Một Đời Nắm Tay

Chương 48: Chương 48: Món nợ ân tình nên trả




Editor: Chanh

Tình hình hiện tại của Lương gia có thể dùng câu sứt đầu mẻ trán để hình dung.

Hứa Mộ chọc phải họa lớn, cả người ủ rũ suốt ngày, hệt như một cái đuôi theo sát phía sau Lương Phinh Đình.

Con người ta nếu đi quá nhanh lên quá cao, đôi lúc sẽ bị lạc mất phương hướng trước mắt. Thời gian Hứa Mộ ở Dật Hương không ngắn, có thể nói là một tay Lương Phinh Đình đề bạt đi lên. Người này có năng lực làm việc, xử sự khôn khéo, cũng biết ăn nói. Vừa thăng chức, vừa câu luôn được Lương Phinh Đình vào tay.

Cũng coi như là sự nghiệp tình trường đều mĩ mãn. Thế nhưng, họa cũng từ mĩ mãn đến tự mãn mà ra.

Sau khi Lương Phinh Đình mang thai, công ty đều do Hứa Mộ tiếp quản, mấy hạng mục kia cũng đạt được vài thành tựu nhất định. Dần dà, sự cẩn thận ngày xưa phai đi mất, cảm thấy mình có con mắt tinh tường, cái nhìn thấu đáo, tận đến khi sập phải bẫy mới há hốc mồm chết lặng.

Bây giờ dây chuyền vốn bị phá vỡ, lại không có tiền vay ngân hàng, Lương Phinh Đình mấy ngày trước còn đẫy đà nay hai má đã hóp đi không ít.

Từ sau ngày hôm đó, cũng không thấy Lương Duệ Tư xuất hiện.

Cả cái nhà này, hình như trừ cô ra thì không có ai quan tâm đến Hứa Mộ. Thế nhưng người uống nước, ấm lạnh tự biết, con người Hứa Mộ chỉ là hơi nông cạn một chút, còn lại thì đối xử rất tốt với cô.

Lương Phinh Đình vẫn luôn cảm thấy ở độ tuổi này, nếu có thể gặp được một người thực sự quan tâm đến mình thì bản thân cũng không có gì phải đòi hỏi thêm. Đơn giản là ngoại trừ con người như thế, cô cũng không thiếu gì khác.

Sau khi xảy ra chuyện này, cô cũng không thể không nghĩ lại, cuối cùng vẫn không quá mức oán hận Hứa Mộ. Chỉ là không ngờ tới, người tính tình rất tốt như Lương Duệ Tư lúc nhìn thấy Hứa Mộ mà lại trực tiếp đánh không nói lời nào.

Lương Phinh Đình biết, trong lòng Duệ Tư đau cho tâm huyết của bố mình. Lương gia có được cơ nghiệp như ngày hôm nay không hề dễ dàng, không thể để nó sụp đổ dưới tay người ngoài.

Lúc này, Lương Phinh Đình đang ngồi trong văn phòng làm việc rộng lớn, nhìn một đống tài liệu ngổn ngang trên bàn, sự bực bội trong lòng đã lên đến đỉnh điểm. Vứt xấp tài liệu xuống bàn, âm thanh chói tai kia khiến Hứa Mộ đang ngồi bên ngoài chợt rụt rụt vai.

Cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn Lương Phinh Đình, thấy sắc mặt cô rất khó coi, cuối cùng Hứa Mộ cũng không dám qua.

Bầu không khí đang căng thẳng chợt bị tiếng chuông vang lên xé rách. Lương Phinh Đình nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, mới thở ra một hơi, nhấc máy.

“Xin chào, xin hỏi Lương tổng có ở đây không?”

“Tôi là Lương Phinh Đình.”

Đầu bên kia là Hồng Đồng Đồng. Anh chàng dù không hiểu ý nghĩ của Thư Luật, nhưng vẫn nhận lệnh gọi điện thoại qua.

“Xin chào Lương tổng, là Thư tổng bảo tôi liên hệ với ngài. Về chuyện của Dật Hương, Thư tổng muốn nói chuyện với bên ngài một chút.”

Lương Phinh Đình ngồi thẳng người, bàn tay siết chặt điện thoại hỏi lại: “Thư tổng sao?”

“Đúng vậy.” Hồng Đồng Đồng vẫn duy trì giọng điệu giải quyết việc chung trả lời, “Thư tổng có ý muốn hỗ trợ, nhưng ngài ấy đích thân thương thảo* chuyện này với ngài Lương Duệ Tư.”

“Lương Duệ Tư?” Lương Phinh Đình ngỡ là mình nghe lầm, “Thư tổng đích thân thương thảo chuyện này với nó sao?”

Hồng Đồng Đồng khẳng định chắc nịch: “Đúng thế.”

*Thương thảo: thảo luận, thương lượng để đi đến thỏa thuận.

Trong loa chỉ còn lại tiếng bíp dài, nhưng Lương Phinh Đình vẫn giữ tư thế ngồi ngay ngắn như cũ, vẻ mặt có chút sững sờ.

Cô vô cùng ngạc nhiên vì Thư Luật nhúng tay vào chuyện này, cũng không biết vì sao anh lại đề nghị nói chuyện với người chưa bao giờ quản lý công việc của công ty như Lương Duệ Tư.

Thế nhưng một tia hi vọng này, cô không thể vứt bỏ.

Lương Phinh Đình đứng dậy cầm chìa khóa xe, chuẩn bị đi tìm người.

Thấy động tác của cô, Hứa Mộ giật mình, vội vã đi tới hỏi khẽ: “Vợ, em đi đâu thế?”

Nhìn anh ta một cái, Lương Phinh Đình nhàn nhạt nói: “Đừng đi theo.”

Bên kia, Hồng Đồng Đồng đang báo cáo lại toàn bộ quá trình cho Thư Luật.

Thư Luật dựa người vào ghế, ánh mắt nhìn tà dương ngoài cửa sổ. Ánh chiều tà trong mùa đông lạnh lẽo cũng có thể khiến nhiệt độ ấm lên đôi chút.

Hồng Đồng Đồng dứt lời, anh không có bất kỳ phản ứng nào. Thế nhưng Hồng Đồng Đồng lại không nhịn được mà nói.

“Thư tổng, ngài thực sự định giúp đỡ Dật Hương vô điều kiện sao?”

Theo như Hồng Đồng Đồng biết, Thư thị và Dật Hương không có mối quan hệ làm ăn nào, Thư Luật và Lương gia cũng không có quan hệ cá nhân. Anh vừa nói như thế khiến anh ta không thể nào hiểu được.

Thư Luật bắt chéo hai chân, nghe thấy câu hỏi của thư ký Hồng, anh chợt cười nhẹ.

Ngày đó Trì Tĩnh sớm rời công ty đi ra ngoài anh không hỏi một lời. Không hỏi vì chắc chắn đã biết, biết rằng cô đi đâu, gặp gỡ ai.

Thư Luật thu lại tầm mắt, con ngươi như nhuốm một tầng rặng mây đỏ sẫm.

Vô điều kiện ư?

Làm gì có, cái anh muốn là cắt đứt miếng thịt trong tim của người nào đó cơ.

- -

Buổi tối, lúc Trì Tĩnh biết được tin này cũng ngạc nhiên vô cùng. Ý nghĩ trong lòng cô không khác với Hồng Đồng Đồng là bao.

Nhưng ngoài những suy nghĩ đó, cô lại thấy vui vẻ.

Rốt cuộc, qua những chuyện đã xảy ra trước đây, bất luận thế nào thì cô vẫn luôn hi vọng anh sống tốt. Vậy nên nếu Dật Hương có thể vượt qua cuộc khủng hoảng lần này, trong lòng Trì Tĩnh cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ánh đèn bên ngoài xe xẹt qua cửa sổ, Trì Tĩnh ngồi ở vị trí cạnh ghế lái, ngẩn ngơ nhìn một hàng quán phía bên kia đường.

Đèn giao thông chuyển đỏ, Thư Luật theo tầm mắt Trì Tĩnh nhìn sang, ánh mắt rời vào cùng một hướng với cô.

Khởi động xe một lần nữa, Trì Tĩnh phát hiện hướng lái xe đã thay đổi.

Cô quay đầu, hỏi anh: “Mình đi đâu thế?”

Thư Luật không đáp. Sau khi dừng xe, một mình đi bộ vào cửa hàng. Không đầy một lát đã trở ra.

Quần áo đi làm của anh luôn đơn giản kín đáo. Chiếc áo khoác cashmere xanh nước biển quấn quanh cơ thể cường tráng kia, bên trong là bộ vest phẳng phiu thẳng thớm.

Vẻ ngoài đắt giá như thế mà trên tay lại cầm cây kem nhà làm không ăn khớp chút nào. Cây kem cao ngất để trước ngực, chóp kem như sắp chọc phải cằm anh.

Trì Tĩnh ngồi trong xe, cười đến híp cả mắt.

Hiếm khi anh còn nhớ.

Mở cửa đi xuống, Trì Tĩnh nhận lấy cây kem trong tay anh. Nửa sườn mặt bị ánh đèn đường che phủ, lộ ra con ngươi dịu dàng như nước.

“Kem cao thế này không ăn trên xe được đâu.”

“Thế thì vừa đi vừa ăn.”

Thế là dưới tiết trời phủ đầy băng tuyết, chiếc Bentley bị ném sang một bên. Một đôi nam nữ trong trang phục bắt mắt, tay cầm cây kem thật cao sóng vai đi bên nhau.

Thở ra toàn là khói trắng, Trì Tĩnh cắn một miệng đầy kem, cảm giác vị ngọt theo cổ họng chảy đến tận tim.

Về đến nhà, không khỏi lại triền miên một phen.

Bất tri bất giác, Trì Tĩnh đã ngủ ở phòng ngủ chính hơn một tháng. Việc ngủ chung giường sớm đã là sự thật không thể phá vỡ.

Sau một hồi vận động kịch liệt, Trì Tĩnh néo vào vòng tay của Thư Luật, hơi thở có chút lộn xộn. Bàn tay ấm áp của Thư Luật nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng trần của cô từng chút, từng chút một. Cảm xúc mềm mại nơi đầu ngón tay khiến anh yêu thích không buông.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh. Cảm giác sau cuộc triền miên qua đi, đầu óc Trì Tĩnh dần thanh tỉnh, vấn đề trong lòng kia cũng theo đó mà trỗi dậy.

Bàn tay sau lưng vẫn nhẹ nhàng vuốt ve. Thư Luật thì nhắm mắt, lặng lẽ chờ nghe vấn đề của cô.

“Sao anh lại nghĩ đến chuyện giúp Dật Hương.”

Từ góc nhìn của Trì Tĩnh, lý do hợp lý nhất là nể mặt mũi Nghiêm Hạo. Nhưng này cũng quá gượng ép rồi, dù gì mối quan hệ này cũng chỉ mang tính bắc cầu.

Đầu ngón tay Thư Luật dừng lại, mở mắt nhìn cô. Dưới khoảng cách gần trong gang tấc, trong con ngươi của cô gái trước mặt phản chiếu hình ảnh của anh rất rõ ràng.

Ngón tay thon dài dọc theo đường nét xương quai xanh trượt dần xuống dưới, cuối cùng dừng ở vị trí trái tim của cô.

Anh nói: “Đây là món nợ ân tình nên trả.”

Ở đời, món nợ khó trả hết nhất là món nợ tình. Một dao kia, dùng toàn bộ sự an nguy của Dật Hương để đổi lấy, cũng không đến mức chênh lệch quá nhiều.

Trả sạch, tính toán rạch ròi thì chuyện này mới có thể kết thúc, mới có thể nhổ tận gốc chiếc dằm trong tim kia ra.

Trì Tĩnh tựa hồ nghe hiểu ẩn ý của anh, nói khẽ: “Đó là em nợ.”

Thư Luật cúi đầu hôn lên môi cô.

Trả hết rồi, từ nay về sau cô không còn nợ ai nữa, chỉ nợ mỗi anh!

Mà tất cả những gì anh có, đều là của cô.

- -

Buổi tối mùa đông thường đến rất sớm. Chưa tới sáu giờ, thành phố nhộn nhịp đã bừng sáng bởi ánh đèn rực rỡ khắp nơi.

Trong phòng khách không mở đèn, chỉ có ánh đèn le lói từ màn hình TV lặng lẽ phát sáng.

Lương Duệ Tư mặt không đổi sắc nhìn một lúc, dần dà nơi đáy lòng sinh ra cỗ cảm xúc bực bội chưa bao giờ có. Dứt khoát đè vào nút nguồn trên điều khiển, anh tắt TV.

Không có nguồn sáng, xung quanh dường như hoàn toàn yên tĩnh trở lại. Lương Duệ Tư nằm nhoài xuống sofa, tầm mắt rơi vào túi thuốc trên bàn trà kia.

Giữa vòng tay tựa như vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô.

Anh giơ lên, xoa dọc sống mũi.

Chuyện ngày đó vốn có thể kiểm soát được, nhưng anh không muốn. Mọi cảm xúc như bỗng trào dâng khi nhìn bóng lưng Trì Tĩnh sắp sửa rời đi. Lời nói của cô truyền vào tai theo thiết bị ốc tai điện tử, hệt như chiếc lông vũ mềm mại nhẹ quét qua đầu quả tim anh. Từng câu từng chữ cũng khiến anh rùng mình.

Cho nên theo bản năng muốn giữ cô lại.

Thế nhưng bây giờ, trước mắt đều là động tác lùi về sau và ánh mắt mang thái độ rõ ràng kia của cô.

Lương Duệ Tư giơ tay lên, đặt xuống mí mắt đang run rẩy.

Điện thoại chợt rung lên từng hồi kéo anh trở về thực tại. Lương Duệ Tư cầm lên, nhìn thấy tin nhắn Lương Phinh Đình gửi tới.

Lúc mở cửa, Lương Phinh Đình còn đang định gửi tin nhắn thứ hai qua. Sau đó chợt nhìn thấy Lương Duệ Tư trong bộ dạng có chút cụt hứng xuất hiện nơi cửa.

Khoảnh khắc hai chị em đứng đối diện nhau, Lương Duệ Tư nghiêng người, ra hiệu cho cô đi vào.

Đèn trong phòng cuối cùng cũng bắt đầu có cơ hội làm nhiệm vụ của nó.

“Vết thương ổn rồi chứ?”

Lương Duệ Tư mím môi gật đầu.

Lương Phinh Đình cũng không nói nhiều về việc làm tổn thương mối quan hệ chị em này. Sau khi hỏi xong câu đấy, cô cũng chỉ hỏi thăm vài câu về tình hình Lương Duệ Tư gần đây, sau đó giải thích tình hình hiện tại của Dật Hương.

Lương Duệ Tư yên lặng ngồi nghe, sắc mặt trầm tĩnh.

Lương Phinh Đình tay cầm cốc nước hồi lâu, mới dẫn lời tới trên người Thư Luật.

“Chị... hôm nay có nhận được một cuộc điện thoại. Đối phương ngỏ ý muốn giúp đỡ Dật Hương. Tạm thời vẫn chưa nói là mua cổ phiếu hay vay tiền.”

Lương Duệ Tư vô cùng tỉnh táo: Công ty nào?

“Thư thị.” Lương Phinh Đình nhìn anh nói, “Thư ký của Thư tổng gọi điện tới, yêu cầu em tới thương thảo chuyện này.”

Những lời này hiển nhiên khiến Lương Duệ Tư ngạc nhiên. Con ngươi anh chợt trầm lại, đột nhiên mím chặt môi. Vẻ mặt không phải là vui vẻ vì nghe được tin tốt, mà là châm chọc.

“Em có quen thân với Thư tổng à?”

Những lời này rõ ràng là hỏi thừa. Quan hệ của anh và Thư Luật đã rõ ràng mười mươi trong bữa tiệc cưới ngày đó.

Lương Duệ Tư trầm ngâm một lát, mới chậm rãi giơ tay lên “nói” với Lương Phinh Đình: Em sẽ đi. Chị hẹn thời gian với anh ta đi.

Lương Phinh Đình vô thức thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Có vấn đề gì cứ liên hệ với chị.”

Sau rồi hai người rảnh rỗi trò chuyện đôi câu, Lương Phình Đình liền rời đi. Mà Lương Duệ Tư lại giống như một pho tượng, duy trì tư thế ngồi thẳng trên sofa, một lúc lâu sau cũng không hề nhúc nhích.

Một người như Thư Luật đề nghị giúp đỡ Dật Hương thoát khỏi vòng vây, bảo anh thoải mái thế nào cho được.

Lương Duệ Tư bật cười.

Anh đứng dậy, cầm lấy túi thuốc trên bàn nhắm vào thùng rác. Chỉ là cầm nửa ngày, vẫn là không nỡ bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.