Editor: Chanh
Tuyết đã bắt đầu rơi thưa thớt từ hừng đông. Mãi tới khi mặt trời ló dạng thì con đường đã được phủ một lớp trắng xóa.
Trần Cách Phỉ đứng bên cửa sổ ngắm nhìn một mảnh trắng tinh trước mắt, cánh cửa khép kín bị người từ bên ngoài đẩy vào. Ngụy Dĩ Châu tay cầm tập tài liệu, đôi chân dài sải bước đi tới.
Trần Cách Phỉ lạnh lùng nhìn anh ta: “Giám đốc Ngụy quên gõ cửa rồi.”
Ngụy Dĩ Châu cười hai tiếng, tay kéo chiếc ghế tựa ngồi xuống đối diện cô.
“Nhiều lúc tôi nghi ngờ, không biết em khi trên giường với em lúc trong phòng làm việc có phải là cùng một người hay không.”
“Có việc gì thì nói nhanh lên!”
Bộ dạng vô lại kia của anh ta khiến Trần Cách Phỉ vô cùng khó chịu. Chỉ có mỗi một lần đó mà cứ nhắc đi nhắc lại trước mặt cô mãi.
Đối với thái độ kia của cô, Ngụy Dĩ Châu cũng không mấy để tâm. Sau khi đưa tài liệu cho Trần Cách Phỉ, anh ta lời ít ý nhiều mà nói: “Năm sau tôi chuẩn bị rời Thư thị.”
Động tác ký tên hơi ngừng lại, Trần Cách Phỉ bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Ngụy Dĩ Châu cũng đã thu lại vẻ mặt tươi cười: “Em có muốn đi cùng tôi không?”
“... Anh đùa cái gì đấy?”
“Ở lại Thư thị thì thiệt cho em lắm.” Ngụy Dĩ Châu vô cùng nghiêm túc nhìn cô, “Thật sự định treo cổ ở đây mãi?”
Cây dời người chết, chưa kể mối quan hệ giữa Trần Cách Phỉ và Thư Luật bây giờ gần như đã chạm đến ngưỡng đóng băng.
Vốn dĩ cô ở lại Thư thị làm việc là bởi vì Thư Luật, thế nhưng bây giờ cả hai phương diện đều không tốt, vậy có cần thiết phải ở lại đây không?
Trần Cách Phỉ im lặng không nói gì.
“Bạn tôi vừa mới mở một công ty, em đi với tôi là trực tiếp lên làm quản lý cấp cao luôn.” Ngụy Dĩ Châu đứng dậy, người hơi khom xuống với lấy tập tài liệu trước mặt cô khều qua, “Em suy nghĩ kĩ vào.”
Trần Cách Phỉ dựa người vào ghế, kéo dài khoảng cách giữa hai người: “Sao lại muốn kéo tôi đi cùng?”
“Dù gì cũng từng ngủ qua.” Anh ta đứng thẳng người, trong mắt mang theo tia trêu chọc, “Thực tủy tri vị*.”
Sau đó, còn muốn ngủ thêm nhiều lần nữa.
*Thực tủy tri vị (Ăn tủy biết vị) = Ăn quen bén mùi: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.
- -
Mười giờ trưa, Nghiêm Hạo mang theo thành phẩm TVC hoàn chỉnh của Triển Nhan đến tìm Thư Luật.
Bên ngoài lạnh là thế nhưng phía trong lại rất ấm áp, những bông tuyến dính trên áo nhanh chóng tan thành từng giọt nước li ti. Nghiêm Hạo cởi áo khoác vắt lên cánh tay, đi tới bàn Tổng Giám đốc.
“Bận à?”
Thư Luật liếc mắt nhìn đồ trong tay anh ta, hỏi: “Xong trước thời hạn?”
Nghiêm Hạo ngồi vị trí đối diện, nói: “Đây không phải đang đi tìm lãnh đạo để biểu dương sao!”
Thư Luật không thèm để ý tới anh ta, đi tới trước tủ rượu rót hai chén.
Nghiêm Hạo vắt áo khoác lên lưng ghế, đứng dậy đi trước quầy bar bên cạnh ngồi xuống. Tay nâng chén, nhấp một ngụm rượu.
“Mày thật muốn quản chuyện của Dật Hương?”
“Đã hẹn rồi.”
Biểu tình Thư Luật dửng dưng, Nghiêm Hạo không nhìn ra được gì, nhưng cũng đoán được đại khái mấy phần.
Nếu quả thật chính là nguyên nhân đấy, anh ta cũng chẳng bất ngờ. Đồng thời còn tự mừng cho bản thân vì đã nói ra chuyện này với anh.
Con người của Thư Luật, không thích nhất chính là nợ tình cảm. Huống chi lại còn là tình huống như thế. Dù không biểu lộ ra ngoài, nhưng trong lòng anh chắc chắn để tâm.
Bất kể thế nào thì Nghiêm Hạo cũng theo đó mà thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu không Lương gia thật sự sẽ bại dưới tay tên Hứa Mộ kia.
Nói qua nói lại mấy câu, Thư Luật cũng đã nhìn ra. Hôm nay Nghiêm Hạo tới đưa phim là phụ, tìm hiểu chuyện này là chính.
Quả nhiên là còn lo lắng.
Ngồi một hồi, Nghiêm Hạo cũng chuẩn bị rời đi. Lấy được đáp án kia từ Thư Luật, anh ta sẽ chẳng hỏi thêm nhiều.
Đi ra khỏi phòng làm việc của Tổng Giám đốc, trên hành lang vắng vẻ không một bóng người. Nghiêm Hạo đi bộ trở lại theo con đường anh ta đến, chợt gặp Hồng Đồng Đồng ngay trước lối vào thang máy.
“Ngài Nghiêm muốn đi sao?”
Nghiêm Hạo gật đầu, lúc dư quang chợt quét đến người đứng sau anh ta có chút sững sờ.
Lương Duệ Tư nhìn thấy anh họ mình cũng hơi ngạc nhiên, lập tức cười nhẹ.
“Tôi nói chuyện với cậu ấy mấy câu.” Nghiêm Hạo nói với Hồng Đồng Đồng.
Thư ký Hồng cũng vô cùng thức thời, sau khi cẩn thận chỉ đường cho Lương Duệ Tư liền để lại không gian riêng cho hai người.
Nghiêm Hạo và Lương Duệ Tư đứng đối diện nhau, nhất thời trầm mặc một lúc.
“Cậu tới đây làm gì?”
Nghe thấy anh hỏi, Lương Duệ Tư rút tay ra khỏi túi, làm thủ thế: Nói chuyện của Dật Hương.
“Cậu nói?” Mày Nghiêm Hạo nhướng lên, “Thư Luật bảo cậu tới?”
Khóe miệng Lương Duệ Tư giật giật.
Im lặng thêm giây lát, Nghiêm Hạo lại nói: “Cậu biết cậu ta có ý gì không?”
Lương Duệ Tư gật đầu: Không khó đoán.
Nhưng điều khiến anh ta bất lực chính là dù biết ý đồ của Thư Luật, nhưng bản thân vẫn không thể không đi.
Nghiêm Hạo không nói gì.
Yên tĩnh chốc lát, Lương Duệ Tư lại ra dấu: Anh về đi, tôi phải qua đấy. Để người ta chờ lâu thì thất lễ lắm.
“... Ừ, cậu đi đi.”
Lương Duệ Tư nghiêng người, đi mấy bước rồi nhanh chóng biến mất nơi khúc quanh.
Nghiêm Hạo mất vài giây mới thu hồi ánh mắt, giơ tay bấm nút thang máy. Cánh cửa sáng loáng phản chiếu vẻ mặt không cảm xúc của anh ta.
...
Các hành lang được trải thảm dày, bước lên trên đi có cảm giác không mấy chân thật. Ở phía xa xa, thư ký Hồng đã đặc biệt nghiêm túc đứng đó, như thể đã đợi từ lâu.
Lương Duệ Tư không vội bước tới cánh cửa gỗ đỏ.
Hồng Đồng Đồng giơ tay mở cửa: “Ngài Lương, mời vào.”
Một chùm ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ kính trong suốt dài từ trần chạm xuống sàn, chiếu sáng toàn bộ văn phòng.
Lương Duệ Tư không chú ý tới thiết kế bên trong. Từ sau khi vào cửa, ánh mắt anh ta chỉ nhìn vào người đàn ông đang ngồi trên ghế Tổng Giám đốc. Ánh mắt ôn hòa bắt gặp ánh mắt sắc bén cách đó không xa.
Nhìn thấy người tới, Thư Luật đứng dậy, vẻ mặt cũng rất lãnh đạm.
“Ngài Lương, mời ngồi.”
Lời mở đầu xã giao dường như có chút dư thừa đối với cả hai người. Bản thân họ nhìn nhận đối phương như thế nào thì trong lòng đã rõ. Nếu không có chuyện bất đắc dĩ này, chắc có lẽ bọn họ không bao giờ có khả năng ngồi đối mặt nói chuyện với nhau như vậy.
Hai bên bàn Tổng Giám đốc, hai người đàn ông cùng chiều cao, nhưng tướng mạo và khí chất lại hoàn toàn khác biệt.
Lương Duệ Tư mặc chiếc áo khoác ngoài màu trắng và một chiếc áo len cashmere cao cổ bên dưới. Màu sắc thuần khiết càng tôn lên khí chất sạch sẽ của anh.
Mà Thư Luật thì hoàn toàn trái ngược với Lương Duệ Tư.
Anh vẫn trung thành với gam màu tối, mặc một bộ đồ màu xanh đậm, trong ngoài đều lộ ra sự trầm ổn.
Ở thời điểm hiện tại, họ giống như hai thái cực trên bàn cân.
Hai người ngồi xuống, Hồng Đồng Đồng đúng lúc bưng một tách cà phê đến, đặt trước mặt Lương Duệ Tư rồi lui ra ngoài.
Căn phòng yên tĩnh trong chốc lát, Lương Duệ Tư liếc nhìn ly cà phê không động đậy. Ánh mắt anh ta rơi vào trên người Thư Luật.
Hôm nay anh ta không mang ốc tai nhân tạo, chỉ là trong vô thức vẫn còn hơi kháng cự vì lý do nào đó.
Từ lúc bắt đầu anh ta vốn đã ở thế bị động, lúc này cũng không để ý là bao. Lương Duệ Tư yên lặng chờ Thư Luật lên tiếng.
“Ngày mai tiền sẽ được chuyển tới tài khoản của Dật Hương. Tôi không cần cổ phần, khoản đấy coi như tôi cho mượn đi.”
Con ngươi Lương Duệ Tư khẽ động.
“Không có lợi tức*, cũng không có hạn trả.” Thư Luật nhả từng câu chữ, “Cụ thể chi tiết thế nào, ngày mai tôi sẽ bảo thư ký Hồng qua bên quý công ty nói chuyện. Sau này Dật Hương có bất cứ vấn đề gì, cũng có thể liên hệ với tôi.”
*Lợi tức: là khoản lợi thu được từ việc khai thác tài sản; khoản tiền lãi thu được do cho vay hoặc tiền gửi tại các ngân hàng; số tiền người vay trả cho chủ nợ hoặc ngân hàng trả cho người gửi tiền.
Loại hứa hẹn thế này, vô hình trung đã bảo vệ Dật Hương dưới đôi cánh của Thư thị. Nếu tương lai phát sinh thêm những vấn đề khác, thì Thư thị chính là hậu thuẫn của Dật Hương.
“Chút công sức nhỏ nhoi, coi như là cảm tạ ngài Lương đây đỡ thay cho Trì Tĩnh một dao kia.”
Hô hấp Lương Duệ Tư hơi nghẹn lại, rốt cuộc cũng lấy điện thoại di động ra gõ vài chữ trên màn hình: Chuyện này là tôi cam tâm tình nguyện. Huống hồ lúc bị thương, Trì Tĩnh cũng đã chiếu cố không ít.
Những chữ ấy khắc sâu trong con ngươi của Thư Luật, rõ ràng vô cùng. Anh dời tầm mắt đi chỗ khác, lại nói: “Bất kể là thế nào, tôi đều hy vọng ngài Lương sẽ chấp nhận ân tình này. Cũng coi như giúp cô ấy giảm bớt gánh nặng trong lòng.”
Bốn chữ “gánh nặng trong lòng” hệt như một hòn đá lớn, đập mạnh vào lòng Lương Duệ Tư.
Trì Tĩnh sẽ có tâm lý thế này, chung quy lại là do không có cách nào đáp lại tình cảm của anh ta.
Trầm mặc một hồi, Thư Luật cất tiếng hỏi một vấn đề cuối cùng: “Về chuyện của Dật Hương, không biết ngài Lương có còn yên cầu nào khác không?”
Yêu cầu khác sao?
Lương Duệ Tư cười.
Không cần mổ xẻ ý nghĩa nụ cười kia của anh ta, Thư Luật dựa người vào ghế, tư thái mười phần tùy ý.
“Ngài Lương không có sao? Tốt lắm, ngược lại tôi lại có một yêu cầu quá đáng.”
Lương Duệ Tư rũ mắt, bàn tay đang thả lỏng dần nắm chặt.
Đây chính là lợi thế của anh.
Trước đây Nghiêm Hạo đã từng nói: Cùng một chuyện, với anh là gông xiềng, nhưng Thư Luật lại có thể biến nó thành lợi thế.
Một lời thành sấm.
Hôm nay trở thành sự thật.
- -
Trong phòng khôi phục lại vẻ yên tĩnh. Thư Luật ngồi xuống quầy bar, chậm rãi nhấp từng ngụm rượu trong ly thủy tinh.
Thấy Lương Duệ Tư đã đi xa, Hồng Đồng Đồng mới gõ cửa tiến vào.
Ánh chiều tà xuyên qua khung cửa kính, trải dài trên người Thư Luật. Trong ánh sáng mờ ảo, bóng dáng của anh tựa như cao ngạo hơn đôi chút.
Hồng Đồng Đồng tới gần anh, hơi có chút thấp thỏm.
Anh ta còn tưởng rằng...
“Biểu tình kia là thế nào?”
Chớp mắt một cái, Hồng Đồng Đồng cẩn thận lên tiếng: “Nói chuyện tốt chứ ạ?”
Thấy anh ta rụt hết cả đầu, Thư Luật cười khẽ: “Tốt.”
Hồng Đồng Đồng không dám cười.
Tình hình bây giờ của Thư Luật có chút... giống với anh của mấy năm trước.
Khi đó anh tuy rằng tính tình cũng ổn định, nhưng dù sao vẫn còn trẻ tuổi. Có đôi khi cũng sẽ không khống chế được, vui vẻ liền thả lỏng bản thân.
Không giống như bây giờ, chẳng lộ ra chút dấu vết gì.
Hồng Đồng Đồng không biết trong văn phòng ngày hôm nay xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng Thư Luật như thế, lòng cũng biết được mọi chuyện đang theo đúng kế hoạch của anh.
Anh ta không hỏi thêm câu nào, liếc nhìn chai rượu đã cạn, bèn mở miệng khuyên một tiếng: “Ngài uống ít một chút, lát nữa cáo già còn muốn qua đấy.”
Cáo già chính là ám chỉ Thư Ninh Khải. Vừa mới an phận một khoảng thời gian, giờ lại bắt đầu rục rịch.
Thư Luật buồn cười nhìn anh: “Không khác gì bà thím cả.”
Hồng Đồng Đồng: “...”
...
Lương Duệ Tư cảm thấy rất khéo.
Lúc đi gặp Nghiêm Hạo, khi về lại gặp Trì Tĩnh, cả hai lần đều ở đúng một vị trí.
Cô từ thang máy bước ra, lúc nhìn thấy người trước mặt, ánh mắt lộ ra tia kinh ngạc.
“... Chuẩn bị đi sao?” Trì Tĩnh lập tức kịp phản ứng lại vì sao anh lại ở chỗ này.
Lương Duệ Tư cười, gật gật đầu: Tiễn anh xuống không?
Trì Tĩnh giơ tay lên, ấn thang máy: “Đi thôi.”
Hai người đi xuống quán cà phê dưới lầu mà lần trước đã hẹn kia.
Trì Tĩnh thành thạo gọi đồ uống cho cả hai, khóe miệng Lương Duệ Tư vẫn treo nụ cười nhợt nhạt.
Nhân viên phục vụ rời đi, anh mới chậm rãi thu lại tầm mắt, nhìn chăm chú vào mặt bàn màu gụ.
Chẳng mấy chốc, tách cà phê thơm lừng đã được bưng ra. Trì Tĩnh cười cười: “Hôm trước còn nợ anh bữa này, hôm nay bù nhé.”
Lương Duệ Tư giơ tay cầm lấy cốc, nhấp một ngụm như không có gì xảy ra.
—— Một thời gian nữa, anh định đi một vòng.
Anh nói với Trì Tĩnh.
“Đi đâu?”
Lương Duệ Tư lắc đầu, tỏ vẻ tạm thời chưa quyết định.
Trì Tĩnh cười: “Anh còn có kiểu này à?”
Nụ cười nhẹ nhõm kia của cô như chiếc dằm đâm vào đầu dây thần kinh của Lương Duệ Tư. Giống như là mắt không thấy tim không đau, anh rũ mắt, khẽ nhấp một ngụm cà phê.
Vị đắng lập tức tràn ngập khắp khoang miệng.
—— Cũng chưa biết ngày về.
Anh đặt chiếc cốc tráng men xuống, từ tốn ra dấu: Tới lúc đó em đến tiễn anh được không? Anh sẽ gửi bưu thiếp cho em.
Trì Tĩnh vuốt ve chiếc cốc, chậm rãi đáp: “Bao giờ anh đi thì nói trước với em một tiếng, còn bưu thiếp... anh không cần gửi đâu.”
Lương Duệ Tư trầm ngâm nhìn cô chốc lát, cuối cùng mỉm cười gật đầu: Được.
Rốt cuộc, giữa bọn họ cũng đã có thứ gì đó dần thay đổi.
*Tác giả có lời muốn nói: Tính cách quyết định vận mệnh. Ai~
*Editor có lời muốn nói: Lời của tác giả làm Chanh nhớ đến chiện tình đơn phương của “mặt cún” trong Reply 1988 ghê ☹