Một Đời Nắm Tay

Chương 25: Chương 25: Cưỡi ngựa




Editor: Chanh

Gần đây Thư Ninh Khải cũng coi như là xuân phong đắc ý. Ông ta hợp tác với một người bạn đầu tư sân golf, vừa rồi bàn bạc rất tốt, gần như là thành công mỹ mãn.

Sau khi ra khỏi bãi đậu xe, đúng lúc đang dừng để nhường đường cho người đi bộ thì bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa kính khe khẽ.

Tâm trạng Thư Ninh Khải vẫn rất tốt, sau khi nhìn thấy Vu Tiểu Mạn thì ý cười bên môi càng trở nên đầy ẩn ý.

Vu Tiểu Mạn cũng ngồi vào ghế sau của xe, ngay bên phải Thư Ninh Khải.

Thư Ninh Khải nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt nói với tài xế: “Lái xe đi.”

Trong xe mở điều hòa, còn pha lẫn với chút mùi nước hoa nhàn nhạt cùng mùi rượu thoang thoảng. Vu Tiểu Mạn nhíu mày, nghiêng người hé cửa sổ ra một chút.

Thư Ninh Khải chú ý tới động tác của cô ta, khóe môi khẽ cong lên nụ cười chế giễu.

“Bác cả sao lại yên tâm để cô ra ngoài một mình thế rồi?”

“Tôi nói bảo mẫu đi về trước.”

Nói như vậy, thì việc đi nhờ xe của ông ta hẳn là có mục đích khác.

Thư Ninh Khải dựa lưng vào ghế, bắt chéo hai chân. Ánh mắt hứng thú nhìn Vu Tiểu Mạn.

Có thể nói giữa Thư Ninh Khải và Vu Tiểu Mạn căn bản là không có giao tình gì. Hai người gặp nhau được một vài lần, lần nào cũng là Thư Dư Chính mang theo bên người. Thế nhưng, một người phụ nữ khiến gia đình người khác cửa nát nhà tan, mà vẫn có thể yên tâm thoải mái sống cuộc sống giàu sang phú quý như vậy, chắc chắn không phải là dạng vừa. Càng chưa nói đến tham vọng ấp ủ giấu kín bấy lâu nay.

Xe chạy với tốc độ ổn định, luồng không khí mới mẻ trong lành cuối cùng cũng khiến Vu Tiểu Mạn thoải mái hơn một chút. Trong không gian yên tĩnh, một giọng nam trầm thấp lại vang lên bên tai.

“Trước đây khi chị dâu tôi mang thai, dù là ở nhà hay ra ngoài đều có ít nhất ba người đi theo bên cạnh.” Thư Ninh Khải cười cười, “Bác cả đúng là không nên đối xử phân biệt như vậy.”

Bàn tay Vu Tiểu Mạn hơi siết lại, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười, hoàn toàn là bộ dáng bênh vực chồng mình: “Anh ấy có từng đề cập qua, nhưng tôi ngại phiền phức.”

Thư Ninh Khải lại cười, hỏi vặn: “Sau khi qua Pháp ông cụ có liên hệ với bác cả không? Mấy ngày trước nghe A Luật nói ông ấy ở bên kia sống tốt lắm.”

Vu Tiểu Mạn và Thư Dư Chính biết được tin này sau khi Thư Nhược Chu xuất ngoại qua vài ngày. Lúc đi ông ấy cũng không báo cho họ biết, huống hồ nói gì đến chuyện liên lạc gọi điện.

Vu Tiểu Mạn sao lại không nghe ra được sự trào phúng trong lời nói của Thư Ninh Khải, cô ta ngước mắt lên, vờ như thuận miệng hỏi tiếp: “Sao ông cụ lại đột nhiên qua Pháp?”

Thư Ninh Khải suy nghĩ một hồi rồi mới trả lời: “Chắc là đi thư giãn, thăm người thân, hoặc là... trốn người. Cô thấy lý do nào hợp lý?”

Thời gian xuất ngoại trùng hợp như thế, bảo cô ta nên nghĩ là lý do gì?

Vu Tiểu Mạn mím môi không nói gì.

Mười phút sau, xe dừng lại trước cửa một khu dân cư cao cấp.

Thư Ninh Khải lười biếng nhìn Vu Tiểu Mạn: “Tôi không tiễn, cô đi cẩn thận.”

Vu Tiểu Mạn khách khí nói câu cảm ơn rồi mở cửa xe ra.

“Zing đã đổi nhà điều chế nước hoa mới, buổi họp báo ra mắt sản phẩm đều được tổ chức vào đêm Giáng sinh hàng năm...” Thư Ninh Khải vân vê cúc áo trên tay, thờ ơ nhắc nhở cô ta, “Chưa đầy sáu tháng nữa ông cụ sẽ thực hiện lời hứa của mình.”

Vu Tiểu Mạn duy trì động tác mở cửa xe, yên lặng nghe hết những lời Thư Ninh Khải nói, rồi mới chậm rãi đi xuống.

Trước cổng tiểu khu, bảo mẫu đã đứng sẵn chờ Vu Tiểu Mạn.

Bảo mẫu này cũng trạc tuổi cô ta, là một người thành thành thật thật, biết an phận, làm việc cũng cẩn thận vô cùng. Nhưng không hiểu sao mỗi lần nhìn cô ta, Vu Tiểu Mạn đều sinh ra một cảm giác bực bội, bức bách khó hiểu.

“Phu nhân.”

Vu Tiểu Mạn lạnh lùng liếc bảo mẫu một cái, rồi bình tĩnh đi lên lầu.

Sau khi vào cửa, bảo mẫu lập tức thả xuống đống đồ lỉnh kỉnh trong tay, đi nấu thuốc bổ cho Vu Tiểu Mạn. Vu Tiểu Mạn trở về phòng ngủ, thoải mái dựa người vào đầu giường, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út.

Trước đây khi cưới cô ta, Thư Dư Chính đã từ bỏ quyền thừa kế của mình, dọn ra khỏi Thư gia. Lúc đầu Vu Tiểu Mạn cũng không tin, sau đó hay tin mới khiếp sợ tiêu hóa hết hiện thực tàn khốc này.

Tất nhiên là điều kiện cá nhân của Thư Dư Chính cũng không tệ. Khi kết hôn cũng mua một căn hộ hai tầng hơn hai trăm mét vuông và chiếc xế sang, toàn bộ đều do Vu Tiểu Mạn đứng tên.

Khi đó, ngoại trừ việc Thư Dư Chính không hay mang cô ta bên người, thì gần như hết thảy đều nghe theo lời cô ta. Nhưng đã nhiều năm trôi qua như vậy, dường như ông ta cũng đã quen với việc tách cô ta ra khỏi Thư gia.

Vu Tiểu Mạn dùng sức bóp chặt chiếc nhẫn, cười lạnh.

Bên ngoài chợt truyền đến tiếng gõ cửa rất nhẹ, bảo mẫu cẩn thận đi tới, mềm giọng nói với cô ta: “Phu nhân, thuốc bổ nấu xong rồi ạ.”

Vu Tiểu Mạn không thèm ngẩng đầu, lười biếng phất tay một cái, ra hiệu cô ta đi ra ngoài trước.

Cửa một lần nữa được đóng lại, Vu Tiểu Mạn lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

- -

Ánh nắng chói chang xuyên qua những đám mây, phản chiếu ánh sáng chói mắt lên từng ô cửa kính.

Trì Tĩnh cầm một ly cà phê đứng trên ban công, mắt khẽ híp lại.

Cô đội một chiếc mũ lưỡi trai màu hồng, mái tóc dài xoăn nhẹ buông sau lưng. Áo T-shirt màu trắng được sơ vin bên trong chiếc quần yếm, ống quần nhẹ xắn lên, dưới chân là đôi boot Martin màu đen tuyền.

Vừa nhâm nhi cà phê, cô vừa ngắm quang cảnh bên ngoài từ độ cao nơi tầng mười tám.

Cho tới khi một chiếc ô tô màu đen từ từ tiến vào.

Trì Tĩnh lấy điện thoại trong túi ra xem giờ, cảm thấy hẳn là Thư Luật tới, liền rửa ly cà phê, rồi khóa cửa đi xuống lầu.

Hôm nay anh cũng ăn mặc rất thoải mái.

Chiếc áo polo màu xanh ngọc phối với quần dài kaki, dưới chân cũng đi đôi giày thoải mái. Chiếc đồng hồ trên cổ tay càng tôn lên vẻ chín chắn cùng khí chất trầm ổn của anh.

Trì Tĩnh đi tới, khẽ hôn nhẹ lên khóe môi anh: “Nụ hôn chào buổi trưa, Thư tổng.”

Một thân quần áo của Trì Tĩnh hôm nay khiến cô trở nên trẻ trung hoạt bát hơn vài phần.

Thư Luật dùng ngón trỏ nâng vành mũ cô lên một chút, khẽ nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của cô: “Em giống như đang gọi kim chủ ấy.”

Giọng điệu ghét bỏ này của anh khiến Trì Tĩnh bật cười: “Thế anh gọi em là 'Giám đốc Trì' đi, để em bao nuôi anh cũng được.”

Thư Luật liếc cô một cái, hoàn toàn phớt lờ. Bàn tay khẽ điểm nhẹ cái trán của ai đó: “Lên xe.”

Tuần trước hai người đã hẹn nhau hôm nay sẽ tới câu lạc bộ cưỡi ngựa.

Trời xanh nắng nhẹ gió thoang thoảng, càng khiến cho người ta toàn thân khoan khoái. Không biết có phải vừa nãy mới đùa giỡn Thư Luật một phen không, mà tâm tình Trì Tĩnh tốt vô cùng.

Ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra rằng khóe miệng mình từ đầu đến cuối vẫn treo một nụ cười nhè nhẹ.

Câu lạc bộ nằm nơi ngoại ô thành phố S, giữa trưa hai người mới tới nơi.

Đỗ xe bước vào, một người đàn ông trung niên mặc một thân vest nghiêm trang lập tức đi tới.

“Thư tổng, ngài tới rồi.”

Thư Luật gật đầu, tầm mắt dời đến trên người Trì Tĩnh: “Đói không?”

Trì Tĩnh lắc đầu.

“Đi tới chuồng ngựa trước đã.” Thư Luật nhàn nhạt nói với người đàn ông.

Vị quản lý vóc người hơi mập cùng chiếc đầu húi cua im lặng liếc nhìn người bên cạnh Thư Luật một cái, lập tức sửng sốt: “... Trì tiểu thư?”

Trì Tĩnh khoát tay với ông ta: “Là tôi, quản lý Lý. Nếu không ông nghĩ là ai?”

Quản lý Lý lúng túng ho nhẹ một tiếng, biết điều không nhiều lời, khẽ cười: “Thư tổng, Trì tiểu thư, mời đi theo tôi.”

Câu lạc bộ này là do Thư thị rót vốn đầu tư, trang trí theo phong cách châu Âu thuần túy. Nơi sảnh lớn được đặt vài bộ bàn ghế tinh tế và sang trọng để mọi người nghỉ ngơi. Những lúc rảnh rỗi còn có thể xem các màn trình diễn trong trường đua ngựa qua cửa sổ kính trong suốt được phủ từ trần xuống sàn.

Cả ba người băng qua sảnh rồi lên xe ngồi ngắm cảnh, chừng năm phút sau đã đến chuồng ngựa.

Trì Tĩnh không am hiểu về ngựa, trong ấn tượng của cô, Nhao Nhao vẫn chỉ là một chú ngựa con. Bây giờ vừa nhìn thấy, nó đã phát triển trở thành một chú ngựa hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.

Chiếc bờm xinh đẹp cùng bộ lông mềm mịn sáng bóng, không cần sờ cũng có thể tưởng tượng ra được xúc cảm khi chạm tay vào. Nó ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh với dáng vẻ vừa hào hoa lại tao nhã.

Trì Tĩnh đứng ở vị trí góc nghiêng bốn mươi lăm độ bên cạnh Nhao Nhao, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve cổ nó. Xúc cảm qua nhiên giống hệt với tưởng tượng của cô.

Nhao Nhao khẽ mở miệng, vươn lưỡi liếm liếm.

“...Đột nhiên em thấy cái tên Nhao Nhao này hơi xúc phạm nó thì phải.

Quản lý Lý quay đầu, như đang cố gắng nín cười. Thư Luật không nói gì, chỉ nhìn Trì Tĩnh hỏi: “Muốn cưỡi không?”

Cô nghiêng đầu: “Anh cưỡi với em?”

“Ừ.”

“Vâng.”

Quản lý Lý kêu người dắt Nhao Nhao ra, khẽ vuốt lông nó. Tuy rằng nó chưa quen với Trì Tĩnh, nhưng lại nhận ra Thư Luật.

Lúc này, Trì Tĩnh và Thư Luật đã thay đồ xong xuôi.

Trì Tĩnh sờ cổ Nhao Nhao hai lần, rồi lên ngựa trước. Cô nắm lấy bờm ngựa và dây cương, lại nương vào lực nâng của Thư Luật bên dưới, toàn bộ động tác coi như cũng dễ dàng.

Phong cảnh trên lưng ngựa quả thực không tồi.

Trì Tĩnh hai tay nắm lấy dây dương, từ trên cao nhìn xuống Thư Luật ở dưới.

Anh mặc một bộ đồ cưỡi ngựa kiểu Anh, vai dài lưng rộng, thân hình thẳng tắp, nhìn qua giống như một quý ông người Anh hào hoa cao quý.

Trì Tĩnh khẽ hếch cằm: “Anh lên nhanh đi.”

Thư Luật ra hiệu thả ngựa, một giây sau, con ngựa chợt di chuyển khiến Trì Tĩnh hoảng sợ nắm chặt dây cương trong tay. Sau đó cô chợt cảm thấy con ngựa như bị ghìm lại, còn bản thân thì dựa vào một lồng ngực ấm áp.

“Sợ à?” Thanh âm Thư Luật vang lên sau lưng Trì Tĩnh, mang theo ý cười nhàn nhạt như có như không.

Hai người cùng nắm lấy dây cương, hai tay Trì Tĩnh được Thư Luật bao bọc, cô hếch cằm: “Sợ gì chứ!”

Trì Tĩnh khẽ phất dây cương một cái, ra hiệu với Thư Luật rằng mình đã chuẩn bị xong. Nhưng mà người phía sau cô lại không có phản ứng gì.

Trì Tĩnh quay đầu nhìn anh: “Sao còn chưa đi?”

Thư Luật nghiêng đầu, liếc nhìn về phía người trông ngựa đang nở nụ cười toe toét, nói khẽ bên tai cô: “Giữ chắc vào.” Rồi hai chân kẹp một cái, thúc ngựa lao nhanh.

Cảm giác ngồi trên lưng ngựa phi nhanh rất khác biệt, sảng khoái đến từng lỗ chân lông, cảm giác như người mình đang thực sự được bay lên.

Làn gió khẽ mơn man mái tóc dài của cô, vài sợi tóc bay bay vương lên người Thư Luật mang theo mùi hương thoang thoảng.

Dần dần, Trì Tĩnh đã bình tĩnh lại.

Cô dựa vào người Thư Luật, giữ vững cơ thể mình, còn lại giao cho anh kiểm soát phương hướng và tốc độ.

Nhao Nhao vô cùng phấn khích chạy hai vòng trường đua mới chịu giảm tốc độ, rồi từ từ mang Thư Luật và Trì Tĩnh trên từng bước đi nhẹ nhàng ưu nhã.

Dưới bầu trời mùa hạ xanh ngắt là hàng cây xanh tươi đầy sức sống, thanh khiết đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.

Nhao Nhao giống như không chịu được sự cô đơn, mang họ đi tới sân đua bên cạnh.

Trên sân đang có hai đội thi đấu.

Sau khi một đội nào đó ghi được bàn thắng, ba người còn lại lập tức hò reo. Người ghi bàn đã điều khiển ngựa đi về phía đường biên.

Thân ảnh cưỡi trên lưng ngựa nhìn có vẻ vô cùng đẹp trai anh tuấn. Tiếng vó ngựa đến gần, tới khi cách ngựa của Trì Tĩnh và Thư Luật một khoảng thì mới ghìm cương lại.

Sau khi Trì Tĩnh nhìn rõ người kia là ai, mới đầu còn hơi sửng sốt, sau đó liền cười cười vẫy tay với anh ta: “Hi.”

Lương Duệ Tư mặc bộ đồ đồng phục polo trắng như tuyết, mỉm cười với cô.

Thư Luật nhìn Lương Duệ Tư, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười đầy hàm ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.