Editor: Chanh
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Trì Tĩnh bị Thư Luật ép chặt xuống giường. Trong hơi thở gấp gáp, cô chỉ cảm thấy toàn bộ hơi thở trong lồng ngực mình đều bị anh ép hết ra ngoài.
Đôi mắt Trì Tĩnh dâng lên hơi nước mờ mịt, trong quá trình thích ứng thi thoảng còn khó chịu “hừ” nhẹ mấy tiếng.
Thư Luật nhẹ hôn lên khóe miệng của cô rồi ôm chặt, bên tai Trì Tĩnh vang lên âm thanh rên rỉ nỉ non trầm thấp mà đầy gợi cảm của anh.
... Thoải mái đến hỏng luôn là đây à?
Hô hấp Trì Tĩnh cũng dần trở nên gấp gáp, ý thức dần dần mơ hồ không rõ.
...
Sau khi kết thúc, cả người Trì Tĩnh nhất thời mất hết toàn bộ sức lực. Cô khẽ chọc cái ót của Thư Luật, lòng thầm nghĩ, không hổ danh là thương nhân chuyên bàn chuyện làm ăn lớn.
Sức chiến đấu mạnh mẽ thật!
Thư Luật ôm Trì Tĩnh vào trong ngực, bàn tay vuốt ve hình xăm trên xương cánh bướm của cô, vừa khẽ khàng lại tỉ mẩn, như có như không.
Sự tiếp xúc da thịt kia khiến Trì Tĩnh thoải mái thở nhẹ một tiếng.
“Sao em lại muốn xăm hình?” Thanh âm hơi khàn đặc của người đàn ông chợt vang lên.
Trì Tĩnh nhướng mày: “Không đẹp à?”
“Anh không thích.”
Trì Tĩnh hừ một tiếng: “Em thích là được.”
Đôi mắt sâu thâm thúy nhìn cô: “Tấm lưng đẹp thế mà lại bị em biến thành như này, tự hào lắm hả?”
“Ai da, anh đây là vẫn đang mang tư tưởng của một ông già cổ hủ à.”
Từng này tuổi, ông già cổ hủ... Thư Luật nhìn gò má trắng nõn tinh tế của Trì Tĩnh, im lặng hồi lâu.
Dung mạo của thiếu nữ độ mười tám vẫn đang hiện hữu rất rõ ràng nơi tâm trí anh, trong chớp mắt đã trở thành một cô gái hai mươi lăm tuổi. Vốn cho rằng người ấy đã thành thục lão luyện hơn rất nhiều, nhưng bây giờ xem ra, cô gái trước mặt anh vẫn hệt như thuở trước kia.
Giọng nói Thư Luật bỗng chợt dịu xuống: “Đau không em?”
Trì Tĩnh không biết anh đang hỏi chỗ nào, nhưng vẫn gật đầu ra vẻ rất đáng thương: “Đau.”
Thư Luật “A” một tiếng, tựa như đang cười trên nỗi đau của người khác.
“Đáng đời.”
Trì Tĩnh giơ tay chọc chọc cằm anh: “... Anh ấu trĩ thế.”
Cô vừa khẽ động, chiếc chăn mỏng trên người đã tuột xuống. Không có vật che chắn, làn da trắng nõn cùng đường cong thướt tha hoàn toàn lộ ra ngoài không khí.
Thư Luật liếc nhìn một cái, rồi kéo chăn lên lại.
“Muộn rồi, ngủ đi.”
Trì Tĩnh vùi đầu vào nơi hõm cổ của người bên canh, mùi hương riêng biệt chỉ thuộc về anh vấn vương quanh đầu chóp mũi. Cô hôn lên yết hầu của anh vài cái, bị Thư Luật siết chặt vòng ôm mới chịu thu móng vuốt lại.
Trì Tĩnh nhịn cười nói: “Thư Tổng, em phát hiện ngài bây giờ không chịu được trêu chọc nha.”
“À.” Thư Luật vỗ vào mông cô một cái, “Em mà còn không thành thật vậy nữa thì mình tiếp tục.”
“Không được.” Trì Tĩnh nghiêm túc từ chối, “Lâu rồi không làm, em hơi đau.”
Lời này có chút... Thư Luật cạn lời, đem cô gái bên cạnh ôm chặt vào trong ngực.
“Nghỉ ngơi cho tốt vào.”
...
Nửa đêm, Trì Tĩnh bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.
Trong màn đêm yên tĩnh, bên tai chỉ vang lên tiếng hít thở đều đều của Thư Luật khiến lòng cô tĩnh lại.
Trì Tĩnh im lặng nhìn trần nhà, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, không biết bản thân đang tỉnh hay mơ.
Mấy ngày nay chất lượng giấc ngủ của cô đã tốt hơn nhiều, vốn tưởng rằng hôm nay, dưới tình huống này sẽ càng đỡ hơn một chút. Trì Tĩnh nằm trên giường một hồi, thật sự không ngủ lại được. Cô thở dài, nhẹ nhàng vén chăn đứng dậy đi xuống giường.
Thư Luật không tắt hết đèn trong phòng khách. Ánh sáng dịu nhẹ bao trùm khắp căn phòng khiến không gian bỗng chợt ấm áp hơn hẳn.
Trì Tĩnh lê dép đi tới quầy bar, lấy ra một chai vang đỏ từ trong tủ rượu.
Trong ly thủy tinh trong suốt, chất lỏng đỏ sậm nhẹ nhàng đung đưa, Trì Tĩnh giơ tay lên, nhẹ nhàng nhấp một môi.
Sau đó, đột nhiên vang lên tiếng mở cửa. Dáng người cao ngất của Thư Luật dần dần xuất hiện dưới ánh đèn.
Không biết có phải do ánh đèn không đủ sáng hay không, mà đường nét trên khuôn mặt anh sâu hơn bình thường rất nhiều. Đôi mày đen hơi nhíu lại, từng khối cơ bắp trên người như ẩn như hiện.
Hơi thở hoang dã hòa với khuôn mặt rất bad kia, thoạt nhìn gợi cảm vô cùng.
“Anh cũng tỉnh à?”
Trì Tĩnh khẽ nhấp một ngụm, nhìn anh hỏi.
Thư Luật không nói gì, ánh mắt nhìn qua ly rượu trên quầy bar.
“Em có chút mất ngủ nên ra đây tìm ít vang đỏ uống.”
“Thường xuyên như vậy?”
“Cũng không hẳn.” Trì Tĩnh uống cạn ngụm rượu cuối cùng trong ly, “Thỉnh thoảng thôi.”
Cô buông ly, nhảy xuống khỏi ghế: “Mình về phòng ngủ đi anh, khuya rồi.”
Hai người một lần nữa lại nằm xuống giường, Thư Luật giơ tay kéo Trì Tĩnh vào trong lòng.
“Sao em lại mất ngủ?”
Trì Tĩnh im lặng một hồi: “... Tự nhiên bị vậy thôi.”
“Thử đi bác sĩ khám xem.”
“Không cần, cũng không có tác dụng gì mấy.” Trì Tĩnh chui vào ngực anh, “Tỉnh giấc thì uống chút rượu đỏ, sau đó đi ngủ lại là được.”
Thư Luật nhìn cô: “Rượu đỏ tốt hơn bác sĩ à?”
Anh cho rằng Trì Tĩnh đang qua loa lấy lệ, cho nên căn bản không tin tưởng lắm vào những lời này của cô.
Giọng nói Trì Tĩnh bỗng nghiêm túc hơn mấy phần: “Thật đấy. Hồi ở Pháp em cũng đã đi khám qua rồi, mất ngủ là do tinh thần căng thẳng. Tự mình điều chỉnh lại là được.”
Giống như không muốn tiếp tục chủ đề này, Trì Tĩnh lái sang chuyện khác: “Anh biết không, mỗi lần em uống vang đỏ, trong đầu đều nhớ tới hình ảnh chai La Fille de Berlin của Serge Lutens*”
Thư Luật hỏi: “Bởi vì đều là màu đỏ?”
“Chắc là thế.” Trì Tĩnh nhẹ giọng nói, “Màu sắc tượng trưng cho máu, chai số 8 trong series Triển Nhan cũng dùng màu sắc bén này, em thích.”
“Muốn chọn màu này sao?”
Trì Tĩnh hơi nhúc nhích một chút, không lên tiếng.
Thư Luật cong môi, hôn nhẹ lên trán cô.
*La Fille de Berlin (Thiếu nữ Berlin) là một chai nước hoa của hãng Serge Lutens với màu đỏ như rượu vang.
- -
Sáng thứ hai, Trần Cách Phỉ đỗ xe ở dưới tầng hầm của Thư thị. Đang vừa chuẩn bị cầm túi xách mở cửa xuống xe, thì điện thoại để nơi ghế phụ chợt reo lên.
“Chị họ, kính râm của chị hôm qua rơi ở bên chỗ em này.”
Đầu điện thoại bên kia là Tân Nhã.
Trần Cách Phỉ đáp một tiếng: “Bao giờ rảnh chị qua lấy.”
Tân Nhã cười cười: “Em bảo trợ lý đưa qua chỗ chị cũng được. Thời gian này chị hẳn cũng bận, không biết bao giờ mới rảnh rang được tí.”
Trần Cách Phỉ đồng ý, lại nghe Tân Nhã nói thêm: “Còn có vé của buổi công chiếu nữa, em cũng gửi qua luôn, chị phải tới đấy!”
Hai người từ nhỏ tình cảm đã tốt, chưa nói đến đây là bộ phim đầu tiên Tân Nhã diễn vai chính, chắc chắn Trần Cách Phỉ sẽ đi tới cổ vũ.
“Được.”
Cúp điện thoại, Trần Cách Phỉ ngồi lại trên xe một hồi.
Từ bé đến lớn, cô luôn là tấm gương cho hình mẫu “con ngoan trò giỏi” trong nhà. Dù cho trên phương diện học hành hay công việc đều đứng đầu, không bao giờ bị bỏ lại phía sau.
Cũng có thể nói Tân Nhã lớn lên dưới ánh hào quang của cô. Tuy rằng hai người cách nhau bảy tuổi, nhưng mỗi lần người lớn la mắng mấy đứa nhỏ đều luôn nói câu cửa miệng “Nhìn chị Phỉ của mày thế nào đi, rồi nhìn lại mình xem.”
Bây giờ, dù Tân Nhã chỉ tốt nghiệp một ngôi trường nghệ thuật bình thường, nhưng tình yêu và sự nghiệp lại thuận buồm xuôi gió. Trần Cách Phỉ mừng cho em mình, nhưng trong lòng cũng không nhịn được so sánh một chút.
Cán cân hiển nhiên sẽ hơi mất thăng bằng.
Nhiều năm như vậy, nhưng chấp niệm của cô đều chỉ dành cho một người, nhưng người ấy lại tựa như trăng dưới nước, mãi không thể chạm tay tới.
Lúc Trần Cách Phỉ bước xuống xe, một chiếc xe Bentley quen thuộc chợt đi vào, lái thẳng đến chỗ đậu chuyên dụng trong cùng.
Bước chân Trần Cách Phỉ chậm lại, còn đang do dự xem có nên tới chào hỏi một câu không, bỗng thấy hai người từ trên xe bước xuống, cùng nhau đi đến trước cửa thang máy chuyên dụng.
Trì Tĩnh mặc một bộ đồ kiểu dáng công sở, chân đi đôi giày cao gót tám phân, đứng sóng vai bên cạnh Thư Luật. So với ngày hôm qua, hệt như thay da đổi thịt trở thành một người khác.
“Anh tới đón thế này phiền lắm, em vẫn muốn mua chiếc xe.”
Thư Luật liếc nhìn cô một cái: “Muốn mua xe hãng nào?”
Nghe thấy giọng điệu hệt như kim chủ thế này, Trì Tĩnh chợt cười ra tiếng: “Thư tổng muốn tặng em à? Áp lực có chút lớn đấy nhé.”
Thư Luật nhìn cô một lúc, không nói gì.
Cách đó vài mét, Trần Cách Phỉ đứng im tại chỗ hồi lâu, rồi mới lạnh lùng cất bước đi vào thang máy.
Thang máy dừng ở tầng ba mươi hai, Trì Tĩnh bước ra. Đôi giày cao gót giẫm lên sàn nhà bằng đá cẩm thạch phát ra âm thanh lảnh lót.
Cửa kính trong phòng làm việc mở ra, Đồng Dao đang cẩn thận sắp xếp những chai nước hoa trên bàn một cách ngăn nắp.
Thỉnh thoảng cũng sẽ tò mò ngửi thử một chút.
Về việc Đồng Dao muốn học điều chế nước hoa, Trì Tĩnh cũng đoán được một ít. Thế nhưng cho tới bây giờ, Đồng Dao không chủ động nhắc tới, chỉ thi thoảng nói bóng nói gió hỏi mấy câu.
Tâm tư quá nặng.
“Chào buổi sáng Giám đốc Trì.” Nghe thấy tiếng bước chân, Đồng Dao nở nụ cười chào hỏi Trì Tĩnh.
“Chào buổi sáng.”
Trì Tĩnh đi tới bên bàn làm việc, chợt phát hiện ra bên cạnh máy tính có thêm một chậu cây xương rồng quen thuộc.
Cô hơi nhíu mày, hỏi Đồng Dao: “Cái này ở đâu ra thế?”
Đồng Dao quay đầu lại trả lời: “Em vừa mới lấy ở quầy lễ tân, trên đó có một tấm thiệp, chắc là quà ai đó tặng chị đấy.”
Trì Tĩnh đặt túi xách xuống ghế, cầm tấm thiệp hồng nơi đáy chậu lên –
Nhóc mập này vẫn còn sống, trả vật về với chủ cũ nhé!
Vừa nhìn là biết ai gửi tới.
Trì Tĩnh cười cười, cầm điện thoại lên gửi cho Lương Duệ Tư một tin nhắn.
Mười giờ rưỡi có cuộc họp, Trì Tĩnh ngồi vào bàn làm việc mở bản kế hoạch trong máy tính xem qua một chút, rồi lại tắt đi.
Trong các tác phẩm của Mai lão phu nhân, hầu hết các loại nước hoa đều dành cho nữ, chỉ thi thoảng mới có một hoặc hai chai nước hoa nam nằm trong bộ sưu tập. Mùi hương chủ yếu cũng thiên về hướng dịu nhẹ, nhưng ý tưởng của Trì Tĩnh là làm sâu sắc thêm sự mâu thuẫn giữa nốt cao và nốt trầm. Chính điều này cũng sẽ phá vỡ quy chuẩn từ trước đến nay.
Cô cho tinh dầu hoa hồng vào cốc, chưng với nước ở nhiệt độ 50 độ C, trong không khí dần tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Mỗi một lần điều chế như thế, công thức sẽ có sự thay đổi. Khi một loại nước hoa ra đời, đều phải trải qua quá trình chế tác tỉ mẩn.
Trì Tĩnh nhập công thức của chai số 9 vào máy tính, cất lọ thủy tinh màu nâu đánh dấu số 9 phía trên vào trong tủ kính, rồi sau đó đứng dậy đi tới phòng họp.
Tại cuộc họp hàng tuần, Thư Luật đều sẽ không tới mà để cho thư ký Hồng chủ trì.
Anh ta nêu ra một vài vấn đề, rồi trước khi kết thúc cuộc họp, nhấn mạnh thêm một điều.
“Năm nay hợp đồng của Zing với người đại diện khu vực Châu Á sẽ kết thúc. Bởi vì một số nguyên nhân nên công ty quyết định sẽ không tiếp tục gia hạn ký tiếp.” Hồng Đồng Đồng tỉnh bơ quét mắt nhìn một vòng, “Cho nên, các vị tổng giám đốc ở đây, nếu có ứng viên thích hợp thì có thể cho ý kiến trong các buổi họp tới.”
Việc chọn người đại diện vẫn luôn là nhiệm vụ của phòng Quan hệ công chúng, Trần Cách Phỉ cũng tự nhiên trả lời: “Tôi biết rồi.”
Nhưng lần này, Hồng Đồng Đồng lại dùng từ “Các vị tổng giám đốc“.
Trì Tĩnh nhìn sang hướng Trần Cách Phỉ, chợt phát hiện cô ta cũng đang nhìn mình.
Thu lại ánh mắt, cô đứng dậy đi ra khỏi phòng họp.
Điện thoại trong túi chợt rung lên, là tin nhắn của Lương Duệ Tư trả lời lại: Anh đang nằm viện, cuộc hẹn tối nay không tới được rồi.
Bước chân Trì Tĩnh chợt ngừng lại: Xảy ra chuyện gì thế?