Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 165: Chương 165: Đi theo hắn về nhà 4




Ngoài trời bóng đêm bao phủ.

Chuông điện thoại của Tiêu Lạc vang lên, hắn cầm lên, liếc mắt nhìn, nói cho Ngũ Y Y, "Là anh rể."

Ngũ Y Y không có tỏ thái độ, vẫn như cũ quay mặt ra ngoài cửa sổ.

"Anh rể . . . . " Tiêu Lạc một tay lái xe, một tay nghe điện thoại.

"Tiêu Lạc à, trở lại đi, chị của cậu vì cậu đi bất thình lình mà khóc liên tục." Đầu bên kia truyền đến tiếng thở dài của Ngũ Phong Tập.

"Không trở về, anh rể. Thật ra thì không có chuyện của Y Y, em sớm muộn cũng muốn rời đi, chị tìm được hạnh phúc, em đã sớm muốn rời đi."

"Ai, Tiêu Lạc à, để cho tôi nói vài câu với Y Y được không? Tôi muốn nói cho nó biết, tôi sai rồi, không nên không tin nó, còn đánh nó, ô ô ô." Ngũ Phong Tập cầm điện thoại, khóc không thành tiếng.

Tiêu Lạc nhìn Ngũ Y Y một cái, thở dài, "Anh rể, hôm nay anh thật quá xúc động rồi. Bây giờ tâm tình của Y Y vô cùng xấu, em đưa cô ấy đi đâu đó một buổi chiều, đợi đến khi tâm tình cô ấy tĩnh lại, rồi mới đưa cô ấy về. Anh cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc cho cô ấy."

Ngũ Phong Tập ngừng lại một lát, không thể làm gì khác hơn là ấm ức nói, "Tôi cũng không biết bản thân sao lại thế này, cho nên nói những lời đó với Y Y, tôi thật đáng chết! Lạc, cậu giúp tôi khuyên Y Y, nhất định phải làm cho nó tha thứ cho ba ba này.

"Ừ, được."

Tiêu Lạc ngắt điện thoại, nhìn Ngũ Y Y nói, "Thật ra thì ba ba của em đã hối hận rồi, tôi có thể nghe được trong lời nói của ông ấy, thật ra thì ông ấy bây giờ rất áy náy, hơn nữa cảm thấy rất có lỗi với em. Y Y, thật ra thì bất kể là thế nào, ông ấy cũng là ba ba của em, ông ấy cũng là quan tâm em."

Ngũ Y Y không nói lời nào.

Tiêu Lạc thở dài, nhấn ga, cho xe chạy nhanh một chút.

Nhà của Tiêu Lạc là một khu dân cư hạng sang ở trung tâm thành phố.

Lái xe hơi vào bãi đỗ xe, Tiêu Lạc mở cửa xe, kéo Ngũ Y Y xuống, Ngũ Y Y đột nhiên hốt hoảng, chớp mắt nói, "Tôi, tôi không thể tới đây làm phiền anh . . . .. Tôi đi."

Tiêu Lạc ngăn cản Ngũ Y Y, cau mày nói, "Em có thể đi được nơi nào? Em và tôi còn nói làm phiền làm gì, không phải là quá xa cách sao?"

"Tôi đi tìm Giang Đình, chỗ cậu ấy có giường cho tôi."

"Đã muộn thế này, lại đến chỗ Giang Đình, lại muốn làm Giang Đình lo lắng. Trước hết em cứ ở lại chỗ này của tôi một đêm, em yên tâm, em ở phòng khách, tôi sẽ không làm gì em. Em không tin tôi hay sao?"

Ngũ Y Y nhìn Tiêu Lạc một cái, không nói cái gì nữa, bị Tiêu Lạc ôm bả vai, cùng đi vào thang máy.

Nhà Tiêu Lạc rất rộng rãi, khoảng hai trăm mét vuông, trong phòng rất sạch sẽ, bật đèn đặt dưới đất, trong phòng tức khắc trần đầy màu sắc ấm áp.

"Vào đi, bình thường rất ít khi ở đây, em là người khách đầu tiên. Muốn uống gì không?"

Tiêu Lạc bỏ áo khoác, vén tay áo lên, đi vào phòng bếp nấu nước.

Tâm tình Ngũ Y Y rất kém, lắc đầu một cái, "Cái gì cũng không muốn uống, cám ơn anh."

Tiêu Lạc xoay người nhìn Ngũ Y Y, đề nghị, "Nếu không em tắm nước nóng trước đi, bỏ xuống tâm tình không vui. Rồi ra ngoài uống chút trà sữa, ngủ một lát sẽ thấy tốt. Như thế nào?"

Ngũ Y Y gật đầu một cái.

Ngũ Y Y ngâm cả người vào trong nước nóng, lúc đó mới khóc lên.

Tắm xong, đi về phía gương sấy tóc, tâm tình Ngũ Y Y mới tốt hơn chút.

Mặc quần áo ngủ con trai đi ra ngoài, trong phòng ánh đèn lờ mờ, Tiêu Lạc ngồi ở trên ghế sa lon, vẫy tay với Ngũ Y Y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.