áp vào mặt, Đường Văn Minh khựng lại theo bản năng. Tiếp sau liền đón lấy khoai ngọt nướng hơi nóng hun hút mà Mạc Mặc ném cho hắn.
“Mới mua dưới chân núi đó, mới ra lò á.” Mạc Mặc vừa nhai khoai ngọt trong miệng vừa nói hàm hồ không rõ.
“Các cậu lại chạy xuống núi làm gì?” Đường Văn Minh hơi chau mày, khoai ngọt trong lòng bàn tay nóng nóng, khiến thân thể cũng cảm thấy ấm ấm.
Mạc Mặc than phiền bĩu môi: “Cái tên ngu si Lâm Gia để cục pin dự trữ của điện thoại ở trên xe, kêu tôi xuống cùng a——-“
Trên đầu Mạc Mặc lãnh một cái cóc, xoa xoa đầu trừng Lâm Gia.
“Tiểu tử này, nói ai ngu si hả?” Lâm Gia vo vo tóc của Mạc Mặc, mắt nhìn Đường Văn Minh, cười cười, lại vo thêm vài lần tóc của ai đó.
“Hai người kia đâu?” Mạc Mặc mới phát hiện thiếu người.
“Ở phố ăn nhanh.”
“vậy chúng ta cũng đi thôi.” Lâm Gia cười cười với Đường Văn Minh, nắm lấy cánh tay của Mạc Mặc liền chạy đi.
Đường Văn Minh dã man cắn một miếng khoai tây ngọt, theo sau lưng bọn họ.
Cuối cùng năm người cũng tập hợp lại ở phố ăn nhanh.
Ăn no rồi, Lâm Gia kêu la xuống Thúy Tiên Cung ở phía dưới chút.
Thúy Tiên Cung thật ra chỉ là một cái am ni cô. Vừa vào cửa, Đường Văn Minh liền bị mùi hương hỏa ngút trời xông đến nghẹt thở. Trừ điều đó ra, nơi này cũng xem như không tệ, khá có cảm giác yên tĩnh thanh nhàn.
Sau khi Lâm Gia kéo Mạc Mặc lạy vị tiên không rõ nào đó lại đi mua bùa hộ thân.
”Thứ đồ chơi này linh không?” Duẫn Húc bậm môi, nhất mực không tin.
“Thử xem rồi biết.” Tên Lâm Gia cũng không tiếp tục lựa đông lựa tây.
Đợi anh mua đủ rồi, hài lòng bước đến cạnh Đường Văn Minh: “Anh không mua một cái?”
“Tôi không tin mấy thứ này lắm.”Đường Văn Minh nói.
“Lúc trước tôi cũng không tin. Sau này sau khi có một người quan trọng xảy ra chuyện, tôi thấy bùa hộ thân liền mua. Hi vọng ít nhất có thể khiến những người xung quanh an toàn.” Lâm Gia nhè nhẹ vỗ vai hắn, cười cười đi khỏi.
Cuối cùng, trừ Duẫn Húc ra những người khác đều mua bùa hộ thân.
Mạc Mặc kêu la: “Lâm Gia, anh khai thật đi, có phải là mánh câu khách ở đây?”
Lâm Gia cười cười không để ý cậu.
Lúc xuống núi, Duẫn Húc bị trẹo chân.
Lâm Gia xòe tay: “Xem ra cũng khá linh, báo ứng tội bất kính với thần.”
Duẫn Húc giận dữ trừng anh.
Trên đường về, một xe người ngủ đến bắc nam lẫn lộn.
Đường Văn Minh nhẹ nhàng đem đầu Mạc Mặc dựa trên cửa kiếng xe xoay về, để dựa trên vai trái của mình. Cách một đoạn đường, Mạnh Kha đang nghe MP3 nhìn hắn vài giây, lại quay đầu xem phong cảnh.
Lúc xuống xe, Đường Văn Minh đem một vật nhét vào tay Mạc Mặc.
Mạc Mặc mở lòng bàn tay ra nhìn rồi cười cười, từ trong túi lấy ra một vật nhét vào tay hắn.
Đường Văn Minh cười. Một cái bùa hộ thân bảo xuất nhập bình an đổi được một cái bùa hộ thân bảo thân thể khỏe mạnh,không tệ.