Editor: Chanh
Thời gian không ngừng trôi về phía trước. Chẳng bao lâu nữa sẽ là cuối tháng mười hai.
Sau cuộc họp ngày hôm nay, Trần Cách Phỉ không trực tiếp trở lại văn phòng mà theo chân Thư Luật cùng đến phòng làm việc của Tổng Giám đốc.
Giữa hai người cách nhau một chiếc bàn, Thư Luật giống như biết cô ta có chuyện muốn nói, nên nhất thời không lên tiếng. Còn Trần Cách Phỉ lại nhìn anh, trong lòng chợt nghĩ khoảng cách giữa bọn họ, đâu chỉ là mỗi chiếc bàn này.
Cô ta cúi đầu, rút từ trong cặp hồ sơ một phong thư màu trắng đặt xuống trước mặt Thư Luật.
“Năm sau tôi chuẩn bị từ chức.”
Thư Luật cầm bức phong thư lên, quét mắt nhìn bốn chữ phía trên một cái, rồi lại thả xuống bàn.
“Cô định đi đâu?”
“Tạm thời vẫn chưa quyết.”
Với cô ta mà nói, sau khi rời Thư thị thì đi đâu cũng chẳng khác gì nhau.
Ba mươi tuổi, sự nghiệp có thể nói là thành công, bản thân cũng dần khát vọng có một đoạn tình cảm. Không cần rầm rộ hay vồn vã, chỉ cần một cơm một rau bình lặng, tỉnh dậy có người cạnh bên.
Điều vốn giản đơn như vậy, Trần Cách Phỉ đã mong chờ người đàn ông trước mặt mình suốt những bảy năm, nhưng cuối cùng vẫn là không có được. Bây giờ cô ta chọn rời đi, chỉ là bởi không muốn treo mình dưới mãi một thân cây. Cứ chết như thế thì thật khó coi.
Thư Luật gật đầu: “Chúc may mắn.”
Nhưng lý trí và tình cảm chung quy lại vẫn không thể hòa lại làm một. Dù cho Trần Cách Phỉ đã quyết định như thế, nhưng vẫn bị thái độ lãnh đạm kia của Thư Luật đả kích không nhẹ.
“Anh không có gì muốn hỏi tôi sao? Một câu cũng không có?!”
Đừng nói cùng nhau chiến đấu bảy năm, ngay cả một đồng nghiệp bình thường, thời gian làm chung với nhau lâu như vậy cũng sẽ không bao giờ đổi lại ba chữ không mặn không nhạt như thế.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, Trần Cách Phỉ càng cảm thấy xót xa. Mỗi lần đối mặt với cô ta, anh luôn trưng ra gương mặt lạnh nhạt như vậy. Mà điều khiến cô ta không chấp nhận nổi, đó chính là ba chữ khách sáo kia.
Trái tim lúc này lạnh đến thấu xương.
Thư Luật thấy cô ta đột nhiên kích động như vậy, chợt im lặng một hồi, đẩy hộp khăn giấy đến trước mặt người đối diện. Anh quay mặt sang một bên, để cô ta có không gian điều chỉnh lại sự bối rối của mình.
“Dù cô có tin hay không, thì tôi rất vui khi Thư thị có cô.”
Trần Cách Phỉ siết chặt tờ giấy trong tay, giống như đang sửng sốt. Dù sao Thư Luật cũng chưa từng thẳng thắn biểu đạt sự hoan nghênh cô ta như thế bao giờ.
“Thế nhưng thời gian lâu như thế, đổi môi trường làm việc mới cũng không phải là chuyện gì xấu.”
Bất kể làm việc ở đâu trong thời gian dài đều xuất hiện cảm giác uể oải. Huống chi quá khứ có nhiều chuyện như vậy, trong lòng Trần Cách Phỉ không khỏi xuất hiện vài tia khúc mắc.
“Anh thật là...” Thở dài một tiếng, Trần Cách Phỉ không biết nên nói thêm gì.
Thấy tâm tình cô ta đã khôi phục lại như cũ, Thư Luật khẽ cong môi: “Chỉ là tại trận chiến cuối cùng này, tôi vẫn hi vọng Giám đốc Trần có thể hoàn thành xuất sắc nó.”
Có như thế, lúc cô ta rời đi mới không bị người này người nọ chỉ trích. Điều này ai cũng rõ ràng.
Mà thôi. Cô ta còn có thể nói gì đây? Ngọn núi Thư Luật này cô ta vĩnh viễn sẽ không leo lên được. Chi bằng đứng xa hơn một chút, biết đâu lại nhìn ngắm được những nơi cao hơn.
Trần Cách Phỉ nở một nụ cười tươi, thẳng lưng, nâng cằm nhìn Thư Luật: “Thư tổng yên tâm, đây vốn là điều hiển nhiên.”
Gian phòng nhất thời chỉ còn lại một mình Thư Luật. Ngày ấy sau khi Lương Duệ Tư rời đi, anh từng nói với Hồng Đồng Đồng một câu: Từ bỏ một người không thuộc về mình là cách làm thông minh. Ai biết cân nhắc từng ưu nhược của vấn đề đều sẽ làm như vậy, đây cũng là bản tính của con người.
- -
Ngày Giáng sinh, phố lớn ngõ nhỏ đều ngập tràn hơi thở mùa lễ hội.
Đủ loại cây thông Noel được trưng bày trước các cửa hàng, ánh đèn lung linh rực rỡ. Từng khung cửa sổ được dán hình ông già Noel cũng như tô điểm thêm cho bầu không khí hân hoan này.
Bất kể đi tới đâu cũng có thể nghe thấy giai điệu quen thuộc vui tai kia.
Lúc này, dưới sảnh tiệc của Thư thị cũng là bầu không khí như vậy.
Hôm nay là ngày tổ chức họp báo cho “Triển Nhan“. Rất đông nhân viên đã tập trung trong đại sảnh.
Hồng Đồng Đồng một thân tây trang tinh xảo, tập tài liệu trong tay đã được cuộn tròn lại, đang dùng bộ đàm hướng dẫn công việc cho từng người.
Trần Cách Phỉ một thân xanh ngọc cũng đã tới hội trường từ rất sớm. Gần một trăm phương tiện truyền thông sẽ có mặt trong buổi họp báo hôm nay. Với tư cách là Giám đốc quan hệ công chúng, đương nhiên mỗi bên đều phải tiếp đón một hồi.
Nơi cửa có hai nhân viên mặc sườn xám màu đỏ đứng nở nụ cười vô cùng tiêu chuẩn, rất kiên nhẫn chỉ đường cho từng người.
Mặc dù không gian rộng lớn, nhưng mỗi nhân viên của Thư thị đều giữ trật tự rất tốt, không hề có dấu vết của sự hoảng loạn. Tất cả những khách mời được mời đến hôm nay đều được hưởng sự chăm sóc tận tình nhất.
Những lần ra mắt sản phẩm mới của Thư thị luôn đóng vai trò then chốt trong ngành. Đối với giới truyền thông đến tham dự buổi họp báo, chuyện là bên đầu tiên nắm được thông tin của series Triển Nhan lần này, không nghi ngờ gì là điều quan trọng nhất.
Đúng mười giờ năm mươi tám, sau khi Trần Cách Phỉ phát biểu bài mở đầu ngắn gọn, thân hình cao lớn đĩnh đạc của Thư Luật bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Đèn flash nhanh chóng chớp liên tục, phía truyền thông nhao nhao giơ máy chĩa về phía anh bấm lia lịa.
Trên mặt Thư Luật treo nụ cười thản nhiên, giọng nói trầm thấp xuyên qua micro vang vọng khắp hội trường: “Tôi rất vui vì mọi người đã tới tham dự buổi họp báo ngày hôm nay. Triển Nhan là series đặc biệt nhất từ khi thành lập Zing đến giờ. Nó thoát ly khỏi quy tắc của Zing để xác lập nên phong cách của chính mình, cũng coi như là một đột phá trong ngành điều chế hương của Zing.”
Đôi mắt anh sáng ngời, ánh mắt từ từ đáp xuống phía nào đó: Sau đây, xin mời Trì tiểu thư – nhà điều hương của series Triển Nhan lần này lên sân khấu giải thích cặn kẽ cho mọi người được biết.”
Ánh mắt cả hai chạm nhau trong không trung. Trì Tĩnh nở nụ cười tươi đáp lại lời Thư Luật, sau đó đứng dậy, chậm rãi đi về phía sân khấu.
Cô mặc chiếc váy trắng dạ hội xinh đẹp, mái tóc dài xõa ngang lưng. Thiết kế cổ chữ V tôn lên trọn vẹn từng đường nét duyên dáng trên cơ thể. Làn váy nhẹ nhàng lay động theo từng bước chân, khiến cô trông như một chú thiên nga trắng ưu nhã.
Trên sân khấu, Trì Tĩnh đưa tay điều chỉnh micro, khóe miệng treo nụ cười tiêu chuẩn: “Xin chào mọi người, tôi là Trì Tĩnh – nhà điều hương của Triển Nhan. Sau nửa năm, cuối cùng, ngày hôm nay tôi cũng có thể gặp mọi người ở đây. Bản thân tôi rất vinh hạnh khi được giới thiệu bộ sưu tập nước hoa mới nhất từ thương hiệu Zing đến tất cả quý vị.”
Nhân viên bưng khay đi lên sân khấu, dừng ở bên cạnh Trì Tĩnh.
Trì Tĩnh vô cùng chăm chú, bàn tay khẽ nắm lấy mép vải đỏ.
Đúng mười một giờ ngày 24 tháng 12 năm 2017*, series nước hoa mới nhất của Zing mang tên Triển Nhan được cởi tấm mạng che mặt thần bí, công báo trước toàn thể công chúng.
Thư Luật ngồi ở phía dưới nghe tiếng vỗ tay như sấm dậy, tầm mắt vẫn không rời khỏi người Trì Tĩnh. Lúc này cô đứng trên sân khấu tỏa sáng vô cùng rực rỡ.
Cô gái anh yêu cuối cùng cũng đứng trước mặt mọi người để giới thiệu tác phẩm mà cô tự hào nhất.
Rất nhiều năm sau, hình ảnh này vẫn in sâu trong tâm trí Thư Luật, vẫn sống động hệt như ngày hôm nay.
*Chanh thấy bản raw và convert đều để là ngày 24 tháng 5 năm 2017, nhưng mà nó không khớp với sự kiện đêm Giáng sinh trong truyện, nên xin phép đổi lại thành tháng 12 cho thích hợp nhé ^^
- -
Buổi họp báo kết thúc thành công mỹ mãn, toàn thể nhân viên bắt đầu quẩy tung ngày lễ Giáng sinh. Không phân biệt chức vụ vị trí, tiếng ồn ào náo động tựa như muốn xuyên thủng tòa nhà. Tất cả mọi người giống như đều điên cuồng như nhau.
Trì Tĩnh ngồi bên cạnh Thư Luật, cảm thấy anh hình như cũng điên rồi thì phải.
Ai đến mời rượu cũng chẳng hề từ chối, chỉ có mình cô ngồi một bên lo lắng suông. Mấy lần muốn giúp anh chặn rượu, lại bị ánh mắt người kia ngăn lại. Từ trước đến nay Thư Luật đều làm việc có chừng mực, sau vài lần Trì Tĩnh cũng đành thôi.
ở đằng kia, Ngụy Dĩ Châu rót một ly rượu đầy rồi đứng dậy. Tiện đường kéo theo Trần Cách Phỉ đi cùng: “Đi nào, tới kính sếp một chén.”
Trần Cách Phỉ nhìn gã một cái, giãy tay ra, cầm ly rượu đi trước tới chỗ Thư Luật.
Những gì cần nói cũng đã nói xong, bây giờ nói thêm gì đó thì có vẻ như đang làm kiêu.
“Thư tổng, Giáng sinh an lành.”
Vừa dứt lời, Trần Cách Phỉ nâng ly uống một hơi cạn sạch.
Thư Luật cũng không kém cạnh, vài giây sau ly đã thấy đáy: “Giáng sinh an lành.”
Ngụy Dĩ Châu đứng một bên nhìn hai người kính nhau. Thấy Thư Luật chuẩn bị rót chén thứ hai, anh ta đột nhiên mở miệng: “Nếu Cách Phỉ đã kính Thư tổng rồi, vậy thì ly này để tôi kính Giám đốc Trì đi.”
Đối với tên Ngụy Dĩ Châu này, Trì Tĩnh không muốn tiếp rượu lắm. Giống như Thư Luật đối với Trần Cách Phỉ, Ngụy Dĩ châu cũng chẳng đối xử khách khí với cô là bao. Chỉ là để cho Thư Luật đỡ được đôi chút, Trì Tĩnh vẫn bưng ly rượu lên.
Thư Luật liếc mắt nhìn Ngụy Dĩ Châu một cái, thấy Trì Tĩnh đứng dậy bèn căn dặn một câu: “Uống chậm một chút.”
Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ cho ba người còn lại nghe thấy. Tình huống này anh ngăn cản cũng không mấy thích hợp, chỉ có thể gián tiếp bày tỏ cảm xúc của mình.
“Được rồi, tôi uống cạn, còn Giám đốc Trì cứ tùy ý.”
Nói xong, Ngụy Dĩ Châu cầm ly uống sạch. Trì Tĩnh cũng rất cho gã mặt mũi, bảo cô tùy ý, nên cô cũng chỉ nhấp môi một chút.
Trần Cách Phỉ buồn cười liếc mắt nhìn Ngụy Dĩ Châu một cái rồi xoay người rời đi trước.
“Nghe nói anh ta muốn từ chức à?” Trì Tĩnh nhẹ giọng hỏi bên tai Thư Luật.
“Ừ.”
“Aiz, đúng là nhắm mắt làm ngơ.”
...
Đêm khuya, sếp lớn Thư Luật đã sớm rời khỏi hội trường. Những người còn lại dự là còn muốn điên đến sáng.
Trì Tĩnh kéo tay anh đi qua hành lang vào thang máy. Không ngờ vừa tới tầng một, Thư Luật đã túm lấy cô, ấn nút lên một lần nữa.
“... Anh say à?”
“Rất tỉnh.” Thư Luật cười đến tùy ý, “Huống chi, nếu say thì lát nữa làm sao được?”
Trong thang máy trừ bọn họ ra cũng không có ai khác. Đây là lý do Thư Luật không ngại nói ra những lời lưu manh thế này.
Mặt Trì Tĩnh nhanh chóng ửng đỏ.
Hôm nay anh rất vui, cô biết.
Sau khi Triển Nhan kết thúc, cô sẽ bắt đầu thực hiện lời hứa của mình.
Chẳng mấy chốc đã lên đến tầng năm mươi hai.
Cả hai ra khỏi thang máy, đi theo dọc hành lang đến cuối. Vừa tới cửa, Thư Luật nhanh chóng bấm mật khẩu, khóa cửa kêu bíp bíp hai lần rồi tự động mở ra.
Cánh tay Trì Tĩnh bị Thư Luật nắm chặt, kéo thẳng tới trong gian phòng. Dưới chân còn chưa đứng vững, cả người đã bị người phía sau bế ngang lên. Trì Tĩnh giật mình, vô thức vòng tay choàng qua cổ anh.
Động tác Thư Luật cũng không dịu dàng, thậm chí có thêm mấy phần nôn nóng. Lưng Trì Tĩnh dán trên tấm nệm êm ái, bị xúc cảm lành lạnh kia kích thích đến run người.
Trong phòng không mở đèn, họ chỉ có thể nhìn nhau qua màn đêm mờ ảo. Thế nhưng không cần nhìn Trì Tĩnh cũng cảm giác được người mình đang áp xuống những cánh hoa hồng mềm mại.
Thư Luật hôn môi cô, bàn tay nóng rực dạo quanh một vòng thân thể. Trong không gian yên ắng có thể nghe thấy hơi thở dần mất kiểm soát của hai người.
Tiếng quần áo lần lượt rơi xuống lấp đầy tai anh, mà anh cũng lấp đầy cô.
Trì Tĩnh không nhịn được hừ nhẹ mấy tiếng. Tay bị Thư Luật đan chặt, khoái cảm nhanh chóng ăn mòn lý trí của cô.
“Còn nhớ đã hứa với anh điều gì không?” Anh khom người, ghé vào tai cô nhẹ hỏi.
Trì Tĩnh mở miệng, vừa muốn đáp nhưng lại không nói nên lời. Dưới thân lại bị va chạm mãnh liệt.
“Hửm?”
Mồ hôi anh chảy dài xuống cằm đến tận mang tai của cô.
“Nhớ... nhớ.”
Sau khi kết thúc buổi họp báo ra mắt series Triển Nhan sẽ đi lĩnh chứng, cô nhớ.
“Ngoan.”
Câu trả lời của cô dỗ cho Thư Luật hết sức hài lòng. Nụ hôn dày đặc rơi xuống môi và cổ cô.
Trong cơn mê man, Trì Tĩnh chỉ cảm thấy cơn khoái cảm chạy dọc sống lưng. Người còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Thư Luật một lần nữa đưa vào cõi tiên cảnh.
Trăng sáng sao mờ, ánh trăng bàng bạc khẽ phủ xuống bao trùm cả màn đêm.
- -----------
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~