Một Đồng Tiền Xu

Chương 22: Chương 22




Edit: zhuudii

Mới vừa chạy đến giao lộ nhà Yến Hàng, Sơ Nhất đã nhìn thấy xe của dì út đang lái qua.

“Chó con, lên xe.” Dì út ló đầu ra gọi cậu một tiếng.

Sơ Nhất kéo cửa ra ngồi trên ghế phó lái, thở còn chưa kịp thở đã hỏi: “Ba con, sao thế?”

“Là vầy, bây giờ không tìm được ba con,“ Dì út cầm khăn giấy đưa cậu, “Nhưng mà...... Cảnh sát nhìn thấy trên camera giám sát có xe của công ty bọn họ, hôm qua chiếc xe kia là ba con lái.”

“Camera giám, giám sát gì cơ?” Sơ Nhất nhận khăn giấy, nghe không hiểu dì đang nói gì.

“Đầu hẻm bên kia có camera giám sát,“ Dì út nói, “Nghe nói người kia là chạy từ con hẻm đó ra ngoài bờ sông, camera theo dõi bên kia đường quay được xe ba con lái ngang qua, người kia với ba con trước sau cùng xuống xe.......”

“Ai...... Thế ạ?” Sơ Nhất Sơ Nhất hoàn toàn hoảng loạn.

“Người chết kia là đồng nghiệp của bố con, cũng là tài xế,“ Dì út nói, “Mẹ con chưa gặp người đó bao giờ cụ thể dì cũng không rõ lắm, cảnh sát còn đang điều ra, không lộ ra chi tiết đâu. Con cũng không cần hoảng, chuyện này còn chưa rõ ràng, ba con......”

Sơ Nhất nhìn phía trước, cả người đều mơ màng, dì út còn đang nói tiếp nhưng cậu đều nghe không rõ.

Ba một ngày một đêm không về nhà, điện thoại cũng không gọi được. Tuy rằng tình huống này trước đây từng xảy ra rồi nhưng cậu cũng không lo lắng bao nhiêu, ba nhát gan, không dám ẩu đả đánh nhau với người ta, không dám ngoại tình cũng không có tiền để ngoại. Buổi tối mà nhìn thấy ai uống say cũng sẽ tránh đi, sợ bị gây chuyện.

Cậu đối với lần mất tích này của bố suy nghĩ đáng sợ nhất chỉ có tai nạn xe thôi.

Làm sao cũng không ngờ được người như bố còn có liên quan đến chuyện ẩu đả giết người.

“Đừng có để ý mấy người đó.” Dì út ngừng xe dưới lầu, lúc xuống xe nói một câu.

Lúc Sơ Nhất xuống xe thấy được không ít hàng xóm đều đang tụ tập dưới lầu nhà cậu. Lúc nhìn thấy cậu về biểu tình trên mặt còn có hơi thích thú.

Có chút tìm tòi nghiên cứu, có chút tò mò, có chút...... Hưng phấn, có loại hả hê ngó xem nhà người ta xảy ra chuyện lớn gì đó để làm đề tài lúc nói chuyện.

“Sơ Nhất thằng nhóc đáng thương mà,“ Có một bác gái thở dài rất lớn tiếng, “Ba nó......”

“Có cha có mẹ, ba thế hệ ở một nhà sao lại đáng thương hả?” Dì út không nhìn về bên kia, nhưng giọng nói rất lớn, “Biết cảm thông người ta vậy mà, tự cảm thông cho mình chút thì tốt biết bao.”

Sơ Nhất cúi đầu đi vào hành lang.

Lúc còn một tầng nữa là đến nhà, đã có thể nghe được giọng của bà ngoại.

“Đồng chí cảnh sát! Các người không thể vu oan cho người ta chứ, không thấy người nữa thì cái người phải đi tìm chứ, sao mà còn kéo người ta vào án giết người hả?”

“Bà à, chúng tôi chỉ đến tìm hiểu tình huống chút thôi, bây giờ cũng chưa kết luận bất cứ điều gì.” Một giọng nam nghe rất có kiên nhẫn, chắc là cảnh sát.

“Biết gì thì nói cái đó, không biết thì nói không biết.” Lúc dì út vào cửa nhỏ giọng nhắc cậu.

“Vâng.” Sơ Nhất lên tiếng.

Cậu chưa từng trải qua loại chuyện này, lúc vào nhà cảm thấy mình căng thẳng đến mức đi cùng tay cùng chân luôn rồi.

Trong phòng có ba cảnh sát, hai nam một nữ, còn có một người đàn ông trung niên. Sơ Nhất nhìn thấy có hơi quen mắt chắc là sếp ở công ty của ba.

Chắc là cảnh sát đi đến công ty trước sau đó mới đến nhà cậu...... Cậu đứng ở phòng khách, có chút lo lắng mà cúi đầu.

Nữ cảnh sát kéo cậu ngồi xuống sofa, rất ôn hoà mà nói: “Chào cậu bé, chị họ Vương, chị muốn biết chút tình hình từ em, thử xem bọn chị có bỏ sót gì không. Em đừng căn thẳng chỉ có mấy vấn đề thôi.”

“Vâng.” Sơ Nhất gật đầu.

“Hôm qua trước khi ba em đến công ty có nói gì với em không?” Cảnh sát Vương hỏi.

“Không ạ,“ Sơ Nhất nghĩ nghĩ, “Lúc em đến, đến trường ông, ông ấy đã đi, rồi.”

“Em đừng căng thẳng.” Cảnh sát Vương nói.

“Nó nói bị nói lắp đó, có căng thẳng hay không cũng thế!” Bà ngoại ở bên cạnh nói.

“Dạo này ba em có biểu hiện gì không giống với lúc trước không? Chỉ cần là em cảm thấy không giống lúc trước thì cứ nói.” Cảnh sát Vương tiếp tục hỏi.

“Mày quản chặt cái mồm mày, đừng có mà nói bừa.” Bà ngoại chỉ vài Sơ Nhất.

Cảnh sát Vương cười cười: “Bà ngoại có thể tránh đi chút không?”

“Tao tránh đi? Tao tránh cái mẹ gì mà tránh!” Bà ngoại lập tức vô cùng khó chịu.

“Mẹ đủ rồi đấy! Lúc nào rồi mà còn thế hả?” Mẹ kéo bà ngoại vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Sơ Nhất thở phào, nhẹ giọng nói: “Em không chú, chú ý đến có, gì không đúng, không, ba em về muộn, muộn lắm, em với ba không nói, nói chuyện nhiều.”

“Được, vậy em có nghe ba nhắc đề đồng nghiệp của ông ấy không?” Cảnh sát Vương tiếp tục hỏi.

“Chỉ...... Chú Đinh.” Sơ Nhất nói.

“Quan hệ của ông ấy với chú Đinh thế nào?” Cảnh sát Vương hỏi.

Sơ Nhất đã có chút cảm nhận được, dì út nói người chết là đồng nghiệp của ba cậu còn chưa nghĩ đến ai, bây giờ cảnh sát Vương nói như hỏi như vậy......

Đột nhiên cậu có hơi không dám trả lời.

“Không sao đâu, có gì thì em nói đó,“ Cảnh sát Vương nói, “Bây giờ bọn chị chỉ là tìm hiểu tình huống thôi, sẽ không vì mấy câu nói mà đưa ra phán đoán gì đâu.”

“Chú Đinh từng, từng đánh ba em, lâu lắm, rồi,“ Sơ Nhất nhíu mày, “Quan hệ...... Không, không phải bạn, bè.”

Cảnh sát Vương vừa hỏi thêm mấy vấn đề vừa ghi lại.

Câu hỏi thật sự đơn giản, chủ yếu là hỏi xem ba có gì bất thường không. Có mâu thuẫn với ai không, gần đây có tiếp xúc với ai không.

Nhưng Sơ Nhất trả lời đến độ không thoải mái, ngoại trừ vì ba không rõ ra sao ra...... Trước kia cậu không cảm thấy mình thiếu hiểu hiết về người trong nhà như thế, cho dù là ba hay là mẹ, ông bà ngoại gì đó, câu hỏi như thế cậu có khả năng không thể trả lời rõ ràng được.

Sơ Nhất cảm thấy trong đầu mình vẫn luôn ong ong, giọng của cảnh sát lũ xa lúc gần không nghe rõ được, cả người như bị cột lên một cái chong chóng.

“Em nhìn tấm ảnh này xem,“ Cảnh sát Vương lấy một tama ảnh ra, “Em có thể nhận ra người này không?”

Sơ Nhất cầm lấy ảnh chụp, cúi đầu nhìn.

Đây là bức ảnh cắt ra từ camera theo dõi, trên ảnh có một cái dáng người không rõ lắm, được quay từ phía sau có thể nhìn thấy nữa sườn mặt.

Nhưng cậu có thể nhận ra chiếc xe ở dưới góc trái của hình, chiếc SUV màu đen - xe của công ty mà ba thường xuyên lái, còn một chiếc nữa là màu trắng.

“Không, nhận, ra.” Sơ Nhất trả lại ảnh chụp cho cảnh sát Vương.

“Được rồi, cảm ơn em đã phối hợp.” Cảnh sát Vương vỗ vỗ bai cậu, đừng lên.

Mẹ đi ra từ trong phòng: “Đồng chí cảnh sát, ông ấy có thể nào...... Có thể nào là......”

“Không cần gấp gáp, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng,“ Một vị cảnh sát khác nói, “Nếu ông ấy có liên lạc về nhà nhất định phải báo với chúng tôi, người nhà cũng phải khuyên ông ấy trở về phối hợp điều tra.”

“Tất nhiên tất nhiên.” Mẹ gật đầu.

Sau khi cảnh sát và sếp của ba rời đi, trong nhà chìm vào một mảnh an tĩnh.

Mỗi người đều ngây ra không thể hoàn hồn lại, đến bà ngoại cũng không nói gì.

“Tôi chỉ không hiểu,“ Hơn nữa ngày mẹ mới mở miệng nói một câu, “Ông ta sao có thể ở cùng một chỗ với Lão Đinh được...... Lão Đinh chết rồi ông ta chạy cái khỉ gì!”

Quả nhiên là Lão Đinh.

Sơ Nhất vặn ngón tay im lặng nhìn sàn nhà.

“Nó giết chứ gì.” Ông ngoại nói.

“Ba có phải ba ruột của con không thế!” Mẹ gào lên một tiếng.

“Tôi thấy ông chán sống rồi!” Bà ngoại đứng phắt dậy, tát một cái lên lưng ông ngoại, “Không nói được tiếng người thì bịt kín cái l.*.đ.í.t ông lại đi, nhịn không được thì ra ngoài đập đầu mà chết luôn đi.”

(*Bịt kín đuýt lại để không thả rắm aka nỏi nhảm, nói tào lao ba khơi.)

“Dượng à,“ Dì út cau mày, “Ngày thường dượng nói bừa chút thì cũng thôi đi, chuyện này dượng không thể nào cứ mở miệng là nói thế chứ, đây là án mạng đó!”

“Nhị Bình, chỗ mày có quan hệ gì có thể nghe ngóng chút được không?” Mẹ hỏi dì út.

Dì út thở dài: “Để em thử xem, không chắc sẽ dùng được, vụ án bình thường thì được, cái này thì......”

“Không muốn giúp thì cứ nói thẳng đi.” Mẹ ngắt lời dì.

“Em không muốn giúp mà biết chuyện một cái là chạy đến đây ngay chắc?” Dì út nói, “Em cũng không Phật Tổ Như Lai, em còn có thể muốn làm gì thì làm chắc?”

“Không phải mày đến xem náo nhiệt đấy à?” Mẹ cười lạnh một tiếng.

“Đúng đó! Tôi đến xem náo nhiệt đấy,“ Dì út nói, “Nhà chị náo cũng được ghê, đáng cho tôi lái xe từ đằng tây đến đằng đông xem cơ đấy?”

Sơ Nhất đứng dậy ngồi xuống bàn học, nằm bò ra ôm đầu.

Dì út chạy từ thật xa đến, mẹ lại nói như thế làm cậu cảm thấy khó coi kinh khủng.

Cậu nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên bức ảnh kia.

Cái thân ảnh kia, không biết là vì cậu cứ luôn nghĩ đến hay là do hiệu ứng tâm lí. Lúc cảnh sát Vương cho cậu xem cậu không có cảm giác gì nhưng bây giờ lại cứ cảm thấy nhìn có hơi quen.

Chẳng bao lâu sau, bà dì với dượng út cũng đến, phòng khác của ngôi nhà nhỏ phút chốc đầy người.

Sau khi bà dì với bà ngoại, dì út với mẹ cãi nhau một trận xong thì bắt đầu thảo luận chuyện của ba.

“Chắc chắn là không bị thương, lúc bố nó chạy ra vẫn còn khoẻ mạnh, cái người chết kia cũng không phải bố nó đâm, bố nó làm gì có cái lá gán ấy,“ Bà dì nói, “Mấy người cũng đừng có đoán mò nữa! Rảnh rỗi thì ngẫm lại coi bố nó có thể đi đâu được, quan trọng nhất là tìm người trở về phối hợp điều ra.”

“Nhưng xe là ổng lái qua đó, Lão Đinh đi xuống từ xe ổng, cảnh sát nói ổng với Lão Đinh cùng đi vào con hẻm đó, sau đó mới chạy ra,“ Mẹ nói nói rồi nghẹn ngào, “Bây giờ còn trốn mất dạng nữa, giờ rửa kiểu gì cho sạch......”

Sơ Nhất ôm đầu, nghe người trong nhà lộ ra một chút tin tức của cảnh sát hữu dụng suy đoán một chút.

Cậu thật sự không nghĩ ra.

Ba lái xe đưa Lão Đinh đến con hẻm kia sau đó đi theo Lão Đinh vào trong hẻm rồi sau đó nữa là Lão Đinh chạy từ con hẻm ra bờ sông tìm chết, ba quay đầu lái xe chạy đi, xe tìm được ở ngoại ô thành phố, người thì mất tiêu.

Chuyện này có ba người, một người đã chết, hai người biến mất.

Người không rõ thân ảnh kia rốt cuộc là ai?

Vì sao cứ cảm thấy có hơi quen thuộc?

“Con đi vào xe gọi điện thoại cái,“ Dì út nói, “Nghe ngóng thử coi có nghe được gì không.”

“Đi đi, mang về cho mẹ cái gì ăn nữa,“ Bà dì nói, “Buổi sáng mẹ còn chưa ăn.”

“Vâng.” Đi út đáp lời, đi qua mở cửa.

Ngoài cửa vang lên một trận bước chân cùng tiếng ho, mấy người hàng xóm đột nhiên giống như bị viêm phổi hết, ho đến khủng bố cực kì mà rời đi.

“Mấy người ở đây cũng nhiệt tình ghê nhỉ.” Dì nhỏ ra ngoài đóng cửa lại.

“ Mày còn có tâm trạng mà ăn cơ đấy!” Bà ngoại giống như không có chổ để nổi giận, gào về phía bà dì một tiếng.

“ Tôi ăn đấy,“ Bà đi nói, “Tôi còn muốn uống đồ uống nữa cơ.”

Sơ Nhất có hơi nén không được bực mình, lấy điện thoại ra muốn gửi cho Yến Hàng cái tin nhắn.

Nếu Yến Hàng không cần cậu sang ở cạnh, cậu sẽ đi ra ngoài dạo bừa, còn đỡ hơn ngồi ngây ra trong nhà.

Điện thoại chậm rãi thay đổi cậu mở Wechat, trong nháy mắt cậu nhìn thấy ảnh đại diện của Yến Hàng, tay đột nhiên dừng lại.

Cái thân ảnh kia.

Cái dáng kia!

...... Đó là chú Yến!

Cậu đột nhiên cảm thấu mình không thở nổi, không thể không vịnh lấy bàn dùng sức mà hít thở.

Đầu óc hỗn loạn như sắp mất đi ý thức.

Cậu há miệng mà thở, sau khi khó khăn mà hồi phục tinh thần từ trong hỗn loạn cậu ngồi thẳng dậy, sao có thể? Sao lại có thể được?

Sao lại có thể là chú Yến được!

“Mày làm cái gì đấy?” Mà ngoại liếc cậu một cái, “Đồ điên.”

“Chỉ có bà biết nguy hiểm à! Thằng nhỏ mới bao lớn, bị doạ rồi,“ Bà dì mở cây quạt của mình ra, lại quạt cho Sơ Nhất mấy cái, “Cái nhà của mấy người bị làm sao thế hả?”

“Sơ Nhất,“ Mặt mẹ đầy mệt mỏi mà phất tay với cậu, “Mày về trường học đi, không muốn quay lại trường thì đi dạo đi, đừng ở nhà để bức bối thêm nữa.”

Sơ Nhất đứng lên cầm điện thoại ra ngoài.

Lúc đi xuống lầu chân cậu vẫn luôn run, có mấy lần suýt nữa là quỳ xuống luôn.

Tuy rằng không thấy mặt nhưng cái cảm giác quen thuộc kia một khi nhớ đến liền biến thành cảm giác quen thuộc cực kì mãnh liệt. Cậu có thể cảm giác được sự sợ hãi và bất an từ tận đáy lòng mình, gió như con sóng vậy từng đợt từng đợt mà vỗ vào rồi lan ra khắp cơ thể từng chút từng chút một.

Cậu chẳng thể ngờ được người kia là chú Yến.

Càng không ngờ được ba mất tích, Lão Đinh chết, thế mà còn có chú Yến trong đó.

Mà nếu thân ảnh kia đúng thật là chú Yến, vậy vết máu trong con hẻm thuộc về một người khác kia......

Sơ Nhất không dám nghĩ nữa, chỉ cảm thấy vào hè rồi mà mình lại lạnh đến phát run.

“Chó con?” Dì út xách theo hai hộp đồ ăn đi đến, gọi cậu một tiếng, “Đi đâu thế?”

“Đi ra ngoài...... Dạo một chút.” Sơ Nhất nói.

“Muốn dì lái xe chở con đi dạo không?” Dì út hỏi.

“Không, không cần đâu.” Sơ Nhất lắc đầu.

“Đói bụng không?” Dì út lại hỏi, “Dì có mua bánh bao, có mấy món khác nữa, nhiều lắm, con ăn chút không?”

Sơ Nhất lắc đầu.

Dì út thở dài, xoa xoa đầu cậu, lại lấy 200 tệ từ trong túi ra: “Vậy con đi dạo đi, lát nữa có đói thì tự mua gì đó ăn nha.”

“Vâng.” Sơ Nhất đáp lời.

Đi dạo.

Đi dạo chỗ nào?

Vừa mới đi ra khỏi hành lang cậu liền cảm thấy được vô số ánh mắt.

Mấy toà nhà đối diện với một mảnh đất trống, bình thường đều đậu đầy xe, lâu lâu có thể nhìn thấy người đi ngang qua, hôm nay lại có mấy hàng xóm tụm năm tụm ba.

Cậu muốn ra ngoài liên muốn xoay lưng đi trở vào. Thật sự không cách nào ngồi ở nhà được cậu mới cắn răng tiếp tục đi về phía trước.

Đi ngang qua tiệm tạo hoá thường mua thuốc cho bà ngoại, bên trong cũng có vài người đang đứng, vừa thấy cậu đã có người hô lên: “Sơ Nhất! Sao cảnh sát lại đến nhà mày thế?”

Cậu không nói gì, cúi đầu bước nhanh qua. Rời khỏi mấy toà nhà này cậu cũng không dám đi trên con đường mình vẫn thường đi.

Cậu sợ có người quen biết cậu, cả đám người ở đây ai cũng là giang hồ Bách Hiểu Sinh, bất luận có tin tức gì cũng sẽ không truyền quá một đêm. Ba mất tích, cảnh sát tới nhà cậu, cái loại tin tức nóng hổi nơi đầu sóng ngon gió thế này dùng chưa đến một tiếng đã có thể truyền đi khắp nơi rồi.

Cậu cũng sợ...... Đi qua cửa nhà Yến Hàng.

Cậu thậm chí đã sợ Yến Hàng sẽ liên lạc với cậu.

Cậu không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không biết bây giờ Yến Hàng có phải đã biết rõ tình hình hay chưa, không biết Yến Hàng có giận không, còn có thể để ý đến cậu nữa không.

Cậu không có bất kì kinh nghiệm tương tự nào, thậm chí cả chuyện bạn bè cãi nhau phải làm sao cậu cũng không biết.

Cậu không có bạn.

Mà bây giờ, chuyện này cậu có nên nói với Yến Hàng không? Cậu càng không biết.

Trạng thái lúc trước của Yến Hàng cậu vẫn luôn không hỏi rằng tại sao như thế, bây giờ cậu biết nguyên nhân rồi lại không biết nên làm thế nào.

Người bạn duy nhất mà cậu nghiêm túc ở chung, người bạn duy nhất mà lúc nào cũng muốn gặp, người bạn duy nhất lúc nào cũng dịu dàng với cậu nhưng lại rất tôn trọng cậu, bây giờ lại thành ra thế này.

Đã lục lọi phòng của bố đến lần thứ ba rồi, mỗi ngày một lần, ngày hôm qua là lần thứ ba. Vẫn như vậy, Yến Hàng không hề tìm được thứ gì hữu dụng từ đồ đạt ít đến đáng thương chả bố.

Hôm nay không sức để mà tìm nữa, hắn chỉ ngồi ở mép giường ngây ra.

Điện thoại đặt bên cạnh tay. Đã không biết bao lần hắn muốn cầm lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho bố hoặc là gọi một cuộc gì đó.

Nhưng cũng đã vô số lần mà đè nén cái ý nghĩ này xuống.

Hắn hoàn toàn không biết tình huống hiện tại của bố, liên lạc với ông ấy sẽ đem đến cho bố và mình hậu quả gì hắn không biết được.

Hắn chỉ có thể chịu đựng.

Lần này bố biến mất thời gian cũng không dài chỉ bốn ngày mà thôi. So với thời gian một tuần lúc trước, về mặt thời gian đối với hắn không tính là gì.

Nhưng lần này không còn là áp lực chờ đợi đơn giản thế nữa.

Rõ ràng hắn biết đã xảy ra chuyện gì đó.

Thậm chí còn nghiêm trọng hơn phán đoán của hắn.

Sơ Nhất đã vài ngày không liên lạc với hắn, không gửi tin nhắn càng không có gọi điện thoại đến.

Icon đăng trên Khoảnh khắc kể từ chuyện hôm đó đến nay cũng không có đăng thêm.

Nhưng mỗi buổi tối Sơ Nhất đều sẽ xuất hiện phía sau thân cây đối diện. Đứng một cái là đứng cả hai ba tiếng đồng hồ, nếu hắn cả đêm không tắt đèn Sơ Nhất có thể sẽ đứng cả một đêm. Có điều hắn chư từng thử bao giờ, mỗi lần sắp 12 giờ hắn đều sẽ tắt đèn đi, như vậy sau một tiếng Sơ Nhất sẽ về.

Chuyện này có liên quan đến ba Sơ Nhất.

Cái phán đoán này chẳng cần phải suy nghĩ gì nhiều.

Hai tầng dằn vặt như thế làm Yến Hàng xác định được tâm lí của mình vô cùng khoẻ mạnh, không hề giống như bố hay rảnh rỗi rồi lo lắng hắn sẽ tự sát.

Hắn đứng dậy, chầm chậm sửa sang lại đồ đạt trong phòng gọn gàng lại.

Quay lại phòng khác, hắn mở TV ra.

Mấy hôm nay trên tin tức không có xem được thêm bao nhiêu thông tin nữa nhưng hắn vẫn sẽ mở TV vào lúc chiếu tin tức.

Khi âm nhạc của bản tin quen thuộc vang lên, hắn châm điếu thuốc.

Vẫn không có tin gì như cũ, buổi sang trên tin tức đưa ra một câu rằng đang điều tra, bản tin buổi trưa dứt khoát không nhắc đến luôn.

Yến Hàng dụi thuốc, đứng dậy rót cho mình ly nước đi đến cạnh cửa sổ.

Lúc đang muốn quay người về lại sofa ngồi ngơ ra, hắn từ sau rèm cửa sổ thấy được một chiếc xe cảnh sát đang chạy lại đây từ đường đối diện, sau đó dừng trước cửa nhà hắn.

Trước khi ném cái ly xuống đất hắn đã nhanh tay đặt ly xuống bàn trà.

Nhìn cảnh sát cùng với một vị đại tỷ mang đậm phong cách Tổ dân phố xuống xe sau đó đi từng bước đến, hắn nổ lực điều chỉnh hô hấp của bản thân, để lúc cảnh sát gõ cửa hắn có thể bước đi vững vàng mà qua mở.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Yến Hàng chống tường, mở cửa ra.

Ba người cảnh sát đứng ngoài cửa, đưa giấy chứng nhận ra, tự giới thiệu. Yến Hàng không thấy rõ cũng không nghe rõ.

“Yến Trí Viễn là gì của cậu?” Hắn chỉ nghe rõ một câu này.

“Bố tôi.” Yến Hàng trả lời.

“Là thế này, chúng tôi có vài vấn đề cần cậu phối hợp điều tra.” Cảnh sát nhìn cậu.

“Được.” Yến Hàng gật đầu.

Sau khi cảnh sát vào nhà đầu tiên là nhìn hau căn phòng, sau đó mới ngồi xuống sofa, Yến Hàng rót nước đưa đến trước mặt bọn họ.

“Ngồi đi,“ cảnh sát nói, “Không căn thẳng.”

Yến Hàng dùng chân kéo một cái ghế qua, lúc ngồi xuống hắn cảm thấy sau lưng đau vô cùng.

“Trước tiên phiền cậu xem tấm hình này,“ Một cảnh sát đưa một bức ảnh qua, “Cậu có thể nhận ra không?”

Yến Hàng cầm ảnh hình thoáng qua.

Là ảnh cắt ra từ camera giám sát, chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh.

Nhưng cho dù chỉ là nữa cái bóng hắn liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra.

“Nhận ra được,“ Hắn trả tấm ảnh lại cho cảnh sát, “Là bố tôi.”

“Người này cậu có quen không?” Cảnh sát lại đưa qua một tấm ảnh khác.

Đây là một tấm hình thẻ.

Ba Sơ Nhất.

Trong lòng Yến Hàng đột nhiên rối thành một nùi.

“Không quen.” Hắn nói.

Không quen thật, gặp qua rồi cũng không tính là quen biết. Khuôn mặt của ba Sơ Nhất, cho dù đã gặp qua không nhớ rõ cũng rất bình thường.

“Bố cậu ra khỏi nhà lúc nào?” Cảnh sát cất ảnh lại.

“Thứ tư, buổi sáng, sắp đến giờ trưa.” Yến Hàng không giấu giếm gì, cảnh sát có thể tìm thấy hắn, đương nhiên cũng đã biết được tình huống của bố.

“Sau đó chưa từng trở về à? Hoặc là liên lạc với cậu?” Cảnh sát lại hỏi.

“Không có.” Yến Hàng trả lời.

“Trước đó ông ấy có nói cái gì không? Ví dụ như gặp ai?” Cảnh sát tiếp tục hỏi.

“Không có.” Yến Hàng nói, “Chỉ nói có chuyện muốn ra ngoài.”

“Ở đây ông ấy có quen biết ai nữa không?”

“Không có.”

“Trong khoảng thời gian này có ai đến tìm ông ấy không?”

“Không có.”

“Có nhận điện thoại gì không?”

“...... Có nhận.” Yến Hàng châm điếu thuốc, “Nghe điện thoại xong thì ra ngoài.”

“Cậu biết ai gọi đến không?”

“Không biết.”

Cảnh sát nhìn hắn: “Cậu không đi học đúng không?”

“Không có,“ Yến Hàng nói, “Tôi bệnh trầm cảm nên nghỉ học, có giấy chẩn bệnh.”

“Thế à,“ Cảnh sát thở dài khe khẽ, “Cậu còn người thân nào khác không?”

“Không có,“ Yến Hàng trả lời, hắn không biết trong thời gian mấy ngày nay cảnh sát đã nắm được bao nhiêu tình huống, cũng không biết bố có bao nhiêu quá khứ mà hắn không biết.

“Ông ấy có nói tại sao lại tới đây không?” Cảnh sát hỏi.

“Không có.” Yến Hàng gạt tàn thuốc.

“Mấy hôm nay cậu có liên lạc với bố cậu không?”

“Không có.” Yến Hàng cảm thấy mình nên ghi âm lại, đối với câu hỏi của cảnh sát hắn cơ bản chỉ có thể dùng “Không có” với “Không biết” để trả lời.

“Nhiều ngày vậy rồi ông ấy không về,“ Cảnh sát nhìn hắn một cái, “Cậu không nghĩ rằng nên liên lạc chút sao?”

“Không có,“ Yến Hàng nói, “Chúng tôi vẫn luôn như thế, ông ấy không nói cái gì với tôi, tôi cái gì cũng không hỏi ông ấy.”

“Được,“ Cảnh sát gật đầu, đưa đến một tờ danh thiếp, “Cảm ơn cậu phối hợp, nếu có chi tiết nào cậu bỏ sót, nghĩ đến gì đó có thể gọi cho tôi mọi lúc. Chúng tôi có lẽ còn tìm cậu điều tra tình huống, hy vọng cậu có thể tiếp tục phối hợp.”

“Vâng.” Yến Hàng nói.

Cảnh sát rời đi.

Lúc Yến Hàng đóng cửa lại, cảm giác sức lực trong cơ thể như bị rút ra bằng hết.

Còn có cả không khí bốn phía, ánh sáng và cả màu sắc đều bị hút đi cùng.

Hắn từ từ ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu.

______

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.