Editor: Chanh
Tối qua bọn họ có một đêm vô cùng điên cuồng—— đây là phản ứng đầu tiên của Trì Tĩnh sau khi tỉnh dậy, cầm chiếc váy trên tay.
Lớp vải trắng như tuyết được nhuộm chút sắc đỏ của hoa hồng, thoạt nhìn hơi giống bà dì ghé thăm. Khóa kéo lỏng lẻo hết cả, nhìn cũng có thể tưởng tượng được mức độ bạo lực mà nó phải chịu ngày hôm qua.
Nhìn chung chỉ có thể rút ra được một chữ ——thảm.
Trì Tĩnh cầm nó trong tay, lắc lắc hai lần rồi ném miếng “vải rách” này sang một bên. Xung quanh không còn bộ quần áo nào, cô đành quấn chăn lại.
Lúc Thư Luật bưng đồ ăn đi vào, mắt nhìn thấy Trì Tĩnh đang cuộn người trong chăn. Anh cong môi, thần sắc sáng loáng, tâm tình thoạt nhìn vô cùng khoan khoái.
“Thay quần áo trước hay ăn cơm trước?”
Trì Tĩnh vẫn rúc trong chăn, liếc nhìn khay đồ ăn nói: “Em chả muốn động, cứ ăn vậy trước đi.”
“Ừ.” Thư Luật đặt đồ ăn xuống chân cô, như cười như không.
Trì Tĩnh cầm dĩa lên: “Anh cười cái gì?”
“Sắc đẹp thay cơm, anh cười không được sao?”
Sáng sớm đã bắt đầu phóng túng thế rồi.
Cô găm một miếng thịt xông khói đưa vào miệng: “Vậy anh cứ nhìn thêm mấy lần đi.”
Trong mắt Thư Luật vẫn đong đầy ý cười như cũ: “Nhanh ăn đi.”
Giống như bị lây nhiễm từ anh, tâm tình Trì Tĩnh cũng tốt vô cùng. Khóe môi cong lên, cô đẩy nhanh tốc độ ăn cơm.
Ăn xong bữa sáng, Trì Tĩnh thay bộ quần áo mà nhân viên đưa tới, rồi cùng Thư Luật bước ra khỏi khách sạn.
Nhiệt độ hình như lại giảm, bầu trời có vài bông tuyết bay lất phất, mặt trời cũng núp sau đám mây. Chiếc Bentley xả khói, bánh xe in hằn thành vết trên đường.
Trong xe đã được bật hệ thống sưởi, Trì Tĩnh cởi áo khoác vắt trên tay. Ánh mắt nhìn thoáng qua chiếc nhẫn mà Thư Luật đeo cho mình tối qua.
“Đây có phải do Daniel thiết kế không anh?”
Cô xòe tay năm ngón, chiếc “vương miện” trên ngón áp út tỏa sáng lóa mắt.
“Em biết à?” Thư Luật ngạc nhiên nhìn cô một cái.
“Đoán thôi.”
Daniel kế nghiệp thiết kế trang sức cho Thư thị của bố mình nhiều năm như thế, đã sớm trở thành chiêu bài của Thư thị.
Điều này cũng chứng tỏ Thư Luật đã mưu đồ ý định kết hôn từ lâu, khóe miệng Trì Tĩnh càng cong lên.
Thư Luật gián tiếp thừa nhận suy đoán của Trì Tĩnh: “Chiếc nhẫn này đã làm xong từ lâu rồi.”
Chỉ là bây giờ mới có cơ hội đeo lên tay cô.
Rất nhanh đã tới cục dân chính. Xe chạy vào đãi đỗ, hai người ngồi trên xe bất động hồi lâu.
Tâm trạng lo lắng khấp khởi trước đó đã dần bình tĩnh trở lại, tựa như lớp bụi trần cứ thế lắng đọng theo lẽ tự nhiên. Bọn họ dùng bảy năm để cùng nhau đi tới ngày hôm nay.
Nếu không có món “đồ cưới” của Văn Mạc Sơn thì chuyện kết hôn cũng không được đề cập sớm thế này.
Song lúc đến nơi này, tất cả những băn khoăn đã không còn là vấn đề.
Trì Tĩnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Mình đi chưa anh?”
Thư Luật không nói gì, trực tiếp xuống xe đi vòng qua phía cô, mở cửa, sau đó nắm tay cô đi vào bên trong.
Bước chân Trì Tĩnh suýt chút nữa đã không theo kịp.
Sau ngày lễ Giáng sinh, hình như nhu cầu lĩnh chứng của mọi người rất nhiều. Hai người chụp ảnh rồi điền đơn theo quy trình, làm xong những chuyện vụn vặt này, còn phải xếp hàng lĩnh chứng.
Vô vàn cặp trai gái với vẻ mặt hạnh phúc rạng ngời, nơi đây đúng là trại ngược cẩu độc thân mà.
Thư Luật và Trì Tĩnh ngồi trên dãy ghế ngoài hành làng, yên lặng chờ gọi tên.
“Sau này ly hôn cũng phiền toái thế hả anh?”
Không biết có người nào đợi không nổi mà thay đổi chủ ý không nữa.
Thư Luật nghe thấy thế bèn liếc mắt nhìn cô một cái: “Đây không phải là chuyện em nên bận tâm.”
Vừa mới nói xong, điện thoại trong túi áo ngoài chợt vang lên. Âm thanh liên tục không ngừng, có vẻ rất gấp gáp.
Thư Luật bắt máy. Trong giây lát, vẻ dịu dàng trong con ngươi anh đã biến mất không còn tăm hơi.
Bên kia đầu dây truyền đến giọng nói vội vã của Hồng Đồng Đồng: “Thư tổng, đã xảy ra chuyện rồi!”
- -
Sau khi gọi điện cho Thư Luật, Hồng Đồng Đồng đã tạm thời cắt đứt mọi kết nối của điện thoại thư từ trong văn phòng. Sau đó lại dùng điện thoại cá nhân gọi cho Trần Cách Phỉ.
Làm xong hết thảy, trong lòng anh ta vẫn như đang có ngựa chạy, không thể bình tĩnh lại được.
Càng nhìn càng thấy hoang đường.
Tiếng bước chân dồn dập từ xa tới gần, hô hấp Trần Cách Phỉ rối loạn, hiển nhiên cũng vô cùng sốt ruột.
“Tại sao có thể như vậy?!” Cô ta thở hổn hển hỏi Hồng Đồng Đồng, “Thư tổng nói thế nào?”
“Bây giờ cô đi liên hệ với các phương tiện truyền thông lớn, chúng ta sẽ trả lời sớm nhất có thể. Thư tổng sẽ sớm quay lại, đích thân anh ấy sẽ chủ trì buổi họp báo.”
Trần Cách Phỉ gật đầu, đối với tình hình hiện tại, biến bị động thành chủ động là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ là cô ta vẫn phải xác nhận lại chuyện này. Cho dù biết đây không phải là vấn đề tốt gì cho cam, nhưng vẫn buộc phải hỏi.
“Chắc chắn là do người khác chơi xấu chứ?”
Đối phó với cánh truyền thông đều phải trả lời khéo léo, cho nên cô ta cần phải biết tình hình thực tế chính xác.
Mặc dù không có ác ý, nhưng lời này chung quy lại vẫn nghe không mấy thoải mái. Ở Thư thị nhiều năm như vậy, lúc chuẩn bị rời đi lại vấp phải chuyện thế này, trong lòng Trần Cách Phỉ không khỏi có chút khó chịu. Nhưng Hồng Đồng Đồng lại không trả lời cô ta là “Phải” hay “Không phải”, chỉ nghiêm túc nói một câu: “Lời này, đừng để cho Thư tổng nghe thấy.”
...
Cùng lúc đó, Vu Tiểu Mạn đang nằm duỗi người trên ghế sofa kiểu Âu sang trọng lướt bảng tin xem bài đăng mới nhất của cư dân mạng.
“Nước hoa mới nhất của Thư thị - “Triển Nhan” đụng hàng với loại nước hoa do Công ty Hải Công thiết kế trước đây, bao bì cũng tương tự!” hiện đã trở thành chủ đề nóng cho mọi người thảo luận.
Không ai có thể ngờ rằng siêu phẩm mới chỉ xuất hiện ngày hôm qua của Zing, mà hôm nay đã dính ngay nghi án “đạo hương“.
Công ty “bị đụng hàng” Hải Công chọn thời điểm khóc lóc kể lể rất chuẩn xác. Nào là mùi hương này đã được điều chế và khai tử từ trước, không ngờ bây giờ lại xuất hiện việc thế này. Bọn họ đặt mình ở vị trí yếu thế, nói dù là kiến càng lay cổ thụ cũng phải nói rõ ràng sự tình.
Sau đó lại lấy ra đủ loại chứng cứ, hai biểu đồ so sánh trực quan được đưa ra để chỉ ra những điểm tương đồng giữa Triển Nhan và sản phẩm của công ty. Bất kể bao bì hay thành phần của nước hoa đều giống nhau đến kỳ lạ.
Tin tức này giống như ném một tảng đá xuống mặt nước, tạo thành bọt sóng cuồn cuộn ngất trời. Bình luận của cư dân mạng đổi hướng. Tiểu công ty PK thương nghiệp đầu sỏ nhanh chóng trở thành chủ đề trung tâm cho mọi người bàn tán. Công ty Hải Công cũng vì thế mà bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt công chúng.
Qua một đêm, thanh danh của Thư thị cũng chịu nhiều nghi ngờ. Một số người thậm chí còn châm biếm rằng tốt nhất cứ đi sâu tìm hiểu các tác phẩm trước đó xem thế nào.
Mà nhà điều chế như Trì Tĩnh lại càng bị cư dân mạng “bóc mẽ” nặng nề. Ngay cả quan hệ của cô và Thư Luật cũng bị phanh phui.
Quần chúng vây xem ngày càng đông, ngôn từ cũng dần trở nên tế nhị.
Vu Tiểu Mạn nhìn tin tức bay đầy trời, bản thân suýt chút nữa cũng tin chuyện này là thật. Dùng tiền mua thủy quân đúng là lựa chọn sáng suốt.
Bỏ một miếng ô mai vào miệng, cô ta thoải mái híp mắt.
Thư Dư Chính từ trong phòng đi ra, nhìn sắc mặt cũng đoán được là đã biết tin. Vu Tiểu Mạn nhả hạt ra, giơ tay về phía Thư Dư Chính.
“Kéo em dậy với, em muốn về phòng nằm nghỉ một lát.”
Thư Dư Chính đi tới, yêu thương vuốt ve chiếc bụng cô ta. Sau đó từ từ đỡ lấy lưng, đỡ vợ mình dậy.
Vu Tiểu Mạn đỡ bụng, vịn lấy Thư Dư Chính đi về phòng ngủ.
“Mệt thì ngủ đi em.”
“Suốt ngày chỉ ngủ, muốn biến em thành heo hả?”
Thư Dư Chính cười cười, không cãi lại. Chờ cô ta lên giường mới cầm điện thoại định đi ra.
“Anh đi đâu thế?”
Vu Tiểu Mạn dùng chân ma sát bắp đùi ông một cái.
Thư Dư Chính bắt lấy chân cô ta, nhẹ nhàng đặt xuống giường: “Anh đi gọi điện thoại, sẽ quay lại nhanh thôi.”
“Nếu như em là anh thì lúc này sẽ không gây thêm phiền phức trong lúc nước sôi lửa bỏng này đâu.” Vu Tiểu Mạn kéo ống tay áo của ông, khuyên, “Lúc này chắc chắn Thư Luật đang vô cùng bận rộn, anh có gọi cũng không hay lắm đâu.”
Thư Dư Chính bị cô ta kéo ngồi xuống, thuận thế nghiêng người dựa vào đầu giường.
“Em biết rồi?”
Vu Tiểu Mạn vuốt ve cổ áo sơ mi của ông, buồn bã nói: “Thư thị xảy ra chuyện lớn như thế, ai mà không biết?”
- -
Thư thị bây giờ đúng thật là bận bù đầu bù cổ. Nhưng cũng không có sứt đầu mẻ trán như Vu Tiểu Mạn tưởng tượng.
Những người làm việc bên cạnh Thư Luật đều có năng lực làm việc thuộc hàng top đầu. Sau khi Hồng Đồng Đồng ra lệnh, ai nấy đều bắt đầu gấp rút triển khai công việc.
Trần Cách Phỉ dùng tốc độ nhanh nhất liên hệ với toàn bộ giới truyền thông. Ban Tuyên truyền cũng đã chuẩn bị bài phát biểu trong thời gian sớm nhất. Trong thời gian ngắn, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ Thư Luật đưa ra chỉ thị tiếp theo.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thư Luật và Trì Tĩnh cùng trở lại công ty. Hai người đi lên tầng thứ ba mươi tám.
Hồng Đồng Đồng đang đi qua đi lại trước cửa phòng làm việc nhìn thấy người bèn vội vã nghênh đón, sau đó báo cáo lại rõ ràng sự việc cho Thư Luật.
“Tư liệu của đối phương đâu?”
Hồng Đồng Đồng mở iPad đưa đến trước mắt Thư Luật: “Đây là nước hoa của bên kia.”
Trì Tĩnh nhìn thấy thiết kế quen mắt của bên kia, sắc mặt nhanh chóng sa sầm xuống.
“Không biết xấu hổ!”
Bây giờ bọn ăn cắp còn càn rỡ thế à?!
Thư Luật nhận lấy iPad phóng to hình ảnh, nhìn tỉ mỉ một hồi. Ánh mắt càng lúc càng lạnh.
“Bọn chúng rất xảo quyệt, chỉ nói là tương tự chứ không phải sao chép. Rõ ràng là để lại đường lui cho mình.” Hồng Đồng Đồng nhìn chằm chằm màn hình nói.
“Đi kiểm tra thông tin chi tiết và lý lịch loại nước hoa này của công ty bên đấy.” Thư Luật tắt màn hình, phân phó công việc cho Hồng Đồng Đồng.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên giữa bầu không khí vắng lặng nghe chói tai dị thường. Thư Luật liếc mắt nhìn tên người gọi đến, đi tới cạnh cửa sổ nghe máy.
“Ta muốn con cho ta một lời giải thích hợp lý! Nếu không cái cô Trì Tĩnh này, con đừng hòng che chở được nữa!”
Thư Nhược Chu hổn hển hét lớn, hiển nhiên là tức giận tới cực điểm.
“Kết thúc buổi họp báo, con sẽ qua đón người.” Thư Luật cầm điện thoại, bình tĩnh trả lời, “Bất kể thế nào, con cũng sẽ cho người một lời giải thích thỏa đáng.”
Không chờ Thư Nhược Chu đáp lại, Thư Luật đã cúp máy trước, sau đó tắt nguồn.
“Mấy giờ bắt đầu họp báo?”
“Ba giờ chiều.” Hồng Đồng Đồng trả lời, “Bài phát biểu bên Ban tuyên truyền đã chuẩn bị xong xuôi rồi, tôi sẽ đưa tới cho ngài.”
“Không cần.” Thư Luật xua tay, “Tư liệu tôi yêu cầu phải tra ra nhanh nhất có thể.”
“Tôi đi ngay bây giờ.” Hồng Đồng Đồng nhìn Thư Luật, rồi lại nhìn Trì Tĩnh, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
“Chuyện này xảy ra quá nhanh. Đối phương chắc chắn đã chuẩn bị trước.”
Buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới vừa kết thúc đã tuồn ra tin “đụng hương”, hiển nhiên là cố ý cọ nhiệt, chỉ sợ người khác không biết.
“Buổi họp báo chiều nay em không cầm tham dự.” Trì Tĩnh bị anh kéo vào trong lòng, nghe anh căn dặn, “Mấy ngày nữa anh muốn đi Paris một chuyến, đón ông nội về.”
“Ông ấy có khỏe không?”
Thư Luật cười hai tiếng: “Sắp tức chết rồi.”
Từ khi Thư thị phát triển đến nay chưa từng có Scandal “sao chép” nào xuất hiện. Huống chi lần này lại phát sinh trên chính tác phẩm Thư Nhược Chu thích nhất. Nổi giận là điều không thể tránh khỏi.
Xem ra chuyện của hai người, ở bên kia Thư Nhược Chu đều biết hết.
“Nếu ông ấy vì chuyện này mà ép anh lấy người khác thì anh nhất định phải chịu đựng đấy!”
Ngữ khí nhẹ nhàng vô thức điều hòa lại bầu không khí vốn đang căng thẳng.
Thư Luật nhẹ nhàng vuốt ve má Trì Tĩnh, nửa đùa nửa thật đáp lời: “Ừ, nhất định chịu đựng.”