Trong tưởng tượng của tôi, Hàn Tiềm sẽ từng bước từng bước đi tới, vừa đi vừa lần lượt cởi quần áo trên người ra, rồi thả rơi từng chiếc, từng chiếc.
Nếu đặt trong bối cảnh của một bộ phim nghệ thuật thì nên để quần áo từ từ trượt xuống, qua bắp chân rồi xuống tận mắt cá, để lộ ra đôi chân thon thả, mịn màng. Nến đỏ thổi tắt, rèm che kéo xuống. Để thêm một chút cảm xúc, người sản xuất sẽ cắt ghép thêm cảnh bồn hoa bên cửa sổ đang khẽ lay động, sau một đêm lại càng trở nên rực rỡ, hoặc là choang một cái, bồn hoa rơi xuống vỡ tan tành, những cánh hoa rơi đầy mặt đất. Hai tình huống bất đồng này còn phụ thuộc vào tâm trạng của nữ chính, là tự nguyện hiến thân hay là giậu đổ bìm leo, bị người ta cưỡng đoạt, vùi hoa dập liễu.
Đáng tiếc, nghệ thuật bao giờ cũng sâu rộng hơn cuộc sống thực tế. Tôi quên mất, trong phim ảnh người chủ động cởi đồ, để lộ ra đôi chân thon dài cho người ta liên tưởng đều là nữ. Mà Hàn Tiềm thì lại là nam. Trong tình huống này, bất luận thế nào anh ta cũng sẽ không chịu thua thiệt. Hàn Tiền không hề cởi áo cũng chẳng cởi quần, gương mặt anh ta trầm xuống, con ngươi lóe lên như dã thú hung ác nhe nanh múa vuốt với con mồi.
Tôi cũng có chút áy náy. Dù sao thì vừa rồi tôi cũng như Tôn Ngộ Không, coi Hàn Tiềm như Cân đẩu vân, giẫm đạp bay lên, dường như tác động không được tốt lắm.
Xem ra phải đánh đòn phủ đầu rồi.
“Hàn tiên sinh! Khiến anh sợ hãi rồi! Thật ngại quá, trước đây có một lần tôi suýt chết đuối mà tạo thành bóng ma tâm lý, vừa ngã xuống nước theo thói quen chân sẽ bị chuột rút. Vừa rồi thật sự không khống chế được, hình như còn đá phải anh nữa. Thật ngại quá, tôi thành thực xin lỗi!”
Tôi thấy Hàn Tiềm có vẻ mơ hồ, dường như không hiểu tôi đang nói gì, hay vừa rồi anh ta bị ngã xuống hồ vẫn chưa kịp hoàn hồn. Tôi đành thêm một câu: “Thật ra thì đá phải anh như vậy, khiến anh bị đau, tôi rất đau lòng. Tôi là loại có thù tất báo, có ơn sẽ trả, làm liên lụy đến những người vô tội trong lòng còn khó chịu hơn những kẻ đáng tội kia.”
“Thẩm Miên, cô thực sự ngay thẳng vậy sao? Đúng là tôi đã quá coi thường cô rồi. Lần trước không nên để cho cô đi dễ dàng như vậy.” Hình như Hàn Tiềm đã khôi phục lại thần trí, cười khẩy nhìn tôi. Là kiểu liếm môi dưới rồi mỉm cười, lộ ra hàng răng trắng đều tăm tắp, mang theo ý cảnh báo nguy hiểm.
“Những lời này của cô ám chỉ tôi cũng không phải người vô tội nên cô là có thù tất báo?” Anh ta đi tới, đưa tay gạt những sợi tóc ướt nước dính trên mặt tôi, cúi đầu ghé sát tai tôi: “Thật ra, Thẩm Miên, từ khi thấy cô bước vào ngành giải trí rồi bắt đầu xuất hiện trên báo trí tôi đã bắt đầu hối hận. Đúng không nên thả cô đi như vậy, hình như lần giáo huấn đó còn chưa đủ với cô.” Giọng nói êm ái nhưng tôi lại chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Tôi nghĩ, Hàn Tiêm vẫn có ảnh hưởng đến tâm lý của tôi. Tôi đã nghe qua về thủ đoạn của người đàn ông này, cũng đã chứng kiến và cũng đã thực tế lĩnh giáo qua. Cho nên, đến khi Tống Minh Thành tìm thấy tôi ở phía sân sau, tôi mới phát hiện ra tôi vẫn đang đứng tại chỗ run rẩy. Gió thổi qua, nước trên người cũng bắt đầu bốc hơi, dù đứng dưới ánh mặt trời cũng vẫn cảm thấy lạnh.
Hàn Tiềm xoay người, trước khi đi bỏ lại một câu: “Thẩm Miên, mặc dù không tán thành, nhưng tôi cũng không hề xem thường những người có chỗ dựa phía sau. Điều tôi xem thường chính là những người thực sự không có khả năng, không có năng lực. Những người đó dù là có chỗ dựa vững chắc hay thủ đoạn thì cũng chỉ là kẻ bất tài. Tống Minh Thành tới rồi, tôi đi gọi cậu ta đưa cô về. Cô nên có quan hệ tốt với cậu ta, nếu không thật sự là sẽ không có cơ hội xuất hiện trước ống kính đâu.”
“Tôi vừa ra ngoài có một lúc, sao cô đã trở thành thế này rồi? Vừa rồi Hàn Tiềm nói cô ở đây, tôi sợ hết hồn. Cô không nhìn thấy sắc mặt vừa rồi của anh ta đâu. Cả người còn ướt sũng. Ha ha ha…. Tôi lớn thế này cũng chưa từng thấy bộ dạng anh ta như thế. Không phải cô trêu chọc anh ta đấy chứ?” Tống Minh Thành thấy tôi lạnh đến phát run, lập tức cầm cái khăn lớn trong tay choàng cho tôi. Trong tiềm thức của anh ta, kẻ nào đối đầu với tôi, kẻ đó sẽ phải chịu thua thiệt.
Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười của anh ta, nhẫn nhịn. Nói thật, mặc dù có vẻ như quá trình tôi chiếm thế thượng phong, nhưng kỳ thực cái kết cuối cùng tôi lại thua. Dù sao thì tôi cũng đã mang hình tượng anh hùng trong lòng Tống nhị thiếu gia bao nhiêu năm rồi, không nỡ đập vỡ hình tượng mà anh ta vẫn tôn sùng bao lâu nay.
“Sao anh lại nghĩ đến việc lấy khăn vậy?” Tôi vừa dùng khăn lông lau đầu, vừa nói lảng sang chuyện khác, hiện tại người tôi không muốn nói đến nhất chính là Hàn Tiềm.
“À, không phải tôi vừa mới gặp Hàn Tiềm sao. Anh ấy nói cô bị ngã xuống nước, cũng bị ướt hết, bảo tôi cầm khăn tắm đưa cho cô. Cô xem, tôi cầm cho cô cái khăn màu cam cô thích nhất đó.” Tống nhị thiếu gia nhìn tôi chớp chớp mắt, rất tự đắc và sung sướng.
Tôi chạy về phòng tắm rửa, lúc sau Hàn Lam Lam cũng trở về, khách khí mời tôi ở lại ăn cơm tối, nghe Tống Minh Thành nói lúc chiều Hàn Tiềm bảo đưa tôi khăn tăm, sắc mặt liền trầm xuống, đại khái cũng đoán được tôi và Hàn Tiềm không hòa hợp. Lúc này còn cố ý bồi thêm một câu: “Hàn Tiềm đi tham dự cuộc họp về kinh doanh không có ở đây đâu”, tôi vẫn không tiếp lời.
Giao thiệp với người giàu nhất định phải duy trì khoảng cách an toàn, tiến triển quá nhanh sẽ tạo mối nghi ngờ thấy người sang bắt quàng làm họ, quá lãnh đạm lại bị hiểu nhầm là quá thanh cao có phần nguy hiểm. sự tương tác giữa con người với con người chính là vi diệu phức tạp như vậy. Không nên vượt quá giới hạn cuối cùng của người khác, cũng không nên thử xem người khác có thật lòng hay không. Bọn họ dành cho bạn sự đối xử tử tế, bạn nên vui vẻ đón nhận, không dành cho bạn thì bạn cũng không nên đi tranh đoạt.
Trên đường về, tôi quán triệt lại bản thân, không có gì là không thể vượt qua được. Ngủ một giấc, con sư tử nhỏ của Trung Quốc – Thẩm Miên tôi sẽ thức tỉnh!
Tôi khôi phục lại trạng thái năng lực tốt nhất. Sau lần rơi xuống hồ bơi đó, tôi bị sốt nằm bẹp một chỗ cả tuần lễ. Hiện tại nhìn vào tin tức giải trí hot ra hàng tuần đã cảm thấy theo không kịp rồi.
Tuần mới, các chiêu trò vẫn không đổi, điều thay đổi chỉ là những cái tên và những câu chuyện cũ của họ thôi.
“Sao kỳ này cô không xuất hiện trên báo vậy? Lần trước đưa cho cô số điện thoại của phóng viên Chu Yến của tờ “Ánh sáng của ngôi sao” rồi đó, không gọi sao?” A Quang day day trán, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Muốn tôi nói với cô bao nhiêu lần nữa? Cô phải nhớ rằng những tin tức mà đám phóng viên đăng đều là những thông tin do chính mình cung cấp. Minh tinh và phóng viên phải hợp tác song phương để tạo ra tin tức. Cô thử xem có minh tinh nào trong tay không có vài tên phóng viên bị mua chuộc?”
“Khi tôi còn làm phóng viên đều là tự mình tìm kiếm tin tức…”
“Cô đừng ngụy biện, khi còn làm phóng viên cô làm việc cho các tòa soạn lớn sao? Hả? Cô có hiểu cách thức hoạt động của truyền thông không vậy? Cô nhìn xem, người ta là “Ánh sáng của ngôi sao” – một trong ba tờ tạp chí lớn nhất đó! Định hướng tin tức các tờ tạp chí là rất quan trọng, trong những bài viết đó luôn chú ý đưa ra một phần sự thật còn giấu đi một phần. Cái chính là có thể phát huy giá trị của khán giả, để cho họ có thể thoải mái phát triển câu chuyện theo hướng đã được thao túng. Cô nhìn diễn viên SaSa kia xem, chưa diễn một bộ phim nào mà chỉ sau một đêm đã thành danh!”
Trong lòng tôi thầm khinh bỉ. Ánh sáng của ngôi sao, ánh sáng của ngôi sao… Tôi đây còn có 30% cổ phần trong đó đấy! Sao tôi lại không hiểu cách thức hoạt động của giới truyền thông chứ! Kết quả, tôi chưa kịp cảm thấy tự mãn thì đã bị một tờ báo đập vào đầu. Tôi liếc mắt thấy hình SaSa to tướng trên trang nhất. Hứ, tôi mà điều động toàn bộ lực lượng ở khắp mọi nơi, so với cô ta, tốc độ thành danh chắc chắn không đến một đêm.
Tuy nhiên lo âu của A Quang có thể hiểu được. Dù không nhiều nhưng tên tôi cũng thường xuyên xuất hiện trên báo, nhưng chắc chắn hiệu quả tuyên truyền không được giật gân như thế này, nổi tiếng không nổi tiếng hẳn mà mới cũng không mới hẳn. Loại trạng thái này đối các minh tinh là đáng sợ nhất, giống như đánh du kích trong giới giải trí vậy. Nhiệm vụ cấp bách trước mắt là phải nắm trong tay một tác phẩm tiêu biểu.
“Được rồi, buổi chiều casting “Scandal” em sẽ cố gắng hết sức. Haizz, A Quang, anh đừng mắng em, em đi nghiên cứu kịch bản đây”.
A Quang trừng tôi một cái rồi đi tìm Molly để nói về đầu lưỡi phiền phức, tôi ngoan ngoãn ngồi xuống tiếp tục nghiên cứu kịch bản.
Thật ra, kịch bản “Scandal” tôi đã xem hơn mười lần rồi. Nội dung đại khái kể về một tân binh vừa mới bước chân vào giải trí, chưa được nổi tiếng. Tiểu minh tinh này bị sự hào nhoáng hoa lệ của giới giải trí mê hoặc, một lòng muốn nổi tiếng. Vì vậy, cô ta đã tìm cách quyến rũ anh chàng giám đốc điều hành giàu có, đẹp trai. Kết quả, dã tâm quá lớn, lại không hiểu trong giới giải trí có không ít người đầy thủ đoạn lại có thế lực nên đã không biết tự lượng sức mình đắc tội với một số người. Bị truyền thông tạo thành vụ bê bối minh tinh đi làm tình nhân. Kết quả nhân cách bị khinh thường, hỏng cả thanh danh. Sự nghiệp và cuộc sống cả hai đều không được như ý, đành lặng lẽ rời khỏi giới giải trí.
Nửa đầu là cuộc sống sáng chói, tươi lai rộng mở, nửa sau thì mang tiếng xấu rơi thẳng xuống địa ngục, đúng là thách thức khả năng diễn xuất, mà yếu tố cẩu huyết nhất trong toàn bộ kịch bản chính là ở thời điểm nữ chính đang thành công nhất, nổi tiếng nhất, là thần tượng của biết bao cô gái lại đẩy cô ấy xuống, mang biết bao tiếng xấu, là kẻ thù của thế giới. Nhưng cũng chính lúc ấy cô ấy phát hiện ra mình thực sự yêu nam chính.
Khi bạn thành công thì sự tâng bốc, sùng bái sẽ vây quanh bạn, nhưng khi bạn vấp ngã thì chỉ có mình bạn bi thương mà thôi. Tôi nghĩ, có lẽ Hàn Lam Lam muốn phản ánh lại một góc nhìn của giới giải trí. Cho nên trong kịch bản thể hiện rất nhiều mảng màu thị phi của giới giải trí – một mắt xích quan trọng trong câu chuyện. Bên cạnh đó, mối qua hệ dây dưa, mập mờ, tan rồi hợp của nam nữ chính, chính là mắt xích còn lại.
Dù là gì đi nữa thì cũng không thể thiếu tình yêu được, tình cảm chính là yếu tố làm tăng giá trị thương mại cho bộ phim. Cộng thêm kịch bản này được viết bởi em gái Hàn Lam Lam của nhà sản xuất phim Hàn Tiềm, những bí mật trong giới giải trí sẽ được hé lộ phần nào. Vì vậy, bên ngoài coi đây là một bộ phim đáng để mong chờ. Kịch bản là kịch bản hay, nhận được vai nữ chính này, diễn tốt, một đêm thành danh không là vấn đề, diễn không tốt, nhất định rất thảm, sẽ bị chửi là lãng phí kịch bản hay, như vậy sau này muốn nhận một kịch bản hấp dẫn sẽ rất khó khăn. Cho nên mặc dù Hàn Lam Lam hứa hẹn tôi nhất định sẽ được, nhưng trong lòng tôi vẫn rất thấp thỏm.
Điều kỳ lạ là buổi chiều, khi đến địa điểm thử vai, dù nhìn thấy Hàn Tiềm cũng ở đây, mà tôi lại không hề thấy khẩn trương. Ngược lại, vị đạo diễn râu quai nón lại tới nhỏ giọng giải thích với tôi, thật ra thì chính Hàn Tiềm không hài lòng lắm về tôi nên mới phải đến đây, nếu không thì nội bộ HT cũng đã giao cho tôi vai diễn này, ông ta cũng không dám thắc mắc gì. Tôi liếc mắt theo hướng ông ta ra hiệu nhìn Hàn Tiềm, anh cũng đang nhìn tôi.
Vị đạo diễn râu ria rậm rạp này khi quay phim thái độ rất hòa nhã, hiện tại nói chuyện với tôi có vài phần kiêng kỵ cùng thăm dò. Tôi biết, ông ta không phải không biết HT thổi phồng một người mới không có kinh nghiệm gì như tôi là có nguyên nhân gì, nói cho cùng là không biết người phía sau tôi quyền thế ra sao. Đã ở trong giới này thì không riêng gì minh tinh, diễn viên, ca sĩ mà cả đạo diễn cũng không dễ dàng. Phải chèo kéo tài trợ, thu hút đầu tư. Không có tiền nói cái rắm gì nghệ thuật.
Mà những anh chàng công tử lại thích chụp cho mình cái mũ nghệ thuật, ví dụ như Tống Minh Thành. Ngoài việc tiếp nhận sản nghiệp của gia đình, hắn còn khoác trên mình cái mác nghệ thuật gia, cộng thêm chức vụ giám đốc điều hành của công ty thỉnh thoảng sẽ giúp anh ta đắm chìm trong dục vọng của mình.
“Hey, Hàn tổng, công việc casting cỏn con này cũng phiền anh tới đây một chuyến thật ngại quá. Tôi đang tìm một cảnh nhỏ trong kịch bản để Thẩm Miên và Nhan An An mỗi người thử diễn một lần. Tôi cũng không nói nhiều nữa, anh tự xem đi nhé! Xem người nào có biểu hiện tốt, có thể lột tả được hết cảm xúc ra ngoài. Người nào tốt chúng ta liền chọn người đó, ok?” Vị đạo diễn đó mới rời đi, tôi liền đi qua chào hỏi Hàn Tiềm, anh liếc mắt nhìn tôi, lười biếng gật đầu một cái.
Lúc này tôi mới nhìn thấy Nhan An An, hình như còn đến sớm hơn tôi, đang ngồi nói chuyện phiếm với một cô gái rất có khí chất bên cạnh, biểu hiện tình cảm chị em rất thân mật. Tôi nhìn thoáng qua cũng không biết lai lịch thế nào. Còn Lý Khải Duệ đang cùng với fan cuồng siêu cấp của anh ta – Hàn Lam Lam trò chuyện với nhau thật rôm rả.
“Mọi người đều đến đông đủ cả rồi. An An, cô và Thẩm Miên tới đây. Mở kịch bản, trang 46, diễn cảnh này đi. Có hai phòng để có các cô chuẩn bị. Cho các cô mỗi người mười phút.”
Lật tới trang 46 để xem, thì ra là cảnh nữ chính lần đầu tiên xuất hiện sau vụ bê bối. Có đủ loại ánh mắt của những kẻ đã từng bị cô ấy coi thường đang giễu cợt, đối thủ cạnh tranh thì giả vờ tử tế, nhưng cũng tỏ ra đắc ý, tranh thủ tình cảm thế chỗ nữ chính khoác tay nam chính đến cùng. Tâm trạng cô ấy lúc đó vô cùng buồn khổ và uất ức.
Vị đạo diễn râu ria rậm rạp này lại còn đưa ra một tình huống vô cùng hóc búa. Vừa rồi còn nói diễn cảnh này Lý Khải Duệ không cần diễn, có thể sang bên kia đợi, tự mình luyện tập biểu cảm trên mặt.
Sinh ngẫu nhiên, tử tất nhiên, mười phút cứ thế trôi qua rất nhanh, lúc tôi bị đạo diễn gọi ra thử vai đã có chút lo lắng. Ngược lại Nhan An An ở đối diện tỏ ra rất tự tin. Dù sao thì cô ta cũng là lão làng trong nghiệp diễn xuất. Nếu như khi đến, không được các đại đạo diễn chỉ bảo trước thì tôi không thể so sánh với cô ta được. Vì vậy, khi đạo diễn hỏi ai diễn trước, Nhan An An khẽ mỉm cười đứng dậy. Biểu cảm cùng hành động kiểu này không thể bắt chước theo được, Nhan An An cũng không thèm để ý liền thể hiện ngay trước mặt tôi, hoặc là cô ta càng muốn khiến cho tôi khó chịu.
Mày nhăn lại nhưng môi vẫn nở nụ cười, vẻ mặt đau thương, khuôn mặt thanh tú, trêu đùa, miễn cưỡng vui cười, khóc không thành tiếng, nước mắt lăn dài, mất mát, kinh ngạc, giả vờ trấn định.
Ngay cả tôi cũng không nhịn được vì cô ấy mà vỗ tay.
Sau đó tiếng vỗ tay vang lên. Tôi thấy Hàn Tiềm cũng vỗ tay, trong mắt tràn đầy sự khẳng định. Sau đó anh liếc nhìn tôi làm như chỉ vô tình đảo qua.
Tôi biết, anh muốn nói với tôi điều gì.
Vai diễn này, Thẩm Miên cô không giành được đâu!