Một Đêm Thành Danh

Chương 4: Chương 4




Bữa tối ở Thanh Giang rất ngon, Molly và A Quang đều ở trong đoàn làm phim tất nhiên cũng không ngồi cùng bàn với tôi. Vì thế, cho đến khi hết hứng thú, chán nản đi ra bãi đỗ xe, tôi mới nhớ là hôm nay mình không lái xe đến. Lúc này đã gần ba giờ sáng, tôi quay lại tìm mới phát hiện A Quang đã đi về trước. Vừa rồi thấy anh ta đỡ rượu giúp Molly, có lẽ đã say đến lú lẫn, quên luôn việc đưa tôi cùng về thành phố.

Bãi đỗ xe rất lạnh, tôi co bả vai, đợi đến nửa tiếng đồng hồ cũng không thấy có ai đi ra để có thể xin đi nhờ xe về. Thật chỉ muốn cởi đôi giày cao gót ra, ném vào góc tường. Đôi giày tuy đẹp, có thể khoe ra mắt cá chân tinh tế lại hoa mỹ, nhưng tiếc là rất không thoải mái.

Mối quan hệ giữa người phụ nữ và đôi giày rất nhạy cảm và quan trọng. Tủ giày của tôi có đến hơn 50 đôi giày, toàn bộ đều của các nhà thiết kế nổi tiếng. Trên thảm đỏ, đôi giày chính là thước đo giá trị con người. Có những nữ minh tinh dù đang trong tình trạng giật gấu vá vai thì cũng phải mua cho được một đôi giày sang trọng, thời thượng. Nhưng theo như luận điệu của Bryant, nhà thiết kế của BRE, mục đích cuối cùng của một người đàn bà khi mua giày cao gót đó là phải chọn cho mình một đôi giày phù hợp nhất, để nó có thể đưa họ đến với người đàn ông của mình.

Thật ra, khi Hàn Tiềm đưa Tống Minh Thành đã say khướt ra xe, tôi đã hơi buồn ngủ, tiếc là không thể nhanh chóng đứng dậy. Vì thế Hàn Tiềm đã thấy cảnh tôi ngồi bệt dưới đất, dựa vào tường ngủ gật, đôi giày cao gót còn phân tán, mỗi bên một chiếc. ba ngày liền làm việc liên tục, làm tôi chỉ muốn có được thả lỏng tâm trí, nằm ngủ một giấc. Tô Đình khuyên tôi khi quá mệt mỏi thì nên dùng ít thuốc, là hàng nhập khẩu, cô có nguồn, sẽ không gây nghiện, nhưng tôi đã không đồng ý.

Nhưng nếu biết trước sẽ có lúc để Hàn Tiềm nhìn thấy bộ dạng thảm hại như thế này, dù là máu gà tôi cũng đánh. Hàn Tiềm vốn không có thiện cảm với tôi, mà bình thường bạn gái bên cạnh hắn đều là tiểu thư khuê các thông minh, xinh đẹp, nếu không cũng là nữ minh tinh dịu dàng, trang nhã. Có thể thấy được, đến lúc này, tuyệt đối không làm cho hắn có bất cứ ấn tượng nào tốt đẹp.

Thực tế, cũng có lúc tôi cảm thấy thất vọng về Hàn Tiềm. Những thiếu gia quyền thế như hắn có thể cùng các minh tinh hư tình giả ý nhưng thực chất bên trong lại không hề tôn trọng họ. Tôi cũng không quan tâm hai vị kia có ý định cưới một nữ minh tinh nào đó về làm vợ hay không, chỉ không biết đêm nay có cơ hội được đi nhờ xe về thành phố hay bị bỏ lại ở bãi đỗ xe này.

“Cô chưa tỉnh sao, sao còn không mang giày vào rồi lên xe?” Cho nên cho đến khi Hàn Tiềm nói như vậy, tuy rằng hắn vẫn đang có một bộ dáng lãnh đạm, tôi vẫn rất bất ngờ.

Tôi cử động tay chân, từ dưới đất đứng lên. Vì ngồi dựa lưng vào tường ngủ quá lâu, chân trái của tôi đã bắt đầu tê dại, không đứng vững được, cả người ngã xuống đất.

Hàn Tiềm đứng cách tôi không đến ba thước. Tôi chỉ cảm thấy não như phình ra, tứ chi lạnh cóng. Làm người cần có thể diện, nhất định không thể mất thể diện trước hai loại người, một loại là người mình yêu sâu đậm, một loại khác là địch thủ của mình. Mỗi lần tôi gặp Hàn Tiềm đều là lúc tôi đang trong tình trạng vô cùng thảm hại, thời còn làm phóng viên bị người của anh ta bắt được trực tiếp vặn tay phải ra sau, lại còn bị ném xuống hồ bơi.

Đến bây giờ tôi vẫn không thể quên được, khi đó đã là tháng mười một, tôi theo sau xe Hàn Tiềm về Hàn gia. Tự tin là mình đã rất cẩn thận, chờ đợi trong bóng tối, thế mà vẫn bị phát hiện túm ra khỏi xe. Máy ảnh bị đạp vỡ, tên vệ sĩ đó tàn nhẫn bẻ ngoặt tay phải tôi ra sau, nhất thời tôi cảm thấy cánh tay mình như bị gãy, trật khớp mất rồi.

Lúc tôi bị lôi đến Hàn Tiềm cũng vừa quay mặt lại. Hắn cũng giống như bây giờ, cũng mang bộ dạng không liên quan đến mình, đứng hút thuốc. Sau đó hắn nhìn về phía bể bơi, mỉm cười hỏi tôi: “Cô biết bơi chứ?”

Dưới ánh trăng, gương mặt tươi cười của hắn như tỏa ra ánh sáng, đẹp đẽ và quý giá. Tôi trả lời một câu: “Không.”, nghĩ rằng Hàn Tiềm xem ra rất thiện lương. Nếu hắn thật là tốt như vậy, sau này tôi sẽ không bám theo hắn đưa tin nữa.

Đáng tiếc tôi quên ánh trăng đẹp thì đẹp thật, nhưng lại rất lạnh .

Ánh trăng xinh đẹp đó đi tới, nâng lên cằm của tôi lên. Hắn nhìn tôi một lúc, nở nụ cười: “Cô đúng là cẩu tử sao? Là dùng khuôn mặt này để lân la lấy tin tức? Ví dụ như cùng người chế tác ngủ lấy chút tin tức tình cảm với các minh tinh?” Tôi cảm giác được tay hắn vuốt phẳng hai má của tôi, đầu ngón tay lạnh như băng. Tay hắn thon dài, mấy đầu ngón tay ma sát vành tai của tôi, mang theo ý tứ khiêu khích: “Với khuôn mặt đẹp như thế này, cô tội gì phải đi làm cẩu tử, làm tiểu minh tinh cho người ta bao dưỡng là được rồi. Để tôi xem thân thể cô thế nào, nếu được thì như tôi đã nói, biết đâu tôi có thể bao dưỡng cô.”

Lời nói này làm cho tôi bất ngờ, mà động tác kế tiếp của hắn càng làm toàn bộ đầu óc tôi trở lên trống rỗng. Hắn xé quần áo của tôi, dùng sức mạnh nam tính nguyên thủy, ánh mắt mang theo sự chiếm đoạt, đầy thú tính và dục vọng. Tôi nhìn thấy áo khoác của tôi bị rời rạc vứt đến bên cạnh bể bơi, tôi cùng hắn giằng co, nhưng khí lực của hắn quá lớn, nửa thân trên của tôi bắt đầu có thể cảm thấy được cái lạnh của gió đêm tháng mười một. Cả cơ thể phơi bày trong không khí .

Lúc ấy tôi thực sự đã nghĩ rằng hắn sẽ cưỡng bức tôi, làm cho tôi cảm thấy nhục nhã. Kết quả là hắn ngừng lại giữa chừng, im lặng một chút rồi đẩy tôi một cái. Tôi, với nửa thân trên trần trụi, trực tiếp rơi vào bể bơi.

Khi cả người tôi chìm trong làn nước lạnh giá, lúc đó, cái tôi cảm nhận được đầu tiên không phải là cái lạnh mà chính là sợ hãi. Nước tràn đầy vào qua cái mũi và mắt của tôi, không ngừng tiến vào miệng cùng lỗ tai của tôi. Cái hồ rất sâu, phía dưới không nhìn thấy đáy hồ. Tôi giữa đêm chìm vào trong đó, tứ chi giãy dụa, không ngừng sặc nước, không thể hít thở.

Cái cảm giác sắp chết này cả đời tôi cũng không thể nào quên được. Hàn Tiềm an vị trên chiếc ghế nằm bên cạnh hồ nhìn tôi, đến lúc đó tôi mới biết có những người tuy rằng có bộ mặt quyền quý nhưng thâm tâm lại cực kỳ hèn mọn.

Từ sợ hãi giãy dụa đến khi tuyệt vọng, Hàn Tiềm đều ở bên cạnh hồ nhìn. Chờ đến khi tôi cuối cùng không còn khả năng vùng vẫy trong nước nữa mới ra hiệu cho thủ hạ đem tôi vớt lên.

Khi chân tôi lại một lần nữa được đặt trên mặt đất, lòng tôi chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là muốn ngồi dưới đất mà gào khóc. Cảnh tượng kia tôi vĩnh viễn không thể quên, nước ao lạnh như băng lưu lại trên mái tóc tôi, cái mũi lạnh cóng, trên mặt không còn phân biệt được là nước hồ hay nước mắt. Tôi khóc không còn để ý đến dung nhan, nước mắt cùng nước hồ trộn lẫn vào nhau. Những cơn gió lạnh tháng mười một thổi đến càng làm cho không khí có phần thê lương. Lúc đó, Hàn Tiềm từ trên cao, cúi đầu nhìn tôi, xem tôi chẳng bằng rác rưởi. Hắn nói: “Lần giáo huấn này sẽ làm cô nhớ rõ chứ? Đây mới chỉ là lễ ra mắt, lần sau sẽ không lành lặn như vậy mà đi về đâu.”

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, cố gắng trả lại hắn một ánh mắt hung ác. Nhưng thuốc sát trùng trong nước bể bơi làm tôi không thể mở mắt ra được. Trong lòng tôi đầy tức giận và sợ hãi, bề ngoài thì thượng lưu mà bên trong lại tiểu nhân như vậy. Hắn nhìn thấy biểu tình này của tôi, hơi có vẻ ngạc nhiên, trong ánh mắt tựa hồ có gì đó khúc mắc, sau đó, hắn thả tôi đi.

Không hiểu vì sao tối nay tôi đột nhiên lại nhớ tới chuyện xưa. Tôi đã đổi nghề sang làm minh tinh. Tôi nghĩ rằng tôi đã có thể thản nhiên đối mặt với sự cố lần đó, thậm chí lúc trước còn có thể trưng ra khuôn mặt tươi cười cợt nhả đáp lời Hàn Tiềm. Đáng tiếc để tôi ra khỏi nơi náo nhiệt, đèn đóm sáng trưng đó, một thân một mình gặp Hàn Tiềm, trong thâm tâm tôi lại có một loại sợ hãi trào dâng.

“Hàn Tiềm! Sao thế? Sao chưa đi?” May mà tên say Tống Minh Thành ở trong xe gọi một câu, Hàn Tiềm mới liếc mắt, ý bảo tôi lên xe.

Tôi liều mạng gật đầu. Lúc cất bước lại cảm thấy trên bắp chân có cái gì nóng nóng, nhìn xuống mới phát hiện thì ra cú ngã vừa rồi khiến da bị trầy một mảng, máu đang rỉ ra. Tôi lấy khăn giấy lau qua rồi khập khiễng chui vào trong xe Tống Minh Thành. Lúc này anh ta đã say mèm, trong miệng rì rầm gì đó, người lắc lư nghiêng ngả. Hàn Tiềm ngồi vào ghế lái, tôi nói địa chỉ xong mới phát hiện chỗ của tôi là xa nhất.

Vốn định lên xe chợp mắt một lúc để bổ sung thể lực, không ngờ máu trên chân chảy ngày càng nhiều. Cho dù tôi bịt kiểu gì cũng đều không ngừng lại. Tiểu cầu của tôi có chút vấn đề. Khi còn bé còn tưởng là bị bệnh máu khó đông, đã sang Anh điều trị mấy năm. Có lẽ do mấy ngày nay khá căng thẳng, áp lực công việc quá lớn, thiếu dinh dưỡng lại không tiêm chất đông máu vào đúng lịch. Chỉ một lúc, chiếc khăn tay nịt vết thương đã bị nhuộm đỏ.

Hàn Tiềm thấy tôi cứ cúi đầu sờ chân cũng cảm thấy quái dị, liếc mắt nhìn tôi mới phát hiện máu đã chảy dọc bắp chân tôi.

“Cô mắc bệnh máu khó đông?”

Tôi lắc đầu yếu ớt: “Cũng không hẳn, chỉ là chức năng đông máu so với người bình thường kém hơn một chút. Gần đấy có bệnh viện nào không?” Nói xong tôi mới thấy có chút không thích hợp. Dù sao tôi cũng coi như là minh tinh, rạng sáng được Hàn Tiềm đưa đến bệnh viên, chân lại chảy máu không ngừng, nói không chừng ngày mai lại có tin hạ thân tôi chảy máu, khả năng là bị lưu sản.

Hàn Tiềm dường như cũng cân nhắc đến khả năng này. Trước kia, anh đã từng đối phó với những thủ đoạn của tôi, cuối cùng vẫn không để lộ bất cứ scandal tình ái nào, sao có thể vì tôi mà chủ động gặp nguy hiểm. Nhưng lại thấy anh ta chuyển tay lái.

Tuy nhiên, mười phút sau xuất hiện trước mắt tôi không phải một phòng khám tồi tàn, rách nát mà là một ngôi biệt thự rất lớn! Hàn Tiềm gọi điện thoại, một người bảo vệ từ trong đi ra, nhanh nhẹn đỡ Tống Minh Thành từ trong xe ra ngoài.

“Đưa Tống thiếu gia vào phòng dành cho khách nghỉ ngơi, bảo vú Trương sáng mai làm trà giải rượu.” Người thanh niên rất cung kính gật đầu nhận lệnh, lúc sắp đi còn cố ý liếc mắt nhìn tôi thêm một cái.

“Bác sĩ Lý, anh ngủ chưa? Phải, phải, làm phiền anh. Ở đây có một bệnh nhân, chức năng đông máu có chút vấn đề, có thể làm phiền anh đến xem một chuyến không? Được, vậy anh trực tiếp đến phòng khách đi!”

Tôi theo Hàn Tiềm vào trong phòng khách, trang trí đơn giản, gọn gàng, thể hiện rõ ràng phong cách thiết kế ưa thích của một người đàn ông độc thân. So với phong cách bày trí đơn giản này, ngược lại tôi lại thích phong cách bài trí xa hoa, sang trọng của Tống gia hơn.

Hàn Tiềm về đến nhà liền kéo cà vạt xuống, cởi hai cúc áo trước ngực, lộ ra một khoảng ngực khỏe mạnh.

“Anh đưa tôi về nhà không sợ tôi chụp cái gì sao? Anh biết trước kia tôi làm thợ săn ảnh mà.” Không hiểu tại sao, có thể là do ngọn đèn màu cam ấm áp trong phòng khách, đường nét của Hàn Tiềm cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, không hề bộc lộ hàn khí, tôi cũng chẳng phải sợ anh. Tôi nghĩ, hiện tại tôi cũng không có gì phải sợ, bởi vì lúc tôi chật vật nhất, mất tôn nghiêm nhất anh ta cũng nhìn thấy cả rồi. Mà hình như mỗi lần gặp Hàn Tiềm đều không có gì tốt đẹp, nếu như dựa theo lập luận “kiếp trước phải ngoái đầu nhìn lại năm trăm lần mới đổi được một lần gặp thoáng qua ở kiếp này”, tôi thật không biết kiếp trước tôi đã trợn mắt nhìn anh ta bao nhiêu lần nữa.

“Cô sẽ không làm thế.” Hàn Tiềm dừng động tác đang rót nước: “Đã bước vào ngành giải trí này, người nào chẳng có chút bí mật bị người khác nắm trong tay.” Hắn uống một ngụm nước, mấp máy đôi môi xinh đẹp: “Ví dụ như, người phía sau cô, cô dựa vào địa vị nào.”

Tôi hừ một tiếng: “Đáng tiếc, Hàn thiếu anh không biết thế lực đứng sau tôi. Hơn nữa anh không biết, tôi cũng có thể chụp một tấm ảnh anh và tôi tối nay ở cũng nhau trong một căn phòng, sau đó sáng tác một vài tình tiết sao.”

Hàn Tiềm nở nụ cười: “Đúng là tôi không biết, nhưng theo như tôi thấy Thẩm tiểu thư và Tống nhị thiếu gia có quan hệ không đơn giản chút nào. Cô không nói tôi cũng không thể hỏi Tống nhị thiếu gia sao. Vả lại, nếu Tống nhị thiếu gia không nói, tôi còn có thể hỏi hai bác Tống một chút. Hình như họ cũng không thích con trai mình có giao tình đặc biệt với nữ minh tinh ngành giải trí.”

Trong lòng tôi hừ lạnh, anh cho rằng Tống Minh Thành sẽ nói cho anh biết sao, anh cho rằng dùng Tống gia liền có thể áp chế tôi sao? Sau lưng tôi có chỗ dựa, Hàn Tiềm chỉ biết điều này, nhưng không biết rốt cuộc tôi có quan hệ như thế nào với người đó.

Lúc này bác sĩ bước vào, chúng tôi không tiếp tục đề tài này nữa. Hàn Tiềm chuyện trò dăm ba câu với bác sĩ sau đó đi tắm. Xử lý mọi thứ ổn thỏa, trời đã gần sáng, có thể nghe thấy tiếng chim hót mơ hồ bên ngoài cửa sổ. Sau khi Hàn Tiềm trở lại, vết thương trên đầu gối tôi đã được băng bó lại. Thấy cũng không còn sớm nữa, hắn bố trí một phòng dành cho khách, cạnh phòng Tống Minh Thành cho tôi.

Tôi nhìn chằm chằm bức tranh treo trên tường phòng khách, từ từ chìm vào mộng đẹp. Trong mông lung tựa hồ nghe thấy giọng một người đàn ông, ngữ điệu nhẹ nhàng mà lạnh như băng. Hắn nói: “Lần giáo huấn này sẽ làm cô nhớ rõ chứ? Đây mới chỉ là lễ ra mắt, lần sau …”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.