Mười giờ tối, Lâm Phỉ Phỉ lê tấm thân mệt mỏi trở về căn phòng nhỏ cô thuê chung với Hoắc Minh Lãng.
Nhưng trong đầu không kìm đươc, luôn nhớ đến một ngày một đêm điên cuồng với Sở Tây Hàng. Lúc gần đi, hắn hỏi số điện thoại nhưng cô cố ý cho sai số. Tuy hắn để lại cho cô ấn tượng rất tốt, nhưng lý trí nói với cô rằng bản thân và hắn không đi cùng đường. Nếu còn không dứt khoát chỉ đem lại phiền phức cho nhau thôi.
Lần này quay về, cô định thu dọn đồ đạc, rời khỏi Hoắc Minh Lãng.
Nhưng, khi cô đẩy cửa ra, không khỏi sững sờ ngay tại chỗ.
- Ba, mẹ, sao hai người đến đây?
Thật lâu sau, Lâm Phỉ Phỉ mới lấy lại tinh thần, vô cùng khiếp sợ nhìn hai vị phụ huynh đang ngồi trên sofa phòng khách. Lẽ ra lúc này ba mẹ cô nên ở quê chứ.
Còn Lâm Tiêu Tiêu em gái cô, đang dựa vào ngực mẹ.
Ba Lâm kéo Lâm Phỉ Phỉ một cách thân thiết, cười nói:
- Là Nhất Phàm gọi điện bảo ba mẹ đến, nó bảo muốn hai ông bà già này đến thành phố chơi vài ngày. Sao? Nó không nói với con à?
Mẹ Lâm liếc nhìn Lâm Phỉ Phỉ, không mặn không nhạt nói:
- Đúng là Nhất Phàm hiếu thảo, con phải quấn chặt lấy cho mẹ. Đừng để đến khi có con khác cướp mất, muốn khóc cũng không kịp. Mẹ càng nhìn thằng bé đó lại càng thích, thật sự hy vọng sau này Mật Mật cũng tìm được một người đàn ông tốt như vậy.
Chẳng hiểu vì sao, từ nhỏ mẹ Lâm đã thương Lâm Tiêu Tiêu hơn, đối với Lâm Phỉ Phỉ luôn giữ thái độ không lạnh không nhạt. Mặc dù Lâm Phỉ Phỉ rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng trong mắt bà mãi mãi không thể nào bằng được Lâm Tiêu Tiêu kiều kỳ tùy hứng.
Lâm Tiêu Tiêu đang ôm mẹ nhếch môi cười, nhìn Lâm Phỉ Phỉ bằng ánh mắt khiêu khích, rồi nói với mẹ Lâm:
- Mẹ, mẹ yên tâm đi, chắc chắn con sẽ tìm một người đàn ông tốt như anh rể. Chị! Chị sẽ ủng hộ em chứ?
Lâm Phỉ Phỉ cứng đờ, trước mắt lại hiện ra hình ảnh Lâm Tiêu Tiêu và Hoắc Minh Lãng trần truồng quấn lấy nhau ngày ấy. Ánh mắt cô trở nên lạnh lùng khi nhìn Lâm Tiêu Tiêu. Nó đã cướp người đàn ông của cô, còn hỏi cô có ủng hộ không. Cô em gái của cô đúng là vô liêm sỉ cực điểm.
Nhưng ba mẹ Lâm đều ở đây, cô không tiện nổi nóng. Trong lòng cô cũng lập tức hiểu ra dụng ý Hoắc Minh Lãng gọi ba mẹ cô đến đây. Rõ ràng hắn đang lấy ba mẹ cô ra để ép cô không thể tức giận chuyển đi khỏi nơi này.
Ít nhất trong thời gian ba mẹ cô còn ở đây, cô chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
- Hoắc Minh Lãng đâu?
Lâm Phỉ Phỉ nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Hoắc Minh Lãng.
- Anh rể đang ở trong bếp. Anh nói hôm nay muốn để ba mẹ chúng ta nếm thử tay nghề của anh ấy.
Lâm Tiêu Tiêu tươi cười trả lời.
Lâm Phỉ Phỉ nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, căn bản không để ý tới cô em gái. Cô miễn cưỡng nở nụ cười, nói với ba mẹ Lâm:
- Ba, mẹ, con vào... giúp anh ấy một tay.
Nói xong, liền chạy vội vào bếp.
Vóc dáng của Hoắc Minh Lãng thật sự rất được. Ngũ quan anh tuấn, đôi mắt đào hoa mê người. Gã cao 1m80. Vì bình thường thích thể thao, nên dáng rất đẹp. Là một anh chàng đẹp trai có thể khiến mọi phụ nữ vừa nhìn đã xấu hổ đỏ mặt.
Lúc Lâm Phỉ Phỉ bước vào bếp, Hoắc Minh Lãng đang cắt cà rốt.
- Hoắc Minh Lãng, anh có ý gì? Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Lâm Phỉ Phỉ trợn mắt nhìn.
Tên này cùng em gái ruột của cô làm mấy chuyện bại hoại sau lưng cô. Sự việc bị lộ, còn giả vờ làm người đàn ông tốt trước mặt ba mẹ cô, gã cho rằng làm vậy, cô sẽ tha thứ cho gã sao?
Nằm mơ!
Hoắc Minh Lãng đặt con dao trong tay xuống, đột nhiên cử động, ôm chặt lấy Lâm Phỉ Phỉ, chống lên vách tường nhà bếp, sắc mặt lo lắng:
- Anh còn chưa hỏi em đấy. Một ngày một đêm em không về nhà, có phải làm chuyện bậy bạ gì với thằng khác rồi không?
Tuy Lâm Phỉ Phỉ có dáng người cao gầy, cao một tới mét bảy, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, sức lực không thể so được với Hoắc Minh Lãng, bị gã giam chặt trên vách tường. Cô muốn cử động cũng không được, chỉ có thể giận dữ mắng:
- Anh thả tôi ra. Tôi đi đâu, làm gì không liên quan đến anh. Về sau chuyện của anh cũng không liên quan gì đến tôi. Anh muốn yêu ai, lên giường với ai thì lên. Tôi sẽ không đau lòng vì anh, càng không rơi một giọt nước mắt vì anh. Tôi muốn hủy bỏ hôn ước với anh.
Hoắc Minh Lãng nghe xong thì nổi giận, hai mắt muốn chảy máu, nói:
- Muốn hủy bỏ hôn ước, không có cửa đâu. Tôi nói cho cô biết, đời này Lâm Phỉ Phỉ cô chỉ có thể thuộc về tôi.
Nói xong, gã cúi đầu xuống hôn mạnh lên môi Lâm Phỉ Phỉ.
Năm năm yêu nhau, Hoắc Minh Lãng thực sự thật lòng thật dạ yêu Lâm Phỉ Phỉ. Đáng tiếc, Lâm Phỉ Phỉ cứ muốn giữ lần đầu cho đêm động phòng tân hôn. Nhưng gã là một gã đàn ông bình thường, lại ưu tú như vậy, phụ nữ bên ngoài gã muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Cuối cùng gã không chịu được sự quyến rũ nên đã đi trật lối.
Nhưng như vậy không có nghĩa là gã sẽ buông tha cho Lâm Phỉ Phỉ. Không ai hiểu Lâm Phỉ Phỉ hơn gã. Cô bảo thủ, cô đơn thuần, cô quan tâm, cô dịu dàng. Một cô gái như vậy, rất thích hợp để làm vợ. Cho nên, chắc chắn gã sẽ không buông tay.
- A...
Lâm Phỉ Phỉ bị Hoắc Minh Lãng cưỡng hôn, tim không còn đập nhanh như trước, mà chỉ có sự khuất nhục. Cô liều mạng né tránh, nhưng không thể nào tránh được.
Hoắc Minh Lãng càng hôn càng kịch liệt, thậm chí còn đưa bàn tay to sờ vào trong y phục cô.