Một Đêm Ân Sủng

Chương 74: Chương 74: Gặp lại




“Bệ hạ!” Hàn Lăng đi theo Tố Nga đi tới tẩm cung của nữ vương.

Nữ vương ngẩng đầu lên sau án thư, vẫn mang chiếc mặt nạ nhỏ bằng bạc, cười với Hàn Lăng rồi lệnh cho Tố Nga lui ra.

“Đi Túy Mộng lâu, cảm giác thế nào?” tiếng nói nhu hòa bằng phẳng, phảng phất như nói người nhà chuyện phiếm, không có chút gì giống hoàng đế.

“Bệ hạ, để ngài thất vọng rồi!” nhớ lại tình cảnh vừa rồi ở Túy Mộng lâu, lại nhớ ra bản thân phí công đi về, Hàn Lăng thập phần ảo não, tràn đẩy khiểm ý.

“Đứa nhỏ ngốc này, cần gì phải nói xin lỗi với quả nhân?” Ánh mắt nữ vương rất bình tĩnh, tựa hồ đã sớm biết kết quả sẽ như vậy, “Có thể lại đây xoa bóp cho quả nhân không?”

“Ách, được!” Hàn Lăng bước nhanh tới sau ghế, những ngón tay nhỏ dài rất nhanh đã đặt trên huyệt thái dương của nữ vương.

Nữ vương thoải mái ưm lên hai tiếng, cả thân thể dựa vào lưng ghế, chậm chạp nhắm mắt lại.

Ngón tay Hàn Lăng không ngừng chuyển động, đôi mắt đẹp nhìn ra xung quanh, nhìn thấy một đống giấy màu đỏ trên bàn thì tò mò hỏi: “Bệ hạ, xin hỏi, những giấy đỏ này là cái gì?”

“Thiệp mời!”

“Thiệp mời?”

“Xinh Tươi quốc rất nhiều tơ tằm, rực rỡ nhu hòa, chất to nhẵn nhụi, mềm mại. Tháng sau là lễ hội tơ tằm hằng năm của Xinh Tươi quốc, các quốc gia phụ cần đều đến đây tham gia, vừa là để xúc tiến tình hữu hảo giữa các bang quốc, mặt khác còn để thuận tiện cho việc triển lãm, bán tơ tằm của Xinh Tươi quốc.”

Đó là lễ hội tương đương với triển lãm ở hiện đại? Không ngờ tới ở cổ đại lại có mậu dịch quốc tế như vậy, nhìn thiếp mời đầy mặt bàn, Hàn Lăng tùy ý hỏi một câu: “Bệ hạ, việc viết những thiệp mời này làm tốn không ít thời gian của ngài nhỉ?”

“Ân! Những thiệp mời này vốn phải gửi đi từ hai ngày trước rồi, nhưng mà dạo gần đây trời mưa dầm dề, bệnh cũ của quả nhân tái phát, hai tay phát run, không thể cầm bút được.”

“Bệ hạ sao không phân phó thần tử khác viết?”

“Đây là gặp gỡ giữa những quốc gia phụ cận thân thiết, để biểu hiện thành ý, quả nhân muốn đích thân viết, không thể để người khác viết được.”

Vậy cũng đúng! Hàn Lăng nhìn chăm chú vào đống thiệp mời dày đặc những chữ, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên, “Bệ hạ, sao không in ra một loạt thiệp mời?”

“In ra?” Nữ vương mở mắt.

“Kỳ thật, thiệp mời trừ tên khách là khác nhau thì những nội dung khác đều giống nhau. Nếu như cứ viết tay từng tờ từng tờ thì chẳng những tốn thời gian lại dễ viết sai.”

Nữ vương gật đầu phụ họa, “Ân. Quả nhân tối qua viết đến tận khuya, tinh thần không tốt, ngón tay mỏi nhừ nên viết sai mất hơn chục tờ, chỉ có thể vứt bỏ.”

“Cho nên, nếu như trước tiên in ra những nội dung cơ bản, sau đó bệ hạ chỉ việc điền tên họ của khách, thì vừa tiện lợi lại không sợ sai.”

“Chủ ý này không tệ! Nhưng vấn đề là làm thế nào có thể in trước nội dung?” Nữ vương hứng thú, chỉ cái ghế đối diện, ý bảo Hàn Lăng ngồi xuống.

Hàn Lăng ngồi đối diện với nàng, từ từ giải thích: “Các công văn trọng yếu của quốc gia đều yêu cầu bệ hạ phê chuẩn và đóng dấu. Kỳ thật, bản khắc in ấn cũng giống như con dấu; hay có thể nói là bản khắc để in ấn có thể tham chiếu kỹ thuật in nhuộm.”

Thấy nữ vương có vẻ mê hoặc, Hàn Lăng tiếp tục phân tích: “In nhuộm là khắc ra hoa văn đồ án trên tấm ván gỗ, dùng thuốc nhuộm in lên vải. Chúng ta chỉ cần đổi vải thành giấy, đổi thuốc nhuộm thành mực, in mực ra giấy là có một ấn phẩm in khắc.”

“A, cái… này quả nhân đã hiểu!”

“Có bản khắc in ấn, chẳng những tiết kiệm thời gian, tránh những tổn thất không đáng có mà còn có thể xúc tiến văn hóa phát triển, có tác dụng truyền bá văn hóa. Chúng ta có thể dùng gỗ cây lê hoặc tảo làm bản khắc.”

“Gỗ lê và tảo thì ở Xinh Tươi quốc cũng không ít. Vấn đề là, quá trình điêu khắc này sẽ do ai đảm nhiệm?”

“Bệ hạ nếu như tin tưởng ta, ta nguyện vì bệ hạ cống hiến sức lực!”

“Để cho ngươi giữ trách nhiệm?” nữ vương lạ lẫm hỏi, “Ngươi khẳng định sẽ trợ giúp quả nhân? Tại sao?”

Hàn Lăng cười trong suốt, “Cũng như bệ hạ đã nói, là duyên phận! Bệ hạ không cần nghĩ ngợi mà đưa ta về hoàng cung, đối với chân tâm này, bệ hạ đáng giá để ta cống hiến sức lực.”

Nữ vương thoạt đầu sững sờ, sau thì cười, “Xem ra, duyên phận này thật sự rất trọng yếu. Quả nhân lần đầu gặp ngươi, không hiểu sao lại nảy sinh ý nghĩ muốn thu lưu ngươi; ngươi mới ở cùng quả nhân mấy ngày liền đã thay quả nhân suy nghĩ. Ông trời cuối cùng cũng bồi thường quả nhân một lần!”

Thấy trong mắt nữ vương đột nhiên hiện ra thần sắc đau thương, Hàn Lăng ân cần hỏi: “Bệ hạ, ngài không sao chứ?”

“Ách, quả nhân không sao!”

“Bệ hạ thân là nữ tử, có thể thống lĩnh cả Xinh Tươi quốc, làm cho quốc thái dân an, đây không phải là ân tứ ông trời ban cho bệ hạ sao?”

Nữ vương ngẩn người, lập tức thay đổi đề tài, “Có thể nói cho quả nhân trước về cách thứ in ấn không?”

Thấy nữ vương tránh né không muốn nói, Hàn Lăng cũng không hỏi thêm, quay lại với vấn đề in ấn, “Đầu tiên, chúng ta phải chọn gỗ tốt để tạo thành những tấm ván theo khung giấy, sau đó khắc lên những nội dung cần thiết, vì dụ như nội dung trên giấy mời của bệ hạ. Lúc này có một vấn đề phải chú ý, đó là nội dung khắc phải được kiểm tra kỹ lưỡng, cần phải thật chuẩn xác, không được sai sót. Văn tự điêu khắc hoàn thành thì chúng ta sẽ in lên giấy.”

Nữ vương liên tiếp gật đầu, con ngươi đen lộ vẻ khen ngợi cùng thán phục, “Ngươi tuổi còn trẻ, lại là nữ tử mà lại biết nhiều như vậy. Những điều này ngươi học ở đâu?”

“Kỳ thật, ngoài du lịch ra thì ta ngày thường khi không có việc gì làm thường thích suy nghĩ miên man, nghiên cứu phát minh một số thứ thô vụng.” Hàn Lăng cười hắc hắc, đáy lòng tự sám hối việc mình ăn trộm bản quyền của người khác, âm thầm khẩn cầu vị tiền bối phát minh ra bản khắc in ấn đừng trách cứ nàng.

“Xem ra, mệnh của Xinh Tươi quốc không nên dứt, quốc dân thật có phúc!” Nữ vương nỉ non một câu, thanh ấp thấp đến mức chỉ có nàng mới nghe thấy.

Hàn Lăng biết nữ vương lại lâm vào trầm tư nên biết cho dù bản thân hỏi, cũng sẽ không có đáp án, liền cũng an tĩnh lại, yên lặng bồi ở một bên.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Từ sau khi Hàn Lăng đề xuất ý kiến điêu khắc in ấn thì thái độ của nữ vương đối với nàng càng thêm thân mật, thậm chí đã bắt đầu nói về quốc sự với nàng, trưng cầu ý kiến của nàng.

Lúc mới bắt đầu, Hàn Lăng còn hơi cố kỵ, nhưng dần dần, nàng liền mở rộng tư tưởng, tận tình phát biểu ý kiến cũng như đưa ra đề nghị của mình.

Trừ việc in ấn, nàng còn vận dụng kiến thức, đưa ra việc đơn giản hóa nét chữ Hán, một lần nữa chỉnh sử ấn chế quốc thư Xinh Tươi quốc.

Nữ vương đối với nàng vừa là thưởng thức vừa là tín nhiệm, một tháng sau, phong nàng làm thiếp thân nữ quan (tương đương chủ tịch, bí thư ở hiện đại), cùng nhau thương nghị quốc sự.

Xinh Tươi quốc là quốc gia nữ tôn, quan viên triều đình, nữ giới chiếm một nửa, Hàn Lăng được thăng nữ quan cũng không gặp phải chất vấn hoặc phản đối của các quan viên khác, bởi vì nàng đã có những cống hiến to lớn cho quốc gia.

Với việc này Hàn Lăng cũng không từ chối, thứ nhất là nàng khá thích thú, thứ hai là để thuận tiện báo đáp ân tình của nữ vương đối với mình.

Kỳ thật, còn một nguyên nhân quan trọng hơn là nàng muốn cố gắng, nhất định phải làm cho bản thân mạnh mẽ hơn.

Oan có đầu nợ có chủ, Nhị Cẩu uổng mạng, Vi Giác chết thảm, Vi Lạc sống chết còn chưa rõ, tất cả những việc này nàng vẫn ghi khắc trong lòng, nếu Vi Phong làm việc thiên tư, vậy thì nàng cần phải nhờ vào sức mình, nhất định làm cho mẹ con Vân phi phải trả nợ.

Nàng tin chắc không lâu nữa nàng có thể báo thù rửa hận, tự mình trừng phạt hai mẹ con độc ác đó.

Tri ân báo đáp, ngoài việc hiệp trợ nữ vương vấn đề quốc sự ra thì còn có cả việc riêng. Hàn Lăng vẫn canh cánh trong lòng việc làm sao khuyên phục Lý Dật Thanh.

Hôm nay nàng nhân lúc rỗi rãi liền ra cung, lại lần nữa tới Túy Mộng lâu.

Bước vào cửa, nàng trực tiếp đến trước quầy, đưa ra bài tử của Tố Nga.

Tên chưởng quỹ “trong mắt chỉ có bài tử” quả nhiên không nhận ra Hàn Lăng, hắn giải quyết việc xong thì cầm lấy bài tử kiểm tra đối chiếu, sau đó nói: “Bài tử này không dùng được!”

Hàn Lăng vừa nghe xong thì khó tin nói, “Sao lại không dùng được, ta tháng trước còn dùng mà!”

“Tháng trước là tháng trước, dù sao ta cũng chỉ làm việc theo lệnh.” Chưởng quỹ mặt không chút thay đổi, trả lại bài tử cho Hàn Lăng.

“Không thể nào, ngươi gọi Lý Dật Thanh đến gặp ta!”

“Muốn gặp lâu chủ thì xin lại bài tử đi.” Chưởng quỹ không nhịn được, liếc mắt nhìn Hàn Lăng, lại vùi mặt vào việc khác.

Nhìn hắn, Hàn Lăng ngập đầy lửa giận, đây… đây là thái độ gì vậy! Túy Mộng lâu chết tiệt! Lý Dật Thanh chết tiệt!

Ý thức được bài tử trong tay đã bị Lý Dật Thanh xếp vào sổ đen, Hàn Lăng hung hăng trợn mắt với chưởng quỹ rồi không biết làm gì khác, lao ra khỏi Túy Mộng lâu.

Trong lòng thật là nặng nề, nàng chưa muốn hồi cung ngay, vì vậy cứ đi lang thang trên đường. Đi tới đi tới mãi, đột nhiên nghe được một cách xưng hô quen thuộc.

“Phụ thân, chúng ta đã ở thủ đô của nữ tôn quốc vài ngày rồi mà sao còn chưa thấy mụ mụ?”

Mụ mụ! Ở cổ đại này sao lại có cách gọi như thế! Hàn Lăng nghi hoặc quay đầu lại, tìm về hướng phát ra thanh âm, thấy cách đó một đoạn có hai bóng dáng, một lớn một nhỏ làm nàng chấn trụ.

Đúng lúc này nhân ảnh cao lớn kia cũng ngẩng đầu, nhìn về phía nàng, bốn mắt nhìn nhau. Kinh ngạc, vui mừng, kích động cùng lúc xuất hiện trên mặt hai người.

Hai chân tự động tiến về phía trước, khoảng cách giữa hai người ngày càng ngắn, sau khi nhìn rõ mặt đối phương, hai giọng nói cùng vang lên.

“Hàn Lăng!”

“Đình Phái!”

Nếu như không phải vì trên đường còn có người, hai người nhất định sẽ hưng phấn ôm chầm lấy nhau! Nếu như không phải còn có một nhân vật quan trọng hơn ở bên, Hàn Lăng nhất định đã khóc nấc lên rồi.

Ngắm nhìn hình ảnh nhân nhi nhỏ bé quen thuộc mà xa lạ trước mắt này, Hàn Lăng chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay chần chừ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương, tiếng nói lộ ra kích động, “Lạc nhi, thật là Lạc nhi sao?”

Đôi mắt to thiên chân vô tà kia vụt sáng, hai tay mập mạp cũng chầm chậm sờ lên má Hàn Lăng, âm thanh chứa đựng cả sự phân vân và nỗi nhớ nhung, “Mụ mụ?”

Nghe thấy tiếng gọi đã lâu không nghe, Hàn Lăng cũng không kìm nén được nữa, kích động ôm hắn vào lòng.

“Mụ mụ, ta cuối cùng cũng tìm được mụ mụ, lần này phụ thân không có lừa Lạc Lạc, mụ mụ thật sự ở đây.”

“Lạc nhi, tâm can bảo bối của mụ mụ, vận mệnh của mụ mụ, mụ không ngờ, thật sự không ngờ…” nước mắt giống như nước lũ tràn đê, mãnh liệt tuôn ra khỏi khóe mắt Hàn Lăng.

Đã bao đêm nàng bị ác mộng đánh thức, nàng mơ thấy Lạc nhi bị chết thảm, có khi còn bị đánh đòn tới chết, có khi lại trúng độc bỏ mình, thất khiếu chảy máu, có khi bị chém từng đao, cuối cùng chết trong đau đớn.

Cũng có khi nàng không khỏi nghĩ ngợi, nếu như nàng nhất định mất đi Vi Lạc, nàng thà không sinh ra hắn. Nhưng vài tháng sau nàng vẫn sinh ra hắn, mặc dù chỉ ở chung có chín tháng ngắn ngủi, nàng vẫn cảm thấy được niềm hạnh phúc trước nay chưa từng có, được thử nghiệm niềm hạnh phúc khi làm mẹ.

“Mụ mụ, người ôm ta chặt quá, ta thấy hơi đau!” Thanh âm nho nhỏ kéo Hàn Lăng từ trong trầm tư trở lại.

Tâm tình kích động của nàng thì vô phương bình phục. Hàn Lăng hơi lỏng tay, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn lên. Khuôn mặt này đã thay đổi một chút rồi, nhưng vẫn rất là khả ái, rất tuấn tú.

“Lạc nhi, để mụ mụ ôm một lần, một lần nữa nhé?” nàng lại ôm hắn vào lòng, lâu thật lâu.

Vi Lạc vốn trưởng thành sớm, tựa hồ cũng hiểu được tâm tình của mẫu thân lúc này, nên mặc dù thân thể có hơi đau, hắn cũng nhịn xuống, bởi vì hắn biết không thể phá hỏng tâm trạng của mẫu thân, hơn nữa, hắn cũng thực không muốn xa rời lồng ngực ấm áp này.

“Mụ mụ, xin đừng rời khỏi ta, được không?” Vi Lạc lẳng lặng tựa vào trong lòng Hàn Lăng, tiếng nói non nớt khẩn cầu.

“Sẽ không, mụ mụ sẽ không bao giờ rời xa ngươi nữa!” Hàn Lăng hứa hẹn.

“Tiểu Hi và Nhị Tôm thường xuyên nói với ta, sở dĩ mụ mụ rời đi là bởi vì ta không nghe lời, ta không ngoan! Mụ mụ, người để phụ thân làm việc thay nha. Hay là nếu công việc không thể giao cho ai ngoài mụ mụ ra thì người hãy mang theo ta, ta sẽ giúp mụ mụ, nấu cơm cho mụ mụ.”

Một hài tử trưởng thành sớm, một hài tử cực kỳ nhu thuận, một hài tử tri kỷ, trừ khi chính tai nghe thấy, nàng thật sự không thể tin được những lời này xuất phát từ miệng của một đứa bé.

Nghe, nghe, hốc mắt Liễu Đình Phái tựa hồ cũng nóng lên, thanh âm hắn khàn khàn, “Từ khi hắn hiểu chuyện tới nay thì luôn hỏi ta mụ mụ đi đâu, tại sao các hài tử khác đều có mụ mụ, chỉ có hắn là không có. Từng có một thời gian hắn trầm mặc ít nói, học nấu cơm, học giặt quần áo, hắn nghĩ ngươi rời đi là do hắn không ngoan.”

Hàn Lăng khóc càng to hơn, nước mắt không ngừng chảy qua hai gò má, nàng đau lòng vuốt ve hài tử trong lòng, không ngừng nói xin lỗi, “Lạc nhi! Xin lỗi, là mụ mụ sai, thật sự xin lỗi!”

“Cũng có khi ta hối hận, lẽ ra ban đầu không nên bảo ngươi đi. Nếu ngươi ở đó, có thể sẽ gặp nhiều chuyện không vui nhưng sẽ được sống cùng Lạc nhi. Lạc nhi lúc được hai tuổi đã được ta dẫn đi khắp nơi. Ta lần nào cũng cho hắn hy vọng, nhưng vẫn mãi mãi không thể thực hiện.” Nhớ lại khuôn mặt Vi Lạc khổ sở thất vọng, tâm Liễu Đình Phái lại đau đớn.

Rốt cục, Hàn Lăng cũng khóc rống lên.

“Mụ mụ!” Vi Lạc cũng khóc nức nở.

Liễu Đình Phái đứng yên một bên, mặt mũi tối hù. Mãi đến khi ý thức được người đi đường đang nghi hoặc chỉ trỏ hắn mới thanh tỉnh lại, đưa Hàn Lăng và Vi Lạc tới một quán trà gần đó.

“Tại sao Lạc nhi lại lớn như vậy? Rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Lạc nhi hiện tại mấy tuổi?” Sau khi ngồi trong quán trà, tâm tình kích động của Hàn Lăng mới bình phục một chút, bắt đầu nghi hoặc.

“Bốn tuổi! Năm đó, đạo lục quang cũng không mang ta về hiện đại mà là tới một ngọn núi ngoài hoàng cung, ta tìm chung quanh đó suốt hai ngày liền cũng không thấy ngươi, sau đó không thể làm gì khác hơn là về chỗ nghĩa phụ ta. Hóa ra đã qua ba tháng.”

“Nói cách khác, đạo lục quang đó cho ngươi xuyên đến ba tháng sau nhưng lại đem ta tới tận ba năm sau.”

“Ba năm?”

Hàn Lăng gật đầu, “Ta sau khi tỉnh lại, xuất hiện ở nơi này, cho tới bây giờ mới được hai tháng!”

“Trời, quá thần kỳ” Liễu Đình Phái không khỏi kinh hô.

“Được, ngươi là làm sao tìm được Lạc nhi, hắn không phải đã…”

Liễu Đình Phái nhìn nàng, trầm ngâm một hồi rồi nhẹ nhàng nói, “Hàn Lăng, kỳ thật… kỳ thật Lạc nhi là do ta cướp đi. Hôm đó ta từ mật đạo tiến vào tẩm phòng của ngươi, đúng lúc ngươi đang ngủ trưa cùng Lạc nhi, ta hạ thuốc mê cho ngươi rồi ôm lấy Lạc nhi, theo mật đạo thoát ra ngoài.”

Hàn lăng vừa nghe, thoáng chốc ngây ra như phỗng.

“Nghĩa phụ đã nhận một sinh ý, có người muốn Lạc nhi chết, lúc nghĩa phụ giao nhiệm vụ đương nhiên là ta không nhận, tuy nhiên nghĩa phụ nói vì danh dự của tổ chức, Vi Lạc nhất định phải chết, còn nói ta không đi thì có người khác đi. Ta hiểu rõ tính tình của nghĩa phụ, hắn nói được thì sẽ làm được, vì tránh để Vi Lạc rơi vào tay người khác, ta đã tạm thời đáp ứng nghĩa phụ, cướp Lạc nhi đi rồi đem hắn giấu ở một nơi không ai biết.”

Liễu Đình Phái nghỉ một lát rồi tiếp tục kể, “Sau khi nghĩa phụ biết kế hoạch của ta thì truy đánh ta, muốn ta giao ra Lạc nhi. Vì Lạc nhi, ta đã quyết đấu cùng hắn, đáng tiếc cuối cùng vẫn thua trong tay hắn, Lạc nhi cũng bị hắn tìm thấy.”

“Vậy sau đó thì sao?” Hàn Lăng đã bình tĩnh lại.

“Nghĩa phụ đối với ta vẫn còn tình nghĩa, lúc ta trở lại tổ chức thì thấy Vi Lạc vẫn còn sống, hơn nữa, đã được một tuổi. Hóa ra nghĩa phụ đã sai người tìm một tử thi rồi dùng thuật dịch dung, để hắn thế thân cho Lạc nhi, lừa bịp kẻ ủy thác!”

“Sau đó thì sao? Ngươi phải đáp ứng điều kiện gì mới có thể giữ tính mạng Lạc nhi?” Hàn Lăng rất rõ ràng, nghĩa phụ Liễu Đình Phái sở dĩ giữ lại Lạc nhi, nhất định là muốn dùng Lạc nhi kiềm chế Liễu Đình Phái.

“Ta làm việc lúc nào cũng nhanh nhẹn, chính xác, ở trong tổ chức tám năm, chưa từng thất bại lần nào, nghĩa phụ tự nhiên không muốn mất đi một dũng tướng như ta. Mấy năm nay ta luôn để ý nghe ngóng tin tức của ngươi. Bắt đầu từ năm ngoái, Lạc nhi cứ la hét muốn đi tìm ngươi. Vì vậy, ta xin nghĩa phụ cho ta ba năm tự do để đưa Lạc nhi đi. Không ngờ lại có thể gặp ngươi ở đây!”

Thì ra là thế! ! Hàn Lăng rốt cục bừng tỉnh đại ngộ.

“Hàn Lăng, xin lỗi!”

Xin lỗi? Hắn có lỗi với bản thân sao? Không sai, là hắn cướp đi Lạc nhi, nhưng thực ra là hắn cứu Lạc nhi. Như hắn nói, nếu hắn không làm thì sẽ có sát thủ khác làm. Bất luận thế nào, hắn đều là ân nhân cứu mạng của Lạc nhi.

Bởi vậy, nàng không trách cứ hắn, mà cần phải cảm tạ hắn, “Cám ơn ngươi, Đình Phái! Nếu không có ngươi, chỉ sợ Lạc nhi đã thật sự…”

“Chỉ tiếc, cho tới bây giờ nghĩa phụ cũng không chịu nói cho ta biết rốt cuộc là ai muốn sát Lạc nhi, hắn chỉ là nói là nhân vật trọng yếu trong hoàng cung.”

“Không vấn đề gì!” Hàn Lăng ra vẻ không sao. Nghĩ tới người muốn hại Lạc nhi, nàng trong lòng hiểu rõ, đó chỉ có thể là Vân phi lòng dạ độc ác.

“Được rồi, ngươi thì sao? Ngươi sống ở đây thế nào?”

“Ta? Đạo lục quang đó dẫn ta đến hoàng cung Xinh Tươi quốc, gặp ngay nữ vương bệ hạ. Nàng chẳng những thu lưu ta mà còn đối đãi ta như người thân.” Hàn Lăng mang hết những chuyện xảy ra hai tháng gần đây kể cho hắn.

“Không ngờ ngươi lợi hại như thế, dĩ nhiên là bí thư cho nữ vương!” Liễu Đình Phái khen ngợi.

“Là duyên phận!” Hàn Lăng lại nhớ lại lời nữ vương. Đúng vậy, chỉ ngắn ngủi hai tháng mà có thể trải qua tất cả những việc này, chỉ có thể nói là do duyên phận an bài.

Ánh mắt nàng lại trở lại trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc Vi Lạc, không ngừng thủ thỉ, “Lạc nhi, Lạc nhi của ta, bảo bối của ta!”

“Vậy sau này làm sao bây giờ?” Liễu Đình Phái là nam nhân tương đối lý tính, lập tức nghĩ đến các vấn đề cần giải quyết, “Ngươi sẽ an trí Lạc nhi thế nào? Có thể đưa vào hoàng cung cùng sống không?”

Hàn Lăng còn chưa kịp trả lời, Vi Lạc đã hét lớn: “Mụ mụ, không được rời khỏi ta, ta muốn theo mụ mụ chung một chỗ!”

Hàn Lăng lại cảm động, “Ta trở về sẽ nói với nữ vương. Cho ta hai ngày, bất luận thế nào ta cũng sẽ không tách rời khỏi Lạc nhi nữa!”

“Được! Cũng không còn sớm nữa, ngươi có muốn về cung trước không? Ta và Lạc nhi sẽ ở lại khách sạn Thăng Bình.”

“Ân! Đi ra cũng lâu rồi, phải về thôi.” Hàn Lăng hôn vài cái lên trán Lạc nhi, chuẩn bị để hắn xuống.

Vi Lạc ôm chặt lấy nàng, “Không được, ta không rời khỏi mụ mụ!”

“Ngoan, ngày mai mụ mụ sẽ trở lại thăm ngươi, mụ mụ muốn chuẩn bị một căn nhà thật tốt để ở cùng Lạc nhi.”

“Ta không cần nhà tốt, ta chỉ muốn ở cùng mụ mụ!”

“Lạc Lạc, mẹ của ngươi vẫn còn việc cần làm, tạm thời chưa thể ở cùng ngươi…”

“Vậy sao phụ thân không đi làm!” Liễu Đình Phái còn chưa nói xong, Vi Lạc liền lớn tiếng ngắt lời hắn.

Liễu Đình Phái và Hàn Lăng thấy thế thì mỉm cười, tiểu gia hỏa này, còn nhỏ tuổi mà tính cách đã bá đạo như thế rồi.

“Lạc nhi nghe lời, đợi hai ngày nữa mụ mụ nhất định sẽ ở cùng ngươi, được không?” Hàn Lăng tiếp tục dỗ dành hắn, nàng làm sao có thể có ý nghĩ rời xa hắn chứ.

“Nhưng mà ta sợ sẽ không gặp lại mụ mụ!” Vi Lạc ngước mắt, thương tâm nhìn Hàn Lăng.

“Sẽ không. Lạc nhi biết không, mấy ngày nay mụ mụ lúc nào cũng nghĩ đến ngươi, thật vất vả mới tìm thấy ngươi, mụ mụ tuyệt đối sẽ không rời xa ngươi. Mụ mụ ngày mai còn đến gặp ngươi.”

“Thật sự?”

“Ân!” Hàn Lăng trọng trọng gật đầu.

“Hai ngày sau Lạc nhi thật sự có thể ở chung với mụ mụ, buổi tối được ngủ cùng mụ mụ?”

“Đương nhiên là thật!” Lần này, Liễu Đình Phái cũng nói chen vào, “Phụ thân có nói lần này nhất định sẽ gặp mụ mụ, ngươi xem, thật sự đã gặp, cho nên dự cảm của phụ thân rất linh, phụ thân nói là nhất định đúng!”

“Vậy được rồi!” Vi Lạc cuối cùng tin, “Nhưng mà mụ mụ, ta còn muốn ngươi ôm ta một lúc!”

Hàn Lăng cười sủng nịnh, lại ôm hắn vào lòng, rất lâu sau mới lưu luyến giao hắn cho Liễu Đình Phái, dặn dò mãi mới trở về hoàng cung.

Lúc Hàn Lăng vừa bước vào tẩm cung đã thấy Tố Nga hoang mang rối loạn chạy tới.

“Tố nga, có chuyện gì mà kinh hoảng như thế?” Hàn Lăng gọi lại nàng.

“Bệ hạ té xỉu , ta phải đi gọi thái y!” Tố Nga vội vã đáp một câu, lướt qua bên người nàng, tiếp tục hướng tới thái y viện.

Hàn Lăng thất kinh, bước chân nhanh hơn, chạy thẳng tới tẩm phòng của nữ vương.

Nữ vương hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, vô sinh khí nằm trên chiếc giường lớn hoa lệ. Càng làm cho Hàn Lăng kinh ngạc hơn chính là mái tóc đen của nữ vương đã chuyển sang màu trắng.”

Hàn Lăng vươn tay, run run vén lên mấy sợi tóc trắng cước, rồi lại kinh hoảng khi thấy một dòng máu đỏ sẫm chậm rãi chảy ra từ tai nữ vương.

Rốt cục đã có chuyện gì xảy ra, bản thân mới ra ngoài có vài giờ ngắn ngủi, nữ vương sao lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh, tóc biến bạch, lỗ tai còn chảy máu?

“Bệ hạ, bệ hạ!” Nàng cất tiếng gọi.

Nhưng nữ vương vẫn lẳng lặng nằm, chỉ có tiếng thở yếu ớt truyền ra là cho thấy nàng vẫn còn sống.

“Hàn cô nương, xin cho đi qua, để thái y chữa bệnh cho bệ hạ!” Tố Nga đưa theo thái y nhanh chóng chạy tới.

Hàn Lăng lập tức khởi hành, đứng ở một bên.

Thái y không cần bắt mạch, trực tiếp xuất ra một viên thuốc, đút vào miệng nữ vương. Một hồi sau, sắc mặt nữ vương dần dần hồng nhuận, máu ở tai cũng chầm chậm ngừng lại.

Thái y thở dài một hơi, nói với Tố Nga, “Vẫn như bình thường, cho bệ hạ uống thuốc đúng giờ.” Nói xong, hắn lo lắng đi ra khỏi phòng.

“Tố Nga, xảy ra chuyện gì? Bệ hạ sao lại đột nhiên biến thành như vậy?” Lúc trong phòng chỉ còn lại bản thân và Tố Nga, Hàn Lăng vội vàng hỏi.

“Bệnh này của bệ hạ, nghe nói là do trước đây trúng độc mà thành, mỗi năm đều phát bệnh một lần, không ngờ lần này lại sớm như vậy.” Tố Nga chỉ tay vào bát thuốc, “Ta đi cho bệ hạ uống thuốc.”

“Ân, ngươi đi đi!” Hàn Lăng đưa mắt nhìn nàng rời đi, nàng thì trở lại trước giường, yên lặng nhìn người đang nằm trên giường.

“Di chứng của trúng độc? Tới cùng là đã trúng độc gì mà lại có thể thành ra như thế, đã nhiều năm như vậy mà vẫn không thể trị tận gốc?

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Dụ Trác hoàng cung. Dụ Loan điện.

“Hoàng thượng, nghe nói hoàng đế của Hùng Thăng quốc đã sai người chuẩn bị lễ vật độc đáo cho nữ vương Xinh Tươi quốc, vạn nhất nữ vương Xinh Tươi quốc bị hắn thuyết phục, bọn họ hợp tác với nhau thì rất là bất lợi cho triều ta. Vi thần xin Hoàng thượng hãy tự mình đi Xinh Tươi quốc, tham dự lễ hội tơ tằm, nhân đó chúc thọ cho nữ vương của họ, như vậy có thể phá hỏng kế hoạch của Hùng Thăng quốc, mà nói không chừng chúng ta còn có thể ăn miếng trả miếng với họ.”

“Chúng thần khẩn cầu Hoàng thượng hãy đi Xinh Tươi quốc!” các đại thần khác cũng nhao nhao quỳ xuống.

Vi Phong mặt lạnh lùng, giọng nói lại mơ hồ lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, “Không có việc gì tấu sao? Vậy thì bãi triều!”

“Hoàng thượng…” các đại thần tiếp tục hô, đáng tiếc, Vi Phong đã đi ra khỏi Dụ Loan điện, bước chân vô tình đi tới Quý Hoa cung.

Ba năm nay hắn ngày nào cũng tới đây, tổng cộng cũng có ít nhất là 1095 lần rồi.

Nơi này đã sớm không còn náo nhiệt như xưa, nơi nơi một mảnh hoang vu yên tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.