Một Cái Quần Lót Tạo Nên Sóng Gió

Chương 18: Chương 18




Người dịch: Thy Thy

Ánh trưa nắng ấm rọi vào gian phòng, Đường Văn Minh lười biếng nằm dài trên giường, chờ đợi Chu công triệu hắn xuống đánh cờ.

“Ê, anh đừng ngủ nữa. Nhìn tới tôi cũng muốn ngủ luôn rồi.” Mạc Mặc vừa chà đạp cái notebook của hắn, vừa cằn nhằn.

Đường Văn Minh ngáp một cái: “Ai bảo cậu chiếm máy vị tính của tôi. Không có gi làm, tôi chỉ có thể ngủ thôi. Không nói với cậu nữa, hôm qua với đám Mạnh Kha lên mạng chơi Warcraft đến nữa đêm, buồn ngủ muốn chết.” Nói rồi trở mình, để lại cho Mạc Mặc một cái gáy đầu tóc rồi rắm.

Lúc sửa xong bài tập tranh sơn màu, Mạc Mặc dụi dụi mắt, sắp hai giờ rồi.

Cậu tắt vi tính, đẩy đẩy cái người đang trốn trong chăn ngủ ngon lành: “Ê, chiều anh có lớp không?”

Đường Văn Minh mơ mơ hồ hồ cong mình vào trong, chắc cũng không nghe rõ cậu nói gì, đại khái là quá buồn ngủ.

Đây là lầu hai, kí túc xá của mình ở lầu năm. Thôi vậy, lười leo cầu thang quá, chịu đựng chút là được.

Mạc Mặc cởi bỏ đôi giày, thật không khách khí mà đạp Đường Văn Minh vào trong. Nghe thấy người bị hại bất mãn hừ một tiếng, cậu hài lòng chui vào cái chăn ấm áp, hít hít hương vị của mặt trời rồi chìm vào giấc ngủ.

Lúc Đường Văn Minh tỉnh lại, mặt trời đã xuống núi rồi.

Không biết Duẫn Húc trò chuyện với tên nào, tiếng cười lớn chết đi, để lộ sự phận khởi. Thấy hắn dậy, chọi đến một quyển sổ ghi chép, Đường Văn Minh nhìn nhìn, là ghi chép địa lí du lịch Trung Quốc. Hắn mới nhớ ra môn học tự chọn này tiết cuối rơi vào chiều nay. Trên đó có đề rõ phạm vi thi cử, và trọng điểm cần nhớ, là nét chữ của Mạnh Kha. Đại khái lật một hồi, môn này tương đối đơn giản, học thuộc lòng chắc có thể pass, dù sao chỉ để kiếm điểm.

Hắn ngủ đến vừa nóng vừa nhức, đứng dậy rửa mặt, cái đầu mới tỉnh táo chút.

Vừa hay Duẫn Húc cũng tán gẫu xong, vừa ăn táo vừa hàm hồ lẩm bẩm: “Cuốn sổ ghi chép là Mạnh Kha đem qua cho anh đó.”

“uhm, tôi biết.” Đường Văn Minh đáp lời, nâng ly uống nước. Ngủ cả buổi chiều, đã khát không chịu được.

“Lão đại a, anh không biết lúc bước vào tụi tôi đã sốc thế nào! Anh với Mạc Mặc hai người ôm thành đống ngủ cái gọi là gần xát không có kẻ hở nào! Tôi cũng xem như quen rồi, tội nghiệp đứa trẻ Mạnh Kha chưa thấy qua sự đời, mặt trắng bệch, để lại cuốn sổ rồi chạy đi. Thế nên tôi nói, sau này các anh cũng chú ý ảnh hưởng tí, ban ngày ban mặt dọa người quá! Ui, lão đại anh không có gì chứ? Uống chậm thôi, sao để sặc nước luôn?”

Đường Văn Minh vừa ho vừa thoáng nhớ lại lúc ngủ, địch thực cảm thấy ôm phải một vật mềm mịn ấm ấm. Hắn nói rồi, ai dè ngủ đến toàn thân nóng nực đầy mồ hôi!

Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy trên mặt bất giác nóng lên, cũng không biết là vì sặc đến ho hay là vì cái gì. Nhưng trong lòng lại có ấm áp, tựa như ánh hoàng hôn của mặt trời lặn bên cửa sổ.

Buổi thi của bộ môn tự chọn đó vào tối đó, Đường Văn Minh trả lời phải gọi là rõ ràng rành mạch. Bất giác cảm hán tên tiểu tử Mạnh Kha ghi chép quả không tệ.

Thi xong, hắn quàng qua vai Mạnh Kha: “An hem, cám ơn nha. Tôi mời ăn khuya!”

Mạnh Kha cười cười: “Con người anh thật kì lạ, bộ anh biết cơm tối hôm nay tôi ăn no à?”

Hai người vừa nói vừa cười ra cổng trường, Mạnh Kha chỉ chỉ một quán ăn khuya trong con hẻm nhỏ ngõ sau: “Căn này đi. Mùi vị tiệm này không tệ, tôi thường đến đây ăn.”

Thông thường quán ăn khẩu vị không tệ đều là nơi khó tìm chỗ. Trong nhà ngồi đầy rồi, hai người đành chọn vị trí lộ thiên trước con đường nhỏ.

“Anh ăn gì?” Mạnh Kha hỏi.

“Cậu quyết định đi, tôi sao cũng được.”

Mạnh Kha khẽ gật đầu, xem menu: “Có không ăn thứ gì không?”

“hồ lô đầu, cũng chính là phá lấu.”

Mạnh Kha cười, làm nước trà tràn cả ra ngoài, sau đó hạ thấp giọng nói: “Đây là tiệm Hồi giáo.”

Đường Văn Minh có chút ngại ngùng, xoay đầu nhìn nhìn biển hiệu, quả nhiên có nguyên cái kí tự “Hồi Giáo” lớn.

Mạnh Kha gọi thịt nướng lót dạ, rồi bia, hai người vừa ăn vừa tán gẫu.Từ trò chơi nói đến đội nhạc, lại nói đến điện ảnh.

Đường Văn Minh nói đùa: “Sớm biết với anh có chung ngôn ngữ đến vậy, lúc đó cũng không thông qua cách đánh nhau để quen biết rồi.”

Mạnh Kha nghe rồi cười cười: “Cũng may anh không nói mấy lời sến như không đánh không quen biết.”

Di động của Đường Văn Minh đổ chuông, là một tin nhắn, Mạc Mặc gửi đến: Tôi đang ở kí túc của anh, chà đạp notebook của anh. Thi sao rồi? Anh đang ở đâu a?

Đường Văn Minh trả lời: Chắc chắn qua! Bây giờ tôi đang ở chợ đêm ăn thịt nướng.

Mạc Mặc đáp lại rất nhanh: Ở đâu a? Tôi cũng đi! Cũng đói hết nửa buổi tối rồi!

Ở cái con hẻm nhỏ phía đông cửa Nam, Mạnh Kha cũng ở đây, cậu qua đi.

Tin được gửi đi, đợi gần nửa ngày, mới nhận được câu trả lời của Mạc Mặc.

Thôi vậy, tôi không đi nửa. Bản thiết kế cũng chưa sửa xong, mai phải nộp rồi.

Cuối cùng Đường Văn Minh cũng dẹp di động vào.

Mạnh Kha nhìn hắn giương giương cằm: “ai vậy?”

“Mạc Mặc. Vốn định kêu cậu ta qua, nhưng cậu ấy đang bận, không đến được.”

Mạnh Kha gật gật đậu, uống luôn nửa chai bia cuối cùng: “Tôi ăn no rồi.”

“Tôi cũng no rồi. Vậy ta về thôi.”

Trước khi đi, Đường Văn Minh lại gọi thêm một miếng bánh thịt xông khói lớn và một tô hoành thánh gà xé mang về.

Mạc Mặc ngửi thấy mùi hương liền xổ đến, vừa nhét thức ăn vào miệng, vừa hàm hàm hồ hồ lẩm bẩm: “Đói chết tôi rồi.”

Đường Văn Minh nhìn cái tướng ăn giống dân tị nạn của cậu cứ muốn cười, nhịn không được giơ tay lau miếng rau thơm bên khóe miệng cậu.

Động tác nhai ngấu nghiến của Mạc Mặc khựng lại, tiếp đó không có tâm can nhoẻn miệng cười cười, tiếp tục vùi đầu ăn.

Duẫn Húc đang ngồi bên mép giường xem tạp chí, giả vờ ho một tiếng. Đường Văn Minh mới có chút không tự nhiên thu hồi cánh tay trong không khí của mình, quay mình dọn dẹp đồ đạc.

Sau đó hai ngày đều không thấy Mạc Mặc, hỏi mấy người cùng phòng, nói cậu về nhà rồi.

Ngày thứ ba Đường Văn Minh gọi điện cho cậu, reo rất lâu sau mới có người bắt máy. Giọng của Mạc Mặc có chút khàn, gắng gượng có thể nghe được tiếng bước chân qua qua lại lại.

“Cậu đang ở đâu a?”

“Tôi ở bệnh viện.”

“Bệnh viện?Cậu bệnh rồi?”

“Không phải tôi, là mẹ tôi bệnh.”

Lúc Đường Văn Minh mua xong một ít trái cây thuốc bổ chạy đến bệnh viện, Mạc Mặc đang đứng trong hành lang, dựa vào vai Lâm Gia. Bóng lưng khe khẽ run rẩy, dáng vẻ như đang khóc. Lâm Gia nhẹ nhàng vỗ vai cậu an ủi, khẽ gật đầu với Đường Văn Minh.

Đường Văn Minh nói không rõ tâm trạng của mình. Một mặt, thấy có người bên cạnh Mạc Mặc cũng yên tâm hơn; mặt khác, vì người này không phải là bản thân mà cảm thấy có chút không thoải mái.

Mẹ Mạc Mặc do không cẩn thận từ trên cầu thang trượt chân, rơi xuống, đụng trúng đầu. Bị chấn động não và xuất huyết não nhẹ, làm xong phẩu thuật craniotomy đã ngưng lại.

Đường Văn Minh nhìn đôi thâm quầng đen sẫm trên mặt Mạc Mặc, nghĩ hai bữa nay chắc cậu cũng không ngủ được nhiêu. Nếu bản thân sớm gọi cho cậu thì tốt rồi. Nhưng hắn càng hi vọng rằng, lúc Mạc Mặc có chuyện sẽ nghĩ đến tìm hắn giúp đỡ.

“Đi ăn cơm đi.” Đường Văn Minh vỗ vai Mạc Mặc.

Mạc Mặc lắc đầu, tiếp tục ngồi gọt trái cây.

Lâm Gia giật cái dao gọt trong tay cậu: “Được rồi, tôi trông cho. Cậu đi ăn cơm đi. Nhớ là mua cho tôi phần cơm chiên dương châu, đừng lấy hành ngò nha.”

Đường Văn Minh gọi một đống món Mạc Mặc thích ăn, nhưng Mạc Mặc chỉ ăn hai ba miếng, coi như uống được một chén canh cháo. Nhìn dáng vẻ đó của cậu, Đường Văn Minh cũng ăn hết vô. Vội vã kết thúc bữa tối. Mang theo phần cơm chiên dương châu về.

Hai người bước đi thành hàng, hai cái bóng dưới đèn đường dãn dài ra, một cao một thấp, một tiều tụy một ưu thương.

Đường Văn Minh không biết, hóa ra trong cái bóng đen thẫm cũng có thể nhìn ra được tâm trạng của người đó, nhưng là trực giác cảm thấy phải an ủi phải bảo vệ người bên cạnh. Hắn không nghiên cứu sâu thêm vì sao bản thân có tâm trạng gì nghĩ loại ý tưởng này, chỉ là dịu dàng mà kiên định nắm chặt cái bàn tay lạnh băng kia. Bàn tay đó hơi co chặt lại, nhưng không đẩy ra, mà là từ từ thả lỏng.

Đường Văn Minh cảm nhận được sự hòa huyện khi hai loại nhiệt độ hòa vào nhau. Một trận gió thổi qua, trong không khí mang lại mùi hương cỏ xanh thoang thoảng của cây cỏ trong hoa viên giữa đường.

Đường Văn Minh kéo kéo tay Mạc Mặc: “Ta qua đó ngồi xuống một lát đi.”

Mạc Mặc không lên tiếng, nhưng vẫn nối đuôi theo.

Đại khái là giờ cơm tối, người trong công viên không quá nhiều. Mấy đứa trẻ nhỏ ồn ào rượt đuổi nhau chạy qua, nơi không xa có một người già đang dắt chó đi dạo.

Mạc Mặc dựa và băng ghế, tầm nhìn cứ lưu lại trên cái cây ngân hạnh đối diện.

“Yên tâm đi, dì sẽ khỏe lại mà.” Đường Văn Minh không biết an ủi người, cũng sợ an ủi người. Nhưng đối với người này, lại cảm thấy cần phải nói gì đó, hoặc là bản thân anh ta muốn nói gì đó.

Mạc Mặc khẽ “ừ” nhẹ.

Cảm giác lời an ủi của bản thân không có hiệu quả, Đường Văn Minh trầm tư suy nghĩ tiếp theo nên nói gì mới phải.

Mạc Mặc nhè nhẹ thở dài: “Ba mẹ tôi đại khái muốn li hôn.” Không cho người nghe duy nhất kia đủ thời gian phản ứng và cảm thán, cậu tiếp tục nói, “Tôi cũng là sau khi mẹ vào viện mới biết. Nói với anh rồi đó, ba tôi luôn ra ngoài công tác, đã có nửa năm hơn rồi chưa về. Ông ta ở bên đó quen được một người đàn bà, hình như ở với nhau trên hai ba năm rồi. Tôi luôn không biết, mẹ đại khái biết được một ít, nhưng bà trước giờ chưa nói qua với tôi. Là lúc tôi về nhà kiếm tiền trả tiền thuốc men, mới lật thấy thư của ba tôi, rất nhiều bức. Bức gần đây nhất kẹp thâm một tờ đơn li hôn có chữ kí của ông.”

Theo bản năng giơ cánh tay, tính ôm cậu, an ủi cậu. Nhưng do dự một hồi, bàn tay đặt lên mái tóc mềm mịn của cậu, nhẹ nhàng xoa xoa.

“Yên tâm đi, mọi thứ nhất định sẽ tốt lại. Tôi luôn đứng về phía cậu.”

“Cám ơn.” Mạc Mặc cười cười, vo vo mũi: “Đi thôi, cơm chiên cũng sắp nguội rồi, Lâm Gia lại cằn nhằn nữa.”

Ngày thứ hai, Mạc Mặc vẫn ở trong bệnh viện. Đường Văn Minh cúp tiết cuối, mua một số thức ăn đem đến cho cậu.

Trong hành lang bệnh viện, bắt gặp Mạc Mặc đang tiễn Liêu Bác Viễn từ phòng bệnh đi ra. Lúc đó ba người đều khựng lại, đều có chút ái ngại.

Liêu Bác Viễn nhìn hắn, vỗ nhẹ vào vai Mạc Mặc: “Chăm sóc tốt cho dì, tôi đổi ngày lại đến.” Nói rồi, quay người bỏ đi.

Mạc Mặc nói: “Anh ta đến đây thăm mẹ tôi, hồi đó đều là hàng xóm.”

Đường Văn Minh cười cười: “Tôi biết. Chắc vẫn chưa ăn cơm?” Nói rồi đem hộp cơm trong tay đưa cậu.

Tinh thần của mẹ Mạc Mặc đã tốt hơn tí, mỉm cười nghe bọn họ nói chuyện, còn cùng họ vu vơ nói vài câu.

Trên mặt Mạc Mặc đã có tiếu ý, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, ít ra còn biết nói giỡn chọc hắn.

Đường Văn Minh xem như yên tâm được chút.

Sau đó, mẹ Mạc Mặc khôi phục khá nhanh, xuất viện về nhà tịnh dưỡng rồi. Mạc Mặc cũng bắt đầu lên lớp.

Cậu cười nói với Đường Văn Minh: Tôi cổ vũ mẹ tôi kí đơn li dị rồi. Nói nếu như bà không kiếm được người đàn ông tốt thích hợp, thì để tôi ở bên bà nuôi bà!

Đường Văn Minh cười: Được a, khá hiếu thảo a, tinh thần khả gia! Để mẹ cậu nhận tôi làm con nuôi đi, tôi sẽ giúp cậu hiếu thảo với bà.

Mạc Mặc vội đẩy hắn: con người anh sao vậy hả? Tôi chỉ có một người mẹ, anh còn giành với tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.