Một Chút Cũng Không Giống Chàng Jack Sue Trong Mary Sue

Chương 8: Chương 8: Người giống như không hay nóng giận khi tức giận lên thật sự rất đáng sợ -- Cho nên phải biết quý trọng mỗi một n




Thời điểm khai giảng, Tô Nghiêu nhận được thông báo đổi phòng ngủ.

Trường học quy định mỗi năm học đều phải điều chỉnh lại ký túc xá, cho nên ngược lại cũng không thấy có gì kỳ quái cả.

Chỉ là lúc cầm thông báo đi tìm túc xá, Tô Nghiêu càng ngày càng cảm giác thấy hơi quái dị -- tại sao lại là khu phòng ngủ tốt nhất kia? Chỗ này hình như là người có tiền cũng khó mà vào được thì phải? Hơn nữa càng tốt cũng có nghĩa là cách phòng học càng xa.

Tô Nghiêu nghĩ mỗi ngày phải đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của một đám người có tiền có địa vị, nghĩ phải đi quãng đường hơn nửa tiếng đồng hồ mới có thể đến được phòng học, nghĩ e rằng bạn cùng phòng là một đứa nhỏ được cưng chiều đến phát hư, nhất thời cảm thấy cả người không thể nào khỏe hơn được.

Dựa vào thông báo cùng thẻ học sinh đi nhận chìa khóa phòng ở chỗ thầy quản lý, Tô Nghiêu mở cửa, tiến vào nơi cậu ở lại trong một năm này.

Sau đó, Tô Nghiêu liền nhìn thấy nam chính quân, nhàn nhã ngồi uống hồng trà, đang đọc một quyển sách bìa cứng trên mặt vẽ bùa vẽ quỷ cùng đám chữ chẳng biết là dùng thứ tiếng chim gì viết.

Tô Nghiêu nghĩ một hồi, nam chính quân hình như lớn hơn mình một hai lớp.

Xác nhận một chút, đúng, đáng lẽ giờ đã phải tiến vào năm nhất đại học.

Cho nên người trước mặt này, nhất đỉnh chỉ là người có hình dạng giống hắn, tỷ như em trai của hắn chẳng hạn.

“Không tiến vào?”

“Ồ.”

Âm thanh cũng giống nam chính.

...

Được rồi, không nên tự lừa mình dối người nữa, người này đúng thật là nam chính quân.

“Tại sao tôi lại bị chuyển đến đây?”

“Bởi vì trường học này là của nhà tôi mở.”

“... Còn lý do chính đáng nào hơn không?”

Nam chính quân suy nghĩ một chút, nói: “Ký túc xá không đủ, tôi đây vừa vặn chỉ ở một mình.”

Tô Nghiêu quyết định ngậm miệng lại.

Đây là một căn phòng rất lớn, trang trí vô cùng hoa lệ, có loại cảm giác như phòng tiếp khách của gia đình quý tộc thời Trung cổ, cổ điển mà cao quý, tinh xảo lại tao nhã.

So với ký túc xá gần bằng khách sạn bốn sao lúc trước ở kia, căn phòng này, rất có loại cảm giác đây là phòng Tổng Thống của khách sạn năm sao.

Chỉ có điều Tô Nghiêu chưa từng ở qua phòng Tổng Thống của khách sạn năm sao, cho nên cũng chỉ nghĩ như thế thôi.

Trên giường lót nệm dày, dưới đất trải thảm, Tô Nghiêu có chút không dám đạp chân lên, nhìn chung quanh, muốn tìm thử xem có thứ gọi là “dép đi trong nhà” hay không“.

Tô Nghiêu đột nhiên có một loại cảm giác mình như là thằng nhà quê mới lên thành phố.

Được rồi, nếu so sánh với đám nhà giàu có tiền này, mình đúng là một thằng nhà quê.

Nam chính quân thấy cậu như vậy, tựa hồ nở nụ cười, nói: “Đừng đứng đó nữa, lại đây.”

“Òh.”

Tô Nghiêu thật nghe lời bước tới.

Trải qua một mùa nghĩ hè, Tô Nghiêu thật giống như đã bị dưỡng thành một chú cún nhỏ.

Nam chính quân để Tô Nghiêu ngồi xuống ghế đối diện hắn, rót cho cậu một ly hồng trà, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: “Có thích không?”

Tô Nghiêu theo ánh mắt của nam chính quân nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy là một rừng cây, cũng không có đồ vật đặc biệt gì.

Tô Nghiêu do dự có nên tùy tiện nói thích hay không, thì nghe đến nam chính quân nói tiếp: “Đến mùa xuân, nơi này sẽ nở đầy hoa anh đào.”

Ai dô, thật là lãng mạn mà. Nhưng mà mình cũng đâu phải là con gái, cũng không quá thích đám hoa anh đào này = =.

Tô Nghiêu suy nghĩ một chút, nói: “Âu Dương, tôi hỏi anh một vấn đề.”

“Ừm.”

“Có phải anh coi tôi là con gái hay không?” Đặc biệt là khi nghỉ hè hắn đến chăm sóc mình, có lúc làm ra một số hành vi vượt quá giới hạn bạn bè, Tô Nghiêu không thể không sản sinh ra nghi ngờ.

“Tôi biết cậu là nam.”

“Vậy tại sao anh lại muốn nói với tôi về mảnh rừng hoa anh đào này...”

“Đây chỉ là...chia sẻ mà thôi.”

?

“Đem những sự vật mỹ lệ nhất, cùng...bạn bè chia sẻ mà thôi.”

“Là vậy sao...”

Tô Nghiêu uống một hớp hồng trà, không nói gì nữa.

Tháng chín khí trời vẫn còn vô cùng nóng bức, nhưng mà gió từ bên cánh rừng thổi vào cửa sổ, lại hết sức mát mẻ, đây đúng thật là một nơi ở tốt.

Tô Nghiêu uống xong trà trong ly, đứng lên, nói: “Tôi quay lại lấy hành lý.”

Hành lý của cậu vẫn còn ở trong phòng ngủ cũ kia, lần này tới đây chỉ là để quen đường mà thôi, còn phải trở về lấy hành lý, miễn cho bị nói là chiếm chỗ của người khác.

“Không cần.”

“Hả?”

“Tôi đã cho người đi lấy hành lý giúp cậu rồi.”

“Nhưng mà còn chưa thu dọn đồ sinh hoạt cá nhân nữa.”

“Những thứ kia không cần, nơi này có chuẩn bị. Cậu còn đồ vật quan trọng nào khác không?”

“...Không có.” Phỏng chừng nếu như nói ga giường quần áo gì cũng phải lấy chắc cũng bị hắn vơ sạch rồi, mà một ít trò chơi điện tử cùng với sách vở, cũng bị thu dọn luôn rồi.

Đồ địa chủ vạn ác. Mấy tháng nghỉ hè theo hắn, giờ cũng không thể chạy thoát, Tô Nghiêu vì vận mệnh đã bị cướp mất mà yên lặng chia buồn trong lòng.

Sau đó là chính thức đi học.

Tô Nghiêu vẫn ở lớp D.

Trường quý tộc không hề có chế độ chia ban theo môn học, lập tức Tô Nghiêu cảm thấy có áp lực rất lớn -- làm một học sinh khối khoa học tự nhiên, vốn tưởng rằng rất nhanh có thể thoát khỏi biển khổ, thế nhưng hiện thực còn phải đánh nhau với lịch sử địa lý các loại những hai năm liền. Hơn nữa trường học quý tộc cái quái gì, áp lực học tập so với những trường học phổ thông còn lớn hơn nhiều, nếu mà chỉ có một chút cũng là may lắm rồi.

Bất quá dù có như thế, nhưng đối với Tô Nghiêu mà nói, vẫn là trạng thái đến đâu hay đến đấy, cũng không nghĩ khi thi cử nhất định phải được xếp hạng mấy, mục tiêu của cậu cũng chỉ là hoàn thành xong những thứ giáo viên đề ra là được.

Đời trước bởi vì là “người nghèo”, nên mới nỗ lực cố gắng vì cuộc sống tương lai tiền lương tương lai. Mà đời này áo cơm không lo, vậy thì cứ như vậy đi.

Thế là Tô Nghiêu liền yên tâm thoải mái nằm ngủ trên lớp.

Nữ chính đã không còn ở lớp này nữa, bởi vì thành tích học tập ưu tú, vừa mới vào năm học đã tự xin chuyển đến lớp A. Mà Tô Nghiêu, một là không biết thì ra có thể đổi lớp, hai là đại khái cũng biết có nhiều phiền phức nên không đi đổi, cho nên vẫn thành thật ở lại lớp D.

Nữ chính xin thông qua thuận lợi đến kỳ lạ, tất cả mọi người đều dồn dập cảm thán vận may của cô. Bất quá rốt cuộc có phải là vận may hay không, đại khái cũng chỉ có một mình nam chính quân mới biết đi.

Tô Nghiêu đối với mấy cái này tỏ vẻ không quan tâm, thậm chí cảm thấy như vậy rất tốt, cách xa nữ chính một chút, tính mạng của chính mình cũng càng thêm an toàn một ít.

Mà Tô Nghiêu sinh hoạt tại phòng ngủ, cũng hài hòa một cách dị thường. Nam chính quân tương đối săn sóc cho cậu, tình cờ mang chút đồ ăn vặt lại đây đút cho cậu ăn, buổi tối sẽ đúng giờ nhắc cậu đi ngủ, sáng sớm sẽ đúng hạn gọi cậu rời giường. Tô Nghiêu cảm giác mình có nhiều hơn một người mẹ rôi. Đặc biệt có lúc tắm xong, Tô Nghiêu chỉ mặc một chiếc quần lót thân trên để trần đi ra khỏi phòng tắm, nam chính quân đều khẩn trương bắt Tô Nghiêu mặc quần áo vào, miễn cho bị cảm. Cho dù Tô Nghiêu nói trời nóng như vậy, có thì cũng là say nắng chứ không cảm mạo được, nam chính quân vẫn một mực tròng một cái áo T shirt hay somi lên người cậu. Mà khi đến phiên nam chính quân, thế nhưng chỉ vây một cái khăn tắm quanh hông rồi đi ra. Tô Nghiêu cảm thấy nam chính quân chính là muốn khoe khoang cơ bụng sáu múi của hắn. Ha ha, có cơ bụng thì có gì mà ghê gớm? Tôi cũng có một khối vậy. →_→ Hứ, chỉ cho phép châu quan phóng hỏa.

Nam chính quân đi lại lau tóc cho Tô Nghiêu, nói lau khô rồi hãy ngủ tiếp. Thấy bộ dạng Tô Nghiêu có chút hờn dỗi, nói: “Cậu và tôi không giống nhau.”

Tô Nghiêu yên lặng nói bổ sung: nam chính và nam qua đường đương nhiên không giống nhau rồi.

“Ngoan.”

Tô Nghiêu: = =

Chỉ là tình cờ, Tô Nghiêu còn có thể mơ thấy những chuyện ở đời trước, mơ thấy cha mẹ phát hiện không thấy mình mà nóng vội gấp gáp, mà mình thì chỉ có thể ngồi nhìn bọn họ sốt ruột; trong mơ thấy mình trở về nhà, thế nhưng khi ra đương lại xảy ra cả loạt tình huống, tỷ như đi nhầm xe, tỷ như xe đến muộn, tỷ như xe bị hư; trong mơ thấy mình không làm sai bất cứ chuyện gì nhưng lại bị cha mẹ hiểu lầm mắng cho một trận, nhưng thế nào cũng không tìm được cơ hội giải thích...

Sau đó lại tỉnh giấc, sau khi tỉnh lại lại trở nên phiền muộn, vừa mới đầu còn có loại cảm giác không biết mình đang ở nơi nào, ngẩn người một hồi, mới nhớ tới, à, mình xuyên việt rồi, hiện tại cũng xem như là người có tiền.

Tô Nghiêu cuộn thành một đoàn, muốn để cho bản thân không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa...

...

Nhưng mà khai giảng không bao lâu, Tô Nghiêu lại nghe được mấy người chỉ chỉ chỏ chỏ, vui cười trào phúng.

Vừa bắt đầu cậu không chú ý tới những câu chuyện phiếm kia, hoặc là nói, cho dù chú ý tới, cũng sẽ không nghĩ tới bọn họ đang nói là cậu.

Sau đó một lần đi đến nhà vệ sinh, ở bên trong buồng riêng nghe bên ngoài không một chút kiêng kị mà thảo luận, gì mà “không phải chứ, cậu ta đúng là gay à?”, gì mà “không trách vẫn luôn có cảm giác âm trầm, thật là ghê tởm.” Gì mà “Âu Dương Thuấn đây coi như là bị cậu ta lây bệnh sao?”, “Thật là đáng sợ, cái này sẽ bị truyền nhiễm sao?”, “Hì hì hi cậu và cậu ta ngồi gần nhau như vậy, cẩn thận bị nhiễm à nha ~”, “Ha ha sao có khả năng đó được...“...

Tô Nghiêu nghe vài câu mới biết, người bọn họ nói chính là mình cùng nam chính quân.

Phản ứng đầu tiên của Tô Nghiêu không phải là “tên nam 2 chết tiệt không tự quản được mồm mình”, mà là lập tức nghĩ đến, bên trong những lời đám tiểu này cảm giác như mình cùng nam chính quân có một chân, thật giống như cũng chỉ có một mình nữ chính...

Loại hành vi này, có khác quái gì nữ phụ ác độc cơ chứ. Tô Nghiêu nghĩ.

Tô Nghiêu do dự, không biết có nên nói cho nam chính quân hay không, nói là hắn đã “Bị biến thành” một tên gay. Cậu mơ hồ cảm thấy, nam chính quân chẳng cần bỏ bao nhiêu sức cũng sẽ làm cho những lời đồn này biến mất.

Bất quá, ở trong lòng lại có một tiểu ác ma đang rục rịch -- biết đâu được, cứ để như vậy thì càng ngày càng trở nên thú vị thì sao.

Thế là Tô Nghiêu liền biểu hiện như cái gì cũng không biết, cứ như bình thường lên lớp tan học, đi đến hội học sinh tìm nam chính quân ăn cơm ngủ trưa. Thậm chí, vì kích thích những tin đồn chuyện phím sau lưng kia một chút, Tô Nghiêu có lúc sẽ làm ra một ít loại hành vi “quá khích”, tỷ như, đi kéo tay nam chính quân. Dùng thuật ngữ chuyên nghiệp đến khái quát loại hành vi này một chút, chính là bán hủ.

Bất quá ngược lại cũng bởi vậy, mà hấp dẫn một phần nhỏ nữ sinh kỳ quái trong lớp, dùng tầm mắt kỳ quái nhìn bọn họ. Tô Nghiêu cảm nhận được khí tức quái dị ở phía sau, dự định thả nắm tay ra, một khắc vừa buông ra kia, lại bị cầm trở lại. Khí tức càng quỷ dị hơn.

Bất quá theo lý mà nói, những lời đàm tiếu này đã sớm truyền đến tai nam chính quân mới đúng, dù sao lan truyền có một đoạn thời gian rồi, mà thoạt nhìn nam chính quân cũng không có gì là không biết, mạng lưới tình báo của hắn trải rộng toàn trường mà, nhưng mà tại sao đám người bọn họ thảo luận đã một thời gian, mà vẫn còn chưa hạ nhiệt vậy?

Hơn nữa, tựa hồ thoạt nhìn tâm tình của hắn cũng không tệ lắm. Tô Nghiêu khẳng định, khóe miệng kia hướng lên tạo thành độ cong 1° không phải là ảo giác.

Tô Nghiêu có chút buồn bực chính là, bởi vì tin đồn này được lưu truyền, những nữ phụ đã từng đi tìm nữ chính kia, cũng bắt đầu đi tìm mình gây phiền toái.

Vừa bắt đầu chỉ là những trò đùa dai rất đơn giản, tỷ như bỏ đinh vào trong giày, sách giáo khoa bị xé nát, notebook bị ngâm vào nước, bàn học bị vẽ lung tung... Tô Nghiêu có một loại cảm giác như xuyên đến trường cấp ba ở Đảo Quốc, đồng thời cảm thấy những trò đùa dai này, xì, cấp độ quá thấp, khi mình còn học tiểu học cũng chẳng thèm chơi -- đương nhiên, lúc học tiểu học cậu là một đứa trẻ ngoan, không biết chơi cái này -- cho nên mới nói lúc học tiểu học sẽ không chơi →_→.

Mà trình độ đùa dai như thế này, tạm thời không có tạo ra vết thương gì trên người của nạn nhân, Tô Nghiêu tưởng tượng mình là một đứa yếu đuối âm trầm, vừa mới chuyển đến đây học cấp ba, bởi vì nhìn dễ ức hiếp, cho nên mới bị một đám học sinh xấu bắt nạt, hơi hơi cảm thấy chơi có chút vui -- nhìn đối phương chơi trò hề này, có một loại cảm giác mình là người thông minh ưu việt. Cho nên Tô Nghiêu cảm thấy khá tốt, chỉ là nhiều lần như vậy cũng cảm thấy phiền, nhưng cũng không đến nỗi đi tìm giáo viên cáo trạng hay tìm nam chính quân tố khổ gì cả -- người trước nhìn ra giáo viên sẽ không thèm quản, còn người sau thì cảm thấy không được hay cho lắm.

Mà không lâu sau, trình độ của trò đùa dai đã được thăng cấp.

Lúc Tô Nghiêu ở phòng vệ sinh rửa tay, vô duyên vô cớ bị giội một thân toàn nước, đối phương còn cười đùa nói xin lỗi nha, là do có người nhờ tôi đó~. Cái người đó chính là một thành viên của đoàn nữ phụ.

Sau đó lúc Tô Nghiêu học trong phòng thể dục, bị bóng rổ đập trúng mười bảy lần, bị bóng đá vào người hai mươi lần, còn bị tennis đập phá tám lần, hiển nhiên cũng là do nhóm nữ phụ nhờ vả, mà có lẽ cũng là thấy tâm huyết dâng trào nên mới chủ động gia nhập.

Tô Nghiêu tức rồi.

Bởi vì bị nước làm ướt toàn thân nên rất lạnh, bị bóng đập trúng nên rất đau, mà đối phương rõ ràng là cố ý mà thái độ xin lỗi cũng không có một chút thành tâm, làm cho cậu cảm thấy rất khó chịu.

Đàn ông cũng có phương thức giải quyết riêng của đàn ông.

Thế là Tô Nghiêu lấy nước giội lại, dùng bóng đập trả.

Đối phương bắt đầu sững sờ, sau đó đương nhiên cũng tức giận muốn nổ tung, muốn xông lên đánh cậu, nếu là Tô Nghiêu của trước đây, đương nhiên cũng chỉ sẽ làm bé ngoan chịu bị đánh, nhưng mà đã trải qua kỳ nghĩ hè bị nam chính quân tàn phá, Tô Nghiêu đã không còn sợ đám tiểu lâu la này nữa. Bất quá cũng chỉ là mấy thằng học sinh cấp ba cao hơn mình mấy centimet mà thôi.

Thế là lần đầu tiên Tô Nghiêu không phải bị đánh cho ngất xỉu mà vào phòng y tế. Sau đó được giáo y dán cho mấy miếng băng dán cá nhân OK, rồi lần đầu tiên bước vào văn phòng giáo viên, chờ đợi những câu răn dạy vì lần đầu tiên trong đời ẩu đả đánh nhau -- ngẫm lại dĩ nhiên còn hơi có chút hưng phấn? Tô Nghiêu cảm thấy e rằng tại thời điểm đánh nhau bị đánh vào đầu nên bị hỏng luôn rồi.

Hết Chương 8.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.