Một Đời Nắm Tay

Chương 26: Chương 26: Ghen?




Editor: Chanh

Chiếc rào chắn ngăn cách hai con ngựa một đen một trắng. Lương Duệ Tư làm vài thủ thế với Trì Tĩnh, lại gật gật đầu với Thư Luật, rồi điều khiển ngựa quay lại đường đua.

Thư Luật nhìn bóng lưng của Lương Duệ Tư, đáy mắt không có cảm xúc gì. Anh cũng thúc ngựa quay về.

Sau khi đưa Nhao Nhao trở lại chuồng ngựa, Trì Tĩnh và Thư Luật cũng đi vào phòng thay đồ để thay lại quần áo.

Khi Trì Tĩnh đi ra, Thư Luật đang ngồi trên chiếc sofa được bọc da màu đen đặt nơi sảnh lớn, nhàn nhã uống trà. Bên cạnh anh còn có thêm một người khác, là Thư Hàng trong bộ đồng phục polo*.

Áo đen quần trắng, hiển nhiên không cùng đội với Lương Duệ Tư.

“Lão đại, anh quen với người như thế từ bao giờ đấy? Không ngờ một tên vừa câm lại điếc mà chơi bóng giỏi ra phết.”

Thư Hàng vừa nói xong câu đó liền nhìn thấy Trì Tĩnh đi tới đây, đá lông nheo với cô một cái.

Từ lần bị Trì Tĩnh nói cho một tràng trong phòng điều chế hướng ngày đó về sau, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại. Thư Hàng nhìn Trì Tĩnh trong chiếc quần jean và mũ lưỡi trai thoải mái, không khỏi có chút muốn cười.

Đây đúng là hai người khác nhau mà!

Trì Tĩnh ngồi xuống bên cạnh Thư Luật, rất nhanh đã có người đi lên giúp cô thêm trà. Bưng lên khẽ nhấp một ngụm, Trì Tĩnh ngả người về sau đặt tách trà xuống.

Cô nhìn Thư Hàng, chậm rãi mở miệng: “Lương Duệ Tư đã từng học qua mã cầu**, trình độ không thua gì tuyển thủ chuyên nghiệp. Chơi với người nghiệp dư như anh đã là hạ thủ lưu tình lắm rồi, bây giờ anh lại ở đây ra vẻ ghét bỏ người ta?”

[*][**] Mã cầu (hay còn gọi là Polo) là một môn thể thao đồng đội. Trong môn này, người chơi ngồi trên lưng ngựa và có nhiệm vụ ghi bàn để giành chiến thắng trước đội đối phương. Người chơi ghi bàn bằng cách dùng một cái vồ có cán dài điểu khiển một quả bóng bằng nhựa trắng (hoặc gỗ) vào cầu môn đối phương.

“Này này, tôi lại chọc tới cô rồi hả?”

Thư Hàng cũng không biết vì sao mỗi lần cô nàng này nhìn thấy anh đều bày ra bộ dáng ghét bỏ như thế, không vừa mắt mình vậy à?

Trì Tĩnh nhướng mày: “Thế anh ấy không nói chuyện được liên quan gì tới anh?”

“Lương Duệ Tư là bạn của Trì Tĩnh.”

Lúc này Thư Luật mới mở miệng, giọng nói lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn qua Trì Tĩnh một cái. Sau đó đặt chén trà xuống, phát ra âm thanh lanh lảnh chói tai.

Bây giờ Thư Hàng mới ngộ ra, Trì Tĩnh ghim mình là bởi anh ta mới nói “vừa câm lại điếc“.

Anh ta “Xùy” một tiếng, khóe môi treo ý cười không rõ nhìn Trì Tĩnh: “Được rồi, là tôi nhỡ miệng. Phụ nữ ấy à, trái tim đúng là làm từ pha lê.”

“Đàn ông nhiều lời như anh đúng là tạo không ít phúc cho xã hội nhỉ.”

“Trì Tĩnh.” Thư Luật nhìn cô, môi mỏng mím chặt, sự không vui trong mắt đã hết sức rõ ràng.

Trì Tĩnh mím môi, nghiêng đầu qua, không nói nữa.

Thư Hàng vốn còn định ăn tối với hai người họ, nhưng không ngờ vì lời nói của mình mà bầu không khí lại cứng ngắc thế này.

Anh ta sờ sờ cái mũi, đứng lên chuẩn bị lủi đi.

“Bố tôi đang đánh golf ở bên kia, lão đại, anh muốn qua đó chút không?”

Thư Luật lắc đầu.

Thư Hàng đút tay vào trong túi quần, thong dong nói: “Thế tôi đi trước nhá.”

Dưới ánh sáng tỏa ra từ chiếc đèn chùm thủy tinh lấp lánh, bầu không khí càng lộ ra sự nặng nề. Thư Luật nhìn Trì Tĩnh vẫn đang quay mặt sang một bên, chân mày hơi nhíu lại. Vừa định mở miệng, chợt thấy thân ảnh Lương Duệ Tư từ xa đi tới.

Anh ta đã đổi về thường phục, chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây màu đen, cả người trông vừa sạch sẽ lại gọn gàng.

Từ góc độ của Trì Tĩnh vừa vặn có thể nhìn thấy anh ta, khóe môi cô cong lên, khẽ vẫy vẫy cánh tay.

Lương Duệ Tư đến gần, ngón tay thon dài nâng lên làm ra vài động tác với cô.

—— Buổi tối cùng nhau ăn cơm không?

Trì Tĩnh liếc nhìn Thư Luật đang nghiêng đầu nhìn về nơi khác, rồi quay sang trả lời Lương Duệ Tư: “Hôm khác đi.”

Lương Duệ Tư cười cười, chỉ vào điện thoại trên tay cô ra dấu, rồi mới xoay người rời đi.

Trước cửa có người đang đứng đợi anh. Người đàn ông liếc nhìn về hướng Trì Tĩnh một cái, khóe môi hơi nhếch lên, rồi sóng vai cùng Lương Duệ Tư.

Trong bãi đậu xe, Lương Duệ Tư cất bộ dụng cụ mang theo hôm nay vào cốp xe, sau đó mở cửa ngồi vào ghế phụ.

“Cậu hủy buổi triển lãm trang sức ở thành phố H là bởi vì cô ấy à?” Người anh em tốt cười như không cười chợt hỏi.

Lương Duệ Tư cong môi, không phủ nhận.

“Đi về dễ dàng như thế?”

Nỗ lực nhiều như vậy, mới nói chuyện vài câu mà đã thỏa mãn rồi sao?

Lương Duệ Tư: Tâm trạng cô ấy đang không tốt.

Cô không vui, Lương Duệ Tư cũng không có cách nào dỗ được. Cũng không thể đứng trước mặt mọi người mà nói chuyện với cô bằng ngôn ngữ của người câm điếc. Anh làm thủ thế được, nhưng Trì Tĩnh cũng phải kiên nhẫn lắm mới hiểu ra.

Người bạn kia im lặng, anh ta cười không nổi.

Lương Duệ Tư hơi nhếch miệng, cúi đầu thắt dây an toàn: Đi thôi.

- -

Mặt trời đã lặn, nơi chân trời là dải mây đỏ rực, bao phủ lên toàn bộ trại ngựa, đẹp đến nao lòng.

Nhưng tâm trạng của Trì Tĩnh và Thư Luật lại không đẹp chút nào.

Lúc này, hai người đang ngồi bên cửa sổ, ưu nhã dùng bữa. Bầu không khí yên lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy âm thanh cắt beefsteak, giống như họ chỉ là hai người xa lạ ngồi ghép bàn chung lại với nhau.

Trở về trung tâm thành phố đã là hơn sáu giờ tối, Trì Tĩnh nhìn Thư Luật lái xe vào tiểu khu cao cấp của anh, rốt cuộc cũng mở miệng trước: “Anh không đưa em về à?”

Thư Luật liếc mắt nhìn cô một cái, trực tiếp lái xe vào bãi đậu.

Tắt máy, Trì Tĩnh vẫn đang ngồi nơi ghế phụ không nhúc nhích.

“Xuống xe.”

Thấy Thư Luật vẫn trưng ra bộ mặt lạnh như tiền, Trì Tĩnh cau mày hỏi anh: “Anh giận vì em nói mấy lời đó với Thư Hàng à?”

“À.” Thư Luật dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô, “Em đôi co với Thư Hàng, bây giờ lại còn mặt nặng mày nhẹ với anh?”

“Nhưng lời anh ta nói khó nghe thế mà.”

Nghe thấy câu này, Thư Luật bỗng nghiêm mặt lại. Ánh mắt nhìn Trì Tĩnh chợt trở nên thâm thầm.

Tính cách của Trì Tĩnh từ trước đến nay đều như vậy, tùy hứng lại nuông chiều. Nhưng cô vẫn luôn biết giữ chừng mực trong từng thời điểm, tình huống như vừa rồi chưa từng xảy ra.

“Bởi vì một câu nói bất cẩn của cậu ta mà em lại tức giận như vậy?” Giọng nói Thư Luật ngày càng lạnh, “Trì Tĩnh, phản ứng của em đã vượt quá mức độ mà một người bạn bình thường nên có.”

Lời này của Thư Luật vừa ra, bầu không khí trong xe hoàn toàn an tĩnh lại, Trì Tĩnh cởi dây an toàn ra, cúi đầu, khẽ mím môi.

Thư Luật mặt không đổi sắc nhìn về phía trước, chợt nghe thấy thanh âm của Trì Tĩnh truyền đến bên tai: “Giận dỗi nửa ngày hóa ra là anh đang ghen. Aida, hóa ra hôm kỷ niệm thành lập công ty đó em thế mà lại ôm một bình giấm chua đi ngủ.”

Thư Luật quay đầu nhìn cô, Trì Tĩnh hếch cằm: “Thư tổng, chừng này tuổi rồi mà vẫn đang còn được người khác tỏ tình cảm giác thích không?”

So với bình giấm tùy hứng này của anh, cô đây là bắt được tại trận luôn đấy!

Bộ dáng “Bắt được thóp” kia của Trì Tĩnh khiến Thư Luật bật cười. Anh rút chìa khóa xe, nhàn nhạt ném cho cô một câu nói: “Có gì thì lên nhà nói.”

Trì Tĩnh hừ một tiếng, mở cửa xe đi theo sau.

Trong số những khu bất động sản của Thư Luật, thì đây là nơi anh ở thường xuyên nhất, Trì Tĩnh cũng đã tới không ít lần.

Căn hộ hơn hai trăm mét vuông với bốn phòng ngủ và hai sảnh lớn được trang trí theo phong cách đơn giản. Mọi thứ không khác nhiều so với ba năm trước.

Trì Tĩnh bước vào cửa, lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép lê màu hồng quen thuộc.

“Anh vẫn còn giữ à?” Cô nheo mắt bỡn cợt nhìn Thư Luật.

Thư Luật nhìn đôi dép trong tay cô, nhàn nhạt nói: “Quên vứt.”

Trì Tĩnh mang dép vào chân, cũng không để ý mấy lời này của anh.

Thư Luật mở điều hòa, sau đó lấy một chai nước từ trong tủ lạnh ra đưa cho Trì Tĩnh: “Anh đi thay quần áo, em cứ tự nhiên đi.”

Trì Tĩnh ngồi xuống ghế sofa, cầm chai nước lên uống một ngụm. Không lâu sau, Thư Luật đã từ phòng ngủ đi ra.

Anh thay một bộ quần áo màu xám khói ở nhà như vậy khiến cả người bớt đi vài phần áp bách.

Ngồi xuống bên cạnh Trì Tĩnh, anh giơ tay lau đi vệt nước còn vương nơi khóe miệng cô, tâm tình rõ ràng đã tốt hơn hồi nãy khá nhiều.

Hai người ngồi yên tĩnh một hồi, điện thoại Thư Luật bỗng nhiên vang lên, Trì Tĩnh liếc nhìn một cái, là cuộc gọi quốc tế.

Thư Luật nắm lấy tay cô một cái, rồi đứng dậy đi vào thư phòng.

Trì Tĩnh chán muốn chết, không gian nơi phòng khách rất lớn, nhưng lại khá trống trải. Thế là cô đứng dậy, đi vào phòng ngủ Thư Luật dạo một vòng.

Một người đàn ông có kỷ luật hay không, nhìn vào nơi ở của họ có thể thấy được rất nhiều.

Mặc dù trong nhà Thư Luật có người giúp việc theo giờ cố định đến dọn dẹp, nhưng nhà bình thường cũng không lộn xộn bừa bộn.

Chiếc giường lớn kiểu Âu với hai màu đen trắng thoạt nhìn vừa sạch sẽ lại thoải mái. Trong phòng vô cùng ngăn nắp, người mắc chứng OCD* nhìn vào cũng thấy hài lòng.

*OCD: Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, chứng bệnh tâm lý này phổ biến dưới nhiều dạng khác nhau. Tựu chung lại, người mắc chứng OCD thường có những hành vi, suy nghĩ lặp đi lặp lại một cách vô nghĩa để giảm bớt căng thẳng hay lo âu.

Trì Tĩnh thưởng thức một phen, sau đó chợt phát hiện ra một chiếc hộp giấy nơi cạnh tủ đầu giường.

Phía trên có dán một ghi chú nhỏ — bạn gái cũ.

Trì Tĩnh nhíu mày đi qua, khom lưng nhìn xuống.

Thư Luật có mấy bạn gái cũ? Nếu như chỉ có một, thì đó chính là đồ của cô ——cô có thể nhìn.

Nếu như còn có thêm vài cô tình cũ khác, thì bây giờ người bạn gái đương nhiệm là cô đây ——có thể yêu cầu thanh lý đống đồ này.

Trì Tĩnh lặng lẽ ngồi trên sàn gỗ, đưa tay kéo chiếc hộp về phía mình.

Cô trước mắt xé đi mảnh giấy “Bạn gái cũ” chướng mắt kia xuống, vò thành một cục. Sau đó mới mở hộp, bắt đầu nghiên cứu xem có những gì trong này.

Một chiếc vòng tay, một cặp kính râm, một cây mascara chưa dùng hết...

Cả đống thứ đồ linh tinh nhỏ nhặt không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng lại được cất giữ hoàn hảo không chút tổn hao.

Hóa ra, bất tri bất giác cô đã lưu lại nhiều dấu vết ở đây như vậy.

Cuối cùng, Trì Tĩnh lại phát hiện ra một tờ giấy nằm nơi đáy hộp.

Chưa mở ra, cô cũng đã lờ mờ đoán được nội dung bên trong.

Trì Tĩnh chớp chớp đôi mắt, rút ra tờ giấy A4 đã được gấp thành tư, nhìn hai chữ đẹp đẽ được viết bằng bút mực đen phía trên cùng: Gia quy.

Ánh mắt cô thong thả lướt nhìn từng chữ một, khóe miệng cũng dần cong lên.

Thời gian đấy đang là “Kỳ trăng mật” của cô và Thư Luật. Cho nên mới có thể làm ra mấy chuyện khiến người ta nổi da gà như thế.

Không biết lúc Thư Luật đọc nó có tâm trạng thế nào, còn Trì Tĩnh bây giờ nhìn lại bút tích quen thuộc này chỉ cảm thấy thẹn muốn chết.

Quả nhiên phụ nữ lúc yêu IQ sẽ bị giảm.

Trì Tĩnh đặt lại “Gia quy” về đúng vị trí của nó, chợt nghe được tiếng bước chân của Thư Luật.

Anh đi tới, nhìn thấy thứ đồ trên mặt đất, mày hơi nhíu lại. Sau đó vươn tay nhìn Trì Tĩnh: “Đứng lên nào.”

Trì Tĩnh mượn lực đứng lên, đôi mắt trong trẻo nhìn anh: “Thư tổng, em hỏi anh chuyện này. Rốt cuộc anh có mấy cô người yêu cũ thế?”

Thư Luật lườm cô một cái, nhàn nhạt trả lời: “Bây giờ thì không có.”

Trì Tĩnh cong môi, kiễng chân hôn cằm anh một cái.

“Ai ui, câu trả lời này của anh, em thích.”

Thư Luật ôm chặt lấy người trong ngực, thuận thế cúi đầu hôn lên môi cô.

Trì Tĩnh ngửa đầu đón lấy nụ hôn nồng nhiệt của anh, bàn tay mảnh khảnh không chút thành thật len vào vạt áo, khẽ chọc chọc lên cơ bụng rắn chắc của anh.

Thư Luật mút mạnh môi cô mấy cái rồi mới buông ra, giơ tay chỉnh chỉnh lại áo của mình.

“Không cần rườm rà như thế.”

Một giây sau, Trì Tĩnh đã bị anh ôm lấy đặt tới trên giường.

Mái tóc dài của cô xõa tung trên gối Thư Luật, mị nhãn như tơ nhìn anh.

“Thư tổng tự mình động đi nha!”

- -----------

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.