Edit: zhuudii
Lúc này trên đường vắng tanh, so với ngày thường còn vắng hơn nhiều. Dù gì thì buổi chiều cũng vừa chết người, hồi nãy lúc Sơ Nhất chạy về nhà trên đường đã không có mấy người rồi.
Ngược lại Sơ Nhất không sợ lắm, lúc ít người cậu đứng ở chỗ này ít nhất sẽ không có ai cảm thấy cậu có bệnh.
Có điều gió thổi qua đùi không mát chút nào, trên đùi vẫn còn đau rát.
Biết như thế lúc ở nhà cậu đã dùng kem đánh răng bôi lên.
Sơ Nhất thở dài.
Lại đứng thêm một chút, cậu thấy có hơi mệt, nhìn nhìn điện thoại, thế mà đã đứng nữa tiếng rồi.
Cậu chạy chậm về bên trái mấy bước lại chạy chậm về bên phải mấy bước. Cứ chạy qua lại trái phải như thế cảm thấy thoải mái không ít.
Nhà Yến Hàng vẫn luôn tắt đèn, không có chút động tĩnh nào, xem ra Yến Hàng ngủ thật rồi, hơn nữa có thể đã ngủ lâu rồi, cả đêm Yến Hàng cũng không liên lạc với cậu.
Nếu là ngày thường, cậu đứng một lát đã đi về.
Nhưng hôm nay khác.
Trạng thái của Yến Hàng quá kì lạ, tuy rằng cậu không biết rốt cuộc là tại sao nhưng chắc chắn chuyện này rất lớn. Cậu đứng ở đây không giải quyết được vấn đề gì, nhưng yên tâm hơn so với về nhà đợi.
Bây giờ trong nhà rất yên tĩnh nhưng cậu không muốn về. Đột nhiên không liên lạc được với ba, làm tâm trạng của cậu không tốt lắm, người trong nhà đối với chuyện này không có ai có biện pháp chắc chắn nào. Trừ mẹ nói một câu mai đi công ty hỏi ra, ai cũng toàn lo oán giận mắng người.
Cậu nghĩ lại cảm thấy hơi ủ rũ, khom lưng căng căng đầu gối, tay vừa áp lên đã nhanh chóng lấy ra.
Đau đau đau đau.
Đang muốn tiếp tục chạy trai chạy phải, bức màn nhà Yến Hàng đột nhiên sáng lên một chùm sáng.
Tiếp đó là điện thoại cậu vang lên.
Là Yến Hàng!
Cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra, quả nhiên là Yến Hàng.
Cậu vuốt hai ba cái cũng chưa nghe được vì thế dứt khoát không nghe nữa, bỏ lại điện thoại vào túi chạy nhanh qua đường.
“Yến Hàng?” Cậu chạy đến cửa sổ nhẹ giọng gọi một tiếng.
Rèm cửa sổ bị kéo ra, Yến Hàng mở cửa sổ:“Anh thua em luôn đấy.”
“Có phải anh, anh ngủ rồi, không?” Cậu cười cười.
“Không, đứng ở đây một tiếng rồi.” Yến Hàng nói.
“Hả?” Cậu sững sờ.
“Muốn nhìn thử coi chừng nào thì em về.” Yến Hàng nói.
Sơ Nhất há miệng không nói được lời nào.
“Chân em bị sao thế?” Yến Hàng hỏi.
“Chân em bị, bị đẹp á.” Sơ Nhất nói.
“Ờ,“ Yến Hàng lên tiếng, cùng cậu trừng mắt nhìn nhau, lát sau chỉ cửa nhà: “Em vào đi.”
Sơ Nhất vào nhà, ngửi được mùi thuốc. Ngày thường Yến Hàng cũng hút thuốc nhưng không hút nhiều lấm, hôm nay đi tới cửa cũng có thể ngửi thấy......
“Muốn mở, đèn không?” Cậu đổi giày, hỏi một câu.
“Mở đi,“ Yến Hàng nói, “Anh xem thử xem chân em bị sao, bị thương à? Phải mặc quần cộc luôn rồi.”
“Trời nóng.” Sơ Nhất ấn mở công tắc, đèn trong phòng sáng lên, cậu liếc mắt một cái đã thấy chai rượu trên bàn trà và gạt tàn đầy tàn thuốc.
Mà trên mặt Yến Hàng cũng có thể nhìn ra được mệt mỏi, sắc mặt cũng u ám.
“Bỏng hả?” Yến Hàng nhìn chân cậu, có hơi giật mình, “Bỏng thành thế này em không bôi thuốc à?”
Sơ Nhất không biết nên nói thế nào, nên nói là quên bôi hay là nói thuốc đắt quá em không có tiền mua......
“Ngồi đi, anh có thuốc trị bỏng.” Yến Hàng ngăn kéo ở kệ TV lục lọi, lấy ra một tuýp thuốc mỡ màu vàng.
Thuốc này hôm nay Sơ Nhất thấy ở tiệm thuốc, hơn ba mươi tệ.
Tuy là người bán nói thuốc này rất tốt, không bị mưng mủ nhưng cậu vẫn cảm thấy đắt quá.
Đắt lắm luôn!
Kem đáng răng nhà cậu còn chưa đến mười tệ!
Có điều hộp thuốc nhà Yến Hàng có thuốc trị bỏng làm cậu rất bất ngờ, cậu nhìn Yến Hàng: “Nhà anh còn, còn có thuốc này á?”
“Mua hồi tuần trước,“ Yến Hàng đi đến phòng bếp rửa tay, ngồi xổm bên chân cậu, cầm thuốc mỡ chuẩn bị bôi cho cậu, “Bố anh xào rau bị văng dầu, cứ nói là bị phỏng rồi nên đi mua một tuýp.”
Sơ Nhất nghe cười.
“Yếu ớt.” Yến Hàng cũng cười, cười xong lại cầm thuốc mỡ không nhúc nhích.
Sơ Nhất nghiêng nghiêng đầu, im lặng nhìn thoáng qua mặt Yến Hàng, phát hiện mắt Yến Hàng có hơi đỏ lên nhưng nhìn không ra được là không ngủ đủ giấc hay là muốn khóc.
Nhưng không đợi cậu tiếp tục nghiên cứu, Yến Hàng đã cúi đầu bôi thuốc cho cậu.
“Vẫn ổn,“ Yến Hàng vừa bôi vừa nói, “Không nghiêm trọng lắm, em làm sao mà có thể bỏng một mảng lớn thế hả?”
“Em bưng canh, không chắc.” Sơ Nhất do dự cả buổi vẫn quyết định không nói thật, cậu không muốn Yến Hàng biết bởi vì cậu không về nhà ăn cơm tối còn quên báo.
Yến Hàng cười.
Bôi thuốc mỡ xong ở trên đùi hắn mới nói một cậu: “Bà ngoại em hất nhỉ.”
Sơ Nhất không ngờ Yến Hàng có thể đoán được, chỉ có thể im lặng.
“Một phát ăn ngay,“ Yến Hàng nói, “Lợi hại không hả?”
Sơ Nhất cười lên: “Lợi hại.”
“Chạy ra ngoài lâu vậy rồi, lúc về ngoại em có khi nào lại đánh em nữa không?” Yến Hàng hỏi.
“Buổi tối không, ai quản em.” Sơ Nhất nói.
“ Sau đó thì sao,“ Yến Hàng nhìn cậu, “Không phải tối nay em không định về nhà đó chứ?”
Sơ Nhất cúi đầu, im lặng cả buổi mới gật đầu.
“Bỏ nhà ra đi à,“ Yến Hàng bôi thuốc xong trên mu bàn chân cậu, sau đó đứng lên, “Bị bỏng chạy đi...... Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu của em đúng không? Đã trốn học rồi còn bỏ nhà ra đi luôn.”
Sơ Nhất cười không nói gì.
Yến Hàng rửa sạch tay về ngồi lại sofa, nhìn Sơ Nhất bên cạnh đang ngẩn ngơ.
Hắn lớn thế rồi, buổi tối ở trong nhà thường có hai tình huống: một là hắn ở một mình, hai là hắn với bố. Chưa từng có người khác muốn ngủ lại nhà hắn.
Nhưng Sơ Nhất muốn ở đây, hắn cũng sẽ không từ chối.
Cứ cảm thấy mình đã quen với cô đơn rồi, tình huống hôm nay không chỉ là cô đơn còn có nổi sợ hãi sâu sắc đối với những thứ chưa biết. Lúc này có một người ở bên cạnh hắn, ngay cả khi không nói một lời cũng sẽ không sợ hãi thế nữa.
“Em chen với anh đi,“ Yến Hàng nói, “Sofa này không ngủ được, phòng bố anh thì.......”
Hắn không muốn đụng đến phòng của bố.
“Vâng.” Sơ Nhất gật đầu.
“Vậy em đi ngủ đi,“ Yến Hàng ra được Sơ Nhất đã rất mệt, “Ngày mai còn phải đi học nữa.”
“Anh không ngủ hả?” Sơ Nhất nhìn hắn.
“Anh......Ngủ chứ.” Yến Hàng đứng lên, đi lên giường tiếp tục ngây là là được rồi.
Hai cái gối đầu trên giường của Yến Hàng vẫn luôn là chồng lên nhau, hắn thích ngủ cao chút. Có điều hôm nay đưa cho Sơ Nhất một cái cũng không ảnh hưởng đến hắn, dù sao hắn chắc chắn là không ngủ được.
“Muốn nói, nói chuyện chút không?” Sơ Nhất nằm trên giường một lúc mới hỏi một câu.
“Bé nói lắp còn muốn trò chuyện với người ta cơ đấy,“ Yến Hàng dựa vào đầu giường, duỗi tay tắt đèn, lấy điện thoại ra mở lên, “Em cứ ngủ đi.”
“Ò.” Sơ Nhất cười cười, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Yến Hàng nói.
Trên điện thoại hắn vẫn ở ở giao diện trước đó, là một tin tức trên diễn đàn địa phương. Trừ mấy tin giao dịch, quảng cáo, cái loại lời đồn nhảm nhí ra thì còn có cái loại hóng hớt sự kiện bất ngờ.
Lúc nhìn thấy Sơ Nhất đứng ở bên đường đối diện hắn đang chuẩn bị đi vệ sinh sau đó đọc cái bài có tiêu đề là [CÓ AI NGHE NÓI CÁI VỤ GIẾT NGƯỜI Ở CHỖ CẠNH BỜ SÔNG CHƯA?].
Đến mức không biết tại sao hắn không ấn vào xem ngay mà phải đi vệ sinh trước......
Là vì hắn sợ.
Trước đây hắn chỉ sợ bố sẽ không về nữa, bây giờ thứ hắn sợ ngày càng nhiều, bất luận là thứ tin tức nhỏ xíu nào cũng sẽ làm trái tim hắn như bị ai nắm một cái vậy.
Sau khi Sơ Nhất nói xong ngủ ngon liền rất yên lặng không phát ra bất kì âm thanh gì, động đậy cũng không động một cái.
Yến Hàng ấn mở bài viết.
Nhanh chóng mà quét mắt nhìn, đều là đang bàn tán với hỏi tình huống cụ thể. Xem qua không có bất kì nội dung hữu dụng nào nhưng hắn lại thở phào.
- Người anh em kia là bị trả thù đó! Bạn tui ăn lộn ở bên đấy! Đừng hỏi tui cái khác tui chả biết đâu!
Ngón tay đang lướt của Yến Hàng đột nhiên dừng lại.
Nói thật thì, cái phản hồi này nhìn qua vô cùng giống chém gió, đặc biệt là cái đoạn đừng hỏi tui ở đằng sau kia, đổi cách nói khác chính là “Mau đến hỏi tui, mấy người không hỏi tui làm sau tui chém tiếp được.”
Người trả lời phía dưới toàn nghĩ thế nên căn bản chả ai quan tâm câu phản hồi này.
Nhưng trực giác của Yến Hàng lại nói rằng, lời người này nói là thật.
Người bạn lăn lộn ở bên này.
Lăn lộn bên này.
Lương Binh.
Yến Hàng đối mặt giao tiếp với Lương Binh chỉ có một lần, nhưng trên mấy con đường này người có thể coi là “lưu manh” mà hắn gặp qua, chỉ có mỗi Lương Binh.
Trong phản hồi còn có một câu: Cái khác tui chả biết đâu!
Câu nãy chắc cũng là nói thật.
Nhìn dáng vẻ của Lương Binh, cứ coi như là lưu manh đi nhưng cũng chỉ ngang ngược được trên mấy con đường này thôi, ngang ở ngoài một cái liền bị người ta đánh thành con cua nghiền luôn.
Cấp bậc này, có biết cũng không biết bao nhiêu.
Nhưng biết ít hay nhiều gì cũng là biết.
Hơn nữa ở “địa bàn” của gã xảy ra chuyện lớn như thế, Lương Binh vẫn chưa từng xuất hiện.......
Yến Hàng nhíu mày cân nhắc một chốc, quay đầu muốn nhìn xem Sơ Nhất ngủ chưa, Sơ Nhất chắc là biết chút tình huống của Lương Binh.
Mới vừa quay đầu liền nghe được tiếng nói khe khẽ của Sơ Nhất: “Yến Hàng.”
“Hửm?” Yến Hàng đáp lời, “Anh cứ tưởng là em ngủ rồi.”
“Không, ngủ được.” Sơ Nhất quay đầu nhìn hắn.
“Tại diện thoại anh sáng quá à?” Yến Hàng nhìn màn hình, độ sáng 50%, hắn lại chỉnh thấp xuống, “Hay là em lạ chỗ?”
“Không phải,“ Sơ Nhất nhíu mày, nhịn một lúc mới nhẹ giọng nói một câu, “Hôm nay ba em không, không về nhà.”
Yến Hàng không cầm chắc điện thoại, nó rơi xuống đập vào mũi.
Đau đớn một trận.
“Mua cái giá, giá đỡ điện, thoại đi.” Sơ Nhất đưa tay sờ sờ mũi hắn.
“Ba em không phai thường xuyên không về nhà à?” Yến Hàng hỏi.
“Đi chỗ, khác thì không, không về, nhưng vẫn sẽ nói, nói với mẹ em,“ Sơ Nhất thở dài, “Hôm nay không nói, điện thoại cũng không, không nghe máy.”
Yến Hàng cảm thấy mình như bị ném vào hầm băng.
Sự lạnh lẽo không đột nhiên ập đến mà lan từ chút từ lòng bàn chân lên, từ đầu ngón tay thấm vào cơ thể hắn.
Nhiều chuyện như thế, không thể nào là trùng hợp.
Chuyện mà hắn vẫn luôn lo lắng chắc là đã...... đã xảy ra rồi.
Chuyện duy nhất nghĩ không thông là ba Sơ Nhất có thể có liên quan gì đến chuyện này.
“Không hỏi đồng nghiệp với sếp của ba em xem có chuyện gì sao?” Yến Hàng đè lại sự hoảng loạn của mình, nhẹ giọng hỏi.
“Không có số, điện thoại,“ Sơ Nhất nói, “Mai mẹ em, đi công ty xem, xem thử.”
“Ừm.” Yến Hàng muốn tìm gì đó nói thêm, không để sự hoảng hốt của mình hiện rõ như thế nhưng cả buổi trời một chữ cũng không nói được.
“Em không, không nên nói, cái này,“ Sơ Nhất nhỉ giọng nói, “Anh vốn đã, đã không vui rồi.”
“Không sao, anh...... Không có việc gì lớn,“ Yến Hàng nói, “Con người anh đa sầu đa cảm lắm, rất là ra vẻ.”
“Không.” Sơ Nhất nói.
“Không cái gì?” Yến Hàng hỏi.
“Không phải,“ Sơ Nhất kéo khoé miệng cười cười, “Anh phóng, khoáng lắm.”
“Phóng khoáng con khỉ,“ Yến Hàng cũng cười, “Em vẫn còn nhỏ lắm.”
Phóng khoáng.
Hắn đã từng cảm thấy mình rất phóng khoáng, bố càng có sự phóng khoáng từ trong xương cốt.
Thật ra đón giản là họ đều dùng cũng một cách thức để che giấu mà thôi.
“Yến Hàng,“ Sơ Nhất đưa tay qua, chạm vài cái lên cánh tay hắn, bắt được cổ tay hắn, “Anh có, có gì không, vui, lúc muốn nói đều, đều có thể nói, nói với em.”
“Ừm.” Yến Hàng cười lên, “Thiên thần nhỏ.”
Cổ tay của Yến Hàng rất gầy, lúc nắm lấy lòng bàn tay còn có thể cảm nhận được xương cổ tay.
Sơ Nhất cảm thấy rất thoải mái, cậu nhắm hai mắt lại ngón tay gõ nhẹ lên cổ tay Yến Hàng.
Có lúc cậu ngủ không được sẽ nhẹ nhàng gõ theo tiết tấu như thế. Cảm giác lặp lại đơn điệu sẽ khá dễ ngủ hơn, cũng không biết cách này có dùng được với Yến Hàng không.
Sau khi gõ được một lúc cậu phát hiện cổ tay Yến Hàng có nơi hơi nhô lên.
Tựa như có một đường rất nhỉ nhô lên.
Sẹo?
Phản ứng đầu tiên của cậu không được tốt lắm nhưng cái đường nhô lên này là thẳng......
Lúc đang muốn sờ tiếp, Yến Hàng rút tay ra, trở tay gõ nhẹ lên đầu cậu: “Ngủ đi.”
“Ừm.” Sơ Nhất lên tiếng.
Lát sau Yến Hàng mới nói một câu: “Là một vết sẹo nhỏ, lúc trước té bị đinh quẹt trúng.”
“À, đau không?” Sơ Nhất hỏi.
“Không đau, thật ra chẳng có cảm giác gì.” Yến Hàng nói.
Sơ Nhất muốn nghiêng người quay mặt sang Yến Hàng nhưng nghiêng thử chút thì phát hiện sẽ đè lên chân nên đành lật trở về nằm ngửa.
Yến Hàng lấy từ cạnh gối đầu qua một chai nhỏ phun vào gối đầu của cậu một ít thứ gì đó.
Rất dễ ngửi, mùi hương nhàn nhạt trộn lẫn với hơi thở của Yến Hàng, sự buồn ngủ chậm rãi xuất hiện.
“Mê hồn, hương hả anh?” Cậu hỏi.
“Giữ mặt mũi tí đi Chó đất à,“ Yến Hàng nói, “Bình phun hương hoa oải hương đó, hỗ trợ giấc ngủ.”
“......Ò.” Cậu nhắm mắt lại cười.
Bài đăng trên diễn đàn kia khá dài, Yến Hàng nhìn từ đầu đến cuối vài lần. Cách nói nào cũng có, bị cướp, trả thù, quyết sống mái với nhau, có điều đều là suy đoán.
Trừ cái “đừng hỏi tui” kia ra, cơ bản không có nội dung hữu dụng nào.
Lúc Yến Hàng làm mới trang muốn nhìn xem coi có nội dung mới gì không, hệ thống thông báo bài đăng đã bị xoá.
Hắn nhíu mày, để điện thoại sang một bên.
Ngủ là ngủ không được rồi, vài ngày rồi không ngủ được. Hôm nay dứt khoác một giây cũng không buồn ngủ, muốn chết thật mà.
Hắn tựa vào gối đầu nhắm mắt lại, sờ sờ vết sẹo trên cổ tay.
Ngơ ra một hồi hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, Sơ Nhất bên cạnh đã ngủ rồi, hô hấp nhẹ nhàng và yên ổn.
Yến Hàng ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt lại.
Làm cho đầu óc từ từ trống rỗng.
Cái này rất khó, lúc bố nói chúng ta ngồi thiền đi, hắn đều không làm được.
Tuy là bây giờ có thời gian cả một đêm nhưng còn chưa bắt đầu hắn đã biết mình không làm được. Bình thường còn làm không được, dưới tình huống bây giờ lại càng không thể.
Chỉ có thể dùng để giết thời gian.
Trong đầu toàn là chuyện.
Bố.
Người đã chết kia.
Ba Sơ Nhất.
Lương Binh.
Hắn muốn liên hệ mấy người này với nhau nhưng không tìm được gốc rễ.
Dựa đầu giường suốt cả đêm, lúc trời hửng sáng hắn cảm thấy mình không động đậy nổi luôn, eo đau đau cực kì.
Mà làm hắn bối phục chính là Sơ Nhất ngủ suốt đêm cũng chưa trở mình lần nào, mấy tiếng đều duy trì tư thế ngửa mặt lên trời, không ngáy ngủ, không nghiến răng cũng không có nói mớ luôn.
Yên lặng đến mức cứ ngỡ như không tồn tại.
Chắc là ngủ ngon lắm.
Yến Hàng nhìn thời gian, theo như thời gian mình thường cậu đi học cậu vẫn có thể ngủ thêm nữa tiếng. Nhưng hắn không biết bây giờ có nên kêu Sơ Nhất thức dậy đi về nhà trước không.
Lúc đang do dự, điện thoại đặt bên cạnh gối đầu của Sơ Nhất vang lên.
Yến Hàng nhìn thoáng qua, màn hình hiển thị là “Mẹ“.
“Nè Sơ Nhất,“ Hắn nhanh chóng đẩy đẩy Sơ Nhất, “Mẹ em gọi đến.”
“Ưm......” Sơ Nhất mơ mơ hồ hồ mà trả lời một tiếng, không mở mắt ra.
“Bà ngoại em muốn đánh em kìa!” Yến Hàng cầm điện thoại cậu, muốn giúp cậu bắt điện thoại trước. Nhưng vuốt cả mười mấy lần mà điện thoại cứ như chết rồi vậy, màn hình cũng đen lại luôn.
“Để em,“ Sơ Nhất tỉnh lại, xoa xoa mắt lấy điện thoại qua, giống như đang vận khí mà làm cho điện thoại sáng trở lại sau đó nhấn nút nghe chậm rãi vuốt qua bên cạnh một cái. Lúc này đã nghe được, cậu ngồi dậy, “Alo?”
“Trưa này mày mà dám về tao dám bổ mày ra!” Thanh âm bên kia vọt ra, “Mày muốn chơi cái trò gì! Ba mày chơi trò mất tích cả đêm! Mày cũng muốn chơi kiểu đó phải không? Mày ngon thì đừng có về nữa.”
Không chờ Sơ Nhất nói gì, bên kia đã cúp điện thoại.
Mẹ của Sơ Nhất vô cùng tức giận, giọng rất lớn Yến Hàng ngồi bên cạnh nghe được rõ rành rành.
“Anh về với em,“ Yến Hàng nói, “Anh giải thích với họ chút, hôm qua anh nên bảo em về mới đúng.”
“Không, không cần,“ Sơ Nhất lắc đầu, “Cho dù anh không, không cho em ở, lại em cũng không, không về.”
Yến Hàng nhìn cậu không nói gì.
Sơ Nhất cảm thấy hai ngày nay mình có hơi kì quái.
Cũng không thể nói là kì quái, chỉ là tự nhiên không tiếp tục mấy cái thói quen đã mười mấy năm kia nữa.
Cậu cũng không biết mình thế này là bị sao.
Giống như đã tiếng vào thời kì phảm nghịch mà trước nay chưa từng có, cũng tưởng rằng sẽ không bao giờ có.
Không nói được là vì Yến Hàng hay là không chịu được áp lực trong nhà từ khi bố mất tích nữa.
Cậu tự nhiên không để tâm lắm, mẹ mặt mày âm u, bà ngoại giơ tay lên, ông ngoại thì im im giống như là hố đen vậy......
Có điều sau khi thức dậy ăn xong bữa sáng mà Yến Hàng làm, cậu vẫn quyết định đến trường.
Trong nhà xảy ra chuyện này, kỳ phản nghịch của cậu vẫn nên để sang một bên trước đi, mẹ chắn chắn đã rất bực rồi.
“Trưa em đừng đến đây,“ Yến Hàng nói, “Tan học thì về nhà ngay đi.”
“Ừm.” Sơ Nhất gật đầu.
“Nếu có tin gì của ba em thì nói anh một tiếng.” Yến Hàng nói.
“Được.” Sơ Nhất lên tiếng, “Anh có, chuyện gì thì gọi, gọi cho em.”
“Được.” Yến Hàng vỗ vỗ vai cậu.
Lúc Sơ Nhất ra khỏi nhà Yến Hàng cậu có hơi luyến tiếc.
Cậu thích ở cùng với Yến Hàng, cho dù là Yến Hàng bây giờ có hơi u ám cậu cũng không có vấn đề gì.
Lúc đi đến trường học, cậu lại lấy điện thoại ra nhìn, không biết là muốn nhìn cái gì.
Thời gian ngắn như thế, cho dù là mẹ hay là Yến Hàng đều sẽ không liên lạc cho cậu nhanh như thế.
Cậu thở dài, bỏ điện thoại lại vào túi.
Tời trường vào lớp, cậu liền cảm thấy không khí náo nhiệt hơn bình thường một chút.
Mới vừa ngồi vào vị trí, Lý Tử Hào ngồi phía sau đã lại gần: “Ê Sơ Nhất.”
Sơ Nhất không nói gì cũng không nhúc nhích.
“Ngày hôm qua chết người ở bờ sông, mày biết tại sao không?” Lý Tử Hào hỏi, “Nhà mày cách chỗ đó gần nhất chiêu qua mày trốn học, có phải tới đó xem không?”
“Không.” Sơ Nhất trả lời, quả nhiên là đều đang nói về chuyện này.
“Đ* mẹ.” Lý Tử Hào đẩy cậu một cái, “Mày giả ngầu cái mẹ gì!”
“Không, thật đó.” Sơ Nhất nói.
“Nghe nói là sống mái với nhau cơ, mày chút xíu động tĩnh cũng không nghe được à?” Ham muốn hóng hớt của Lý Tử Hào đã át đi sự bực bội của nó, “Vậy chiều qua mày đi làm cái gì?”
“Bị, sốt,“ Sơ Nhất nói, “Ở nhà, ngủ.”
“Bị, sốt, ở nhà, ngủ.” Lý Tử Hào nhái lại cậu, người ở kế bên đều ngồi cười, Lý Tử Hào lại đẩy cậu một cái, “Trì độn như vầy, tao sợ dưới nhà mày có người chết mày cũng không biết.”
Sơ Nhất không hề nói gì, người xung quanh cười vui vẻ một lát liền đổi đề tài, tiếp túc thảo luận chuyện người bờ bờ sông liều mạng với nhau.
Sơ Nhất không thể hiểu nổi mấy người này đang phấn khích cái gì. Là muốn đổi với người đâm hay đổi với người bị đâm, hay là chỉ vì có người đã chết một cách đẫm máu như thế?
Liên tục hai tiết, xung quanh thảo luận cũng không dừng lại.
Hết tiết thứ hai chủ nhiệm đi vào lớp, sau khi đứng trước cửa nhìn hai vòng tầm mắt rơi xuống người Sơ Nhất: “Sơ Nhất, em ra đây một chút.”
Sơ Nhất ngẩn người, trước nay cậu chưa từng bị giáo viên kêu ra từ trong phòng học. Đôi khi cậu còn có cản giác giáo viên có thể cũng không biết mặt cậu.
Người xung quanh cũng có hơi ngoài ý muốn, lúc cậu đứng lên có người nói một câu: “Không phải là Sơ Nhất giết người đó chứ?”
Cả lớp lập tức cười một tràng.
Sơ Nhất nhìn thoáng qua người nói, đi về phía cửa phòng học, chủ nhiệm lớp chỉ vào mấy người kia: “Đừng có đem chuyện này ra nói giỡn.”
Sơ Nhất có hơi lo lắng mà đi theo chủ nhiệm xuống lầu, xuống dưới lầu rồi chủ nhiệm mới dừng lại: “Em về nhà trước đi, nhà em xảy ra chút chuyện, dì út của em mới gọi điện đến trường xin nghỉ cho em rồi.”
“Chuyện, chuyện, chuyện gì ạ?” Sơ Nhất nghe mà sửng sốt, đột nhiên hoảng loạn.
“Dì em không nói,“ Chủ nhiệm lớp nói, “Em không gần lo lắng, về nhà xem tình huống thế nào đi.”
“Cảm, cảm, cảm......” Sơ Nhất rốt ruột càng nói chuyện không nhanh nhẹn.
“Về đi, đừng nói nữa,“ Chủ nhiệm lớp vẫy vẫy tay, “Trên đường chú ý an toàn.”
Sơ Nhất không nói nữa, xoay người chạy ra cổng trường.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Trong nhà có thể có chuyện gì?
Bà ngoại cởi trần đánh nhau với người ta cũng không coi là có chuyện, còn có thể là chuyện gì?
....... Ba?
Ba có thể có chuyện gì?
Tai nạn xe?
Cậu căn bản không dám nghĩ nữa, vừa chạy vừa lấy điện thoại ra. Bây giờ cậu không dám gọi cho mẹ chỉ có thể gọi cho dì nhỏ trước.
Điện thoại cả nữa ngày không có phản ứng làm cậu lần đầu tiên trong đời có xúc động muốn ném cái thứ này đi.
Chạy được nữa đường, điện thoại mới gọi được.
Bên kia dì út lập tức bắt máy: “Chó con?”
“Sao thế ạ!” Sơ Nhất hỏi.
“Con đừng gấp, đừng gấp,“ Dì út nhanh chóng nói, “ Dì đang ở nhà con, dì đến giao lộ đợi con, con đừng gấp.”
“Là ba con ạ!” Sơ Nhất nhịn không được hỏi, “Là tai, tai......”
“Không phải tai nạn xe, không phải, chỉ là cảnh sát đến hỏi chút chuyện thôi,“ Dì út nói, “Bây giờ tình huống cụ thể không rõ lắm......”
_______