Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 166: Chương 166: Đi theo hắn về nhà 5




"Mau tới đây, Y Y. Ăn chút phô mai điểm tâm, uống thêm chén trà sữa nóng."

Ngũ Y Y đi về phía Tiêu Lạc ôn nhu, ngồi xếp bằng trên thảm trải dưới sàn, cầm cốc trà sữa nóng hổi, nhìn điểm tâm trên khay trà một chút, tự đáy lòng nói, "Tiêu Lạc, cám ơn anh, anh luôn làm cho em nghĩ tới mẹ của mình, cám ơn anh cho em ấm áp."

Tiêu Lạc cong môi cười yếu ớt, "Nha đầu ngốc, nói cảm ơn với tôi làm gì. Nhanh ăn đi, đây chính là điểm tâm tôi vừa mới mua bên ngoài, trễ chút nữa cửa hàng liền đóng cửa."

Ngũ Y Y gật đầu một cái, dùng thìa múc một muỗng đưa vào miệng, tinh tế thưởng thức.

"Ăn ngon không? Mùi vị thế nào?"

"Rất ngọt." Ngũ Y Y cười nhạt.

Tiêu Lạc há to miệng, "Cho tôi nếm thử một muỗng."

Ngũ Y Y sửng sốt một chút.

Không nhịn được ánh mắt nóng rực của Tiêu Lạc, cô dùng thìa múc một muỗng, đưa đến khéo miệng Tiêu Lạc, Tiêu Lạc vui vẻ ăn.

Cười nhìn Ngũ Y Y, "Quả thật ngọt khiến người ta ngây ngất. Y Y, sau này, chúng ta vẫn làm bạn như vậy, đến già. Có được hay không?"

Mí mắt Ngũ Y Y máy mạnh, hốt hoảng nhìn Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc ngượng ngùng nói, "Tại tôi quá nóng lòng, đúng không? Tôi nha, như thế nào luôn là không nhịn được muốn em hứa hẹn đây? Dù sao, đây cũng là ước nguyện của tôi."

Ngũ Y Y không nói gì, múc một muỗng điểm tâm, cho vào trong miệng ăn.

Đáy lòng cũng đang nói: Tiêu Lạc, em không cách nào cự tuyệt ấm áp của anh, bởi vì, nó giống như mùi của mẹ. Em không muốn.

Có một dòng khí ấm áp không nói rõ được, bao phủ ở quanh thân hai người.

Đột nhiên, điện thoại di động của Ngũ Y Y vang lên, dọa Ngũ Y Y giật mình.

Ngũ Y Y vội vàng tìm được điện thoại di động, vừa nhìn, lại là Hoắc Phi Đoạt gọi tới.

Tại sao muộn thế này mà chú Hoắc còn gọi điện thoại cho cô?

Ngũ Y Y vội vàng nuốt xuống điểm tâm trong miệng, hắng giọng một cái, bắt máy, "A lô?"

Giọng nói mát lạnh của Hoắc Phi Đoạt lập tức bay tới đây, "Ngủ sao?"

Ngũ Y Y vội liếc mắt nhìn Tiêu Lạc bên cạnh, có chút bối rối trả lời, "Còn không có."

"Không sắc thuốc sao?"

"A? Thuốc?"

Hoắc Phi Đoạt không nhắc, Ngũ Y Y đã quên mất việc uống thuốc.

Ngũ Y Y đang cầm điện thoại, đi tìm quanh mọi nơi.

Tiêu Lạc cũng hiểu được, cũng đi tìm theo, cuối cùng tìm được ở cửa ra vào.

"Thế nào? Còn không có nấu sao?" Hoắc Phi Đoạt híp mắt, đề cao giọng nói.

"Nấu! Nấu! Dĩ nhiên nấu! Sao có thể không nấu chứ!" Ngũ Y Y bị dọa sợ nhanh chóng phủ nhận.

Một mặt vừa nói, mặt khác lại liên tục lắc đầu nhỏ, giống như là Hoắc Phi Đoạt bên kia có thể thấy được cô lắc đầu.

"Có phải sợ đắng không, em nhịn không uống?"

"Ha ha, sao có thể không uống, nhất định phải uống, thuốc đắng dã tật có lợi cho vết thương, cái này tôi hiểu. Yên tâm đi, tôi nhất định uống hết một hớp cũng không để lại!"

Cảm giác như thế, thuốc này giống như sản phẩm độc quyền của Hoắc Phi Đoạt, không uống chẳng khác nào đắc tội với Hoắc Phi Đoạt.

Mẹ, trong thuốc uống đều có nguy hiểm.

Hoắc Phi Đoạt hừ một tiếng, "Nghe ý tứ lời nói của em, khẳng định là chưa uống. Cảnh cáo em, không cho phép em không uống, nếu như lạnh, phải hâm nóng lại, không cho uống lạnh."

Hoắc Phi Đoạt nói chuyện giống như ra lệnh cho một tên lính quèn.

Ngũ Y Y gật đầu, giống như gà mổ thóc, "Biết, biết, tôi đã biết, nhất định uống hết, lạnh sẽ hâm lại, tôi đã hiểu, chú cũng không cần dài dòng nữa, không cảm thấy miệng khô à, dài dòng quá."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.