Một Đêm Ân Sủng

Chương 75: Chương 75: Phong rung động




Năm đó nàng thích hoa đỗ quyên, hắn lập tức sai người trồng rất nhiều đỗ quyên hai bên đường.

Giờ đúng vào mùa hoa, đỗ quyên nở rộ, cả đình việc tràn ngập một mùi hương thấm gan thấm ruột.

Đỗ quyên trắng thuần khiết trong sáng, đỗ quyên hồng diễm lệ xinh đẹp, đỗ quyên vàng kim quang chói lọi, mỗi đóa hoa một vẻ đẹp, cùng tô điểm cho khung cảnh thiên nhiên nơi đây.

Nàng từng nói cho hắn biết ý nghĩa của hoa đỗ quyên là “mãi mãi thuộc về nhau.”

Trên mặt cỏ xanh biếc kia, nàng đã từng ôm Lạc nhi, rúc vào bờ vai hắn, ngắm mặt trời lặn, thỏa mãn mà nói với hắn rằng nàng rất hạnh phúc, rất khoái nhạc.

Trên chiếc đu dây, nàng thường đu lên đỉnh cao nhất, hét lên vui vẻ, nói nàng bay thật cao, nhìn thấy thật xa, nói nàng rất yêu rất thương hắn.

Dưới cành lá tươi tốt của cây dong, có vài đêm hắn mang nàng tới tâm tình, cùng nàng đi vào thế giới tình ái tuyệt đẹp. Lúc ấy nàng hưng phấn rên rỉ dưới thân hắn, nói nàng yêu nhất hắn, vĩnh viễn không muốn rời xa hắn.

Nhìn cảnh vật xung quanh làm Vi Phong lại nhớ lại những kỷ niệm trước kia, hắn không khỏi tự giễu. Hóa ra những lời ngon tiếng ngọt đó đều là dối trá! Tất cả đều là mộng ảo!

Mở cửa, hắn bước qua đại điện, trực tiếp đi vào tẩm phòng, ánh vào mắt chính là một vài bức tranh vẽ cảnh thiên nhiên cực kỳ mỹ lệ.

Bức thứ nhất, quần sơn tủng thúy, nhai hác dày đặc, cây cối rậm rì, trời quang mây tạnh, tranh kỳ đấu dị.

Bức thứ hai, mưa bụi mông lung, thôn thụ Hàm Yên, nhà cửa đan xen, ruộng nương ngang dọc.

Bức thứ ba, trời xanh mây trắng, màu xanh hoa cỏ đầy khắp núi đồi; ruộng vườn vàng óng, mọi người đang cần lao thu hoạch.

Bức thứ tư, bờ cỏ xanh mướt vây quanh mặt hồ trong xanh, sóng nước dập dờn, bên bờ liễu rủ thướt tha, nhẹ quấy mặt hồ tạo thành những vòng nước lan rộng ra mãi.

Bức thứ năm, một cây đào lớn rực rỡ, một đôi nam nữ đang ôm nhau đứng dưới gốc cây, tựa hồ đang thủ thỉ tâm sự lời tình yêu.

Bức thứ sáu, dưới làn mưa phùn giăng mắc mênh mông, một đôi nam nữ đang tươi cười vui vẻ, cùng nhau trồng cây.

Bức thứ bảy…

Những bức vẽ này đều là do hắn tìm thấy trong tủ quần áo khi nàng đã đi khỏi, đây rõ ràng là cảnh ở Đào Nguyên thôn, đôi nam nữ trong bức vẽ chính là hắn và nàng!

Buổi tối hôm tìm thấy những bức vẽ kia, hắn cơ hồ cả đêm không ngủ, ở nơi này tự mình ôm nỗi nhớ nhung, sau đó nằm trên giường ngắm chúng cho đến tận hừng đông.

Tất cả hình như vừa mới xảy ra, nhưng thực tế, nàng đã đi được ba năm rồi, từ đó sinh mệnh hắn dường như cũng hoàn toàn biến mất.

Bàn tay to chậm rãi thò vào ngực áo, lấy ra một tú cầu nho nhỏ, ánh mắt hắn dán chặt vào đỉnh cầu, nơi có chữ “Phong” sắc đỏ.

Hắn nhớ rõ lúc nàng đưa tú cầu cho hắn, trong đôi mắt to đẹp của nàng chứa chan tình cảm, đôi môi anh đào nhẹ nhàng thốt lên ba chữ “ta yêu ngươi”.

Yêu? Đây là tình yêu của nàng sao? Vô tâm rời đi, để hắn lại một mình cũng với nỗi cô đơn và thương tâm.

Ba năm, hơn một nghìn ngày đêm, nghĩ lại hắn mới phát hiện bản thân vẫn có thể vượt qua.

“Hoàng thượng!” Hốt nhiên, phía sau vang lên một thanh âm, là Lý Ánh Hà.

Vi Phong xoay người, đạm mạc gật đầu.

Lý Ánh Hà thoáng nhìn về phía những bức tranh trên vách tường, lại nhìn tú cầu trên tay Vi Phong, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, “Xem ra Hoàng thượng không thể quên được Tinh phi.”

Vi Phong không lên tiếng, mắt lại lướt trên những bức họa.

“Đã ba năm qua đi rồi, Hoàng thượng có nên để xuống hay không?” ngăn chặn tức giận nơi đáy lòng, Lý Ánh Hà nhẹ nhàng khuyên nhủ hắn.

Vi phong vẫn không nói một lời.

“Hoàng thượng…”

“Di nương đi Vân Hoa cung tìm Vân phi đi.” Vi Phong rốt cục không nhịn được, nói một câu.

“Hoàng thượng, hôm nay di nương vào cung không chỉ muốn thăm Vân phi mà còn muốn gặp ngài! Xin hỏi Hoàng thượng tại sao lại không chịu đi Xinh Tươi quốc?”

“Về phương diện quốc sự, trẫm tự mình sẽ có dự định, không cần nhọc công di nươn lo lắng.”

“Hoàng đế Hùng Thăng quốc dã tâm bừng bừng, lần này tình thế cực kỳ nghiêm trọng. Hoàng thượng, chuyến này ngài không thể không đi a!”

Vi Phong không để ý tới thần sắc hoảng hốt của nàng, tiếp tục si ngốc ngắm nhìn mấy bức họa.

Lý Ánh Hà thấy thế thì lửa giận công tâm, thanh âm cũng trở nên nghiêm túc, “Di nương không biết Hoàng thượng yêu Tinh phi sâu đậm đến đâu, tình nhiều thế nào, nhưng di nương cần nói cho Hoàng thượng, thân là đế vương cần phải có khát vọng và lý tưởng, cần phải có trách nhiệm với sinh linh trong thiên hạ, chứ không phải ngày ngày lâm vào tư tình nhi nữ. Hoàng thượng biến thành như vậy, thật làm cho di nương đau lòng.”

“Con người ai cũng thay đổi. Di nương chẳng lẽ lại không thay đổi sao?” Vi Phong lạnh lùng liếc nhìn Lý Ánh Hà.

“Hoàng thượng, di nương không hiểu ý của ngài!”

“Di nương lui ra đi, trẫm muốn được yên tĩnh một mình!” Ngữ khí bình thản nhưng lại không cho phép từ chối.

Lý Ánh Hà tràn đầy oán giận, nhìn kỹ Vi Phong một lúc rồi mới căm tức hành lễ, “Di nương xin được cáo lui trước!”

Lý Ánh Hà đi rồi, Vi Phong lại chú ý vào những bức tranh, tâm tình hoài niệm không hề bị ảnh hưởng, giống như Lý Ánh Hà chưa từng qua đây vậy.

Hắn cứ đứng ngơ ngác như vậy cho đến khi Dạ đưa theo Chính Nghiêm đại sư xuất hiện.

“Bần tăng khấu kiến Hoàng thượng!”

“Chính Nghiêm đại sư, ngài rốt cục đã trở về!” Nhìn lão tăng nhân trước mắt đạo cốt tiên phong, Vi Phong kích động vạn phần.

“Bần tăng đi Tuyết sơn tu luyện ba năm, tối hôm qua vừa về tới thì nghe được Lý hòa thượng nói Hoàng thượng muốn tìm bần tăng. Sáng nay bần tăng liền xuống núi, đến nửa đường thì gặp vị đại nhân này!” Chính Nghiêm đại sư vừa nói vừa chỉ vào Dạ ở bên cạnh.

“Đúng vậy, trẫm có việc gấp muốn đại sư giảng giải…”

“Hoàng thượng nhất định muốn biết chỗ Tinh phi nương nương.”

“Đại sư, làm sao ngươi biết?” Đối với lão tăng nhân này, Vi Phong không khỏi thất kinh.

“Kỳ thật, nương nương không phải người ở nơi này như chúng ta.”

“Không phải người nơi này? Đại sư, lời này là sao?” Vi Phong càng cảm thấy khốn hoặc.

“Nương nương trời sanh dị bỉnh, sống ở tương lai, vì nhân duyên mà tới đây, cùng Hoàng thượng gặp gỡ, quen biết, yêu nhau.”

“Tương lai là cái gì?” Vi Phong tiếp tục buồn bực hỏi.

“Đó là thời không sau chúng ta một ngàn năm. Một xã hội văn minh, nam nữ ngang hàng, trí tuệ bọn họ thật sự vượt xa người ở niên đại này.” Chính Nghiêm đại sư giải thích.

Nam nữ ngang hàng? Trí tuệ vô cùng? Khó trách nàng biết nhiều như vậy, khó trách cử chỉ của nàng không giống người thường, khó trách tính cách nàng quật cường cùng phản nghịch, khó trách tư tưởng nàng cổ quái như thế.

“Vậy đó chính là nàng đã trở về, trở về thế giới của nàng?” Nghĩ đến vấn đề này, tim Vi Phong cơ hồ vỡ ra, cả người hoảng loạn.

Chính Nghiêm đại sư lại phi thường khí định thần nhàn, “Hoàng thượng không cần lo lắng, tất cả đều là thiên định. Lúc ấy Càn Khôn dịch chuyển, sinh ra một đạo quang mang quỷ dị, đúng lúc phù hợp dị thể của nương nương. May mắn đạo quang mang đó cường độ không đủ nên chưa đủ để đưa nương nương trở lại thế giới của nàng.”

“Vậy giờ nàng ở đâu?”

“Cái…này… Xin thứ cho bần tăng không biết!”

“Được, trẫm lúc ấy rõ ràng cũng ở giữa đạo lục quang, tại sao lại bị đẩy ra ngoài?”

“Hoàng thượng vốn thuộc về nơi này, cùng đạo lục quang đó không tương đồng, tự nhiên sẽ đã bị bài xích.”

Nhưng nam nhân kia tại sao lại cùng biến mất với Hàn Lăng, chẳng lẽ nam nhân đó cũng giống Hàn Lăng, đều đến từ dị thế? Nghĩ tới đây, trong lòng Vi Phong lại chấn động, khó trách bọn họ quan hệ thân mật như vậy!

“Hoàng thượng, nếu ngài đã đợi ở hoàng cung ba năm mà không được, sao không đi ra ngoài một chút, nói không chừng có thể có thu hoạch.” Chính Nghiêm đại sư ý vị thâm tường.

“Đại sư, ý ngươi là…”

“Bần tăng cũng chỉ là đoán mò, tất cả phải trông vào duyên phận của Hoàng thượng và nương nương.”

Tất cả phải dựa vào duyên phận! Đó mới là cách tìm được Lăng Lăng! Vi Phong mừng rỡ như điên, lập tức phân phó Dạ: “Gọi bọn Phong chuẩn bị, trẫm muốn tham gia lễ hội tơ tằm của Xinh Tươi quốc!”

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Vân Hoa cung!

“Nương, vẫn không được sao?” Thấy thần sắc khó coi của Lý Ánh Hà, Vân phi liền biết ngay lần thuyết khách này lại thất bại.

“Thật không biết nữ nhân kia rốt cục có cái gì mê hoặc hắn, để hắn trầm mê như thế!” Lý Ánh Hà hét lớn lên, nhưng cũng không giải tỏa được bức xúc trong lòng.

“Tiện nhân kia tự dưng biến mất, còn tưởng rằng cơ hội của chúng ta đã đến, không ngờ lại càng làm cho mọi chuyện hỏng bét!” Vân phi cũng giận dữ, “Ba năm, vì tiện nhân kia mà Hoàng thượng thủ thân đúng ba năm. Tin này mà truyền ra thì sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.”

“Hắn cứ như trúng tà, cả ngày không màng quốc sự, chỉ biết chăm chú ngắm nhìn mấy bức tranh đó. Trước kia hắn cái gì cũng nghe ta khuyên nhủ, hôm nay lại không để cho ta chút mặt mũi nào.”

“Mẫu thân, vậy phải làm sao bây giờ? Cứ như vậy thì nữ nhi cũng không muốn sống!” Thủ ba năm sống một mình, đối với Vân phi mà nói là hạng dày vò hành hạ cực kỳ nặng nề.

Lý Ánh Hà mục quang hiện lên mấy phần ác độc cùng kiên quyết, “Hắn nếu như vẫn không tỉnh ngộ, chúng ta chỉ có xuất thủ !”

“Mẫu thân, không được! Ta không thể mất đi Hoàng thượng!” Vân phi đã sớm biết mưu kế của mẫu thân, vừa nghe nàng muốn thực hiện thì vội vàng cầu khẩn.

“Nhưng đây là bất đắc dĩ, mẫu thân cũng không muốn tuyệt tình như vậy.” Lý Ánh Hà nhẹ nhàng vỗ vai Vân phi, “Đồ ngốc, chờ hắn không được thì đợi đến khi hắn bị chúng ta quản chế rồi, ngươi sợ gì hắn không phục tùng ngươi?”

“Nhưng lỡ như hắn…”

“Yên tâm đi, mặc kệ hắn là nam nhân gian ngoan thông minh thế nào cũng phải có lúc thỏa hiệp, mẫu thân sẽ không để cho ngươi khổ sở.”

“Ân!”

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Xinh Tươi quốc!

“Bệ hạ, cuối cùng ngài cũng tỉnh!” nhìn thấy nữ vương tỉnh lại, Hàn Lăng kích động chảy nước mắt. Ở chung hai tháng làm nàng nảy sinh một thiện cảm sâu đậm với nữ vương.

Bàn tay tái nhợt của nữ vương vươn lên mặt Hàn Lăng, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ, “Đừng khóc, quả nhân không sao, đừng khóc, nhé?”

Hàn lăng không ngừng gật đầu tỏng khi nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

“Đây là bệnh cũ, sau khi phát tác thì sẽ khỏi rất nhanh, không cần lo lắng.” Kỳ thật, nội tâm nữ vương cũng đang ngầm dậy sóng.

Mọi khi bệnh phát tác, mặc dù cung nô cũng thương tâm lo lắng nhưng không giống như Hàn Lăng lúc này, làm cho nàng cảm động mãnh liệt, thật giống như người nhà vậy.

“Được, bệ hạ, ta nghe Tố Nga nói đây là di chứng của việc ngài bị trúng độc lúc trước để lại, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Bệ hạ có thể nói với ta không?”

“Hai mươi năm trước quả nhân đã trúng một loại kịch độc, may mắn được Thất Hiền* pháp sư ra tay cứu giúp, quả nhân mới có thể giữ được tính mạng, nhưng tàn độc thì không thể trừ tận gốc, cứ cách một năm độc tính lại phát tác một lần.” nữ vương yếu ớt kể.

“Đó là độc gì?”

“Truy mệnh đoạt hồn phấn! Nó gồm bảy thứ độc thảo pha chế mà thành, người trúng độc, sau mười hai giờ nếu có thể kịp thời uống thuốc giải thì sẽ bình yên vô sự, nếu không chắc chắn phải chết, quả nhân ước chừng được cứu trị muộn mất nửa tháng, có thể giữ được tính mạng đã xem như được ông trời ban cho kỳ tích.”

“Là ai nhẫn tâm như vậy? Dĩ nhiên hạ độc thủ như vậy?”

“Ách, đừng thương tâm như vậy, được không?”

Ý thức được nữ vương không muốn trả lời, Hàn Lăng càng thêm tò mò cùng nghi hoặc, suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng quyết định không hỏi nữa, đổi đề tài: “Bệ hạ, ngài nói mỗi năm phát tác một lần, vậy sẽ phát tác trong bao lâu?”

“Nửa tháng! Chỉ cần quả nhân đúng hạn uống thuốc, sau nửa tháng, tất cả đều sẽ khôi phục bình thường.”

“Trong thời gian này tai ngài còn chảy máu không?”

“Thỉnh thoảng, nhưng sẽ không ra nhiều. Yên tâm, quả nhân đã quen rồi, không sao đâu.” Nữ vương lại an ủi Hàn Lăng.

Hàn Lăng ngoài mặt thì gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng thì đầy bi thương khổ sở.

Hàn Lăng hầu như cả ngày ở trong phòng nữ vương, tự mình bón thuốc cho nữ vương, cùng nữ vương thương thảo quốc sự, đợi nữ vương ngủ rồi mới trở lại tẩm phòng, lúc này nàng mới giật mình nhớ ra bản thân dĩ nhiên đã quên ước hẹn với Vi Lạc.

Để tránh để Liễu Đình Phái lo lắng, càng sợ Vi Lạc buồn khổ, vì vậy chiều ngày thứ hai, nàng xin nghỉ nửa ngày, vội vàng ra cung, chạy tới khách sạn Liễu Đình Phái trọ.

“Lạc Lạc!” Thấy bảo bối, Hàn Lăng trước tiên ôm Vi Lạc vào ngực, mãnh liệt hôn.

Vi Lạc đặc biệt an tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn không biểu lộ gì.

Hàn Lăng đặt hắn lên ghế bên cạnh mình, phát hiện ra dị trạng của hắn, vội vàng hỏi, “Lạc Lạc, có phải không thoải mái ở đâu không? Mau nói cho mụ mụ biết!”

Thấy Vi Lạc không hề phản ứng, Hàn Lăng càng thêm hoảng hốt, chuyển sang hỏi Liễu Đình Phái, “Lạc Lạc làm sao vậy?”

Liễu Đình Phái nhún nhún vai vẻ bất đắc dĩ, nói: “Tiểu gia hỏa này lại tức giận đấy.”

Hàn Lăng bừng tỉnh đại ngộ, lập tức một lần nữa ôm lấy Vi Lạc, ôn nhu dỗ dành: “Lạc Lạc ngoan, hôm qua mụ mụ bận quá nên không có thời gian tới gặp ngươi, ngươi xem, hôm nay mụ mụ đã bớt thời giờ để tới rồi.”

“Đồ nói dối!” cái miệng nhỏ của Vi Lạc kéo cao lên, hai mắt không nhìn vào Hàn Lăng.

“Ngoan, mụ mụ sai rồi, mụ mụ hứa sau này mặc kệ công việc bận rộn thế nào cũng sẽ bớt thời gian tới gặp ngươi…”

“Không phải ngài nói ngày mai sẽ ở cùng ta sao? Cái gì còn bớt thời gian tới gặp ta!” Vi Lạc nóng lòng ngắt lời Hàn Lăng.

“Ách…”

“Ngài cũng là gạt người!” Vi Lạc lập tức nhảy ra khỏi lòng Hàn Lăng, ngồi sang một bên, đôi mắt to nhìn trừng trừng vào Liễu Đình Phái, “Phụ thân cũng thế! Các ngài đều là đồ lường gạt!”

“Lạc Lạc, ai cho ngươi không lễ phép như vậy? Mau xin lỗi phụ thân!” Hàn Lăng thấy thế thì thấp giọng trách cứ.

“Sao lại mắng ta, cả ngài và phụ thân đều phải xin lỗi ta! Từ nhỏ ngài đã mặc kệ ta, ném ta đi, phụ thân thì lúc nào cũng nói dối! Các ngài cũng sai!”

“Ngươi…” nhìn khuôn mặt quật cường, ẩn chứa tức giận của hắn, Hàn Lăng tự nhiên lại nghĩ tới một khuôn mặt khác, nội tâm lại bừng lên một cỗ lửa giận vô danh.

“Lạc Lạc ngoan, ngươi phải thông cảm cho mụ mụ, tin tưởng mụ mụ.” Ý thức được Hàn Lăng cũng tức giận, Liễu Đình Phái không khỏi dỗ Vi Lạc.

“Đình Phái đừng để ý hắn! Cái tốt thì không học, xấu tính xấu nết giống hệt phụ thân, dã man bá đạo!” Hàn Lăng không khỏi tả oán một câu.

“Hắn cũng là tiểu hài tử mà. Hắn đã mong chờ nhiều năm như vậy, thật vất vả mới tìm được ngươi. Hôm qua mới sáng sớm hắn đã rời giường, ở đây chờ ngươi, khuôn mặt nhỏ nhắn từ chờ mong, mừng rỡ dần dần thành khổ sở, thất vọng. Ngươi mà nhìn thấy bộ dạng đó của hắn, nhất định sẽ rất đau lòng. Ta nói dẫn hắn ra phố hắn cũng không chịu, một mực nằm ở trên giường, ấm ức không vui, sinh ra hờn dỗi.”

Nghe Liễu Đình Phái nói xong, lửa giận trong Hàn Lăng biến mất, nàng cảm thấy đau lòng. Tuy nhiên phát hiện ra Vi Lạc tựa hồ vẫn còn giận dỗi, vì vậy tạm thời nói việc chính với Liễu Đình Phái.

“Hôm trước lúc ta vừa về cung thì nữ vương đột nhiên phát bệnh ngất xỉu, mãi đến giữa trưa hôm qua mới tỉnh lại, ta một mực canh giữ bên cạnh nàng, chia sẻ quốc sự với nàng, không thể rời đi được.”

“Cũng khó trách! Vậy tình hình hiện tại sao rồi?”

“Nàng là do di chứng của ngày trước bị trúng độc, mỗi năm phát tác một lần, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Hiện giờ lo nhất chính là hội chợ triển lãm tơ tằm sắp bắt đầu, thái y lại nói nữ vương mấy ngày tới không thể vất vả. Nữ vương hôm qua cũng có nói, dự định để ta chịu trách nhiệm về lễ hội lần này. Ta rất muốn giúp nàng nhưng chưa biết bắt tay vào làm thế nào.”

Hôm qua khi nghe tin tức đó, Hàn Lăng nửa buồn nửa vui. Vui vì nữ vương tín nhiệm bản thân, đem việc lớn như vậy giao cho mình; buồn là do nàng chưa có kinh nghiệm, sợ không đạt được hiệu quả như mong muốn, cô phụ sự phó thác của nữ vương.

“Triển lãm bán hàng… bọn họ định làm thế nào?”

“Đem các loại tơ tằm làm thành xiêm y, trưng bày tại một khu vực riêng trong hoàng cung (giống như các gian hàng trong triển lãm ở hiện đại), để các quốc gia đi thăm, thảo luận, đưa ra ý kiến, cuối cùng là đặt mua.”

Hàn Lăng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ta ban đầu định tổ chức một buổi biểu diễn thời trang, dùng tơ tằm may các loại trang phục mặc trước mặt các tân khách. Nhưng nếu không có âm nhạc tương ứng kết hợp thì sẽ không đạt được hiệu quả như mong muốn.”

“Trình diễn thời trang vừa sống động lại cụ thể, càng hấp dẫn ánh mắt khách khứa.” Liễu Đình Phái gật đầu đồng ý, “Còn về mặt âm nhạc, ta có thể giúp ngươi!”

“Ngươi giúp ta?”

Liễu Đình Phái cười một tiếng, “Ở hiện đại, trừ võ công ra, ta còn có sở thích âm nhạc. Chắc là lúc mang thai ta, mẹ ta thường xuyên nghe nhạc nên đã bồi dưỡng tế bào yêu nhạc nơi ta. Ta am hiểu vài loại nhạc khí, có thể biên khúc phổ, nếu cần ta có thể dạy lại cho các nhạc sĩ trong cung.”

“Thật sao? Vậy thì tốt quá! Tơ tằm mềm mại mịn màng, là hàng tiêu dùng cho tầng lớp cao, ta định thiết kế một số trang phục tao nhã cao quý. Trong một kỳ nghỉ hè ta đã từng làm người mẫu, đến lúc đó ta sẽ chọn ra một vài cung nữ thích hợp, dạy cho các nàng.”

“Rất tốt! Ta có thể đoán được show thời trang lần này của ngươi sẽ mang lại cho cổ nhân nơi đây một rung động mãnh liệt! ta không thể chờ để xem!” Liễu Đình Phái hăng hái dạt dào, nhiệt tình khen ngợi.

Để đến lúc vào cung ta sẽ trình bày kế hoạch này với nữ vương, đến lúc đó ngươi có thể tự do xuất nhập hoàng cung, ta còn có thể nhân cơ hội đề xuất với nữ vương chuyện của Lạc Lạc.”

“Được, cứ làm như thế đi!”

“Thật tốt quá, thật sự là quá tốt!” Hàn Lăng hưng phấn vui sướng, không thể ngờ tới show thời trang riêng đầu tiên của nàng lại diễn ra ở cổ đại.

Chính lúc đang say sưa hoan hỉ, Hàn Lăng chợt thấy chéo áo bị kéo một cái, là Vi Lạc, tiểu gia hỏa này không cam lòng bị lạnh nhạt nên không nhịn được mà đầu hàng.

Hàn Lăng thấy thế thì khấp khởi mừng thầm, cố ý phụng phịu không để ý tới hắn.

“Mụ mụ…” âm thanh mềm nhũn truyền ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, thương cảm nhìn Hàn Lăng, sau đó leo lên đùi Hàn Lăng.

Hàn Lăng lập tức ôm lấy hắn, “Không giận mụ mụ nữa chứ?”

“Ta…” Vi Lạc không biết phải trả lời thế nào.

“Lạc Lạc chủ động hòa hảo, Hàn Lăng ngươi cũng đừng quá đắc ý, hãy nhớ lấy, nếu không thì hắn sẽ giận thật đấy!” Liễu Đình Phái chế nhạo nàng.

Hàn Lăng không tin, hỏi Vi Lạc: “Lạc Lạc, nói cho mụ mụ, ngươi hiểu rõ ai nhất?”

“Đương nhiên là mụ mụ!” Vi Lạc vừa nói vừa hôn Hàn Lăng.

Hàn Lăng vui vẻ kích động, hôn liên tiếp lên trán, lên lông mày, lên mắt, mũi, thậm chí cả cái miệng nhỏ nhắn của Vi Lạc.

Nhìn hình ảnh ấm áp trước mắt, tuấn nhan của Liễu Đình Phái dần dần lộ ra vẻ mừng rỡ.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Đêm nay sẽ là một khoảng thời gian đặc biệt, là thời gian vui mừng, là thời khắc trọng đại của Xinh Tươi quốc.

Trong đại điện nguy nga lộng lẫy dựng lên một võ đài hình chữ T nguy nga lộng lẫy, ánh nến lan tỏa, chiếu qua từng lớp giấy màu, tản mát ra từng đạo quang mang rực rỡ.

Cả đại điện được bố trí xa hoa mà ôn hòa thanh lịch, thần bí mộng ảo mà ý vị vô cùng.

Một thứ âm nhạc đặc biệt tràn ngập cả đại điện, tiến vào tâm phế của mọi người, làm cho toàn thân người ta tựa hồ đều nở bung ra.

Một loạt quan khách ngồi trên ghế xôn xao náo nhiệt, tò mò thán phục đánh giá những bó trí kỳ quái trước mặt, nghe thứ âm nhạc xa lạ mà kích động nhân tâm, tâm tình tốt đẹp hưng phấn.

Hốt nhiên âm nhạc dừng lại, người điều khiển chương trình của hoàng cung mặt cười tươi rói, tự nhiên tiêu sái bước lên võ đài, cao giọng nói: “Đầu tiên, xin cho một tràng pháo tay nhiệt liệt, hoan nghênh các tân khách từ các quốc gia láng giềng, cám ơn các ngài quang lâm!”

Trong điện tức thì vang lên từng đợt tiếng vỗ tay nhiệt liệt, kéo dài chừng một phút rồi từ từ nhỏ dần.

Người điều khiển chương trình tiếp tục lên tiếng: “Lễ hội triển lãm tơ tằm năm nay của Xinh Tươi quốc có thể nói là xưa nay chưa từng có, chúng ta sẽ thể hiện những đặc tính mềm mại, đẹp đẽ, kỹ thuật in điêu luyện của tơ tằm Xinh Tươi quốc cho quý vị, hy vọng có thể mang đến cho các tân khách một cảm nhận mới mẻ! Ta xin tuyên bố, lễ hội chính thức bắt đầu!”

Người điều khiển chương trình vừa dứt lời, nương theo một tràng pháo tay nhiệt liệt, âm nhạc lại vang lên, ánh sáng đủ mọi loại màu sắc cũng chiếu sáng rực rỡ cả võ đài.

Đầu tiên, một đám nữ tử diễm lệ trong trang phục làm từ tơ tằm đi tới trước mặt quan khách dọc theo võ đài hình chữ T.

Có xa hoa cao quý, có thanh lịch khác biệt, mỗi một loại y phục đều rất nổi bật, mang một phong cách riêng.

Các nàng đi theo tiếng nhạc, lộ ra vẻ tao nhã dị thường, lại cao quý mê người.

Dưới đài nhao nhao truyền ra những âm thanh trầm trồ thán phục, có vài tân khách còn đứng lên, nhìn chăm chú vào võ đài.

Các người mẫu không ngừng thay đổi, hiện ra trước mặt quan khách với những trang phục khác nhau. Lúc Hàn Lăng xuất hiện càng làm cho buổi diễn trở nên cao trào.

Chỉ thấy nàng búi cao mái tóc dài, trang nhã vô cùng, hai bên má buông xuống hai lọn tóc, càng làm nàng thêm quyến rũ.

Một thân trang phục tuyết trắng, cắt may tinh tế, đường nét phiêu dật, mang tới hiệu quả thị giác đặc biệt, tôn lên những đường cong nữ tính đầy mị lực.

Đặc biệt là cái cổ áo hình chữ V khoét sâu không hề e dè khoe ra nét gợi cảm của nàng, làm nổi bật lên dáng vẻ mê người của nàng, đôi xương quai xanh nhỏ nhắn cùng cần cổ trắng ngần trơn bóng cũng triển lộ rõ ràng.

Càng làm cho người ta mê hoặc hơn chính là những động tác dịu dàng động lòng người, cử chỉ cao quý tao nhã.

Trên mặt nàng mang nụ cười mê người, đôi mắt đẹp đảo quanh sân khấu, nhìn xuống chúng nhân dưới đài, cước bộ nhịp nhàng theo tiếng nhạc tựa như đã quen thuộc lắm.

Đám người dưới đài đã gần như điên cuồng, bọn họ cao giọng hò hét, cao giọng hoan hô, ánh mắt si mê nóng bỏng, tiếng vỗ tay liên miên không ngớt.

“Hoàng thượng, đó… đó không phải là nương nương sao?” Dạ cúi đầu, tiếng nói chứa đựng kinh ngạc vô cùng.

“Đúng là nương nương, đẹp quá!” 【 phong 】 càng là mê muội thán phục.

Vi Phong cũng chậm rãi đứng lên, đôi con ngươi đen sáng lên như sao đêm, nhìn chăm chú vào nhân ảnh trên võ đài, nhìn mảng ngực trắng tuyết của nàng lộ ra, cơ hồ lõa lồ đến một nửa khuôn ngực đầy đặn thì hắn kinh hãi lẫn khiếp sợ, mục quang mừng rỡ như điên trong nháy mắt đã biến thành phẫn nộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.