Một Đêm Vui Vẻ Tổng Giám Đốc Xấu Xa

Chương 4: Chương 4: Căn tình tỉnh táo




Lâm Phỉ Phỉ nghe xong, càng thêm mắc cỡ, đồng thời cũng hơi động lòng.

Không ngờ hắn lại suy nghĩ cẩn thận cho cô như vậy. Chẳng trách sáng nay thức dậy cô chỉ cảm thấy hơi khó chịu, chứ không đau đớn kịch liệt sau khi quan hệ lần đầu như những cô gái khác.

Chẳng lẽ, những người đàn ông làm ngành này đều chăm sóc khách hàng cẩn thận như vậy?

Nghĩ vậy, Lâm Phỉ Phỉ đột nhiên càng cảm thấy đúng.

Sở Tây Hàng không biết trong lòng Lâm Phỉ Phỉ nghĩ gì. Hắn thấy cô cúi đầu không nói, chỉ nghĩ cô ngầm đồng ý. Liền bò lên giường, vén áo tắm Lâm Phỉ Phỉ lên, định cởi quần lót của cô.

- Đừng...

Lâm Phỉ Phỉ lập tức bị hành động to gan của hắn làm giật mình, vội vàng kẹp chặt hai chân, mắc cỡ đến mức hai tai đỏ bừng.

- Đừng sợ, ngoan nào, anh sẽ làm nhẹ lắm.

Sở Tây Hàng nhẹ nhàng ôm Lâm Phỉ Phỉ vào lòng, nói một cách kiên nhẫn. Hắn cúi xuống nhìn Lâm Phỉ Phỉ với ánh mắt dịu dàng, khóe miệng còn nở nụ cười nhẹ mê người.

Một người ít trải sự đời như Lâm Phỉ Phỉ thì làm sao có thể chịu nỗi đòn tấn công dịu dàng này của hắn. Hơn nữa ánh mắt của hắn còn mang theo sự thương tiếc như vậy, nếu cô còn nhăn nhó từ chối chẳng phải là quá kiêu kỳ sao.

- Nhưng mà... giờ đang là ban ngày, tối mới làm vậy chứ.

Tư tưởng bảo thủ đã ăn sâu vào xương tủy Lâm Phỉ Phỉ vẫn chưa buông được, nhưng vẫn nhượng bộ một bước.

Nhưng vừa nói xong, cô lập tức ý thức mình đã lỡ lời. Cô còn đòi người ta bôi thuốc cho mình vào buổi tối, như thế chẳng phải đang ám chỉ muốn người ta ở lại một ngày sao?

Lâm Phỉ Phỉ bị chính suy nghĩ đó của mình làm cho cúi đầu thấp hơn.

- Tối dĩ nhiên cũng phải bôi, nhưng giờ càng cần phải bôi thuốc.

Dĩ nhiên Sở Tây Hàng nghe ra sự lưu luyến trong ngữ khí của Lâm Phỉ Phỉ. Nụ cười nơi khóe môi càng sâu hơn, lập tức uyển chuyển đáp lại cô, rồi nói:

- Nếu em cảm thấy sáng quá xấu hổ, vậy anh kéo rèm lại nhé.

Nói xong, Sở Tây Hàng cầm điều khiển đầu giường, ấn nhẹ, tấm màn lập tức tự động kéo xuống chầm chậm. Nhưng vì lúc này mặt trời đang lên cao, chiếu xuyên qua tấm rèm, nên căn phòng vẫn rất sáng.

Lâm Phỉ Phỉ còn định từ chối, nhưng lại lo lắng mình làm thế sẽ khiến hắn cảm thấy mình quá kiêu kỳ, bèn nhắm chặt mắt, không nhúc nhích để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Sở Tây Hàng biết cô đã đồng ý, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, sau đó dịu dàng cởi quần lót của cô, bắt đầu cẩn thận bôi thuốc cho Lâm Phỉ Phỉ.

Thuốc có mùi thơm nhàn nhạt, mát lạnh, bôi lên khiến người ta vô cùng thoải mái. Đặc biệt là trên ngón tay hắn có một lớp chai mỏng, hơi thô ráp, mỗi lần đụng vào chỗ tư mật của cô, cả người cô đều run lên như điện giật.

Cảm nhận được sự run rẩy của Lâm Phỉ Phỉ, tim Sở Tây Hàng cũng không kìm được run theo. Ngón tay vốn chỉ sờ phía bên ngoài, bắt đầu dịch vào trong từng chút, từng chút một. Cuối cùng không kìm được đã len vào trong cơ thể Lâm Phỉ Phỉ.

- Ưm.

Lâm Phỉ Phỉ kêu nhẹ một tiếng, sợ tới mức hai chân lập tức kẹp chặt, đôi mắt đang nhắm chặt trợn to nhìn Sở Tây Hàng như oán trách.

Không ngờ, ánh mắt này của cô càng kích thích lửa dục của Sở Tây Hàng.

- Ngoan, nhanh thả chân ra, em cứ kẹp lấy tay anh như vậy, sao anh bôi thuốc cho em được?

Sở Tây Hàng ngã sang bên cạnh người Lâm Phỉ Phỉ, một tay đỡ đầu, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của cô.

- Anh... anh đâu có bôi thuốc cho người ta, rõ ràng là đang...

Lâm Phỉ Phỉ bị hắn nhìn đến mức xấu hổ đỏ mặt.

- Đang cái gì?

Khóe môi Sở Tây Hàng lại nở nụ cười xấu xa.

- Anh... xấu xa...

Cuối cùng Lâm Phỉ Phỉ đã hiểu ra, tên này nhìn có vẻ ôn hòa vô hại, nhưng thực ra là một lão sói khoác tấm da cừu.

Sở Tây Hàng cười thoải mái dễ nghe, cúi đầu cắn một cái vào vành tai đáng yêu của Lâm Phỉ Phỉ, thổi nhẹ, nói:

- Tay của anh bị em kẹp đau quá...

Lâm Phỉ Phỉ bị hắn thổi ở cổ liền run lên, vừa nghe hắn nói tay bị cô kẹp đau, cô liền vô thức buông lỏng, kết quả...

Ngón tay Sở Tây Hàng vốn đã dưa vào một nửa, giờ đưa hẳn vào trong, còn nhẹ nhàng lượn vòng trong đó.

- A...

Lâm Phỉ Phỉ bị kích thích bèn kêu lên, đang định kẹp chặt hai chân, nhưng không thể kìm chế được ngón tay đang khiêu khích kia, nên vừa tức vừa thẹn, nắm hai tay đấm Sở Tây Hàng mấy cái:

- Anh xấu xa... anh bắt nạt tôi... ư...

Cô còn chưa mắng xong, đã bị đôi môi của Sở Tây Hàng đột nhiên chặn lại.

Nụ hôn đến mức Lâm Phỉ Phỉ gần như tắt thở, Sở Tây Hàng mới chịu thả miệng ra, rồi lại hôn một đường từ cổ Lâm Phỉ Phỉ đến ngực, sau đó miệng cứ ngậm chặt nụ hoa hồng phấn kia.

- Ưm...

Cơ thể Lâm Phỉ Phỉ run lên, không kìm được cong nửa người, bàn tay nhỏ bé vô thức ôm lấy đầu Sở Tây Hàng đang ở trước ngực cô.

Biết rõ lúc này mình không hề uống thuốc kích dục, bản thân không nên có bất kỳ quan hệ gì với hắn, nhưng cơ thể cô không thể nào từ chối sự đụng chạm của hắn. Cô thích cảm giác này, cô thích cảm giác ở cùng với hắn.

Sở Tây Hàng cảm thấy Lâm Phỉ Phỉ không uống thuốc kích dục vẫn đồng ý chấp nhận, lập tức càng thêm dịu dàng.

Khi hai cơ thể dính chặt vào nhau một lần nữa, từ đáy lòng cả hai đều phát ra tiếng gầm nhẹ. Lúc này họ đều tỉnh táo, nhưng cũng đều ý loạn tình mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.