Edit: zhuudii
Sơ Nhất đối với việc xem náo nhiệt không có tí hứng thú nào, tai nạn giao thông, đánh nhau, cãi nhau gì đó cậu đều sẽ không đi xem.
Giết người?
Hắn cũng không có hứng thú gì, một sinh mệnh biến mất có gì đáng để phấn khích đâu. Trước đây trên cầu có người muốn tự tử, người vây xem cũng rất nhiều, nghe nói sau đó cũng nhảy rồi.
Nhưng nước sông cạn quá không chết đuối, có điều té gãy chân.
Chuyện này nhiều người trên đường lớn dùng để làm chuyện cười một thời gian rất dài. Ngược lại cậu cảm thấy rất tốt, thở nhẹ ra, ít nhất là không chết người.
Cậu nhìn về hướng mà mấy người vây xem chạy đến, là bờ sông bên con đường nhỏ.
Vì bây giờ có rất nhiều người có thể đang chạy về hướng hốc cây, cậu có hơi không vui. Hốc cây là bí mật nhỏ của cậu, cậu không muốn có ai khác phát hiện ra.
Cậu do dự mà đi một đoạn về phía con đường nhỏ, thấy được trên mặt đất có máu.
Là máu nhỏ giọt cả một đoạn dài.
Cậu dừng lại.
Thôi bỏ đi.
Loại tình cảnh này, không nhìn thì hơn.
Cậu xoay người lại đi siêu thị, mấy chị gái nhân viên ở siêu thị đang đứng ở cửa nhìn ngó, thấy cậu đi đến thì hỏi một câu: “Nhìn thấy sao lại thế này không? Có phải chém người không?”
“Không biết.” Sơ Nhất trả lời.
Trong siêu thị không khác gì ngày thường, không ai chú ý đến việc xôn xao bên ngoài.
Rất nhiều lúc chính là thế này, có chuyện xảy ra ngay bên cạnh, có người đến, có người đi, có người sinh ra, có người chết đi nhưng bạn không nhìn thấy thì là chẳng có gì xảy ra.
Nếu hôm ấy Yến Hàng không nhìn thấy cậu, không có đi đến trước mặt cậu.
Đối với cậu mà nói, Yến Hàng cũng chưa từng tồn tại.
Cả đời này của con người, sống ích kỉ biết bao.
Sơ Nhất siết chặt ví tiền của Yến Hàng, đi qua lại giữ các kệ đồ ăn.
Tâm trạng Yến Hàng không tốt nhưng lúc ăn trưa hình như không bị ảnh hưởng. Cậu muốn mua đồ Yến Hàng thích ăn nhưng dạo một vòng mới phát hiện cậu không biết Yến Hàng thích ăn gì.
Cuối cùng chỉ có thể tùy tiện lấy mất thứ có thể ăn: tôm, thịt viên và một ít rau.
Lại xách một lóc hồng trà.
Lúc đi ra từ siêu thị, Sơ Nhất thấy xe cảnh sát chớp đèn lái ngang qua.
Xem ra thật sự xảy ra chuyện rồi, cậu thở dài, xách theo đồ chạy chậm qua đường.
Lúc đi đến cửa nhà Yến Hàng, hắn phát hiện Yến Hàng kéo màn ra đứng ở cửa sổ ngậm điếu thuốc mà ngây ra, tóc ướt còn đang nhỏ nước.
Sơ Nhất đi qua đó: “Em tùy, tùy tiện mua......”
“Bên đó xảy ra chuyện gì thế?” Yến Hàng hỏi.
“À,“ Sơ Nhất quay đầu nhìn thoáng qua, “Em không, không đi xem, hình, hình như là chết, chết người rồi.”
Yến Hàng ngậm thuốc đột nhiên run lên, một đoạn tàn thuốc rơi xuống.
Sơ Nhất ngẩn người, phản ứng của Yến Hàng làm cậu có hơi ngoài ý muốn.
Qua hơn nữa ngày, cậu phát hiện Yến Hàng không hề có ý mở cửa cho cậu, chỉ đành chỉ chỉ cửa: “Mở, mở cửa.”
Yến Hàng dụi tắt thuốc, đi qua mở cửa lấy đồ ăn trên tay cậu: “Sơ Nhất.”
“Hả?” Sơ Nhất nhìn hắn.
“Em giúp anh việc này nhé,“ Yến Hàng nói, “Qua đó xem thử, có chuyện gì xảy ra.”
Sơ Nhất lại sửng sốt nhưng vẫn gật đầu rất nhanh: “Được, em đi xem, anh chờ, chờ em chút.”
Nhìn Sơ Nhất chạy nhanh về phía đó, Yến Hàng mới đóng cửa lại cầm đồ ăn vào bếp.
Lúc muốn để đồ ăn lên bàn hắn mới phát hiện tay mình đang run cực kì, nâng thế nào cũng không nâng lên nổi.
Hắn không thể không dùng hai tay cầm túi mới đem túi bỏ lên bàn được.
Khi buông túi ra hắn như mất đi chỗ dựa, run đến mức hắn tưởng mình sắp nhảy một điệu theo tiết tấu luôn.
Hắn chống bàn cúi đầu, nhắm hai mắt lại dùng sát hít vào lại chậm rãi thở ra.
Lại hít vào.
Rồi thở ra.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, hắn cắn môi đột nhiên xoay người ra khỏi phòng bếp vào phòng bố, mở đèn.
Hết thảy trong phòng bố vẫn như thường, chăn xếp xong, ra trải giường cũng xếp gọn, quần áo vắt lung tung trên ghế dựa còn có mùi thuốc lá còn sót lại.
Lại qua thêm một đêm nữa, mùi thuốc lá trong phòng này sẽ tan hết.
Yến Hàng đứng trong phòng vài giây, đi đến mép giường lấy gối đầu ra.
Phía dưới gối đầu không có gì, hắn lại giũ gối đầu không có gì rơi ra, rồi cầm lấy gối sờ sờ, không có thứ gì.
Xốc chăn lên, không có, giũ, không có, nắm lấy vỏ chăn sờ soạng một lần, không có, giũ ra giường một lần, cũng không có nốt.
Ga trải giường, ván giường, dưới giường.
Đều không có.
Hắn đi qua cầm lấy quần áo mà bố vắt trên ghế, không có. Hắn có hơi bực mà ném quần áo qua một bên, rồi kéo cửa tủ quần áo ra.
Lá thư kia, rốt cuộc nằm ở đâu?
Bố không thể mang theo lá thư ấy bên người, lá thư đó đã cũ lấm rồi nhưng một cái nếp gấp cũng không có, thư chỉ có thể ở trong phòng thôi.
Nhưng phòng bố cũng chỉ bao lớn, đồ đạt cũng chỉ có mấy món đó. Đồ của bố ít đến nổi giống như một người chỉ đi công tác hai ba ngày ấy.
Rốt cuộc là ở đâu?
Hắn lấy tất cả quần áo trong tủ quần áo ra sờ nhưng bố cũng chỉ có mấy bộ đồ như thế, lấy chưa được mấy cái đã hết rồi.
Hắn giơ tay mà sờ soạng trong tủ mấy lần, không có luôn.
Cuối cùng hung hăng mà đóng sầm cửa tủ, có hơi bực mà đá ghế một cái: “Đm!”
“Yến Hàng?” Bên phía phòng khách truyền đến giọng của Sơ Nhất.
Hắn xoay người thấy Sơ Nhất đang đứng bên ngoài cửa sổ, cửa sổ đối điện với cửa của hai cân phòng. Chắc là thấy được dáng vẻ của hắn biểu cảm trên mặt Sơ Nhất có hơi bất an.
“Em đi xme thử chưa?” Yến Hàng đi qua mở cửa ra.
“Xem rồi,“ Sơ Nhất gật đầu, “Nhưng không qua, qua được, xe cảnh sát, cứu thương đều, đều ở đó.”
“Nhìn thấy người chết kia không?” Yến Hàng nhìn cậu, cảm giác mình có chút không thở nổi.
“Phủ, lên rồi,“ Sơ Nhất lắc đầu, “Chỉ nhìn thấy một, một cái đồng hồ, vàng.”
“Đeo đồng hồ vàng à?” Yến Hàng hỏi.
“Ừm.” Sơ Nhất có hơi bất an mà chà xát tay vào áo, “ Hay là em, em lại đi, xem......”
“Không cần đâu.” Yến Hàng không thể nói rõ mình thở phào nhẹ nhõm hay là càng tim thắt lại. Chỉ cản thấy cả người lơ lửng, chỗ nào chỗ nấy cũng không chân thực, muốn đè xuống cũng không đè được.
Cứ muốn tìm một thứ thì đó lấp đi cảm gáic lo lăng trong trái tim yếu ớt này.
Cuối cùng hắn ôm chầm lấy Sơ Nhất, ấn đầu cậu vào ngực mình, dùng sức ôm chặt lấy.
Sơ Nhất hết hồn, phản ứng đầu tiên là Yến Hàng muốn đánh cậu để xả giận, cậu theo bản năng mà nâng tay lên muốn ôm đầu.
Nhưng Yến Hàng ôm lấy cậu, mặt cậu đều chôn vào ngực Yến Hàng.
Cánh tay đang mở ra của cậu cứng đờ.
Yến Hàng ôm thật sự rất chặt, cậu cảm thấy mũi của mình sắp bị đè xẹp lép luôn, hít thở có hơi khó khăn. Đợi một chút thấy Yến Hàng vẫn khuông có ý định buông tay cậu chỉ có thể há miệng ra hỗ trợ hô hấp.
Yến Hàng cúi đầu, trước tiên cọ cọ đầu cậu sau đó gác cầm lên đỉnh đầu cậu.
Rồi dùng sức đè xuống.
Sơ Nhất không biết tại đỉnh đầu cậu quá yếu hay bởi vì Yến Hàng quá lợi hại, chỉ cảm thấy rất đau.
Nhưng cậu không hé răng.
Rõ ràng là cậu chẳng biết Yến Hàng đã xảy ra chuyện gì cũng không biết cái người chết đeo đồng hồ vàng bên kia có quan hệ khác thường gì với hắn.
Cậu chỉ biết cảm xúc của Yến Hàng tệ vô cùng, cảm xúc cũng không ổn định.
Yến Hàng luôn kiêu ngạo tiêu sái đột nhiên biến thành như thế là cậu cực kì đau lòng.
Cậu hơi do dự, siết chặt cánh tay ôm lấy eo Yến Hàng, ôm chặt vô cùng.
Một lát sau Yến Hàng buông lỏng tay ra, xoa xoa đầu cậu.
Cậu cũng buông lỏng tay, nhanh chóng nhìn mặt Yến Hàng, không có khóc.
“Em làm bài tập không?” Yến Hàng đi qua kéo rèm lại, lại từ khe hở của rèm nhìn ra ngoài.
“Hả?” Sơ Nhất không phản ứng kịp.
“Anh nấu cơm,“ Yến Hàng xoay người vào bếp, “Em làm bài tập đi.”
Yến Hàng nói rất rõ ràng, ngữ khí cũng bình thường, nhìn qua giống như là chẳng có chuyện gì.
Nhưng Sơ Nhất đã ở đây từ trưa, còn trốn một buổi học, lấy đâu ra bài tập mà làm. Cho dù là có bài tập, cặp sách của cậu vẫn còn ở trường học.
Sơ Nhất đi đến cửa phòng bếp, nhìn Yến Hàng.
Yến Hàng đưa lưng về phía cậu đứng trước bàn, lấy đổ ăn ra đặt chỉnh tề lên bàn.
Sơ Nhất đi qua, lấy một bắp cải thảo đến bên bồn nước, nhanh tay bẻ bắp cải bắt đầu rửa rau.
“Muốn ăn tôm thế nào?” Yến Hàng hỏi.
“Xào, đi.” Sơ Nhất nói, khá đơn giản.
“Ừm.” Yến Hàng đáo lời, đứng cạnh bếp nhìn chầm chầm nồi nước trong nồi.
Sơ Nhất rửa xong đồ ăn lấy được trên bàn.
Trạng thái bây giờ của Yến Hàng quá quỷ dị, vì để an toàn Sơ Nhất cầm lấy dao cúi đầu cắt cải thảo.
“Cái này muốn ăn thế nào?” Yến Hàng nhìn cậu một cái.
“Ráng, viên.” Sơ Nhất nói.
Yến Hàng không nói nữa.
Sơ Nhất cât xong đồ ăn, tiện tay cắt viên xong luôn, cái chuyện động dao thế này vẫn đừng nên để Yến Hàng làm.
Muối, hành, gừng, hạt tiêu, Yến Hàng bỏ gia vị vào nồi, tiếp tục thất thần.
Đeo đồng hồ vàng.
Trong ấn tượng của Yến Hàng chưa từng gặp ai đeo đồng hồ vàng. Nhìn phản ứng của Sơ Nhất, chắc là cũng không phải người cậu quen.
Vậy chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn sao?
Tuy rằng hắn hy vọng như thế nhưng phần lý trí lại không chấp nhận. Lúc bố đi rất không giống với ngày thường, hắn không cần suy nghĩ cẩn thận cũng biết là có chuyện lớn, buổi chiều đã có người chết ở bờ sông.
Nói là ngoài ý muốn, hắn thật sự không tin nổi.
Nước sôi rồi, mùi hương của gia vị bay ra, hắn bỏ thêm chút rượu trắng vào sau đó đưa tay ra lấy tôm, mới vừa đưa tay ra đã có cái đĩa được đưa đến tay hắn.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, Sơ Nhất vẫn luôn đứng bên cạnh, lúc này đã đưa tôm lại.
Hắn bỏ tôm vào nồi: “Lấy nước đá đi.”
Sơ Nhất lập tức đi đến tử lạnh lấy nước đá lại.
“Đổ hết vào chén.” Hắn nói.
“Vâng.” Sơ Nhất lấy một cái chén to qua, đổ hết khay đá vào chén, va chạm mấy cái loảng xoảng.
Động tĩnh rất lớn, Yến Hàng quay đầu lại, nhìn cậu: “Em để đá hay là đập chén thế.”
“Không đập hỏng,“ Sơ Nhất lại gõ mấy cái, đá trên khay đều rơi vào chén, “Em có tính, tính toán, anh yên yên tâm.”
Sơ Nhất làm việc rất nhanh nhẹn, nói một câu cậu đã biết hắn muốn làm gì. Sau khi đổ nước đá ra xong cậu trực tiếp đi đổ nước sôi để nguội vào, đưa chén nước đá vào tay hắn
Yến Hàng vớt tôm ta để vào: “Thêm một chén nữa, ngâm đá thịt tôm mới mềm.”
“Vâng.” Sơ Nhất làm theo.
Sau khi làm cong tôm hắn vo viên xào chung với cải thảo, rổi nấu một túi sủi cảo trong tủ lạnh.
Sơ Nhất dọn xong chén đũa, đồ ăn bưng ra đặt trên bàn trà, cũng lấy hồng trà lanh ra đặt ở đó.
Yến Hàng đi qua sờ sờ chai, là lạnh, chắc là Sơ Nhất bỏ vào ngăn đông từ trước.
Hắn nhìn vị trí trên sofa mà bố vẫn thường ngồi kia, ngồi xuống sau đó lấy điều khiển mở TV.
Không cần đổi đài, mở lên đã nằm ngay đài truyền hình đang phát tin tức của thành phố này.
Một bữa cơm hai người cũng không nói gì, chỉ vừa ăn vừa xem tin tức.
Tin tức trước sau gì đều là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, không có nói đến sự kiện giết người ở bờ sông.
Phóng viên đài truyền hình còn không có hiệu suất bằng Khoảnh khắc trên Wechat.
Có điều Yến Hàng cảm thấy mình xem tin tin tức chỉ là cái thủ tục, lúc ăn cơm có tiếng này. Hắn cũng không chắc rằng nếu thật sự có nội dung tin tức như vậy hắn có đồng ý xem không.
Ăn cơm xong, vẫn là linh hồn người ở của Sơ Nhất nhanh chóng dọn dẹp đồ trên bàn trà đi hết, bận việc trong phòng bếp một hồi sau đó thì lau sạch bàn trong bếp luôn.
Trên TV bắt đầu phát dự báo thời tiết, lúc Yến Hàng muốn lấy điều khiển đổi kênh, có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trong lòng hắn giật thót, lúc cầm lấy điện thoại dùng sức quá mức, trực tiếp làm nước hai đường trên kính cường lực luôn.
“Của em.... Reo.” Sơ Nhất cầm điện thoại đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt sợ hãi mà nhẹ giọng nói.
Yến Hàng nhìn điện thoại tối thui của mình, hắn tháo cường lực ra ném lên bàn: “Mẹ em gọi đến mắng em nhỉ?”
“Chắc thế.” Sơ Nhất có hơi miễn cưỡng cười cười, tiếp lời.
“Mày không cần về nữa! Chết ngoài đường luôn đi!” Điện thoại vừa kết nối, giọng của mẹ đã vọt ra, “Ai nấy đều không muốn nghe điện thoại là không nghe, muốn không về là không về! Muốn trốn học là trốn! Vậy đừng có mà về nữa! Thằng nào dám về tao đánh cho gãy dò!”
Không chờ Sơ Nhất nói gì, mẹ đã cúp máy.
“Em về đi,“ Yến Hàng nói, “Anh không sao, chỉ có hơi phiền lòng thôi, ngủ chút là ổn hà.”
Sơ Nhất đứng im không nhúc nhích.
Yến Hàng nhìn cậu một cái: “Em mới quen anh được bao lâu hả? Có thể lo lắng như thế.”
Sơ Nhất nhanh chóng tính toán trong lòng: “Khoảng một, một học kì.”
Yến Hàng cười: “Rất lâu à?”
“Vâng.” Sơ Nhất cũng cười.
“Cả đời này có rất nhiều lần một học kì,“ Yến Hàng nói, “Đếm cũng đếm không hết đâu.”
Sơ Nhất nhíu nhíu mày, không nói gì.
“Cảm ơn em.” Yến Hàng nói.
Sơ Nhất chua mày đứng im đó, mốt lúc sau mới trở lại. Yến Hàng nói chuyện không theo lẽ thường, một câu “cảm ơn” đột ngột này, cậu đến “Ơn con khỉ” cũng không đáp lại được.
“Em đáng yêu lắm,“ Yến Hàng nói, “Chỉ là người khác không thấy được mà thôi.”
“Anh nhìn, thấy là, là được rồi.” Sơ Nhất nói.
Yến Hàng quay đầu nhìn cậu cười cười: “Bố anh nói hồi trước muốn có thêm đứa nữa, chỉ là...... Không kịp. Phải chi có đứa em trai như em thì tốt quá rồi.”
Sơ Nhất có hơi không hiểu “Không kịp” này là có ý gì.
“Vậy thì anh đã không cứ mãi có một mình.” Yến Hàng nói.
“Bây giờ, anh cũng không, không một mình mà,“ Sơ Nhất nghĩ nghĩ, “ Trễ chút nữa em, em ở với anh.”
Yến Hàng nhìn cậu, chăm chú mà nhìn cả buổi. Sau đó đứng dậy đi lại hôn lên trán cậu một cái.
Cả người Sơ Nhất đều bị đóng đinh tại chỗ.
Mùi nước hoa nhàn nhạt của Yến Hàng phả lên đầy cả khuôn mặt cậu, tuy là cái hôn này hôn trên tóc cậu nhưng cậu vẫn cảm thấy có hơi choáng váng.
Từ nhỏ đến lớn đều không có ai hôn cậu như thế, trong kí ức của cậu cũng chưa từng được người nhà ôm.
Yến Hàng chạm nhẹ vào ván cậu một cái này, là sự thân mật mà cậu lớn như vậy rồi cậu mới cảm nhận được.
“Thật sự nên cắt tóc rồi.” Yến Hàng chậc một tiếng.
“Vâng,“ Sơ Nhất có hơi xấu hổ mà cười cười, gãi nhẹ tóc trên trán, “Cuối tuần cắt.”
“Tối anh muốn ở một mình,“ Yến Hàng nói, “Nếu có chuyện gì anh gửi tin nhắn cho em.”
“Hứa nha.” Sơ Nhất nói.
“Anh hứa.” Yến Hàng gật đầu.
Sau khi Sơ Nhất rời đi,“ Yến Hàng ngồi trên sofa ngây ra một hồi. Sau đó đứng dậy đi lấy chai rượu xái của bố và một bịch đậu phộng.
Quay lại làm tổ trên sofa, hắn châm điếu thuốc, mở tiếng TV nhỏ lại tiếp tục xem đài thành phố.
Buổi tối trên đài thành phố đều sẽ chiếu một bộ phim thần tượng não tàn, cái loại mà thần kinh khủng á, mỗi lần xuất hiện đều là làn da trắng sáng dưới ánh sáng dịu dàng.
Bộ phim này chiếu xong sẽ lại có tin tức.
Hắn cứ như vậy uống rượu trong bóng tối, ăn đậu phộng mà nhìn chầm chầm vào nơi có ánh sáng đang chớp loé.
Loại hình thức “Tôi đang ở trong bóng tối” như này sẽ làm hắn thây an toàn.
An toàn.
Lúc bố không ở nhà, hắn càng cần thứ cảm giác như thế.
Không phải là cảm giác an toàn mà là an toàn thật sự.
Vốn dĩ hôm nay hắn có thể tự mình đi ra ngoài nhìn nhưng hắn đã không đi, hắn bảo Sơ Nhất chạy đi giúp.
Loại hành vi cố gắng che giấu bản thân theo bản năng ở nơi có thể sẽ xuất hiện nguy hiểm này, bố cũng không có cố tình dạy hắn.
Nhưng sống như thế nhiều năm như vậy, bố dạy hắn đánh nhau, dạy hắn tự bảo vệ mình, dạy hắn nhìn người, ý thức như vậy đã sớm ẩn giấu trong đầu hắn.
Tiếng nhạc của tin tức vang lên, tay cầm ly rượu của hắn run nhẹ lên một chút.
Ly rượu đầy bị tràn ra, hắn liếm rượu chạy xuống tay, không nhìn màn hình mà cụo mắt nhìn chầm chầm đậu phộng trên bàn trà.
“Khoảng 6 giờ chiều nay, ở khu khu dân cư phía đông thành phố vừa bị nghi ngờ đã xảy ra một cuộc ẩu đả nghiêm trọng......”
Lúc nữa MC trong TV nói ra câu này, trong lòng Yến Hàng thắt lại một chút, ngửa đầu uống cạn cả ly rượu rồi nhìn chằm chằm màn hình.
Nhưng tai lại có chút không nghe rõ nữa MC đang nói gì.
“Sở cảnh sát khu vực gần bờ sông nhận được báo án...... Một người mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong...... Ở hiện trường có một lượng lớn vết máu.......”
Yến Hàng nhìn cảnh đường phố quen thuộc bị kéo cảnh giới màu vàng trên TV.
Người này chết ở bờ sông, thân phận còn chưa xác định, người chứng kiến ở hiện trường nói hắn chạy qua từ con hẻm bên kia đường.
Con hẻm bên kia đường.
Con hẻm bên kia đường đại khái cái nhà họ thuê 500m. Thật ra không thể gọi là con hẻm, chỉ là bên sân tạo thành một con đường, không đi được xe lớn chỉ người đi bộ với xe máy mới có thể đi.
Khi màn hình chiếu đến con hẻm, Yến Hàng thấy trên mặt đất có vệt máu vẫn chưa rửa sạch.
Hắn nhíu mày.
Màn hình chiếu cảnh ở bờ sông vẫn có thể nhìn thấy máu, vô cùng nhiều, trên người người kia toàn là máu, hẳn là gã bị người ta đâm ở con hẻm rồi chạy ra bờ sông, sau khi ngã xuống đất mới mất máu quá nhiều mà chết.
...... Vậy con hẻm kia tại sao lại có nhiều máu như vậy? Là của ai?
Người đâm gã là ai?
“Chi tiết cụ thể của vụ việc vẫn đang được điều tra......”
Tin tức này rất ngắn, sau hai ba phút đã chuyển qua một tin tức khác về hai ông lão đánh nhau giành chỗ ngồi trên xe buýt.
“Mày ngon ghê nhỉ!” Bà ngoại vả một cái vào lưng Sơ Nhất, “Con trốn học cơ đấy! Sau mày không bỏ học mẹ nó luôn đi!”
Sơ Nhất không nói gì, nhìn chằm chằm canh trứng rong biển bị đỗ dưới đất.
Trên đùi với chân đau rát.
Canh là lúc cậu bưng từ phòng bếp ra bị bà ngoại hất đổ, một tô canh đổ hết lên quần cậu.
Bà ngoại nổi giận rất bình thường, cậu không về nhà ăn cơm mà không nói với ai trong nhà, ông bà ngoại với mẹ vẫn luôn chờ đến giờ chưa ăn cơm.
Hôm nay cậu vẫn luôn suy nghĩ ở cạnh Yến Hàng, quên mất phải soạn cái lí do để nói với mẹ.
“Đi xối miếng nước lên đi.” Ông ngoại ở một bên phất tay.
“Xối nước cái mẹ gì! Bỏng chết nó được chắc, không cho nó nó biết mặt nó còn muốn lên tận trời!” Bà ngoại một tay chống nạch một tay chỉ vào cậu, “Ông nhìn nó dạo này đi, vui thì về ăn, không vui thì một câu cũng đéo nói mà biến mất dạng luôn.”
Thật ra là vui nên không về ăn, về nhà ăn cơm cũng không gì có thể vui được.
Sơ Nhất nhẹ nhàng kéo ống quần, để quần không dán lên chân. Cũng may canh cũng nấu được một lát rồi, không phải là lúc nóng nhất.
Có điều so với đau đớn ở trên đùi, cậu đau lòng cái quần hơn.
Đây là quần Yến Hàng cho cậu, bộ đồ kia cậu không dám mặc chung, áo còn là mặc áo đồng phục...... Biết trước như thế hôm nay cậu mặc đồng phục cho rồi, vết rách trên mông kia cậu cũng vá xong.
Bà ngoại lại chửi cậu thêm một hồi nữa mới đi nghỉ, cậu vào nhà vệ sịnh, cởi quần ra, nhìn vệt đỏ trên đùi và mu bàn chân, có điều không có trầy da.
Cậu lấy nước xối lên đùi một chốc, cảm thấy đỡ hơn một chút nhưng vừa mới ngưng xối, đau rát lại lập tức trở lại.
Cậu thở dài, đi đến ban công cầm một cái quần đùi mặt vào, tối nay ra ngoài mua thuốc thôi.
Vài người ngồi trong phòng khách, sau khi bà ngoại hất canh chương trình ăn cơm đã bị nhấn tạm dừng, cả nhà bất động, ngồi ngây ra.
Sơ Nhất cầm cây lau nhà qua bắt đầu dọn dẹp canh trên đất.
“Cần báo cảnh sát không?” Ông ngoại đột nhiên nói một câu.
“Báo cái gì mà báo!” Mẹ nhíu mày, “Một thằng đàn ông không nghe điện thoại của người nhà liền báo cảnh sát? Cảnh sát nào rảnh rỗi mà để ý đến ba hả?”
“Thì đó,“ Bà ngoại ngồi một bên nói, “Báo cái mẹ gì, không bằng đi hỏi thăm coi nên bắt gian chỗ nào.”
“Mẹ được rồi đấy, cả ngày không nói được câu nào ra hồn, chả mong cái gì tốt cho người nhà mình!” Mẹ rất không kiên nhẫn mà nói.
“Cái người mới vừa nhắc trong tin tức kia,“ Ông ngoại nói, “Không phải là.......”
“Ba bị điên đấy à!” Mẹ đứng phắt dậy, “Bố có bệnh gì vậy hả!”
“Cả đời đều là một thằng ngu,“ Bà ngoại chỉ ông ngoại, “Tôi thả cái rắm cũng có thể thông minh hơn ông.”
Sơ Nhất lau hai lần, bưng đồ ăn đặt hết lên bàn, ngồi xuống bàn học của mình.
Nghe bà ngoại vừa ăn vừa thảo luận về chuyện của ba với bà ngoại, cậu chỉ cảm thấy vừa rối rắm vừa sợ hãi.
Ba là người nhát gan, sợ phiền phức, vô cùng sợ bị mẹ mắng. Chuyện điện thoại không gọi được này, trong trí nhớ của Sơ Nhất không xuất hiện được mấy lần, cho dù là hết pin ba cũng sẽ mượn điện thoại gọi về.
Cũng không biết là sao nữa.
Mẹ không có số điện thoại công ty của ba cũng không có số của đồng nghiệp ông ấy. Lúc này không gọi được cho ba, muốn tìm một chỗ hỏi cũng không có.
“Ngày mai con đến công ty bọn họ một chuyến,“ Cuối cùng mẹ nói, “Cái công ty nát gì không biết!
“Tao đi chung với mày.” Bà ngoại nói.
“Mẹ thôi đi, mẹ đi làm cái gì, con đi hỏi chuyện gì xảy ra rồi tính tiếp.” Mẹ nhíu mày.
Sơ Nhất nằm bò trên bàn học, lật sách giáo khoa môn Tiếng Anh.
Hôm nay không có bài tập để làm, cậu cũng không biết nên làm gì.
Trong nhà này, một nơi để cậu trốn đi thanh tịnh một chút cũng không có.
Chỉ có thể thất thần như thế.
Vẫn luôn ngây ra đến khi cả nhà đều về phòng ngủ, cậu mới đứng lên, nhẹ tay nhẹ chân mà mở cửa ra ngoài.
Lúc này ra ngoài cậu không có nơi nào để đi, trước đây thì đi chạy bộ, đi đến hốc cây nói chuyện một hồi.
Hôm nay không cách nào đến hốc cây được, chỗ đó vẫn còn kéo dây cảnh giới.
Đến tiệm thuốc muốn mua thuốc trị phỏng nhưng không mua được, cậu không biết một túyp thuốc trị nhỏ xíu mà lại đắt như thế còn đắt hơn kem đánh răng nhiều......
Cuối cùng hắn đứng bên đường đối diện nhà Yến Hàng thở dài.
Nhà Yến Hàng không bật đèn, chắc là Yến Hàng ngủ rồi.
_____
Từ chương này là nhiều hơn mấy chương trước hơn 1000 chữ, hic. Phải chi tui chỉ cần nghĩ trong đầu là có thể tự gõ chữ cho tui luôn =))))