Lúc Tô Nghiêu tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau, khoảng chừng là bảy, tám giờ, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào vô cùng chói chang, nhưng mà nhiệt độ cũng không cao lắm.
Trên người Tô Nghiêu đắp một tầng chăn mỏng, bởi vì nhiệt độ vẫn còn thấp, cho nên cũng không thấy nóng, trái lại ôn ôn ấm áp hết sức thoải mái.
Tô Nghiêu theo thói quen muốn nằm bẹp lên giường ngủ tiếp, sau đó đột nhiên nhớ lại đây là nơi nào, cùng với -- tối hôm qua đang ngâm mình trong suối nước nóng hình như ngủ quên luôn thì phải? Mặc dù nói là có chút tinh thần cùng nam chính như có như không tán gẫu một chút, bất quá mơ mơ màng màng nên cụ thể hàn huyên những gì cũng không nhớ được bao nhiêu, ấn tượng đại khái chỉ là một dữ liệu -- nam chính quân cư nhiên di tình biệt luyến với nữ chính rồi!
Không đúng không đúng, từ này chỉ dùng ở trường hợp sau khi nam chính thích nữ chính nhưng lại xuất hiện người thứ ba NTR*, mà hiện tại xem như là nam chính đã có người mình thích, vậy tương lai sau này nữ chính sẽ trở thành tiểu tam NTR sao?
*NTR, hay cụ thể là Netorare ( 寝取られ), là một thuật ngữ nói về một thể loại game, anime hoặc manga. Trong đó vợ/chồng hoặc người yêu của nhân vật chính bị người khác chiếm đoạt.
-- Lượng thông tin có chút lớn, đổi đề tài đi.
Tô Nghiêu ngồi dậy, nhìn cảnh sắc bên ngoài đến phát ngốc, sau đó lại đột nhiên ý thức được -- hình như lúc đi ngâm suối nước nóng, mình đâu có mặc cái gì đâu ta?
Mà hiện tại, trên người Tô Nghiêu mặc một bộ đồ màu xanh đậm có hoa văn trắng.
Tô Nghiêu suy đoán, chắc là nam chính quân giúp mình mặc vào. Thế nhưng, trọng điểm là -- thật giống như, quần lót, cũng bị, mặc giùm.
Tô Nghiêu nhớ lại những lời mà nữ chính chỉ trích cậu ngày hôm qua -- Tô Nghiêu cậu là đồ đồng tính luyến ái, chính là do cậu làm cho Âu Dương Quân cũng biến thành đồng tính luyến ái!
Thôi mặc kệ nó. Tô Nghiêu trở người -- mình chắc là thích người khác phái chứ ha? Nam chính quân chắc cũng là vậy đi? Đều thích người khác phái, mặc giùm một cái quần lót, cũng có sao đâu.
Tô Nghiêu tự cho là bản thân rộng lượng nghĩ thầm.
Thế là lập tức dời đi lực chú ý, chuyển động con ngươi, quan sát gian phòng -- đây là một căn phòng cũng không tính là lớn, thế nhưng toàn bộ gian phòng ngoại trừ vị trí của Tô Nghiêu ra thì chỉ có một cái bàn nhỏ, không có bất cứ gì khác.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong, rơi vào giường nệm, có vẻ hết sức trống trải. Trong không khí là bụi trần chịu không nỗi áp lực của không khí mà vận động một cách bất quy tắc, dưới ánh mặt trời lại càng thên chán chường. Tô Nghiêu đột nhiên có một loại cảm giác như bị vứt bỏ, bị vứt bỏ tại một gian phòng bị vứt bỏ tràn đầy tro bụi, hô hấp một cái thì cũng có thể ho khan kịch liệt; Cửa đã bị khóa, bất luận thế nào gõ thế nào, hét lên thế nào, cũng sẽ không có người đến...
Cửa bị nhẹ nhàng kéo ra, nam chính quân đi tới, lấy cánh tay gác lên trên mặt của Tô Nghiêu xuống, nhìn đôi mắt vô thần của cậu nói: “Gặp ác mộng sao?”
“Không có.”
“Vậy rời giường thôi.”
“Ừm.”
Không khí trên núi vô cùng thanh mát mới mẻ.
Tô Nghiêu đi ra khỏi phòng hít thở vài hơi liền cảm thấy tâm tình trở nên khoan khoái. Cậu hỏi nam chính quân: “Anh dẫn tôi đi tham quan gian nhà này được không?”
Nam chính quân giơ bàn tay trái đến trước mặt Tô Nghiêu. Tô Nghiêu sửng sốt một chút, rồi cũng đưa tay qua.
Gian nhà rất lớn, vòng quanh hành lang dạo qua một vòng, cơ bản coi như cũng biết chức năng của mỗi gian phòng là gì.
Nam chính quân nói nơi này còn có một tràng võ đạo, có thể đi luyện tập nhu đạo hay karate một chút.
Tô Nghiêu tỏ vẻ, mình là một tên trạch nam, vẫn cứ yên phận ngẩn người là tốt rồi, không thích hợp loại đánh đánh giết giết này.
Nam chính quân khẽ cười, cũng không nói gì thêm.
Chỉ là Tô Nghiêu hơi kinh ngạc -- vừa nãy, đó là nở nụ cười?
“Vậy phòng của anh sát vách phòng tôi?”
“Ừm.”
...
Kỳ thực làm trạch trên núi cũng không khác gì làm trạch ở nhà mình cả, cũng là ăn rồi ngủ, ngủ dậy thì chơi, bất quá, hơn mười giờ sẽ có người gọi mình đi ngủ, sáng sớm sẽ có người gọi mình rời giường.
Nam chính quân tất nhiên là vô cùng bận rộn. Như Tô Nghiêu đã nói, tuổi còn trẻ đã phải nắm giữ mạch máu kinh tế toàn cầu, sau đó còn phải đi học, còn phải tham gia quản lý công việc trong trường, vận mệnh khi làm vai nam chính kỳ thật cũng không khá cho lắm.
Cũng có lúc, nam chính quân ở chỗ đó dùng máy vi tính xử lý chút công việc, còn Tô Nghiêu thì ngồi một bên xem phim chơi game gì đó -- so với nam chính quân thì kém nhau quá nhiều, có lúc ngồi chơi Tô Nghiêu cũng cảm thấy ngượng ngùng. Cảm giác giống như đang ngồi trong thư viện hay phòng tự học, bạn học trước mặt thì mua bút thành văn mà mình thì ôm điện thoại chơi điện tử.
Bất quá, thật sự là Tô Nghiêu cũng không có việc gì để làm. Thế là ở trong sự chán chường như vậy, Tô Nghiêu cảm giác mình thật sự sẽ nhanh chóng biến thành phế nhân -- thâm trầm nghĩ, chẳng lẽ nam chính có thù hận gì với mình nên mới muốn trả đũa mình bằng cách dưỡng mình thành A Đấu*?
Ơ hay, từ khi nào mình lại có tật xấu giống như nữ chính -- có chứng vọng tưởng bị hại như vậy chứ?
Sau khi làm kén nằm trên giường lăn lăn vài vòng, Tô Nghiêu quyết định đi quấy rối nam chính đang xử lý công việc một chút -- dù sao hai người cũng có quan hệ mặc quần lót giùm nhau, Tô Nghiêu đã không còn sợ hãi nam chính lãnh khốc lạnh lùng trong truyền thuyết này nữa.
Nói là quấy rối, kỳ thực cũng không đúng lắm, chính xác mà nói thì là Tô Nghiêu nhàm chán muốn đi dòm ngó xem thử. Bất quá sau khi đứng phía sau nam chính quân gần mười phút, Tô Nghiêu chỉ có một cảm thụ -- không hiểu gì hết trơn.
“Nhàm chán?” Một bên mười ngón tay của nam chính quân nhảy múa trên bàn phím, một bên hỏi Tô Nghiêu.
“Aizz.”
“Nếu không tôi mang cậu ra ngoài đi dạo? Bất quá bây giờ trời rất nắng.”
“Không cần, lười động.” Tô Nghiêu tiếp tục trở lại chơi trò chơi điện tử của cậu.
Sau đó Tô Nghiêu lại đột nhiên nhớ tới, không phải là mình vẫn còn bài tập hè sao?
...Vở làm bài không có, sách bài tập cũng không mang tới...
Tô Nghiêu nhìn về phía kẻ cầm đầu Âu Dương Thuấn, lúc này chỉ có một loại biểu tình: =_,=
Bất quá nguyện vọng muốn làm bài tập hè của Tô Nghiêu rất nhanh liền “bị” thỏa mãn, coi như nam chính quân không phải giáo viên của trường, nhưng bằng năng lực của hắn, chuyện Tô Nghiêu có bài tập hè tất nhiên biết rất rõ, việc mang sách vở bài tập đến đây, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Tô Nghiêu nghĩ, mình là không phải đại tài tiểu dụng* sao? Giống như trên tiểu thuyết, những người có quan hệ “thân thiết” với nam chính nếu không yêu cầu dây chuyền bảo thạch thì cũng xe thể thao biệt thự, tại sao mình lại muốn yêu cầu được làm bài tập hè tẻ nhạt này chứ?
*Đại tài tiểu dụng: giống như câu chặt gà bằng dao mổ lợn.
Bất quá ngay lập tức cậu đã phản ứng lại -- chỉ có quan hệ bạn bè với hắn mà thôi, không phải “quan hệ thân mật” gì với hắn cả.
= = Tuy rằng rất không có sức thuyết phục. ( chính xác.)
Thế là hai người cứ như vậy như vậy cùng nhau nhàm chán cả ngày, một người làm việc, một người làm bài tập hè.
Nhìn từ đàng xa, hai người mỗi người tự quản lý chức vụ của mình, bổ sung cho nhau, hơn nữa nhìn vào dung nhan và khí chất của họ, tạo nên một hình ảnh tương đối đẹp mắt.
Mà nam chính quân tình cờ có việc ra ngoài, lúc này chỉ còn lại có mỗi một mình Tô Nghiêu, đột nhiên lại không muốn làm bài tập, chán chường vượt qua một buổi sáng.
-- Quả nhiên, lúc tự học vẫn phải có người bồi bên cạnh mới có hiệu quả.
Đương nhiên, cũng không phải lúc nào cũng vùi vào bài tập hay chơi game các loại, khi có thời gian rảnh rỗi, nam chính sẽ mang Tô Nghiêu đi võ đạo tràng chơi một chút.
Tô Nghiêu có chút không muốn động, cho dù mặc vào bộ võ phục trắng như tuyết, thì cậu cũng chỉ ngồi ở một bên nhìn nam chính quân luyện tập, trong mắt thoáng toát ra một chút thán phục -- mặc dù biết nam chính được đặt ra rất nghịch thiên, mà chính mắt xem tận cảnh so với miêu tả đơn thuần trong sách, quả nhiên cảm giác rất không giống nhau.
Nửa giờ sau, nam chính quân liền gọi Tô Nghiêu trôi qua. Sau đó, Tô Nghiêu liền rất nghe lời trôi qua.
Nam chính lấy kính mắt của cậu xuống, xoa xoa đầu của cậu, nói: “Để tôi dạy chạy chút căn bản.”
Tô Nghiêu gật đầu: “Òh.”
Sau đó nam chính liền để Tô Nghiêu học theo động tác của hắn. Thỉnh thoảng dừng lại đi sửa lại tư thế của Tô Nghiêu, bởi vì dạy học, nên hai người từ từ tiến đến rất gần, có lúc như thân thể của nam chính quân đều dán lên người Tô Nghiêu. Tô Nghiêu cảm thấy có chút không được tự nhiên, thoáng nhúc nhích một chút, lại bị nam chính quân đè xuống, nói đừng nhúc nhích. Khí tức thổi qua bên tai, lỗ tai không hiểu sao lại có chút nóng. Mà hơi thay đổi đầu một chút, môi liền lướt qua gò má của đối phương...
Đột nhiên cảm giác có chút ám muội.
Nam chính quân vẫn rất vô cùng bình tĩnh, bởi vậy Tô Nghiêu cũng không dám biểu hiện ra bất kỳ lúng túng nào, thế là đành phải đem tinh lực tập trung lên trên các động tác chiêu thức, ngược lại cũng bởi vậy mà học rất nhanh, nhanh đến mức nam chính cũng hơi kinh ngạc. Nói không chừng hay là bản thân có thiên phú ở phương diện này ta? Tô Nghiêu hơi có chút đắc ý mà nghĩ ngợi.
Những ngày phong phú trôi qua rất nhanh, nhưng mà dù sao một người đang rảnh rỗi nhàm chán đột nhiên bắt đầu phát tán tư duy làm cho bản thân phải nhận lấy chút thương tổn.
Cũng giống như Tô Nghiêu bây giờ.
Một mình ngâm người trong ao ôn tuyền, xương cốt cũng lười đau đớn. Cậu nhớ tới hình như mình đến thế giới này cũng được nửa năm rồi, đã trải nghiệm qua các loại kỳ quái mà khi làm người bình thường ở kiếp trước chưa từng thử qua. Kỳ thực bây giờ mình cũng vẫn là người bình thường, chỉ là một đám xung quanh chẳng có ai đạt mức “phổ thông”, cho nên bản thân cũng bị nhiễm một chút không bình thường...đi.
Chỉ có điều vẫn cứ vô cùng xa lạ, không có gì là quá quen thuộc. Thế giới này có rất nhiều điều được đặt ra mà lúc trước Tô Nghiêu vẫn cứ ngây ngô nghĩ rằng cũng giống như “thế giới bên ngoài sách”, nhưng đến khi đối mặt với một đám người có tiền xung quanh, đến cùng vẫn là cảm giác thấy hơi không được khỏe cho lắm.
Đời trước bởi vì không hề nói chuyện yêu đương, bị người khác dán lên nhãn mác chất phác đàng hoàng, mà tại thế giới này, tính cách của mình vẫn cứ như vậy, nếu không phải kéo được một chút quan hệ với nam chính quân, sợ là đã sớm không biết bị tác giả bỏ quên ở xó xỉnh nào rồi.
Mà sự tồn tại của mình, chính bản thân mình xuyên qua đây, thật giống như đem nội dung của vở kịch làm cho rối loạn toàn bộ -- hiệu ứng bươm bướm đôi khi cũng là nhân vật rất đáng sợ. Chính mình làm rối loạn nội dung vở kịch, điều đang đợi chờ mình ở phía cuối, có phải là đối nghịch với nữ chính mà nhận được kết quả bi thảm hay không?
-- Cho nên vừa bắt đầu, cho dù không thích vai nữ chính, cũng chỉ có thể làm bộ rất yêu thích cô ta thầm mến cô ta, sau đó ghen ghét với nam chính và đám nam 2 nam 3 nam 4? Hoặc là hiện tại phải tìm biện pháp để tự cứu mình?
Tô Nghiêu dùng khăn mặt che đi đôi mắt của mình. Cứ như vậy đi, mình là một người lười.
Buổi tối lúc ngủ, Tô Nghiêu mơ một giấc mơ.
Mơ thấy chuyện của đời trước: Thời điểm học năm cuối cao trung, bầu không khí vô cùng căng thẳng, thế nhưng vẫn có người lôi kéo mình tán gẫu đôi điều; một hồi thì đang ngồi trong lớp làm bài kiểm tra, nhưng ngay cả cái đầu đề cũng không thể hiểu được; một hồi lại là viết lung tung trong bài thi, thế nhưng chưa kịp xóa xong đã bị người khác lấy đi, muốn đi tìm giáo viên nói rõ tình huống cùng xin thêm một cơ hội, đi tìm hết mọi nơi nhưng lại không có bất cứ người nào, sau đó còn rất lo lắng. Còn mơ thấy cha mẹ, bọn họ mỗi tuần đều làm rất nhiều đồ ăn bổ dưỡng cho mình, cũng không nói tự mình học tập cho giỏi các loại, mà chỉ nói là tận lực là tốt rồi...
Tô Nghiêu biết đây là đang nằm mơ, nhưng khi bài thi bị người khác lấy đi vẫn có cảm giác vô cùng nôn nóng, tâm tình hoảng hoảng, mà khi cha mẹ tự nhủ không nên nóng lòng, mũi lập tức liền chua xót.
Sau đó, liền tỉnh lại.
Tô Nghiêu lau nước mắt ở khóe mắt, ngồi dậy. Trong lòng trống không. Khó chịu. Nhớ nhà. Đột nhiên vô cùng nhớ nhà.
Ở bên ngoài ngây ngốc rất là thoải mái, nhưng không có cảm giác gia đình.
Tô Nghiêu men theo ánh trăng chiếu vào mà ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một vòng trăng tròn treo ở chân trời.
Ánh trăng chiếu vào gian phòng chỉ có một người lại càng thêm trống trải, khoảng không trong lòng Tô Nghiêu cũng càng thêm khó chịu.
Cậu đứng dậy đi ra ngoài, ngồi bệt lên trên hành lang, nhìn khoảng sân được ánh trăng chiếu sáng, nghe đám côn trùng không biết tên trong bụi cỏ phát ra tiếng kêu to, gió đêm thổi qua mang theo cảm giác mát mẻ, muốn phân tán lực chú ý một chút, để cho mình không phải biến thành một thiếu niên ưu thương.
Gió đêm đánh vào tóc trên đầu Tô Nghiêu, nhẹ nhàng lay động thổi bay sợi tóc, cảm giác rất thoải mái, mà trong lòng vẫn cứ buồn bực.
Chợt có một đôi tay xoa đỉnh đầu, Tô Nghiêu sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn lên, là nam chính quân Âu Dương Thuấn.
Âu Dương Thuấn nói: “Đã hai giờ.”
“À há, thế sao anh lại không đi ngủ?”
“Cậu cũng không ngủ.” Nam chính quân ngồi xuống bên cạnh người Tô Nghiêu, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không có.” Tô Nghiêu lắc lắc đầu. Ngược lại cũng không giải thích, không nói rõ ràng cho hắn nghe.
Thế là hai người đều không lên tiếng. Phảng phất giống như hai người bình thường mất ngủ, cùng nhau ngồi bệt ở hành lang, ngắm sao, dãi ngân hà thật dài trong đêm.
Tô Nghiêu còn đang suy nghĩ về thế giới trước khi xuyên qua, cha mẹ cậu, cuộc sống của cậu rất bình thường, cậu không biết tương lai của mình ở thế giới này sẽ như thế nào, có thể là sẽ kế thừa sản nghiệp của cha mẹ có tiền ở thế giới này, sau đó cưới con gái của một nhà có tiền bậc trung, rồi cùng nhau trải qua cuộc sống bình thường của người có tiền? Cảm giác có như vậy có chút không cam lòng, nhưng đến tột cùng là bản thân mình muốn cái gì đây? Rõ ràng vẫn luôn có nguyện vọng được làm một con mễ trùng mà...
Tô Nghiêu nghĩ không ra - rõ ràng là tùy ngộ nhi an*, rất ít khi đi suy nghĩ vấn đề thế này, chỉ là vì bầu không khí tối nay vừa vặn làm người ta trở nên u sầu, nên những mê mang và bất an kia cũng vừa vặn phát tiết ra mà thôi.
*Tùy ngộ nhi an: thích ứng nhanh chóng với mọi hoàn cảnh.
Một cánh tay vòng qua vai Tô Nghiêu, kéo cậu vào người. Tô Nghiêu dựa vào lồng ngực không tính là rộng rãi này, sau đó nghe thấy được tiếng tim đập.
Nam chính quân nói: “Cái gì cũng đừng nghĩ nữa.”
“Ừm.”
Tô Nghiêu nhắm mắt lại, cứ như vậy dựa vào người nam chính quân.
Rõ ràng là một người vô cùng lạnh lùng, tại sao thân thể lại có thể ấm áp như vậy?
Cà cà lên vạt áo của nam chính quân, Tô Nghiêu tìm đến một vị trí làm cho bản thân càng thêm thoải mái.
...
*A Đấu: nhân vật thời Tam Quốc, nguyên danh là Lưu Thiện, con trai của Lưu Bị. A Đấu làm người không biết tiến thủ, chỉ biết ăn chơi vui đùa, cho dù có danh thần Gia Cát Lượng phụ trợ cũng dạy dỗ, cũng không thể làm nên chuyện, cuối cùng đưa giang sơn vào trong tay kẻ khác, còn rơi vào “nhạc bất tư Thục*” làm trò cười cho thiên cổ. Cho nên ngày này, mọi người đều lấy A Đấu để hình dung một người không biết tiến thủ, không thể nâng đở thành người mới.
*Nhạc bất tư Thục: Vui quên trở về, vui quên nước Thục (Hán Thục sau khi bị diệt vong, hậu chủ Lưu Thiện bị giam lỏng trong kinh thành Lạc Dương của nước Ngụy. Một hôm, Tư Mã Chiêu mới hỏi ông ta có nhớ Tây Thục không. Lưu Thiện trả lời rằng “lúc này đang vui, không còn nhớ chi về Tây Thục nữa.”)
Hết Chương 7.