Một Cục Cưng Và Bốn BaBa

Chương 49: Q.1 - Chương 49: Thiên Lang đảo




Diệp Đan Phượng vốn không nghĩ rằng mình sẽ ghen ghét cô ta, chán ghét cô ta, nhưng kỳ lạ là cô cũng không có những cảm giác đó, lén lút tìm hiểu quá khứ của cô ta cũng chỉ vì tò mò, nói không giật mình là không có khả năng. Năm năm trước, Bạch Tiểu Hoa lại là con gái của người tên là Bạch Nguyên Xuyên kia ——

Bạch Tiểu Hoa tiếp tục mài thảo dược, không nhanh không chậm, thản nhiên nói "Tôi cũng không phải là cô gái đặc biệt gì, chớ đem tôi phóng đại như vậy, chẳng qua là tôi thích làm theo ý mình, mong muốn một cuộc sống tự do tự tại thôi. Tôi làm việc tôi thích, cũng không phải vì mục đích gì, chỉ là muốn làm mà thôi, còn cô là nhà làm quan, việc này không thể sánh bằng."

"Đúng vậy, cho nên đôi khi... Tôi thật sự hâm mộ cô." Diệp Đan Phượng thấp giọng nói, trong giọng nói có chút phiền muộn.

Bạch Tiểu Hoa quay đầu, thản nhiên cười nói "Thật ra thì cô không cần hâm mộ tôi, chỉ cần cô nghĩ cô cũng có thể có cuộc sống như vậy. Cuộc đời mấy chục năm mà thôi, đừng đem chính mình gấp gáp, nếu không cô sẽ bỏ qua rất nhiều thứ tốt đẹp, ví dụ như tình yêu."

Cô đối với tình yêu dành cho Sở Vân Hiên, chỉ là tuổi nhỏ bị cuốn hút cùng tôn sùng mà thôi, tình yêu cũng giống như như vậy, điên cuồng theo đuổi thứ mình thích.

Đó cũng không phải là yêu.Từ bé đã bị gia tộc quấy nhiễu(Ari: như kiểu bị can thiệp vào cuộc sống đó), đối xử với Sở Vân Hiên như là chồng tương lai, thời gian dài làm cho cô ta không rõ mình yêu hay không yêu Sở Vân Hiên.

Có lẽ ở trong lòng Diệp Đan Phượng, Sở Thiểu Hoa mới là người ở trong lòng cô ta, lần đầu tiên gặp mặt, Sở Thiểu Hoa luôn luôn ôn hòa với mọi người.Thế nhưng đối với Diệp Đan Phượng luôn trừng mắt lạnh lùng, cô đã cảm thấy có chút kỳ quái.

Hôm nay mới biết, Sở Thiểu Hoa đối với Diệp Đan Phượng là tình cảm vô cùng tự nhiên, không phải là biểu hiện của tình yêu?

Chẳng qua là Diệp Đan Phượng... Thật sự có một chút chậm chạp, thuộc loại tự nhiên ngây ngô.

Mà Diệp Đan Phượng ở bên cạnh, giờ phút này đang suy xét lời Bạch Tiểu Hoa nói "Ví dụ như tình yêu..." Cúi đầu nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bị chọc giận.

Cạch!

Tiếng mở cửa vang lên, cắt đứt suy nghĩ của hai cô gái.

Ngọc Đường Xuân khẽ mỉm cười, cảm thấy có lỗi nói "Hình như tôi đến không đúng lúc, làm phiền đến mọi người sao? Thật có lỗi!"

Người đàn ông này là ——

Diệp Đan Phượng tò mò nhìn người đang dựa vào cửa, một người đàn ông tuấn dật tiêu sái, gương mặt mỉm cười, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Bạch Tiểu Hoa buông tay đang làm việc, "Đã trở về?"

Trong giọng nói tự nhiên, khiến Diệp Đan Phượng cảm thấy kinh ngạc.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, mối quan hệ giữa hai người này không đơn giản.

Xem ra, người đàn ông này ở chỗ này. Nhưng thật kỳ lạ là, với tính cách của Sở Vân Hiên, chẳng lẽ cho phép Bạch Tiểu Hoa ở cùng người đàn ông khác sao? Câu trả lời này tuyệt đối không thể nào, hắn không giết người đã là vô cùng may mắn rồi.

Nhận ra Diệp Đan Phượng có chút kỳ lạ, Bạch Tiểu Hoa thản nhiên nói "Đây là Tiểu Xuân, cũng có thể nói là sư phụ của tôi, y thuật của tôi đều do hắn dạy."

"A? Là như vậy hả..." Diệp Đan Phượng như suy nghĩ điều gì gật gật đầu, nhìn Ngọc Đường Xuân từ trên xuống dưới.

Nhìn không thấu sức mạnh của người đàn ông này, làm cho người ta một cảm giác bình thản lạnh nhạt. Diệp Đan Phượng chỉ là tu luyện giả, mặc dù chỉ là Hoàng Giai mà thôi, so với người thường đã là bộ đội đặc chủng tinh anh, nhưng mà cô hoàn toàn không nhìn ra cấp độ của hắn, như vậy người đàn ông này không phải người bình thường, anh ta là một cao thủ có sức mạnh không lường được.

Hiển nhiên, đây không là loại thứ nhất.

Như vậy, chính là loại người thứ hai.

Đáng ghét! Cô gái này vận mệnh cũng thật quá tốt, có một Vân Hiên ca ca vì cô muốn chết muốn sống đã đành, hiện tại lại xuất hiện một người đàn ông thần bí không thua kém Vân Hiên ca ca, thật là đả kích người ta mà! Đều là phụ nữ, việc đối xử sao lại khác nhau nhiều như thế.( Ari: Sao bé còn nói ra để m.n gato với Hoa tỷ >.<)

"Vị này là thiên kim Diệp gia, Diệp Đan Phượng."

Ngọc Đường Xuân thản nhiên nhìn cô một cái, chỉ là nhìn qua, hờ hững cười nói "Xin chào Diệp tiểu thư."

"Xin chào!" Diệp Đan Phượng nhìn vào ánh mắt của hắn cô nhìn thấy được một tia lạnh như băng, trong lòng lập tức hiểu rõ, lại là một người đàn ông không nên dây vào, mặt ngoài cười hớn hở, thực ra lại vô tình, lạnh như băng. Tính tình thật của hắn là lạnh lùng, nhưng trong lòng hắn như có một cánh cửa phòng bị, vì cô mà mở ra sao.

Tuy rằng chỉ một cái chớp mắt, nhưng cô thấy rõ, tình cảm dịu dàng trong mắt Ngọc Đường Xuân, là vì Bạch Tiểu Hoa.

Nếu như Bạch Tiểu Hoa biết trong lòng Diệp Đan Phượng bây giờ nghĩ gì, không chừng lại muốn vào hai lòng bàn tay của cô, sao lại đem những thứ nhỏ nhặt này dùng trên người cô như thế? Cô thật lòng đồng cảm với Sở Thiểu Hoa.

Diệp Đan Phượng nhìn ánh mắt của Ngọc Đường Xuân, cảm thấy có một chút không được tự nhiên, cùng Bạch Tiểu Hoa chào tạm biệt, liền vội vàng rời đi. Đương nhiên, lúc rời đi, tự nhiên lại vung tay đánh Sở Thiểu Hoa, nhưng căn bản cô không có đối thủ, bị Sở Thiểu Hoa trêu đùa nhiều lần, rốt cục nổi giận đùng đùng rời đi.

"Tiểu Xuân, anh đến đây xem này." Bình tĩnh lại, chỉ còn có cô và hắn.

Đem chồng sách vở trên bàn đẩy tới, nhăn mặt nhìn chồng sách cổ xưa, trang giấy đã quá ố vàng, vừa nhìn đã biết có từ lâu lắm, nhưng mà chữ viết cũng rõ ràng vô cùng.

"Đây là..." Ngọc Đường Xuân cẩn thận nhìn nhìn, bỗng dưng, con ngươi hiện lên một chút ánh sáng, bất ngờ ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Hoa "Sao em lại có thể có bức bản đồ quý giá này?"(Ari sửa cô thành em cho nó thân mật nhaaa~)

Đối với Ngọc Đường Xuân vốn không có gì giấu diếm, huống chi kiến thức của Ngọc Đường Xuân rất rộng rãi, tất nhiên về năng lực của hắn có thể giải thích được.

"Đây là cha tôi đã cho tôi, tuy rằng tôi cũng không rõ lắm rốt cuộc đây là cái gì, đối với cái chết của cha tôi năm đó, không khỏi có liên quan đến tấm bản đồ này. Tiểu Xuân, anh biết đây là cái gì sao?"

Ngọc Đường Xuân thu hồi vẻ kinh ngạc, chậm rãi thở một hơi, chăm chú hỏi "Tiểu Hoa, bản đồ này, còn có ai thấy không?"

Tiểu Hoa lắc đầu, "Không có, chỉ có anh và tôi. Năm đó cha tôi đem bản đồ này giao cho tôi, tôi tiện tay ném không biết ở đâu nhưng không biết thế nào, ngày hôm qua tìm thấy ở trong rương hành lý của Tiểu Bảo."

Bình tĩnh như Ngọc Đường Xuân, cũng không nhịn được trước mắt tối sầm lại, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói "Em nói em tiện tay không biết ném ở đâu, cuối cùng lại tìm thấy trong rương hành lý của Tiểu Bảo sao?"

"Việc này... Có vấn đề gì sao?" Bạch Tiểu Hoa cẩn thận hỏi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Ngọc Đường Xuân như vậy.

"Nếu như việc này sáng tỏ, em sẽ chết không toàn thây, ngay lập tức cả xương cốt cũng không còn. Không trách được... không trách được Sở Vân Hiên đem cô bảo hộ ở dưới cánh chim." Hắn chưa bao giờ cố ý điều tra thân thế của Tiểu Hoa, bởi vì hắn cảm thấy điểm này không quan trọng, biết chuyện của Bạch Nguyên Xuyên cũng gần đây, thế nhưng hắn không nghĩ tới, cái rương chứa bảo vật này lại ở trong tay Bạch Tiểu Hoa.

Thật sự là làm cho người ta khiếp sợ đến á khẩu không trả lời được.

Suốt năm năm qua, một người không có chút tu vi, mang theo một đứa con của mình, thăm dò bảo vật, phiêu phiêu đãng đãng tại nơi nguy hiểm tà ác trong thế giới bình yên này sinh sống năm năm ——

Thật sự là năng lực sinh tồn dũng mãnh.

"Thật nghiêm trọng? Cái này... Cái này rốt cuộc là cái gì? Tôi cảm thấy nó giống như một hình vẽ con sói, nhưng lại là một tòa đảo a." Bạch Tiểu Hoa khó hiểu nói.

Ngọc Đường Xuân đem bản đồ nhẹ nhàng mở ra, ôn nhu nói "Đúng vậy, đây là một con sói, bởi vì này hình vẽ trên bức bản đồ này chính là Thiên Lang đảo!"( Ari: Ôi,bản đồ Thiên Lang đảo đó m.n ơi…Đảo này mà vào tay ai thì làm chủ thế giới luôn mà chị nỡ lòng nào tiện tay ném O_o)

"Thiên Lang đảo?"

"Đúng vậy, ngủ say một ngàn năm, ẩn nấp ở trong thiên địa.Đảo bảo vật —— Thiên Lang đảo."

------ đề lời nói với người xa lạ ------

Nữ chủ ngao du giang hồ đã kéo mở màn , ý nghĩa nữ chủ sẽ bước bước đầu tiên trên con đường trở thành cường giả .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.