Edit: zhuudii
Em nhớ anh.
Em rất nhớ anh.
Yến Hàng, em rất nhớ anh.
Mỗi lần đi ngang qua ngôi nhà mà Yến Hàng từng ở kia, Sơ Nhất đều sẽ quay sang nhìn một chút nhưng vẫn luôn không qua đường để đi ngang qua cửa nhà.
Sau đó nhà được một nhà ba người thuê, mỗi ngày lúc đi qua đều có thể nhìn thấy một bạn nhỏ học lái xe đạp đụng qua đụng lại trước cửa nhà,
Hơi thở của Yến Hàng và chú Yến nhạt dần.
Càng khó có thể tìm được vết tích, sẽ càng nghĩ đến nhiều hơn nữa.
Sơ Nhất sợ một ngày nào đó mình không nghĩ đến vài phút thôi liền quên mất.
Rất nhớ Yến Hàng.
Cũng sợ bản thân sẽ mãi nhớ như thế.
Bây giờ có thể chân thật mà đi trên đường cùng Yến Hàng, nghe được giọng của Yến Hàng, huơ tay ra một chút là có thể đụng được cánh tay của Yến Hàng, thậm chí còn có cả ảo thuật tán gái nữa.
Xem như là cậu mới từ từ về lại với hiện thực.
Cậu tìm được Yến Hàng.
Yến Hàng không rời đi, vẫn còn ở đây.
Yến Hàng không nói cậu là biến thái, không trốn cậu, không bởi vì chuyện của ba mà hành xử xa cách với cậu.
Sau khi yên lòng lại, sự nhớ nhung của cậu mới thật sự biến thành lòng nhớ nhung thật sự, thuần khiết và không hề lẫn chút cảm xúc nào khác.
Nhưng mấy cái lời buồn nôn muốn chết này, cậu chưa từng nói bao giờ.
Có thể nói ra loại lời nói thế này, đối với cậu có hai loại tình huống. Một là Dũng Khí của Lương Tịnh Như được ship đến rồi, hai là buộc miệng nói ra.
Cậu chắc là buộc miệng nói ra.
Trước khi mở miệng cậu cũng không biết mình muốn nói cái gì.
Sau khi nói xong cậu còn tự giật mình.
Sơ Nhất, mày nói cái quái quỷ gì ra vậy nè?
Yến Hàng cười lên, chỉ vỗ nhẹ vai cậu hai cái, không nói gì.
Cậu cảm thấy lời này nói ra, Yến Hàng không tiếp nổi.
Khu mà Yến Hàng sống rất cao cấp, bảo vệ ngoài cửa đứng rất thẳng.
Sơ Nhất đã từng nhìn thấy tiểu khu này trên bản đồ rồi nhưng trên bản đồ chỉ đến cổng thôi, không vào được.
Bây giờ khi đi cùng Yến Hàng vào trong, cảm giác rất kì diệu, sự yên bình quen thuộc.
Trong tiểu khu có rất nhiều cây với hoa, lúc này có không ít người đang đi dạo.
“Điều kiện tốt, thật.” Sơ Nhất nói.
“Ừm, lát nữa dẫn em đi xem bạn nhỏ.” Yến Hàng nói.
“Bạn nhỏ, gì cơ?” Sơ Nhất hỏi.
Bạn nhỏ á?
Bạn nhỏ bao nhiêu?
Trước đây Yến Hàng ở chỗ đó mấy tháng cũng chưa từng nói chuyện với hàng xóm, bây giờ còn quen biết bạn nhỏ của hàng xóm luôn á?
Vẫn luôn đi đến ngọn núi ở trong cùng của tiểu khu, Yến Hàng dừng lại chỉ một toà nhà bên cạnh: “Anh ở toà này, tầng cao nhất.”
“Ò.” Sơ Nhất ngẩng đầu nhìn, không nhìn rõ là cửa sổ nhà nào.
“Chú Thôi sống bên toà này,“ Yến Hàng lại chỉ toà nhà bên cạnh, lấy điện thoại ra: “Anh gọi chú ấy bảo chú ấy xuống lấy trà sữa đã.”
“Ừm.” Sơ Nhất gật đâu còn chưa quên đề tài phía trước, “Bạn nhỏ, đâu cơ?”
“Nào,“ Yến Hàng vừa gọi vừa đi sang bồn hoa bên cạnh, “Ship trà sữa đến rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Yến Hàng mở đèn trên điện thoại ra, rọi vào bồn hoa, Sơ Nhất đi theo hắn, không biết đang làm gì.
“Tìm thấy rồi!” Yến Hàng nhỏ giọng, kéo cậu đến bên cạnh, chỉ chỉ chỗ bị đèn chiếu sáng trên bồn hoa, “Đó đó, em thấy được không?”
Bạn nhỏ nào mà bò vào bồn hoa đầy đất dị?
Sơ Nhất khiếp sợ vô cùng, nhanh chóng nhìn qua đó.
Sau khi nhìn chằm chằm cỡ năm giây, giữa đất với bụi có có thứ gì đó động đây, Sơ Nhất giật cả mình: “Chuột kìa!”
Còn rất lớn nữa!
Cậu với Yến Hàng quen nhau được mấy tháng, nhớ Yến Hàng một năm, sao cũng không ngờ được Yến Hàng thích chuột lớn á!
“Em bị mù đó hả?” Yến Hàng nhìn cậu.
“Chắc là bị doạ, mù?” Sơ Nhất cũng nhìn hắn.
“Em xem lại lần nữa đi,“ Yến Hàng nói, “Là cái gì?”
Sơ Nhất xoay mặt xem, thứ trong bụi cỏ kia lại động đậy, lúc này có thể nhìn ra không phải là chuột nhưng cũng không biết là cái gì, to hơn chuột nhiều.
“Con nhím đó,“ Yến Hàng nói, “Là một con nhím nhỏ.”
“A!” Sơ Nhất có hơi ngạc nhiên, “Con nhím á? Anh nuôi, nuôi à?”
“Không phải,“ Yến Hàng tắt đèn điện thoại, “Tháng trước chú Thôi nhìn thấy, ở bên cửa lớn bên kia á, bên kia con nít nhiều lắm nên chú ấy bắt đem đến gần núi, bây giờ nó ở bên này thôi.”
“Anh nói bạn, bạn nhỏ là, nó à?” Sơ Nhất nhìn hắn.
“Ừm,“ Yến Hàng cười cười, “Em tưởng là con nít à?”
“Ừm.” Sơ Nhất cười lên.
“Anh đi đâu quen biết con nít hở?” Yến Hàng dẫn cậu trở lại dưới lầu, “Hàng xóm đối diện nhà anh trông thế nào anh còn chưa chắc đã nhớ rõ.”
Thôi Dật đi ra từ trong toà nhà, lúc nhìn thấy Sơ Nhất thì ngẩn người: “Đây là Sơ Nhất à?”
“Vâng,“ Yến Hàng gật đầu, giới thiệu cho Sơ Nhất một chút, “Đây là chú Thôi.”
“Chào, chú Thôi.” Sơ Nhất chào hỏi.
“Không phải cháu nói thằng bé 1m4 à?” Thôi Dật đánh giá Sơ Nhất.
“1m, 4?” Sơ Nhất quay đầu nhìn hắn.
“Chỉ là so sánh thôi,“ Yến Hàng thở dài, hắn cói nói với Thôi Dật là Sơ Nhất lùn lắm, chỉ cỡ 1m4 thôi, “Chỉ là hình dung em ấy...... Trước......”
“Trước đây đứng đến eo cháu.” Thôi Dật nói.
“Ờ......” Yến Hàng bất đắc dĩ mà quay đầu, bây giờ hắn rõ rồi, về sau có nói sau lưng người ta không hể nói tùy tiện thế được.
“Hôm nay cháu ở chỗ Yến Hàng hở?” Thôi Dật hỏi Sơ Nhất.
“Vâng.” Sơ Nhất gật đầu.
“Vậy ngày mai ăn sáng cùng nhau đi, lẽ ra bạn của Yến Hàng tới chú phải mời cơm,“ Thôi Dật nói, “Kết quả nó không cho chú đi.”
“Cảm, cảm ơn chú Thôi.” Sơ Nhất nói.
Sau khi lấy trà sữa thì Thôi Dật đi vào trong toà nhà, Yến Hàng dẫn Sơ Nhất đi về toà nhà mình ở.
“1m4 cũng không, không đến eo, eo anh chứ?” Sơ Nhất ở phía sau hắn nói, “Anh cao bao, nhiêu vậy hả, hả anh trai?”
“Sao mà em vẫn cứ nói nhiều thế hở?”Yến Hàng vui vẻ.
“Ngày thường cũng, không nhiều lắm,“ Sơ Nhất đứng bên người hắn, nhìn nhìn thang máy, “Em còn chưa có đi, đi thang máy, kiểu này bao giờ.”
“Chưa ngồi thang máy bao giờ?” Yến Hàng nhìn cậu.
“Cái loại đứng á, thì đi, đi rồi.” Sơ Nhất nói.
“Loại này cũng có phải nằm đâu em,“ Yến Hàng nói, cửa thang máy mở ra, “Hắn đi vào, “Cái này cũng phải đứng mà.”
“Ý em là cái, loại thang, thang, thang......” Sơ Nhất thở dài, “Thôi bỏ đi.”
(*坐电梯 nghĩa là đi thang máy, mà 坐 nghĩa là ngồi. Sơ Nhất nói là ẻm chỉ mới đi thang cuốn thôi chưa có đi thang máy kiểu mở cửa đi vào như này, mà bạn Hàng bản nhây cố tình hiểu cái kiểu kì cục vậy đó.)
Yến Hàng cười nhìn cậu.
“Cái...... Loại...... Thang...... Cuốn.......” Sơ Nhất nghĩ nghĩ lại kéo dài giọng nói một lần.
“Anh biết.” Yến Hàng cười, nói.
Nhà Yến Hàng ở là một căn hộ nhỏ, rất nhỏ nhưng trang trí rất được, so với chỗ trước đây thuê cao cấp hơn.
Còn có một ban công dối diện núi, Sơ Nhất có hơi ngưỡng mộ.
Kí túc xá tám người của mình, cậu còn không cuớp được cái giường trên gần cửa sổ nữa.
“Em đi tắm trước đi? Mới nãy chạy đổ mồ hồi nhiều mà,“ Yến Hàng mở tủ quần áo ra, “Để anh tìm quần áo cho em.”
“Ừm,“ Sơ Nhất nhìn Yến Hàng, “Bây giờ anh, đang đi làm hả?”
“Đi chứ,“ Yến Hàng cầm một bộ đồ thể thao của mình ra, “Ở một nhà hàng đồ Tây của khác sạn, rất tốt, vốn dĩ muốn tránh thủ vào bếp nhưng bây giờ có thể phải thăng chức lên tổ trưởng.”
“Á,“ Sơ Nhất tự nhiên có hơi phấn khích, “Ngầu vậy á.”
“Nhưng anh muốn vào bếp,“ Yến Hàng cười cười, đưa quần áo cho cậu, “Em mặc bộ này đi, bây giờ tướng tá có rồi, mặc không bị lớn nữa.”
“Đúng vậy á, trước, trước đây 1m4 đứng, đến đến eo anh mà.” Sơ Nhất nói.
“Em không bỏ qua luôn đúng hông?” Yến Hàng chậc một tiếng, “Mới nãy lúc ăn còn cực kì uất ức đồ, nhanh vậy mà hồi phục rồi à?”
“Trẻ con mà, đều như, như dị á.” Sơ Nhất cười cười, cầm quần áo của Yến Hàng chuẩn bị đi tắm. Hôm nay chạy ở bên ngoài cả ngày, khí hậu bên này ẩm hơn nhiều so với bên nhà, lúc này thật sự muốn tắm một cái.
“Để anh tìm quần lót cho em.” Yến Hàng lại kéo ngăn kéo ra, cầm một cái hộp mở ra, từ bên trong lấy một cái quần lót ra.
Sơ Nhất vừa thấy liền ngẩn người: “Này.......”
“Kiểu dáng trẻ con á,“ Yến Hàng đung đưa quần lót trắng đỏ đan xen trong tay, “Trẻ trung biết bao.”
“Có kiểu dáng lão, lão trung niên không?” Sơ Nhất hỏi.
“Không có.” Yến Hàng ném quần lót lên người cậu.
“Sao anh lại, lại mua cái, cái này hả?” Sơ Nhất nhìn quần lót.
“Hộp này có màu đơn giản cũng có sọc luôn, cái lộ ra là màu đen nên anh mua, về vừa mở ra, phát hiện còn có hai cái vằn,“ Yến Hàng nói, “Đi tắm đi, ngựa vằn còn không đỡ hơn cái quần lót màu đỏ của em chắc?”
Yến Hàng có có thể nhớ rõ quần lót màu đỏ của cậu, Sơ Nhất không biết nên cảm động hay là xấu hổ, nói thật hôm nay cậu mặc vẫn là quần lót đỏ.
Cậu không muốn tiêu số tiền dành dụm của mình, chỉ mua mấy bộ quần áo, loại đồ vật như quần lót còn chưa rách lỗ cậu không nỡ mua cái mới.
Quần lót đỏ vẫn là mua ở chợ thực phẩm, mười tệ 3 cái.
Chất liệu cũng không tệ lắm.
Cái chất liệu không tệ này là chỉ quần sẽ không bay màu.
Rất nhiều đồ bán ở chợ thực phẩm đều sẽ phai màu, khăn lông dùng lúc rửa mặt hơn một tuần lễ rồi mà vẫn còn hiệu quả avatar, áo trắng mà giặt cùng với đồ mua ở chợ thực phẩm mấy lần là không còn nữa.......
Sơ Nhất đứng trong phòng tắm, không biết mình đang suy nghĩ cái gì, một đống rối nùi lên mà vẫn có thể nghĩ xa như thế.
Cậu treo quần áo lên giá, nhìn đồ trong phòng tắm.
Đều rất cao cấp, chai này chai kia đề không phân biệt rõ là cái gì, trên mặt một chữ tiếng Trung cũng không có.
Sơ Nhất cảm thán mình thiệt là quê ghê luôn sau đó đi đến trước mặt một đống chai nhìn nhìn.
“Sơ Nhất.” Yến Hàng đột nhiên gõ cửa hai cái.
“Hả?” Sơ Nhất giật mình, dùng tay che đũng quần mới nhớ mình vẫn còn đang chuẩn bị.
Cậu đi qua mở cửa ra.
“Dầu gội, sửa tắm.” Yến Hàng giúp cậu lấy hai chia ra đặt trên bồn rửa mặt.
“Mấy cái đó là cái, cái gì?” Sơ Nhất chỉ chỉ mấy chai trên giá.
“Đều là dầu gội với sữa tắm thôi,“ Yến Hàng nói, “Dùng không tốt nên anh cứ để đấy.”
“Người giàu đó đúng, đúng là có khác nhờ?” Sơ Nhất nói.
“Đúng đó,“ Yến Hàng nói, “Ghen tị hông?”
“Ghen tị.” Sơ Nhất cười.
Yến Hàng dùng đồ đạt vẫn luôn theo kiểu phú ông, hơn nữa đều là đồ mà trước nay cậu chưa từng thấy, ví như cái chai mê hồn hương mà cậu vẫn luôn giữ chưa bỏ đi kia.
Có đôi kia nghĩ lại cậu sẽ không thấy tự tin, một người như Yến Hàng, đẹp trai, phóng khoáng, thông minh, giỏi Tiếng Anh, sinh hoạt rất có phong cách Tây...... Người như thế sẽ làm bạn với mình.
Tuy rằng ngày nào cũng tập boxing nhưng vẫn là một chú chó quê mùa mà thôi.
Cậu cởi quần áo, vặn vòi nước ra.
Nhiệt độ nước đã chỉnh rồi, bây giờ thời tiết cũng không lạnh, nước mang theo chút ấm, lúc trượt trên người cảm thấy tất cả cái lỗ chân lông đều mở ra.
Sơ Nhất chống tường, cúi đầu vùi cả người vào vòi nước đang phun ra.
Phun một hồi cậu lấy dầu gội qua, mùa thơm rất nhẹ. Dùng chung dầu gội với anh trai Tiểu Thiên: GET.
Tiếp theo lấy sữa tắm, lại GET thêm lần nữa.
Tuy rằng get kiểu này cũng chả có ý nghĩ gì nhưng cậu vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Sơ Nhất tắm xong cầm quần áo đã giặt của mình ra định hỏi phơi ở đâu, thì nhìn thấy Yến Hàng đanh ngồi trên bệ cửa sổ hút thuốc.
Chắc là ngậm thuốc lá ngây ra, Sơ Nhất ra đến hắn cũng không quay đầu, hẳn là không nghe thấy.
Sơ Nhất đứng tại chỗ nhìn hắn.
Yến Hàng nghiêng đầu, mặt hướng về cửa sổ, đèn neon màu đỏ nhấp nháy chiếu vào sườn mặt của hắn, nhảy nhót trên đó, làm cho cả người Yến Hàng nhìn yên tĩnh vô cùng.
Sơ Nhất đứng đó cả hai phút cũng không dám lên tiếng.
“Tắm xong rồi à?” Yến Hàng đột nhiên nói một câu.
“Á!” Sơ Nhất giật mình, vốn dĩ tưởng là cậu đang âm thầm quan sát, kết quả là đột nhiên đổi lại làm cậu xấu hổ kinh khủng, ngồi phịch xuống ghế bên cạnh.
“Sao mà còn giặt quần áo luôn rồi?” Yến Hàng quay đầu nhìn cậu, “Ném vào máy giặc là được mà.”
“Quen rồi.” Sơ Nhất đứng lên.
“Phơi ở ban công đi.” Yến Hàng dụi thuốc, nhảy khỏi bệ cửa sổ, đưa tay muốn cầm quần áo của cậu, “Vừa lúc anh có một đống quần áo chưa phơi.”
“Ò.” Sơ Nhất lên tiếng, quay trở lại phòng tắm, lấy quần áo đã giặt xong trong máy giặt ra bỏ vào giỏ, lại đem trở ra ban công.
“Linh hồn người ở vẫn trường tồn nhỉ,“ Yến Hàng thở dài, “Đi thôi.”
Chắc là Yến Hàng tích quần áo của mấy ngày lại giặt một lần, một đống lớn, tính luôn quần áo của Sơ Nhất suýt nữa thì không đủ mắc.
Phơi xong quần áo trở lại phòng khách, Yến Hàng đi tắm.
Sơ Nhất đứng im một chút lại đi một vòng phòng khách, rồi lại ngồi ở bệ cửa sổ nhìn ra ngoài.
Thật ra bên ngoài chẳng có gì, một mảnh toà nhà cao tầng, những cửa sổ lộ ra ánh sáng còn có trên đỉnh toà nhà cao có đủ loại đèn, có chớp tắt, có không.
Mở cửa sổ ra, trong không khi mang theo ẩm ướt rõ ràng, Sơ Nhất nhắm măt lại hít sâu vài hơi.
Cậu thích mùi vị này.
Thích thành phố mang phong cách Tây này, thích người ở nơi này.
Lúc đang định lại ban công nhìn tiếp, điện thoại cậu vang lên.
Lúc lấy ra nhìn, là dì út.
Cậu do dự một chút, nghe điện thoại: “Dì, dì út?”
“Con được đó chứ! Cực kì ngầu luôn nhờ! Giấu kĩ ghê đó! Con ngầu phát sợ luôn đó!” Giọng của dù út phát ra, “Lớn rồi đúng không? Thành đàn ông rồi!”
“Con......” Sơ Nhất không biết nên nói gì.
“Dì mà không đến nhà con một chuyến có phải đến lúc ăn tết mới biết con chạy xa thế rồi không hả!” Giọng của dì út rất lớn.
“Con....... Sợ, sợ dì...... Nói con.” Sơ Nhất nhỏ giọng nói.
Cậu sang đây học, cơ bản chỉ có người trong nhà với người ở phòng tập biết, ông bà nội với dì út cậu còn chưa dám nói.
Tuy rằng cậu vẫn luôn muốn rời đi nhưng vẫn luôn sợ bị ngăn cản, đặc biệt là người thân của cậu. Ông bà nội, dì út, mấy người này bất luận là ai nói một câu con không cần đi xa như thế, có thể cậu sẽ do dự.
“Dì nói chứ, dì nói con, dì có thể nói cái gì con hả? Còn sợ dì nói con? Sao con không sợ bây giờ dì mắng con hả?” Dì út thở dài, “Đứa nhỏ này thật là! Bây giờ bên trường học con sắp xếp xong chưa?”
“Vâng,“ Sơ Nhất gật đầu, “Chỗ ở, của trường rất, rất rộng, tốt lắm.”
“Đồ cần mua đều mua hết chưa? Tiền đóng hết chưa?” Dì út hỏi.
“Xong cả, rồi.” Sơ Nhất nói.
“Thằng bé nói chuẩn bị xong hết rồi,“ Chắc là đi út quay đầu nói chuyện với dượng út, sau đó quay lại nói, “Lát nữa đi chuyển cho con chút tiền, một mình con ở bên đó không cần qua tiết kiệm.”
“Con có,“ Sơ Nhất nhanh chóng nói, “Hai ngày, ngày nay con tìm, việc.”
“Con tìm của con, có liên quan gì đâu,“ Dì út nói, “Vốn dĩ con lên cấp 3 đi chuẩn bị bao lì xì cho con, hôm nay đến nhà con cũng là muỗn dẫ con ra ngoài mua chút đồ dùng học tập.”
“Cảm ơn dì, út.” Sơ Nhất nhẹ giọng nói.
Lúc Yến Hàng tắm xong đi ra, Sơ Nhất đang cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, nhìn chằm chằm 5000 tệ mà dì út chuyển cho cậu mà ngơ ra.
“Ái chà,“ Yến Hàng ngó qua nhìn một xíu, “Thần tài, có tiền ghê ta?”
“Dì út, của em.” Sơ Nhất có hơi ngại.
“Đừng làm thêm gấp quá,“ Yến Hàng nói, “Vừa đến chỗ mới mà, thích ứng một khoảng thời gian trước đã.”
“Ò.” Sơ Nhất lên tiếng.
Yến Hàng vào phòng ngủ: “Em ngủ chưa?”
“Chắc là em,“ Sơ Nhất đi theo hắn vào phòng ngủ, trả lời rất thành thật, “Không, ngủ được, em hưng phấn quá.”
“Vậy thì ngồi đây nói chuyện chút.” Yến Hàng ngồi xuống sàn ở cạnh giường, dựa vào giường.
Sơ Nhất đi qua ngồi xuống cạnh hắn.
Cạnh giường đối diện với cửa sổ sát đất, bên ngoài là lan can sắt, không cản trở tầm nhìn. Ngồi xuống đi nhìn ra ngoài như thế giống như là đứng ở lan can nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy toà nhà rất cao rất xa.
“Ngày thường anh cũng, cũng xem thế này hả?” Sơ Nhất hỏi.
“Hồi trước vẫn luôn xem,“ Yến Hàng nói, “Dạo này không có thời gian nữa “
“Bận à?” Sơ Nhất nhìn hắn.
“Ừm,“ Yến Hàng cười cười, “Muốn thi lấy cái bằng.”
“Bằng gì cơ?” Sơ Nhất rất tò mò.
“Phiên dịch á,“ Yến Hàng nói, “Chú Thôi bảo anh thi, cũng không thể làm phục vụ mãi được.”
“À!” Sơ Nhất có một cảm giác không thể nào hình dung được.
Phiên dịch, trong phút chốc cậu cũng chưa phản ứng lại được đây là thứ gì, cách cậu quá xa rồi.
Xa đến mức cậu à xong mà vẫn không tìm được nội dung để tiếp tục.
“Anh mới tra trường của em một chút,“ Yến Hàng nói, “Cũng không tệ đâu, chỗ cho học sinh tốt nghiệp xong đi làm không tệ.”
“Em còn chưa từng, tra.” Sơ Nhất có hơi ngại.
“Sức lực đều đung để tra đồ nướng Tiểu Lý rồi đúng không?” Yến Hàng cười cười, “Em thật là......”
Sơ Nhất nhìn hắn.
“Em không sợ anh đi rồi à?” Yến Hàng hỏi.
“Em không nghĩ đến.” Sơ Nhất cúi đầu, nhìn viên đá nhỏ trên mắc cá chân hắn.
Yến Hàng mặc quần cộc, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy viên đá, cậu cười cười.
“Dây thừng rất chắc, anh con sợ sẽ đứt cơ,“ Yến Hàng thu chân lại, ngón tay búng búng viên đá, “Bây giờ em còn mài đá không?”
“Không,“ Sơ Nhất duỗi tay móc lấy viên đá nhỏ, “Lâu rồi em, em không tìm đá, đá nữa.”
“Anh có nhặt được mấy viên ở dưới lầu,“ Yến Hàng kéo ngăn kéo của tủ đầu giường ra, lấy ra một túi nhỏ đưa cho cậu, “Em có thời gian mài cho anh một cái lắc tay không?”
“Có thời gian.” Sơ Nhất không hề nghĩ ngợi mà đáp.
Viên đá mà Yến Hàng nhặt rất đẹp, đều là màu trắng, phía trên có hoa văn.
“Em thiết kết chút xíu đi, xem xem nên làm sao chó đẹp.” Yến Hàng nói.
“Ừm.” Sơ Nhất gật đầu, nghĩ nghĩ lại có hơi do dự hỏi một câu, “Wechat của anh, có phải là chặn, chặn em rồi không?”
“Anh vẫn luôn không dùng, trên đó trừ em ra, cũng không có ai cần liên lạc, số điện thoại thay đổi thôi,“ Yến Hàng lấy điện thoại ra, “Em gửi tin nhắn cho anh à?”
“Vâng.” Sơ Nhất gật đầu.
“Gửi gì cho anh thế?” Yến Hàng lại downoad Wechat về.
Sơ Nhất không ngờ đến Yến Hàng đổi điện thoại, đổi số, mà cả Wechat cũng không cần luôn, thậm chí còn xoá đi, lập tức căng thẳng một trận.
Nếu lần này không tìm được Yến Hàng, cậu có khả năng sẽ mãi mãi không tìm được.
Yến Hàng tải xong Wechat, đứng dậy đi đến kệ sách cầm một hộp sắt, quay lại ngồi xuống.
Lúc mở hộp ra, Sơ Nhất chóng liếc mắt nhìn vào trong, thấy được một đồ vật quen thuộc, là cái bút máy kia.
“Anh còn giữ, giữ cây bút này, hả?” Sơ Nhất đột nhiên có hơi muốn khóc.
“Ừm,“ Yến Hàng lấy thẻ sim trong hộp ra, đổi đến di điện thoại này, “Có điều không dùng, anh sợ mất.”
“Sim điện thoại cũng không vứt đi? Sơ Nhất hỏi.
“Không, vẫn luôn nạp tiền đầy đủ.” Yến Hàng khởi động máy.
“Có tiền ghê.” Sơ Nhất nhẹ giọng nói.
“Sợ em tìm anh.” Yến Hàng cười cười.
“Vậy, vậy anh......” Sơ Nhất đột nhiên có hơi không kìm chế nổi cảm xúc của mình, giọng cũng run lên.
Yến Hàng quay đầu nhìn cậu.
Sơ Nhất cố gắng kìm chế bản thân, liều mạng nuốt nước miếng, muốn nuốt xuống sự chua xót mãnh liệt ở giữa đầu và mũi.
Tối nay cậu đã khóc một lần rồi, thật sự không muốn khóc lần hai đâu.
Mất mặt lắm.
Cậu một mình mà đi xa vậy đi học, một cậu trai ngầu thế này mà. Một đêm khóc hai lần trước mặt người ta, quả thật là nhục nhã.
Sau này Yến Hàng không chỉ có thể nói Sơ Nhất 1m4 đứng đến eo hắn mà còn có thể nói Sơ Nhất 1m4 khóc nhè mãi không xong.
Bây giờ cậu 1m74, tập boxing một năm, cái hình tượng này vẫn không địch nổi hình tượng trước kia của cậu trước mắt Yến Hàng.
Mũi cậu cay đến hai mắt đều nhắm lại.
“Em sao thế?” Chắc là Yến Hàng nhìn được cảm xúc của cậu rồi, đưa tay lại đầu giường lấy cho cậu tờ khăn giấy đặt vào tay cậu.
“Anh sợ em tìm, tìm anh,“ Sơ Nhất vừa mở miệng, ngước mắt cứ thế mà trào ra, “Vậy anh còn, còn không nói, nói gì mà đi mất, tin nhắn cũng không, không trả lời, anh cũng đổi, đổi sim luôn rồi, còn giữ số lại, lại làm con khỉ, khỉ gì hả!”
“Em định tìm, tìm anh thì, cũng tắt, máy mẹ rồi!” Sơ Nhất có hơi bực mà lau nước mắt đang không khống chế nổi, “Anh là bị, bị ngốc à?”
Yến Hàng không nói gì, chỉ nhìn cậu.
Một lát sau mới nhẹ giọng nói một câu: “Ngầu ghê nha Chó đất, còn biết chửi người ta luôn? Mẹ nó anh không nhìn ra luôn đấy?”
“Em muốn chửi mẹ, mẹ nó thì chửi, mẹ nó!” Sơ Nhất nói, “Anh không phục thì, nhịn đó đi.”
“Phục mà,“ Yến Hàng lại lấy một tờ khăn giấy, xoa nhẹ lên mặt cậu, “Anh nhìn xem em gửi cho anh cái gì đã?”
“Ảnh chụp.” Giọng Sơ Nhất mang theo chút nứt nở.
Yến Hàng còn chưa mở Wechat, nghe xong câu này liên không nhịn được cười.
“Cười con khỉ á,“ Sơ Nhất nói, “ Tự sướng, tạo hình mới.”
Yến Hàng cười cười, đưa tay nắm lấy gáy cậu kéo lại áp lên vai mình.
_______