- Ưm...
Sở Tây Hàng như người mê hôn lên mi tâm đang chau lại của Lâm Phỉ Phỉ, rồi tiến vào bên trong của cô.
- A... đau quá...
Lâm Phỉ Phỉ kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể lập tức căng cứng. Nước mắt cô lập tức tuôn rơi, đúng là đau quá mà.
- Em... vẫn còn là trinh nữ?
Sở Tây Hàng lập tức dừng lại. Hắn nhìn Lâm Phỉ Phỉ với ánh mắt khiếp sợ. Lập tức, trên mặt hắn dần nở nụ cười vui mừng, dịu dàng kéo Lâm Phỉ Phỉ vào lòng. Sau một hồi vuốt ve dịu dàng, liền nhẹ nhàng nói:
- Thả lỏng, thả lỏng, chỉ đau một chút. Một lát nữa sẽ qua thôi, không đau nữa đâu...
Lâm Phỉ Phỉ bị giọng nói nhỏ nhẹ và kỹ thuật cao siêu của hắn trêu chọc nên bất giác cũng dần thả lỏng cơ thể.
Sở Tây Hàng và Lâm Phỉ Phỉ quấn lấy nhau điên cuồng nửa tiếng đồng. Cuối cùng Lâm Phỉ Phỉ thật sự không chịu nỗi nữa, mệt mỏi lăn ra ngủ.
- Đúng là một tiểu yêu tinh.
Sở Tây Hàng vẫn chưa tận hứng, bất đắc dĩ nhìn gương mặt ngủ say của Lâm Phỉ Phỉ trong lòng, khóe môi nhếch lên một nụ cười dịu dàng như gió xuân mà bản thân hắn cũng không hề phát hiện.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời xuyên qua màn cửa sổ chiếu vào phòng, Lâm Phỉ Phỉ đang nằm trên giường mới mơ màng trở người. Bên dưới lập tức truyền đến cơn đau và khó chịu khiến cơn buồn ngủ của cô hoàn toàn tiêu tan.
Chầm chậm mở mắt, nhìn bài trí xa xỉ trong phòng, Lâm Phỉ Phỉ cảm thấy mình như đang ở trong sương mù. Trợn tròn mắt nhìn một lúc lâu, vỗ mạnh đầu một cái, lúc này mới nhớ ra mình đang ở khách sạn Dật Lâm, đồng thời cũng nhớ ra chuyện tối qua.
Tuy lúc đó cô uống thuốc kích dục nên không thể tự điều khiển bản thân, nhưng vẫn nhớ rất rõ đoạn ký ức kích tình kia. Mỗi một hành động thân mật và mỗi ước dịu dàng của người đàn ông ôn hòa kia, khiến trái tim Lâm Phỉ Phỉ đập rộn lên.
Nhưng lúc này, trong phòng chỉ còn một mình cô. Bóng dáng người đàn ông ôn hòa kia đã không thấy đâu.
Sờ lên chút ấm áp còn sót trên giường, có lẽ hắn vừa đi không lâu. Trong lòng Lâm Phỉ Phỉ đột nhiên dâng lên một cảm giác mất mát khó hiểu.
Sao hắn đi mà không nói với cô một tiếng, lẽ nào không muốn đối mặt với cô như vậy sao?
Lâm Phỉ Phỉ đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, sao cô lại nảy sinh lưu luyến với một Ngưu lang tình một đêm? Không thể, tuyệt đối không thể. Lâm Phỉ Phỉ lắc đầu thật mạnh, chịu đựng sự khó chịu của thân dưới, lập tức xuống giường bước vào phòng tắm. Cô muốn dùng nước lạnh giúp bản thân tỉnh táo một chút.
- A!
Ai ngờ vừa bước vào phòng tắm, Lâm Phỉ Phỉ lập tức hét lên một tiếng hoảng sợ.
Vì sao?
Vì trong phòng tắm có một người đàn ông lõa thể thân hình cao lớn cân đối đang đứng đó. Toàn thân hắn phủ đầy bọt xà phòng màu trắng, đang tắm rửa dưới vòi sen.
Người đàn ông đang tắm cũng bị tiếng hét chói tai của Lâm Phỉ Phỉ làm cho giật mình, vội vàng quay đầu sang nhìn. Sau đó mỉm cười với Lâm Phỉ Phỉ, để lộ một phần ba hàm răng trắng như tuyết.
Lâm Phỉ Phỉ lập tức hóa đá.
Nhìn gương mặt tuấn nhã quen thuộc kia, đầu óc Lâm Phỉ Phỉ lập tức trống rỗng.
Một giây sau, cô đóng phịch cửa một tiếng. Sau đó chui ngay vào trong chăn, che đi cơ thể đang run rẩy kịch liệt.
Hắn... hắn vẫn chưa đi.
Nhận thức này, khiến trái tim nhỏ bé của Lâm Phỉ Phỉ đập kịch liệt. Dường như muốn nhảy thẳng lên cổ họng.
Một lát sau, Sở Tây Hàng khoác áo tắm bước ra, có vẻ muốn đi về phía giường. Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, nhìn qua mắt mèo thì thấy nhân viên phục vụ của khách sạn đem bữa sáng đến.
Sở Tây Hàng mở cửa, bảo nhân viên phục vụ đặt bữa sáng lên bàn.
Sau đó hắn đi đến bên giường, vỗ nhẹ Lâm Phỉ Phỉ đang cố gắng dùng mền che hết toàn thân, dịu dàng nói:
- Bữa sáng đã đến rồi, còn chưa chịu dậy rửa mặt à?
Lâm Phỉ Phỉ lặng lẽ thò đầu ra, không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Tây Hàng, dùng tấm mền tơ bao lấy cơ thể xông thẳng vào phòng tắm. Vì cô không mặc quần áo, trần truồng như vậy ngủ cả một đêm.
Nhìn cử chỉ ngượng ngùng đáng yêu này của Lâm Phỉ Phỉ, Sở Tây Hàng không kìm được, cười to đầy sảng khoái.
Lâm Phỉ Phỉ ở trong nhà vệ sinh chỉnh trang, rửa mặt, mười phút sau mới mặc áo tắm màu trắng cẩn thận bước ra.
- Sao lâu vậy, bữa sáng sắp nguội cả rồi. Mau lại đây.
Sở Tây Hàng đi về phía cô, ôm eo cô một cách tự nhiên, sau đó cùng cô đi đến trước bàn. Hắn còn rất lịch sự kéo ghế cho cô, mỉm cười làm tư thế mời ngồi. Ngôn ngữ cử chỉ, đều thể hiện rõ sự cao quý ưu nhã.
Nhìn là biết hắn là một người đàn ông ưu tú có tố chất cao. Lâm Phỉ Phỉ hơi ngây người. Tối qua chỉ thấy hắn dịu dàng biết chăm sóc, không ngờ ở cạnh hắn, lại khiến người ta cảm thấy thoải mái như vậy.
Hai người ngồi đối diện nhau ăn sáng. Lâm Phỉ Phỉ đang định hỏi khi nào thì Sở Tây Hàng đi, không ngờ, Sở Tây Hàng đột nhiên bế ngang người cô, sau đó đi đến chiếc giường lớn cách đó không xa.
- Anh định làm gì?
Tim Lâm Phỉ Phỉ run lên, níu chặt vạt áo tắm của Sở Tây Hàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ kinh hoảng.
- Đương nhiên là bôi thuốc cho em.
Vừa nói Sở Tây Hàng vừa đặt Lâm Phỉ Phỉ lên chiếc giường lớn êm ái rộng lớn.
- Bôi thuốc gì?
Lâm Phỉ Phỉ vội lui về sau, cô không bị thương, sao phải bôi thuốc.
- Ngoan!
Tay trái Sở Tây Hàng bắt lấy mắt cá chân Lâm Phỉ Phỉ. Tay phải vén vạt áo tắm của Lâm Phỉ Phỉ lên.
Lúc này Lâm Phỉ Phỉ mới hiểu ra, hắn muốn bôi thuốc ở chỗ đó cho cô. Lập tức, cô mắc cỡ đỏ bừng mặt, hận không kiếm được cái lỗ nào để chui vào.
Vội vàng giữ tay phải Sở Tây Hàng. Lâm Phỉ Phỉ khuôn mặt đỏ ửng lắc đầu nguầy nguậy, nhỏ giọng nói:
- Tôi... tự tôi làm được.
- Không! Để anh.
Sở Tây Hàng đưa tay lấy một lọ thuốc ở đầu giường, trên khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười xấu xa nhìn vào mắt Lâm Phỉ Phỉ:
- Tối qua sau khi em hôn mê, anh đã bôi thuốc cho em hai lần rồi. Quen việc dễ làm, yên tâm, sẽ không làm em đau đâu.