Một Cục Cưng Và Bốn BaBa

Chương 62: Q.1 - Chương 62: Mùi hương mập mờ




Sở Bồi Lâm bị đánh đến trở tay không kịp, hết làn này đến lần khác nhớ đến thiết quyền hướng về phía mình đánh tới, kêu lên một tiếng đau đớn, lui về phía sau vài mét, vừa ngẩng đầu một cái, một đôi mắt gấu mèo mắt tràn đầy phẫn nộ.

"Sở Thiểu Hoa, ngươi muốn chết à?" Có phải hay không vừa mới thăng cấp nên rất hưng phấn, bắt hắn luyện tập?

Lúc này hai mắt Sở Thiểu Hoa đều đỏ, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đem ánh mắt như hạt châu của hắn bỏ xuống dưới.

Thấy hắn vẫn như cũ không chịu buông tha cho mình, cứ hướng về phía mình mà đánh tới, tư thế kia cũng không phải là hay nói giỡn, hắn chưa từng gặp Sở Thiểu Hoa đang nổi điên, hôm nay làm sao giọt , chẳng lẽ là tẩu hỏa nhập ma ?

"Sở Thiểu Hoa, ngươi bị tẩu hỏa nhập ma hay sao? Nếu như vậy thì ta không cần khách khí ."

Sở Thiểu Hoa thở hổn hển, gắt gao trừng mắt với Sở Bồi Lâm, lớn tiếng quát, "Con mẹ nó, nhìn thẳng vào mắt tôi này, chuyện này chúng ta coi như xong."

"Hả? nhìn thẳng vào mắt hắn?" Sở Bồi Lâm há hốc miệng, cho là mình nghe lầm.

Thằng nhãi này, không dám xuất hiện à?

Diệp Đan Phượng ở bên cạnh cũng không giải thích được, chỉ thấy hai người đánh nhau, nhưng với tình huống của mình lại càng lúng túng hơn, làm sao còn có tâm tình đi quản bọn họ.

Kỳ thật Sở Thiểu Hoa chính là đầu óc mê muội, còn Sở Bồi Lâm vốn không nhìn thấy gì, bởi vì trong nháy mắt, Diệp Đan Phượng đã nhặt quần áo lên mặc lại, ánh mắt Sở Bồi Lâm còn chưa nhìn thấy cô, đã bị Sở Thiểu Hoa phát hiện, sau đó một cái đấm hung hăng đánh tới.( Ari: Chỉ trong tích tắc thôi, anh Hoa canh giờ chuẩn quá >.<)

Cuối cùng vẫn là Sở Vân Hiên nhìn không được , đứng dậy khi rời đi, khi đi qua bên cạnh Sở Thiểu Hoa bên cạnh nhỏ giọng nói, "Bồi Lâm chưa hề nhìn thấy, hay là ngươi dừng tay đi!"

Sở Thiểu Hoa sửng sốt, nhìn bóng dáng Sở Vân Hiên phiêu nhiên rời đi, lại nhìn vẻ mặt cười cười đầy mập mờ của Ngọc Đường Xuân, mới biết chính mình vừa mới làm chuyện ngu xuẩn cỡ nào.

Sở Bồi Lâm thấy hắn ngừng lại, cũng thu lại quyền cước của mình, không vừa ý nói, "Ngươi còn đánh nữa hay không?" Sở Bồi Lâm đáng thương, cho đến bây giờ vẫn còn tưởng rằng Sở Thiểu Hoa đột nhiên đánh nhau với mình, chỉ là do vừa mới thăng cấp, luyện tập mà thôi.( Ari: Anh lâm ngây thơ quá đi :-D)

Sở Thiểu Hoa, con cáo già này tự nhiên biết Sở Bồi Lâm này đang suy nghĩ cái gì trong đầu, vì thế theo suy nghĩ của hắn, thái độ trên mặt cũng giống như cầu vồng sau cơn mưa, đột nhiên sáng lên, liếc mắt nhìn Diệp Đan Phượng một cái, thản nhiên cười nói, "Đánh, tại sao lại không đánh, nhưng mà chỗ này quá nhỏ, không bằng đi ra ngoài đánh cho thoải mái."

Sở Bồi Lâm vừa nghe, nhất thời cảm thấy hưng phấn thật, đúng lúc có thể phân cao thấp với hắn.

"Được, đổi sang chỗ khác, chúng ta đánh nhau một trận, tôi đi trước, ngươi cũng mau đến!" Dứt lời, hắn vui vẻ hớn hở nghênh ngang mà đi.

Ngọc Đường Xuân đã thấy tất cả, cũng đã hiểu rõ mọi chuyện, ngoại trừ Diệp Đan Phượng và Sở Bồi Lâm vẫn không rõ lắm trạng huống bên ngoài, hắn và Sở Vân Hiên thì đều đã rõ ràng. Nếu hiểu được, tự nhiên sẽ không ở tại chỗ này làm vướng chân vướng tay, nhẹ nhàng cười, cũng rời đi.

Thấy tất cả mọi người rời đi, lúc này Sở Thiểu Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Diệp Đan Phượng, ánh mắt có chút phức tạp, mang theo một chút tức giận, mang theo một chút cưng chiều, mang theo vẻ yêu say đắm, lại mang theo một chút ưu thương thoáng qua.

Diệp Đan Phượng chỉnh lại quần áo trên người một chút, cảnh giác nhìn Sở Thiểu Hoa, "Anh ….. , anh muốn gì?"

Sở Thiểu Hoa buồn cười nhìn hắn, lười biếng dựa vào vách tường, hay tay vòng trước ngực, híp mắt, nhìn cô chằm chằm, "Cô nghĩ rằng tôi muốn làm gì? Chỉ bằng vóc dáng đậu cove xào của cô sao?"

"Đúng vậy, tôi chính là vóc dáng như đậu cove đó, vừa rồi không biết là ai, nhìn như mất hồn." Giận quá hóa cười, nữ vương Diệp Đan Phượng hơi ngẩng đầu, khiêu khích nhìn Sở Thiểu Hoa.

Hai má Sở Thiểu Hoa có chút đỏ ửng, trong đầu lại vừa mới tưởng tượng hình ảnh của mình, thoáng chốc cảm thấy thân thể đã có phản ứng, âm thầm mắng một tiếng, rất hướng về phía Diệp Đan Phượng đi qua.

"Anh …. , anh lại muốn làm gì?" Hắn đi tới, cô lui về phía sau.

Sở Thiểu Hoa duỗi ra cánh tay, ung dung ôm cô vào lòng, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, một phen lột sạch quần áo trên người cô, còn Diệp Đan Phượng thì kinh hoảng phẫn nộ tiếng thét chói tai, đem quần áo của mình, cố gắng che cơ thể mình.

"..." Diệp Đan Phượng bị hắn làm cho hết hồn, không giải thích được, ngơ ngác nhìn gò má của hắn, lại cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, nhẹ nhàng ngửi một cái, có loại mùi vị đàn ông.

"Khụ khụ!" Vừa lúc Sở Thiểu Hoa không cẩn thận nhìn đến động tác của cô, lảo đảo một cái, xấu hổ ho khan hai tiếng, mặt không chút thay đổi nói, "Cái đó không được, mặc cái này vào."

Diệp Đan Phượng mê hoặc nhìn hắn, đầu ngón tay vô ý thức chạm vào quần áo trên người hắn, lần đầu tiên phát hiện, thì ra gò má của hắn dễ thương như vây!

Sở Thiểu Hoa buông cô ra, có chút mất tự nhiên nói, "Tự mình sửa sang lại cho tốt trước khi xuất hiện đi, đi mượn quần áo của phu nhân để thay, tôi đi ra ngoài."

Diệp Đan Phượng ngơ ngác gật đầu, lần đầu tiên không hề phản ứng hắn lại, "Ừ!"

Cho đến khi Sở Thiểu Hoa rời đi, cô mới lấy lại tinh thần, xoa xoa hai má của mình, có chút tức giận nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo. Thật sự là ban ngày ban mặt mà gặp quỷ, làm sao Sở Thiểu Hoa có thể tốt như vậy chứ? Chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hít một cái, khóe miệng nhếch lên một cái.

Trong không khí tràn ngập mùi hương mập mờ, có tiếng tim đập, có chút bất an, có chút tình yêu đang lớn dần.



Tuy rằng xuất hiên tiếng nhạc đệm, có chút hỗn loạn. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn rất tốt, toàn bộ bốn người thành công đột phá, trạng thái ổn định, không bao lâu nữa sẽ lên một tầng nữa.

Tiếc nuối chính là, Tụ Linh Đan cả đời chỉ có thể dùng một lần, lần thứ hai dùng tuy có chút hiệu quả, nhưng không lý tưởng, nhất là đi vào Huyền giai về sau, tác dụng Tụ Linh Đan càng khó phát huy, đã không đáp ứng được nhu cầu của Huyền giai cường đại.

Vì thế, mặc dù mọi người có chút thất vọng, khả năng đột phá mang đến niềm vui sướng và hưng phấn rất nhanh nhưng cũng có chút thất vọng.

Bọn họ vui vẻ tinh thần phấn chấn, nhưng Bạch Tiểu Hoa dường như mệt mỏi, cúi đầu, buồn ngủ.

Ba ngày qua, gần như chỉ có một mình cô kinh doanh y dược hội sở, lượng công việc của Sở Thiểu Hoa và Ngọc Đường Xuân, toàn bộ đều đặt trên người cô, tổng bộ Thiên Long hội ngày nào cũng vì không có Sở Vân Hiên, đã làm cho khách đến cảm thấy bất mãn, thân phận của Bạch Tiểu Hoa là vợ của Sở Vân Hiên, cơ hồ mỗi người biết được, cho nên, trong lúc cấp bách, Bạch Tiểu Hoa còn phải xử lý những vấn đè đột xuất của tổng bộ.

Cho đến khi bốn người bọn họ thành công đột phá, sáu người rốt cục xuất hiện trong nháy mắt, cô thả lỏng, đồng thời thả lỏng, nhân liền hỗn loạn, dường như người tung bay ở giữa không trung, chỉ muốn nằm xuống, yên ổn ngủ một ngày.

Ngọc Đường Xuân rất nhanh đã nhìn ra Tiểu Hoa không khoẻ, kiểm tra sức khỏe cho cô, lại chỉ cô quá mệt mỏi nên tinh thần suy yếu.

Mọi người vô cùng lo lắng, Tiểu Hoa khoát tay cười, nói "Là do tôi quá mệt mỏi mà thôi, nghỉ ngơi một đêm sẽ không sao nữa rồi."

Nhưng mà, chính là câu nói nghỉ ngơi một đêm sẽ không sao nữa này , cuối cùng là mê man suốt bảy ngày bảy đêm, làm cho toàn bộ Thiên Long hội và hội sở y dược thiếu chút nữa là lật trời.

------ đề lời nói với người xa lạ ------

Trần trần muốn nói ra suy nghĩ của mình —— gần đây cất giấu rất nhiều lợi hại, cũng không có gì nhắn lại, có lẽ là gần đây nội dung không gì cao trào và JQ, hết cách rồi, có đôi khi cũng cần tình tiết vở kịch. Ở đây nói rõ một chút, văn này thuộc thể loại đô thị - huyền huyễn, nói là huyền huyễn, nhưng lại là ngụy huyền huyễn, ý nghĩa chính văn vẫn là lấy tình cảm làm con đường đi tới.

Đây là sủng văn giữa hiện đại - huyền huyễn, nhóm nam chính càng trở nên mạnh mẽ về sau, nữ chính về sau lại càng mạnh mẽ hơn.

Nơi này phân chia cấp bậc xã hội một chút —— phía trước nói qua Địa Giai, Thiên Giai là lợi hại nhất, trước mắt còn không có xuất hiện Thiên Giai, tiếp theo là Địa Giai, Huyền Giai, cuối cùng là Hoàng giai. Đây là bốn cấp bậc lớn nhất của xã hội, mỗi cấp bậc lớn lại phân sơ kỳ, trung kỳ, và hậu kỳ.

Sở Vân Hiên —— lặn xuống nước không được , roi da đang chờ.

Hạ Lưu Ly —— không để cho ông tưới nước bón phân, lột da rút gân.

Ngọc Đường Xuân cười lạnh, khinh bỉ nhìn hai người này giống như hàng hóa —— một ngày nào đó, các người rút lui hết, đến lượt ta lên ngôi!

-END QUYỂN 1-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.