Nhưng vai diễn này cuối cùng sẽ là của tôi.
Những nghệ sĩ lâu năm trong ngành giải trí, dù ít hay nhiều cũng có một chút phù phiếm, kiêu ngạo làm lợi thế, vai diễn nào cũng phải thật biểu cảm, thật hoa lệ, nhưng đó cũng chỉ là kỹ thuật có vẻ cao siêu, chứ thực ra chỉ là rập khuôn thôi. Biểu hiện đau thương của Nhan An An rất chân thật nhưng lại quá sạch sẽ, ít nhất đối với nhân vật trong kịch bản, một diễn viên dựa vào thân xác mà nói thì quá mức sạch sẽ. Có lẽ là vì những vai diễn trước đây của cô ta, hơn một nửa là tuyến nhân vật ngây thơ, thuần khiết, lối diễn xuất không tránh khỏi đi theo lối mòn. Hơn nữa, cô ta lại quá chú ý đến biểu hiện trên khuôn mặt mà xem nhẹ những động tác thân thể.
Tôi cố ý làm rách đôi tất giấy đang đi, sau đó dùng nước lau đi lớp trang điểm tỉ mỉ trên mặt, lộ ra sắc mặt tái nhợt khó che giấu.
Sắc mặt tái nhợt, đôi mắt thẫn thờ, đầu cúi thấp. Không còn tỏa ra ánh hào quang như lúc trước, không còn khiêu khích đối phương hay kiêu ngạo và đắc ý, mà là lần đầu tiên trước ánh mặt của bao nhiêu người, hạ thấp chính mình, bộ dạng cam chịu. Thả chậm bước chân, hận không thể khiến tiếng giày cao gót giẫm lên mặt đất biến mất, hận không thể khiến mình cũng biến mất. Đã từng có quyền có thế, tự đắc khoe khoang để thỏa mãn lòng hư vinh, trở thành trung tâm của các bữa tiệc, mà hiện tại tâm tình phức tạp và sợ hãi. Đời này từ khi sinh ra không phải chưa từng cụng ly, uống rượu với đàn ông có tiền, không phải chưa từng trải qua nghèo khó, khổ sử hay chịu ủy khuất, chèn ép, nhưng cho tới bây giờ lại chưa trải qua ngày nào khổ sở, uất ức, tuyệt vọng như ngày hôm nay.
Chỉ cần như vậy, dù là nhà sản xuất hay đồng nghiệp, nhất định sẽ bị hành động đó làm mờ mịt. Người nghệ sĩ có thể hiện sự đắc ý, kiêu căng cũng vì muốn khẳng định tài năng, nhận được sự kính trọng của người khác. Bản chất của các cô ấy có thể là hèn nhát tự ti thậm chí cảm thấy mình bẩn thỉu, nhưng mỗi lần đứng dưới ánh đèn, trước hàng vạn người hâm mộ đã giúp họ lấy lại lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh của bản thân. Họ cảm nhận được đứng trên đỉnh cao mới cao ngạo và hãnh diện biết bao. Có lẽ tối hôm qua còn mệt mỏi tưởng không chịu nổi vì phải tham dự các buổi hội họp, các buổi tiệc rượu, miễn cưỡng vui cười, giả vờ thanh cao hoặc là bị lăn qua lăn lại trên giường phải thấp giọng cầu xin tha thứ. Thế nhưng mặc quần áo vào, trang điểm lên, đứng dưới ánh mặt trời, những bóng ma kia tựa như cho tới bây giừ chưa từng tồn tại.
Hàn Tiềm và đạo diễn thấy tôi như bị nhân vật chính nhập vào, mâu thuẫn mà giãy giụa, âm u mà ngây thơ.
Đạo diễn râu xồm nhìn diễn xuất của tôi chăm chú đến nghệt mặt ra, nhưng Hàn Tiềm ngồi bên cạnh không có động tĩnh gì, nên cũng chỉ khoanh tay vào chờ Hàn Tiềm lên tiếng. Nhan An An vốn là ngồi chờ tôi bị xấu mặt, hiện tại gương mặt trở nên trắng bệch, so với tôi không trang điểm còn dọa người hơn.
Cắt! Mặc dù tôi không xuất thân từ một trường đào tạo diễn xuất chuyên nghiệp, tốt xấu gì được đạo diễn chỉ bảo lâu như vậy, cũng nghiên cứu về điện ảnh, sách vở tư liệu cả một đống lớn, trước ở Anh còn cùng mấy người bạn làm tác phẩm tốt nghiệp được học viện xét loại ưu tú đấy. Tôi lẩm bẩm trong lòng, Hàn Tiềm dựa vào cái gì mà xem thường tôi.
Tôi giả vờ như không thèm để ý, nhìn lướt qua Hàn Tiềm. Đáng tiếc, anh ta cũng không ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi. Tôi có chút thất vọng.
Chỉ thấy anh thì thầm với cô gái có khí chất lúc trước mấy câu rồi mới quay đầu lại liếc nhìn tôi một cái. Ánh mắt rất điềm tĩnh, không gợn sóng, không để lộ chút cảm xúc nào.
Hàn Tiềm nhìn tôi rồi nói: “Cô được chọn, cô và nhân vật trong kịch bản cũng không khác nhau là mấy, rất thích hợp.”
Lần này, tôi nhất thời không nghe ra đây là anh ta đang châm chọc tôi dựa vào quy tắc ngầm tiến thân cho nên có thể hiểu được tình cảm của nữ chính trong kịch bản, hay còn ý gì khác nữa. Điều tôi kinh ngạc chính là điều anh ta làm sau đó.
Anh đẩy cô gái đầy khí chất ngồi bên cạnh anh ra trước mặt mọi người: “Đây là Liễu Sơ Lãng, vai nữ phụ sẽ giao cho cô ấy, mọi người làm quen đi.”
Cô nàng Liễu Sơ Lãng lúc này hơi khom người: “Cảm ơn Hàn học trưởng chiếu cố, xin chào mọi người. Sau này khi làm việc chung mong mọi người chiếu cô nhiều hơn.”
Một bức tranh thật đẹp, tiền bối dẫn dắt hậu bối. Hàn Tiềm dịu dàng nhìn mỹ nhân Liễu Sơ Lãng, ánh mắt như thầm cổ vũ, gật đầu ý bảo cô ta tiếp tục. Tôi bỗng thất thần. Trong đầu tôi lại hiện lên cảnh tượng đêm đó, khi bác sĩ vẫn chưa đến, dưới ánh đèn, Hàn Tiềm dùng rượu sát trùng tiêu độc vết thương trên đùi giúp tôi. Không hiểu sao lại chỉ nhớ, khi đó, dưới ánh đèn gương mặt anh ta trông rất chuyên chú nghiêm túc, cũng không nhớ rõ lúc ấy trên mặt anh ta có hiện biểu cảm nhu hòa như bây giờ hay không.
Khi còn làm phóng viên, tôi điên cuồng tìm kiếm bất kỳ chứng cứ nào chứng tỏ Hàn Tiềm có tư tình với những người con gái khác. Hiện tại đã có chút đầu mối, nói không chừng có thể lần theo dấu vết tìm hiểu được một chút. Dù bây giờ tôi không còn làm nghề này nữa, nhưng chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy thật sung sướng.
Buổi tối theo thông lệ sẽ cùng nhau đi ăn cơm, đạo diễn râu xồm làm chủ, tựa hồ muốn xây dựng tình cảm đoàn kết giữa nhân viên trong đoàn làm phim. Bởi vì lịch trình của Lý Khải Duệ dày đặc nên đoàn làm phim chúng tôi phải tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi này của anh ta. Vừa đủ một bàn, Liễu Sơ Lãng và Hàn Tiềm rất tự nhiên ngồi cạnh nhau. Tôi cũng bị an bài ngồi bên cạnh Hàn Tiềm và một nhà tài trợ khác, một người đàn ông trung niên có ánh mắt rất dâm tà, có không ít tiếng xấu, ở trên giường hình như còn chơi đùa đến chết người. Tôi liếc nhìn đạo diễn, không biết ông ta sắp xếp chỗ ngồi như vậy có ý gì. Đạo diễn kính rượu người đàn ông này và Hàn Tiềm vài lần, cũng chưa dám nhìn tôi.
Trong lúc ăn cơm, nhà tài trợ này luôn mượn cớ gắp thức ăn cho tôi không ngừng động tay động chân, cái chân ở dưới bàn không ngừng cọ vào chân tôi. Mời rượu đáp lời, miệng đầy răng vàng. Tôi thấy dưới ánh đèn, khuôn mặt của ông ta rung lên từng tầng thịt núc ních, cảm giác thèm ăn khi nãy chợt biến mất. Đồ ăn trên bàn đầu là mĩ vị, không khí rất náo nhiệt, dưới gầm bàn cũng diễn ra một cuộc phản kích tự vệ. Tôi vì né tránh sự quấy rầy của lão già tài trợ đành phải dựa vào Hàn Tiềm. Có lúc lực đạo không khống chế được, chân tôi liền đụng phải chân Hàn Tiềm. Cứ như vậy mấy lần, rốt cuộc Hàn Tiềm cũng nhíu mày nghi ngờ nhìn tôi, chắc hình tượng tôi trong lòng anh ta tầm thường lắm. Tôi chỉ hi vọng anh ta không cảm thấy tôi đang cố ý quyến rũ anh ta.
Cũng may bên cạnh anh ta còn có người đẹp Liễu Sơ Lãng, là một đóa hoa chính hiệu. Tôi trộm thấy tên tài trợ chết tiệt ngồi bên cạnh tôi kia cũng thèm nhỏ dãi Liễu Sơ Lãng rồi. Nhưng người ta là học muội của Hàn thiếu gia, không dám trêu chọc.
Tôi bị chuốc không ít rượu, giữa bữa tiệc lão già tài trợ đó có ra ngoài một lần. Đáng tiếc, tôi chưa kịp thở phào thì ông ta với khuôn mặt núng nính của mình ngồi lại vào chỗ, còn ngả ngón lại gần giả vờ khen tôi có vòng tai thật đẹp để vén vén tóc tôi, sau đó lén lút nhét cho tôi một cái thẻ.
Là một cái thẻ mở cửa phòng. Tôi có gắng chịu đựng khát khao muốn hét to, kích động chạy vào WC rửa mặt. Gọi điện cho Tống Minh Thành thì trực tiếp bị chuyển vào hộp thư thoại. Tên Tống Minh Thành này đúng là không làm nên trò trống gì cả, trong thời khắc mấu chốt đến cái bóng cũng không thấy đâu. Hơn nữa, Tống nhị thiếu gia thật không có uy tín. Tuy trên danh nghĩa HT là do anh ta quản lý, nhưng nắm trong tay thực quyền lại là Tống đại thiếu gia. Nếu không thì cái tên đạo diễn râu ria rậm rạp kia tốt xấu gì cũng biết tôi có quan hệ với Tống Minh Thành, hắn sẽ không để mặc tôi bị gã tài trợ kia ngả ngớn mà không thèm can thiệp.
Tuy nhiên đứng trên lập trường của vị đạo diễn râu ria rậm rạp kia mà nghĩ, tôi cũng không thể ép buộc người ta không sợ cường bạo. Rửa sạch mặt, tôi nhìn vào gương, khởi động cổ tay, xoay khớp cổ. Xem ra buổi tối tôi phải dùng thể lực, hoạt động gân cốt một chút rồi.
Sau khi đã hạ quyết tâm, tôi trở lại bàn bàn rượu, thái độ lập tức chuyển biến, mặt tươi như hoa. Nhà tài trợ kia sờ tay tôi, tôi cũng chỉ làm ra vẻ hờn dỗi, xấu hổ muốn cự tuyệt, giằng co một lúc rồi mới rút tay về. Hàn Tiềm vẫn lạnh lùng nhìn tôi ở bên kia xu nịnh. Hàn Lam Lam bận rộn tiếp chuyện với thần tượng Lý Khải Duệ cũng không chú ý đến không khí trên bàn ăn. Vả lại, chuyện khuấy động không khí trên bàn ăn cũng không tới phiên cô ấy làm. Lúc trước, Lý Khải Duệ thấy nhà tài trợ kia quấy rầy tôi cũng từng muốn giúp tôi giải vay, nhưng hiện tại thấy vẻ mặt tôi lộ ra biểu cảm như thế, không thèm để ý đến tôi nữa. Liễu Sơ Lãng hình như lần đầu tiên gặp phải tình huống lúng túng thế này, đơn giản nhắm mắt làm ngơ, làm bộ cái gì cũng không thấy, tiếp tục kề tai to nhỏ với Hàn Tiềm.
Thanh cao. Các người đều thanh cao hết.
Trong xã hội thượng lưu, bọn họ có tiêu chuẩn của cao thượng và đạo đức, nói về thú vị, nói về thưởng thức thì là nghe ca kịch, bàn nghệ thuật, sau đó yêu cầu bạn cũng phải sống cao thượng như họ, tức là bạn không thể không đi uống cà phê hay không thể không vào nhà hàng, bạn không đủ khả năng vượt qua thân phận nghèo hèn thì đừng có đến những nơi đó. Nếu không, bọn họ sẽ dùng ánh mắt như nhìn một đống rác rưởi nhìn bạn, tựa như đêm đó Hàn Tiềm nhìn tôi. Tôi nhớ Tô Đình từng nói với tôi một câu: “Nếu như cậu nghĩ bọn họ đang khoe khoang bản thân, vậy thì bỏ cái suy nghĩ đó đi, bọn họ là đang khinh thường cậu đấy.” Và sau đó là bi thương.
Chúng tôi cũng chỉ là nghệ sĩ, là diễn viên. Điều bất đắc dĩ của chúng tôi họ không thấy được, bọn họ chỉ thấy chúng tôi khuất phục, thấy chúng tôi dưới sự dồn ép, áp lực của bọn họ mà phải cởi quần áo, sau đó cười mắng chúng tôi hạ lưu.
Có lẽ là do rượu cồn, đầu tôi hơi đau, trong lòng cũng vô cùng ủy khuất, vô cùng ngột ngạt, vô cùng phẫn hận.
Tôi nhớ có lần, nửa đêm Tô Đình mặt mũi trắng bệch, đội mưa đến chỗ tôi, tôi thấy bả vai cô ấy run rẩy, giọng nói vỡ vụn nói cho tôi biết cô ấy mới từ trên giường của người nào đó xuống, ánh mắt trống rỗng, sau đó tay run run châm điếu thuốc.
Giữa làn khói dày bay bay trong không khí, tôi không nhìn rõ nét mặt cô ấy. Điều kiện gia đình Tô Đình không tốt. Cô ấy năm xưa là vì em trai phải bỏ học để kiếm việc làm, sau đó cha lại mắc bệnh nặng nên mới dấn thân vào nghề người mẫu, theo như cô ấy nói, chỉ bởi vì nghề này kiếm tiền nhanh mà lại nhiều.
Bây giờ, những thống khổ, ủy khuất, áp lực của cô ấy, cũng những gì tôi phải chịu đựng như cùng òa ra. Ngay giữa bữa tiệc này, những uất ức đó càng ngày càng tích tụ lại, tạo thành một khối áp lực khổng lồ. Tôi mơ hồ cảm thấy đêm nay sẽ tôi sẽ phá hư miếng ăn của mình.
Đáng tiếc, rượu làm tăng can đảm của con người.
Vì vậy, chờ khi tôi cầm tấm thẻ mở cửa tìm được phòng, máu trong người tôi đã sôi sùng sục, tức giận, khí thế bừng bừng. Tôi cảm thấy dù có thế nào cũng phải dạy cho nhà tài trợ kia một bài học, cùng lắm là bồi thường.
Nhà tài trợ kia còn chưa tới, hình như vừa rồi Hàn Tiềm gọi lão ta ra ngoài nói chuyện gì đó. Tôi chạy vào phòng tắm, đem tất cả những thứ có trong đó trộn vào một lọ xịt dưỡng da của tôi, sau đó tìm trong túi xách gói bột cay lần trước Tô Đình dùng để giảm cân vẫn còn để ở chỗ tôi, giống như mụ phù thủy đang pha chế một loại độc dược, một loại thuốc phun sương dùng để phòng lang sói.
Lão dê xồm, ngươi nhìn cho kỹ, tôi sẽ khiến ông vào thì đứng thẳng nhưng sau đó sẽ phải lăn ngang ra ngoài. Lúc này quyết tâm đánh bại lão ta càng vững chắc, nếu thực sự không được sẽ tìm Tống Minh Thành ra dùng tiền làm lá chắn đạn.
Tôi cầm một chiếc gối, đá văng giày cao gót, tắt đèn, trốn trong bóng tối chờ lão ta mở cửa đi vào.
Khi bóng người đó tiến vào, tôi đã mơ hồ cảm thấy thân hình trên có chút không đúng, thế nhưng sự kích động, phẫn nộ xông lên não, tôi quát to rồi không thèm nhìn mặt bóng người đó xông lên cho một trận. Theo kịch bản của tôi ngay sau đó bóng người sẽ kêu gào thảm thiết sau đó chống đỡ không nổi ngã xuống đất. Sau đó, tôi sẽ dùng đầu gối nện cho một cái rồi sau đó đặt mông ngồi lên trên người anh ta đấm đá túi bụi. Hơn nữa tất cả các động tác cần phải làm được “ba không thấy”, trên người không thấy vết thương, trên mặt không thấy máu, xung quanh không thấy người, đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ nhưng lại không thấy mặt tôi, cuối cùng dù chết cũng không có chứng cứ.
Đáng tiếc bước đầu tiên lại không thuận lợi. Hình như tôi chọn địa điểm không đúng. Bóng người kia lau mặt một cái, trực tiếp vặn tay tôi đẩy lên giường, sau đó thân thể áp xuống, khống chế sự giãy dụa của tôi.
Lần này tôi có chút luống cuống. Lão già này chẳng lẽ vừa mới đi uống viên thuốc lam đã chuẩn bị để ngủ cùng các cô gái? Đáng tiếc, bóng người đối diện không có tiến thêm một động tác nào, chỉ đè trên người tôi thở dốc. tôi cảm thấy trên cổ phả lên hơi thở xa lạ, nóng bỏng như lửa, không thể làm gì khác ngoài mở miệng chửi ầm lên.
Tôi có một bản lĩnh, công phu mồm miệng vô cùng lợi hại, luôn phát huy sáng tạo trong thực tiễn, có thể kết hợp các thành ngữ, đem văn hóa uyên thâm của Trung Quốc phát huy đến tận cùng. Vì vậy tôi đem những bệnh có thể lây qua đường tình dục như bệnh lậu, AIDS,… mang ra mắng một lần. Mắng xong rốt cuộc phát hiện bóng người đè nặng lên tôi vai khẽ run run, nhưng không phải tức giận mà hình như đang cười.
Tôi biết chỗ dựa vững chắc của tôi đã đến. Vì thế tôi xốc bóng người lên, nhắm chính giữa mông người ta đá một cước: “Tống Minh Thành, cái đồ ngu ngốc nhà anh. Nếu tới chậm, tôi bị người ta vô lễ gì gì đó thì anh chỉ còn nước tự thiến tạ tội hoặc là bỏ mạng trước, sau đó cuối cùng bị cha anh tìm được cắt đứt JJ[1]. Sau này thông minh một chút, lúc nào cũng phải chú ý tới an toàn của tôi, đừng tưởng rằng anh có thể ở nơi nào hưởng gió xuân nhé.”
[1]: JJ là tiếng lóng, chỉ cái đó đó của đàn ông >.,