Một Đêm Thành Danh

Chương 6: Chương 6




Tôi hung hăng trừng mắt nhìn con mèo xám béo bự đó, rồi lại liếc nhìn những cánh hoa rơi đầy mặt đất, nhất thời ngay cả cái rắm cũng không dám đánh.

Hàn Tiềm cũng không nói gì thêm, ung dung nhìn tôi, thỉnh thoảng cúi người xuống trêu trọc con mèo dưới chân, xoa xoa cái cổ béo ú của nó. Tôi đành cúi đầu nhìn xuống đôi chân, vì trong lúc chạy làm rơi mất dép nên giờ đành để chân trần.

“Đưa chỗ cô bị nó cào ra đây để tôi xem nào.” Hàn Tiềm ngồi xuống, vừa đùa nghịch con mèo, vừa chỉ vào chân tôi: “Không phải là khả năng đông máu của cô không được tốt sao? Để tôi xem có nghiêm trọng không.”

Tôi vén ống quần lên, để Hàn Tiềm kiểm tra mắt cá chân. Chỉ bị xước da và rướm máu một chút, cũng không cần phiền tới bác sĩ. Nhưng vì không đi dép nên chân tôi dính đầy bụi đất.

Hàn Tiềm vừa nghe tôi nói không cần xử lý, lập tức nhíu mày: “Thẩm tiểu thư vẫn nên đi cùng tôi một lát, tuy rằng chỉ là một vết thương nhỏ nhưng được khử trùng một chút vẫn tốt hơn.” Sau đó anh ta liếc nhìn tôi một cái, ý vị thâm tường[1]: “Dù sao Thẩm tiểu thư cũng là khách ở Hàn trạch chúng tôi, hơn nữa Thẩm tiểu thư và Tống nhị thiếu gia còn là chỗ thân quen. Trước kia lại còn là tay săn ảnh duy nhất, kiên trì theo dõi tôi hai năm trời, lại còn theo dõi toàn phương vị, hơn nữa sâu sắc như vậy. Hiện tại lại còn là một tiểu minh tinh, tôi thật sự là bội phục, lại càng không thể cho cô mang bất kì thương tổn nào đi ra ngoài, tránh không để người ngoài nói chúng tôi tiếp đón không chu toàn. Dù sao trong thời đại này, người giống như Thẩm tiểu thư, có thể thành thạo nhiều nghề mà nghề nào cũng đơm hoa kết trái như vậy cũng không nhiều lắm .”

[1]: nghĩa là mang đầy ẩn ý sâu xa.

Tôi nghe được những châm chọc trong lời nói của anh ta, nhưng cũng không cãi lại. Chỉ trầm mặc đi theo anh ta và con mèo xám đang lúc lắc cái mông đi ngay phía sau. Hàn Tiềm tám phần không biết tôi cùng Tống Minh Thành quen biết như thế nào, những lời này có lẽ chỉ là thăm dò thôi.

Đi đến hai mươi phút sau mới ra khỏi hoa viên tư gia, sau đó là một sân tennis và mấy thiết bị giải trí khác. Nhưng mà ánh sáng cùng phong cách kiến trúc này tôi đều có vẻ gì đó rất quen thuộc.

Sau khi nhìn thấy một hồ nước lớn màu xanh da trời rốt cục tôi cũng biết được đáp án.

Nơi này là nơi Hàn Tiềm đem tôi ném vào vào bể bơi. Ánh nắng mặt trời lấp lánh trên mặt hồ, nước trong vắt có thể nhìn thấy đáy hồ, hoàn toàn không mang hơi thở ma mị, lạnh lẽo như đêm đó. Nhưng mà, khi đứng ở đây, theo bản năng tôi vẫn cứ run rẩy.

Ngẩng đầu nhìn Hàn Tiềm đang đi ở phía trước, vẫn thản nhiên, mắt không hề chớp một cái, tựa như không hề nhớ đêm đó ở nơi đây đã xảy ra những chuyện gì. Không hề tỏ ra một chút áy này nào với tôi, cái gáy cùng bóng lưng vẫn lạnh lùng, cao lớn như trước.

Tôi nhấc chân lúc nãy còn run rẩy lên, chiếu theo phần eo và mông Hàn Tiềm liên tục khoa chân múa tay, ác độc suy nghĩ sớm muộn gì cũng có một ngày tôi đá một cước đạp Hàn Tiềm xuống hồ, để cho anh nếm thử mùi vị bị ngạt nước. Ai ngờ lúc tôi đang đắc ý khoa chân múa tay, Hàn Tiềm lúc trước vẫn đang đi thẳng đột nhiên quay người lại. Có lẽ do anh đột nhiên dừng bước, khoảng cách giữa hai chúng tôi bị rút ngắn lại. Mặc dù đã cố gắng cứu vãn nhưng vẫn in lên ống quần Hàn Tiềm một vết bùn.

Hàn Tiềm cúi đầu nhìn mắt ống quần phía sau, sau đó nhìn tôi, ánh mắt đen láy sâu thẳm kia dĩ nhiên không thua kém con mèo béo của anh ta. Tôi đột nhiên nhớ tới trước đây lúc tôi chơi mấy trò bạo lực, trước khi mấy tên boss trở nên cuồng bạo, năng lực chém giết vô địch, con ngươi sẽ trở nên đặc biệt đen và sáng, sau đó nó đấm lồng ngực đầy lông lá, giải phóng năng lượng. Không sai, tên boss đó chính là một con tinh tinh đen sì, mình đầy lông lá.

Tôi bị Hàn Tiềm nhìn cũng hơi sợ hãi, lại nghĩ đến con tinh tinh đen đó, tôi liền đem cái chân trần gây chuyện giấu ra phía sau cái chân còn lại. Chỉ vào con mèo mập, lấy lòng Hàn Tiềm: “Hàn Tiên sinh, con Đại Bụi[2] này của anh thuộc giống nào vậy? Nhìn thế nào cũng cảm thấy nó giống một con hổ con, có khí phách của một bá vương, ừm, một con mèo thích hợp với cường hào. Móng vuốt lại sắc bén như vậy, tôi cũng muốn mua một con.”

[2]: con mèo màu xám béo ú

“Đại Bụi?” Hình như tôi đã chuyển chủ đề thành công, anh ta cau mày chỉ vào con mèo: “Cô nói Đại Bụi là chỉ Bá tước phu nhân?”

Tôi đơ một lúc rồi mới hiểu anh nói Bá tước phu nhân chính là con mèo mập mạp kia. Phải nói, tôi không cần suy nghĩ… cứ nói đại một tên còn hay hơn. Con mèo béo màu xám này mặc dù thần thái kiêu căng, nhưng thân thể lại tròn vo, trên đầu còn có thêm một nhúm lông nhìn rất tinh nghịch, đặt cho nó cái tên Bá tước phu nhân như vậy, nghe thế nào cũng khiến người ta đau lòng. Nếu không phải muốn tránh ánh mắt của Hàn Tiềm thì tôi tuyệt đối không phản bội lương tâm, sẽ vô liêm sỉ nói ra con tiểu hổ này thì mạnh mẽ, uy vũ chỗ nào chứ. Huống chi con mèo này còn bày ra bộ dạng thị uy, giơ móng vuốt lên với tôi. Đáng tiếc Hàn Tiềm chỉ nói một câu như vậy rồi cúi đầu nhìn vết bẩn trên ống quần. Tôi không thể làm gì khác hơn là chà xát tay, giọng nói thành khẩn nói cho anh ta biết chẳng qua tôi cảm thấy chân mình không sạch lắm, giơ lên xem rồi đi rửa cho sạch, kết quả là không cẩn thận đá phải anh ta. Nói xong tôi đi tới bên hồ, giả bộ đưa chân ra để rửa.

“Thẩm tiểu thư, vậy chắc cô không ngại tắm cả người chứ!” Hàn Tiềm nhìn tôi chăm chú một lúc lâu rồi mới phun ra những lời này, sau đó nhìn về phía hồ bơi rồi lại nhìn tôi, ra vẻ đăm chiêu. Tôi bị anh khơi lại chuyện xưa, bị dọa phải lùi về phía sau, lại đang đứng cạnh bờ hồ, bước hụt một bước, chới với ngã xuống hồ. Cũng may hành động nhanh nhạy, mặc dù bị bất ngờ, nhưng hành động lần này lại hết sức chính xác. Tôi túm lấy ống tay áo Hàn Tiềm, muốn kéo anh cùng ngã xuống hồ.

Lúc tôi mất thăng bằng vô tình đối mặt với Hàn Tiềm, thấy Hàn Tiềm bị tôi mạnh mẽ kéo xuống theo. Mặt mũi lạnh như băng, biểu tình bất mãn trên mặt anh ta bỗng biến thành giật mình, trong nháy mắt trở nên ngỡ ngàng, ngốc nghếch.

Khoảng cách giữa hai chúng tôi rất gần, ngay cả đôi mắt anh ta vì giật mình mà mở to, hàng mi phía trên đôi mắt xinh đẹp rung động tôi cũng nhìn rất rõ.

Bùm hai tiếng, bọt nước vẩy ra, chúng tôi trước sau rơi xuống nước. Trong khoảnh khắc đó, thế nhưng nội tâm tôi lại tràn ngập cảm giác thắng lợi hạnh phúc. Cho nên, tôi lờ đi cảm giác khó chịu khi bị nước sộc vào mũi, tóm chặt lấy tay áo Hàn Tiềm rồi nhấn xuống, sau đó ôm chặt lấy cổ của anh ta.

Với thể trọng của tôi, dù Hàn Tiềm có biết bơi cũng không thể ngoi lên mặt nước đề thở. Anh ta ở dưới mặt nước không ngừng thổi bọt khí, cố gắng gỡ tay tôi ra. Tôi cũng không cam tâm để bị yếu thế, chân không ngừng khuấy động, không chút lưu tình đạp lên lưng anh ta mấy cái. Chỗ chúng tôi rơi xuống tất nhiên là ngay cạnh bờ bể bơi. Tôi mượn lực cú đạp lên Hàn Tiềm, cuối cùng cũng trồi lên khỏi mặt nước.

Sau khi tôi sử dụng cả chân tay bò lên được bờ thì Hàn Tiềm vẫn còn đang vẫy vùng trong nước. Tôi ngồi trên bờ ho sặc sụa, sau đó dùng ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú bóng người đang chìm trong nước.

Cuối cùng Hàn Tiềm cũng bò được lên bờ, vừa lau mặt, vừa tức giận tiến lại phía tôi. Trên đường nước nhỏ xuống, lưu lại một hàng dấu chân. Áo sơ mi của anh trở nên trong suốt, dính sát vào cơ thể, mơ hồ có thể thấy lồng ngực phập phồng, giống như nguồn năng lượng đã tích tụ từ lâu, sẽ phun trào ngay lập tức. Tha cho tôi đi, tôi lại liên tưởng đến con tinh tinh đen đại Boss rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.