Mắt Bạch Tiểu Hoa sáng lên, cầm lấy tay Ngọc Đường Xuân, vội vàng nói, "Nếu là đảo kho báu, nhất định có rất nhiều bảo bối đúng không?"
Ngọc Đường Xuân gật đầu, "Đó là đương nhiên! Tuy rằng chưa có người tận mắt nhìn thấy, nhưng đảo Thiên Lang quả thực là có tồn tại, từ ngàn năm trước sau khi biến mất, từ đó đến nay nó chưa hiện ra lần nào, cũng có không người nào biết vị trí của nó ở nơi nào. Nghe nói, đảo Thiên Lang không chỉ có linh dược nhiều vô số kể, mà còn có đan dược hiếm thấy, cũng có thế là vũ khí bí mật và bí kíp võ công mà nhiều người tha thiết ước mơ " (Hic..ai mà là chủ cái đảo này chắc là làm chủ thế giới quá @@)
Nhưng Bạch Tiểu Hoa không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ muốn biết, có linh dược cứu được Ngọc Đường Xuân hay không thôi.
"Những linh dược cùng đan dược này, có thể chữa khỏi bệnh cho anh được không?"
Tâm của Ngọc Đường Xuân, bởi vì lời nói của cô, hung hăng chấn động ——
Khuôn mặt tuấn dật vẫn như cũ lộ ra nụ cười thản nhiên, trong ánh mắt chờ mong của Tiểu Hoa, gật gật đầu, "Có."
Đó cũng là nguyên nhân tại sao hắn đã luống cuống khi vừa nhìn đến tấm bản đồ.
"Thật sao? Thật tốt quá." Bạch Tiểu Hoa lúc này mới an tâm, lập tức đắc ý giương lên cằm nhỏ, "Tôi nói rồi mà, tôi nhất định sẽ cứu anh."
Ngọc Đường Xuân đưa tay xoa đầu của cô, cười nhạt không nói.
"Có điều, rốt cuộc anh bị bệnh gì, nghiêm trọng lắm sao? Trước kia anh không chịu nói cho tôi biết là bởi vì anh đã tuyệt vọng, bởi vì anh cảm thấy bệnh của anh không có thuốc nào có thể trị được, cho nên anh đã sớm buông tha, lẳng lặng chờ chết. Nhưng hiện tại khác trước, anh có hi vọng rồi, anh có thể sống tiếp, cho nên. . . . . . Bây giờ anh nói cho tôi biết, được không?"
Ngọc Đường Xuân không chút do dự gật đầu, "Có thể, chỉ cần em muốn biết, anh sẽ nói không sót một chữ, đem tất cả mọi thứ đều nói cho em biết."
Thì ra, Ngọc Đường Xuân được sinh ra ở một đại thế gia, hắn có được địa vị cao quý và đầu óc thông minh, càng làm cho người khác hâm mộ hơn là, hắn còn tinh thông cả y thuật. Phải biết rằng, vật cực tất phản ( cái gì tốt quá thì sẽ có một mặt cực xấu để công bằng ), có lẽ là ông trời ghen tị với hắn, cho nên lúc hắn 8 tuổi năm ấy, đột nhiên hôn mê bất tỉnh, trải qua hơn một tháng trị liệu, rốt cục cũng tỉnh lại.
Nhưng khi hắn tỉnh lại, thân thể suy yếu, bước đi tập tễnh, giống như một ông già 80 tuổi, đi mấy bước đã thở hồng hộc, chứ đừng có nói là tu luyện thăng cấp. Phụ thân và trưởng lão gia tộc Ngọc Đường Xuân bắt đầu lo lắng sốt ruột, phải biết rằng một gia tộc phồn vinh, hưng thịnh, thì phải có một người gia chủ vĩ đại nghịch thiên dẫn dắt, mà người này, chính là con trai trưởng Ngọc Đường Xuân.
(Huệ:Thử tưởng tượng một người đang 8 tuổi bỗng trở thành một ông già 80 tuổi…@@...Hic..tội nghiệp anh xuân T_T)
Rốt cục, gia tộc bàn tính đến việc sử dụng bí pháp bị cấm, xem thử xem rốt cuộc Ngọc Đường Xuân đã xảy ra vấn đề gì.
Ngày đó, Ngọc Đường Xuân thấy rõ ràng lúc cha của hắn từ mật thất đi ra ngoài, ánh mắt của cha nhìn hắn, có ưu thương, có lo lắng, có đáng tiếc, có thương hại ——
Phụ thân ngụy trang rất kém, cái khuôn mặt xám xịt kia, từ đầu đến cuối đều cười rất gượng ép, "Tiểu Xuân, không có việc gì mà, chẳng qua thân thể của con bệnh lâu mới khỏi, dương khí không đủ nên bị suy nhược cơ thể thôi, nghỉ ngơi thật nhiều sẽ khá hơn."
Hắn thông minh như vậy, làm sao mà không nhìn ra phụ thân đang miễn cưỡng đây!
Rồi bất chợt một ngày, hắn nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc mới, kích động muốn đi nói cho cha và mẹ biết, lại ngoài ý muốn nghe được đáp án làm cho hắn vẫn nghi hoặc bấy lâu.
" Ngọc Triệu Long tôi rốt cuộc là tạo cái nghiệt gì vậy, tại sao lại phát sinh chuyện chó má này? Tiểu Xuân rõ ràng xuất sắc như vậy, nó là tương lai và hi vọng của Ngọc gia chúng ta, là gia chủ tiếp theo của Ngọc gia, là con của tôi! Trời ơi, rõ ràng là cố tình, cố tình đổ tai họa xuống đầu nó mà, tôi. . . . . . Ai!"
"Ý của anh là, bênh của tiểu Xuân. . . . . . không có thuốc nào chữa được?"
"Nhiều nhất là sống không quá 28 tuổi, đây là bị nguyền rủa, là lời nguyền không thể giải trừ, thiếu một hồn một phách, cả đời không thể nào có được thành tựu to lớn, càng không thể sống quá 28 tuổi ——"
(Sr m.n vì Ari chen chỗ..nhưng edit chỗ này thấy tức quá đi..sao ai ác độc hạ nguyền rủa lên Anh Xuân..nếu biết là ai ta chém chết >.<)
Ngọc gia cứ cách trăm năm, lời nguyền sẽ đổ xuống một lần, không có điềm báo trước, cũng không biết con của ai bị trúng. Nghe nói, hơn một ngàn năm trước, lão tổ tông Ngọc gia bị lão tổ tông của gia tộc thù địch trước khi chết buông lời nguyền, kỳ thật thì đó là một loại bí pháp, bí thuật khủng bố bị cấm dùng thôi.
Một người có 3 hồn 7 phách, ba hồn là: Sảng Linh, Thai Quang, U Tinh. Bảy phách là: Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước Âm, Thôn Tặc, Phi Độc, Trừ Uế, và Xú Phế**
*( D: ở đây TQ khác VN, VN có thêm quan niệm 3 hồn 9 vía ở nữ, còn ở TQ ai cũng 3 hồn 7 vía như nhau )
**( D : trên đó là quan niệm theo đạo giáo của TQ, còn ở đây D để lại lời tác giả cho dễ hiểu: hồn chia làm ba, một là thiên hồn, hai là địa hồn, ba là mệnh hồn. Vía chia làm bảy, một là xuất chúng, hai là trí tuệ, ba là khí thế, bốn là sức khỏe, năm là trung tâm, sáu là tinh lực, bảy là tài hoa ).
Một người, cho dù là thiếu hồn hay thiếu phách, thì sẽ không bao giờ siêu việt hơn người, hơn nữa, thành tựu cả đời không bao giờ đạt đến đỉnh, suốt đời chỉ là kẻ tầm thường.
Cho nên loại này bí thuật lúc ấy bị cấm sử dụng đích, nếu dùng nó, thì người làm phép sẽ phải trả giá bằnng sinh mệnh của mình. Bình thường nếu không phải cừu hận đến tận xương tủy, thì không ai ngốc đến độ dùng tánh mạng để hạ một lời nguyền rủa như vậy.
Bi kịch của Ngọc gia, vì vậy nên cứ cách trăm năm, gia tộc sẽ xuất hiện một đứa trẻ mà sinh mệnh của nó thiếu mất một hồn một phách.
Vì thế cho nên, người mà thiếu hồn hay thiếu phách, chết thì không chết, chỉ là sẽ giống như phế vật. Cái loại bí pháp đó ác độc cực kỳ, cái nó cố tình hút ra chính là mệnh hồn và tinh* phách. Mệnh hồn và tinh phách đồng thời bị hút ra, sẽ chẳng còn hy vọng sống sót, chỉ có thể mặc cho số phận sống đến 28 tuổi.
( Tinh ở đây là tinh lực, sức lực )
Giấy không thể gói được lửa, toàn bộ gia tộc đều đã lan truyền tin tức này.
Chỉ có Ngọc Đường Xuân lần 8 tuổi lần đầu tiên hiểu được một đạo lý —— danh gia vọng tộc, không hề có thân tình.
Một con quỷ bệnh sống không được bao lâu, cả đời không thể tu tới Thiên giai, là không có tư cách ngồi trên vị trí chủ gia tộc, trong lúc đó, Ngọc Đường Xuân thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Cha mẹ vẫn kiêu ngạo thì mỗi lần nhìn hắn là thở dài, các trưởng lão vẫn nuôi hy vọng với hắn thì không hề phản ứng, dì dượng vẫn yêu thương hắn thì nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, các anh chị em tương thân tương ái luôn có lấy lòng hắn trước đây, cố ý cô lập hắn, chỉ cần không có người lớn ở đó, sẽ đánh mắng hắn ngay tức thì.
Hắn tuy nhỏ, nhưng cũng không ngốc.
Năm 8 tuổi, không hề tươi cười, cả ngày đều ở trong phòng thuốc. Thời gian dài, nhờ có thiên phú xuất chúng, hắn tự học thành tài. Nghiên cứu sách cổ, nghiên cứu y thuật, luyện ra bàn tay có bản lĩnh xuất quỷ nhập thần.
Năm Ngọc Đường Xuân 18 tuổi, rời khỏi gia tộc, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Hai năm sau đạt được danh hiệu thần y, tên tuổi Ngọc Đường Xuân vang vọng khắp trời đất.
Người đời biết, Ngọc Đường Xuân thần y có bàn tay kì diệu, có thể làm người chết sống lại. Lại không biết, hắn có thể cứu mọi người, nhưng không thể cứu được chính mình.
Cứ tưởng dành cảm giác công thành danh toại sẽ rất sung sướng, nhưng tâm của Ngọc Đường Xuân vẫn tĩnh mịch, vô tình, lạnh như băng. Tuy rằng Ngọc gia phái người tới đón hắn trở về, nhưng Ngọc Đường Xuân lại cự tuyệt quyết liệt .
Chỉ là lợi dụng mà thôi, hắn có gì để quyến luyến?!
Thế gia đã vô tình, thì hắn vô nghĩa.
"Thì ra là thế, chẳng trách sao lúc lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã cảm thấy anh là một người không có tâm." Bạch Tiểu Hoa thản nhiên nói, vĩnh viễn quên không được ánh mắt lần đầu tiên hắn nhìn mình ——
Không hề tức giận, lạnh như băng như băng tuyết, không hề đồng cảm với ai.
"Nhưng mà, tiểu Xuân chính là tiểu Xuân, mặc kệ có là thứ gì, anh cũng đều là tiểu xuân, là tiểu Xuân tôi quen. Cho nên, đừng vì người hay việc không đáng mà cô lập mình, anh không nên sống như vậy."
Con ngươi Ngọc Đường Xuân chợt lóe, khóe miệng cong lên, tâm tình chưa bao giờ sảng khoải như thế, "Tiểu Hoa, cám ơn em."
Cám ơn em, làm cho tôi lại nhìn thấy ánh mặt trời.
Cám ơn em, làm cho tôi ấm áp như thế này.
Cám ơn em, làm cho tôi biết, thì ra thế giới này tốt đẹp như vậy.
Tiểu Hoa lắc đầu, không hờn giận nói, "Tiểu Xuân, đừng nói cám ơn với tôi, chúng ta mà còn cần phải cám ơn sao!"
Ngọc Đường Xuân cười khẽ, con ngươi nhu tình như nước, tiến về phía trước từng bước, tay đem Tiểu Hoa ôm lấy, ở trong ánh mắt kinh ngạc của cô, gắt gao ôm cô vào trong ngực——
"Chúng ta lúc này quả thật không cần nói cám ơn."
Bởi vì cái anh cần nói chính là ——"Anh yêu em!"