Edit: zhuudii
Khóc nữa rồi.
Yến Hàng nhẹ nhàng vỗ lên lưng Sơ Nhất.
Trong trí nhớ của hắn, lần đầu tiên Sơ Nhất khóc là đứng khóc trước cửa nhà hắn, khóc cực kì khí thế.
Hai lần của hôm nay rõ ràng đã thu liễm lại rất nhiều, không hề khóc giống như con nít nữa.
Nhưng đối với Yến Hàng mà nói, đều giống nhau cả.
Cho dù vẻ ngoài của Sơ Nhất so với một năm trước có thay đổi bao nhiêu thì lúc hắn nhìn khóc vẫn sẽ cảm thấy cậu giống như chó con bị tủi thân.
Mà hắn vẫn sẽ luôn luống cuống như cũ.
Hắn đi qua nhiều nơi như thế, gặp qua nhiều người như thế, có thể phán đoán ra rất nhiều thứ từ một câu nói, một thần thái, nhưng vẫn luôn chỉ là lướt qua trong thế giới của người khác, đứng xa xa mà nhìn.
Chưa từng có ai khóc trước mặt hắn.
Nước mắt âm ấm, tiếng khóc thút thít ở bên tai, không còn chút khoảng cách.
Thậm chí trong lòng hắn còn bị cảm xúc của Sơ Nhất dẫn dắt mà run lên nhưng hắn lại không biết nên làm gì bây giờ.
Lớn như vậy rồi, sự “cho đi” duy nhất mà hắn có thể cảm nhận được chính là bố.
Sự cho đi của bố đối với hắn có thể làm hắn phải gánh chịu vô số bất an.
Mà Sơ Nhất là người thứ hai.
Vụng về mà cố chấp nhưng lại rất chân thật.
Nhưng hắn không biết nên hồi đáp thế nào, hắn đến một lời từ biệt cũng không biết nên mở miệng thế nào cho phải.
Hắn suy nghĩ quá nhiều, sự sợ hãi của hắn, sự lo lắng của hắn, sự lo sợ không yên của hắn, hắn đều không có cách nào nói ra được.
Mà Sơ Nhất lại không nghĩ ngợi gì cả.
Giống như Sơ Nhất nói vậy.
Cho dù hắn giữ lại số điện thoại cũ kia, cho dù hắn vẫn cất giữ quà Sơ Nhất tặng, thậm chí cho dù sợi dây đỏ có bị đứt, cho dù hắn có nhìn thấy viên đá đẹp sẽ nhặt lên.
Thì có thể thế nào chứ? Nếu Sơ Nhất không có không hề nghĩ ngợi gì mà tìm đến đây, cả đời này cũng không thể nào biết được.
Chỉ là bây giờ, hắn trở tay không kịp.
Chắc là Sơ Nhất cần phát tiết, tuy rằng cái gì cậu cũng không nói nhưng Yến Hàng vẫn có thể tưởng tượng được một năm này Sơ Nhất sống thế nào.
Cho nên bây giờ Sơ Nhất khóc cực kì nghiêm túc.
Trước đó dù sao cũng đang ở bên ngoài, khóc chưa được bao nhiêu đã phải nghẹn trở lại.
Bây giờ ở đây chỉ có hai người họ, Sơ Nhất giống như là vừa mở ra công tắc.
Có liên quan, khổng liên quan, tất cả những tủi thân và khó chịu đều trào ra.
Yến Hàng cảm thấy phần áo trên vai mình bị ướt do nước mắt, nhiệt độ của Sơ Nhất dán vào, thấm qua, lộ ra chút lành lạnh.
Giọng Sơ Nhất lúc khóc lên có hơi khàn, làm người ta nghe mà đau lòng
“Anh nhìn ảnh chụp cái,“ Yến Hàng vỗ vỗ lưng cậu, nhẹ giọng nói, “Em muốn xem cùng anh không? Giới thiệu xíu về kiểu tóc mới của em cho anh nghe?”
“Anh bị thiểu năng, hả?” Yến Hàng nức nở, hoàn toàn không cần cái hình tượng “không dễ chọc” nữa, “Xem cái kiểu, tóc mới còn cần giải, giải thích hả!”
“Được rồi, vậy anh tự xem.” Yến Hàng cười cười, nhấn mở Wechat.
Trên Wechat của hắn trừ Sơ Nhất thì không có bạn bè nào khác nữa. Toàn bộ đều là mấy cái người bán hàng, một năm không mở ra, đâu đâu cũng thấy chấm đỏ.
Thứ này dường như chỉ là nhật kí để hắn lâu lâu ghi lại tâm trạng mà thôi.
Mà tâm trạng của hắn cũng đã hơn một năm rồi không được chú ý đến.
Hắn vẫn theo thói quen cũ, có chút không thể chỉnh lý lại tâm trạng và kí ức được, liền gom lại vào trong hòm đè chặt tận đáy lòng. Lúc nào đó không cẩn thận mở ra thì lúc đó lại nghĩ phải làm sao bây giờ.
Lúc nhìn thấy cái tên “1” trong danh bạ kia, hắn nghĩ sẽ có rất nhiều tin nhắn, gửi rất nhiều lời, hỏi hắn tại sao đi mà không nói, vì sao đột nhiên biến mất.
Nhưng ngẫm lại thấy không có khả năng lắm.
Đúng vậy, sự tự ti của Sơn Nhất cùng với những chuyện ở giữa bọn họ, cầu có thể gửi tới bức ảnh kia đã phải cần dùng khí rất lớn rồi.
Có điều sau khi nhấn mở tên của cậu ra hắn vẫn người, sau đó bật cười.
Đến lịch sử trò chuyện còn không có, sao mà có thể có thể xem được tấm ảnh chụp gửi từ một năm trước chứ.
Hắn đột nhiên cảm thấy có chút may mắn, suýt chút nữa hắn đã mãi mãi cũng không biết được có một cậu nhóc nghiêm túc như vậy, cố chấp như vậy mà tìm kiếm hắn.
“Sơ Nhất,“ Yến Hàng đưa điện thoại đến trước mặt Sơn Nhất ở bên cạnh, “Tấm ảnh đẹp trai mà em chụp có lẽ đã quá thời hạn rồi.”
“Thế à?” Sơn Nhất quay đầu đi, lộ ra con mắt nhanh chóng nhìn thoáng qua màn hình rồi liền áp trở lại vai hắn.
Sau đó cậu lấy điện thoại của mình ra mở khóa rồi đưa cho hắn: “Anh tự xem, đi, ở đây em còn còn giữ lại.”
Yến Hàng lấy điện thoại của cậu qua nhìn nhìn.
Hình ảnh chụp một năm trước của số lớn nhất vẫn còn bị người ta đánh, cười tới mức nhìn có hơi ngu, nhưng vẫn có thể vuốt lương tâm một cái mà nói là đẹp trai.
Kiểu tóc không tệ, so với các kiểu tóc như chó gặm mà cậu cắt kia thì tốt hơn nhiều.
Đột nhiên hắn có hơi không dám nghĩ lại, Sơn Nhất đi cắt tóc, chụp một bức ảnh, lấy hết dũng khí mà gửi cho hắn.
Như một năm cũng không nhận được bất cứ hồi đáp gì.
Hắn lại gãi gãi lên đầu Sơ Nhất: “Anh có thể xem mấy tấm ảnh khác của em không?”
“Anh xem đi,“ Sơ Nhất không khóc dữ dội như trước đó nữa nhưng giọng nói vẫn rất khàn, “ Có một cái, cái album đều, đều là hình em.”
“Ừm.” Lúc Yến Hàng thoát khỏi Wechat, phát hiện Sơ Nhất ghim cuộc trò chuyện với hắn lên đầu.
Hắn lại vỗ hai cái lên lưng Sơ Nhất.
Đối với hắn mà nói ở phương diện an ủi người khác này năng lực của hắn bằng 0.
Sơ Nhất lòng một cậu bé rất tỉ mỉ, có lẽ là bởi vì không có phòng riêng của mình, không có không gian an toàn của bản thân cho nên ở cái địa bàn gọi là di động này, chính là không gian riêng tư thật sự của cậu cho nên cần xử lý vô cùng cẩn thận.
Ảnh chụp đều đặt trong những album khác nhau.
Một cái là “Viên đá nhỏ”, một cái là “Phong cảnh”, một cái “Ảnh chụp tùy tiện“......
Cuối cùng là một cái “Mỹ thiếu niên“.
Yến Hàng nhịn không được cười thành tiếng: “Là cái mỹ thiếu niên này hở?”
“Ừm.” Sơ Nhất lên tiếng, thế mà không nghe ra một miếng ngượng ngùng nào.
“Để anh xem cái mỹ thiếu niên này thử.” Yến Hàng nhấn mở album.
Bên trong đều là anh tự chụp của Sơ Nhất, số lượng còn không ít, đều là sắp xếp theo thứ tự thời gian.
Yến Hàng mở ra tấm sớm nhất, lướt xem từng tấm từng tấm một.
Lúc ấy hẳn là Sơ Nhất đã đổi điện thoại rồi, kiểu tóc mới cắt, mở ra hành trình tự sướng.
Vừa nhìn là biết là một người chưa bao giờ tự chụp, góc độ đều không tìm tốt. Một người rất đẹp trai lại thường xuyên bị chụp như một thằng ngốc, có điều về sau ảnh chụp càng thuần thục.
Từ đầu bối cảnh ảnh chụp đều là trong nhà hoặc là hốc cây ở bờ sông, từ từ cũng bắt đầu có ảnh chụp ở trên đường. Nhưng vẫn tiếp tục cái phong cách chạy bộ phải chạy sát chân tường của cậu, tấm nào tấm nấy giống như là ăn trộm vậy, có nhiều tấm đến biểu cảm cũng chưa làm xong đã chụp, có có mơ hồ như một cơn gió.
“Mờ như vậy mà cũng không xóa hả?” Yến Hàng hỏi?
“Mờ cũng, là em mà.” Sơ Nhất trả lời.
“Cũng phải.” Yến Hàng cười cười, nhìn cậu một cái có thể nhìn thấy khóe mắt vẫn còn ướt nhưng đã không khóc nữa, chắc là vì đôi mắt đỏ lên nên cũng ngại mà rời khỏi vai hắn lúc này.
Khi nhìn một loạt ảnh chụp như thế Yến Hàng có một cảm giác rất kỳ diệu.
Hắn với Sơ Nhất một năm không gặp, Sơ Nhất từ một cái nhóc hay bị bắt nạt thấp bé đột nhiên biến thành một thiếu niên đẹp trai, hắn vẫn luôn có hơi không hoàn hồn lại được.
Đến tận bây giờ khi nhìn thấy những ảnh chụp này, một ngày lại một ngày, một tháng rồi lại một tháng, nữa năm rồi một năm, giống như là đang bổ sung cho quá trình trưởng thành ấy.
Hắn cứ như vậy nhìn thấy trên ảnh chụp của Sơ Nhất từ một cậu bé có chút đẹp trai nhưng lại nhút nhát sợ sệt biến thành một...... Mỹ thiếu niên ngay trước mắt.
“Tấm này là vừa mới tập boxing xong hả?” Yến Hàng huơ huơ điện thoại.
Hình ảnh chụp là xong nhất trên mặt có nước đọng, trên trán và tóc cũng có bọt nước, nhìn ra có một xiu xíu ngầu lòi.
“Ừm,“ Sơ Nhất gối lên vai hắn quay đầu đi, “Lúc rửa mặt tự, tự nhiên thấy mình, đẹp trai nên, nên chụp một tấm.”
“Là rất đẹp trai.” Yến Hàng cười nói.
Cái album ảnh chụp này Yến Hàng xem rất lâu, sau khi xem xong một lần lại ra ngoài nhìn mấy cái album khác. Viên đá nhỏ của Sơ Nhất, những phong cảnh xa lạ mà hắn quen thuộc, bên trong còn có không ít tấm chụp tòa nhà mà hắn với bố ở lúc trước, còn có rất nhiều ảnh chụp này nọ lung tung. Có lẽ là dùng ảnh chụp để làm ghi chú, bên trong còn có tài liệu ở trường học và phiếu mua quần áo......
Xem xong mấy thứ này hắn lại quay về xem mỹ thiếu niên, theo Sơ Nhất chậm trãi trưởng thành một lần nữa.
Sơ Nhất không biết từ khi nào đã dựa vào vai hắn ngủ mất rồi, hắn dùng tay nâng đầu Sơ Nhất lên muốn tìm chỗ cho cậu dựa nhưng bên cạnh chỉ có giường, Sơ Nhất nghiêng người không tới, hắn chỉ đành để Sơ Nhất dựa lại vai hắn.
Con người sống từ năm này qua năm nọ, vốn tưởng rằng bản thân đã quen thuộc với tất cả mọi thứ rồi, nhưng vẫn sẽ vô tình khắc sâu lại một đoạn hồi ức.
Yến Hàng ngửa mặt về sau, gối lên mép giường nhắm hai mắt lại.
Buổi sáng đồng hồ báo thức trong điện thoại vàng lên Yến Hàng mở mắt.
Lúc muốn theo thói quen mà vươn vai một cái liền cảm thấy cả người đau nhức, đầu như sắp nứt ra, vừa đau vừa mỏi.
Hắn trừng mắt nhìn vân gỗ trên trên đầu, mất chừng mười giây mới phản ứng lại được.
Mình thế mà nằm trên sàn.
Hắn động đậy thử, phát hiện mình không chỉ nằm trên sàn mà còn vặn vẹo, chắc là ngồi dựa vào giường ngủ rồi sau đó trượt xuống.
Ngủ vặn vẹo như thế không biết bao lâu.
Hắn nhăn mặt ngồi dậy, thấy Sơ Nhất đang nằm sắp bên chân hắn, ngủ đến mức vô cùng vặn vẹo, giống như là bị đập thành một đống vậy.
“Sơ Nhất,“ Hắn dùng đầu gối đẩy đẩy lưnh Sơ Nhất, “Dậy thôi.”
Sơ Nhất giống như bị văn chốt, giật mình ngồi dậy, vẻ mặt mơ hồ mà ngồi trên sàn.
Sau khi nhìn thấy hắn, Sơ Nhất bật cười, trên mặt còn có vết đỏ bị sàn nhà hằng ra.
“Cười cái gì?” Yến Hàng đứng lên, hoạt động tay chân, “Anh phải đi làm nữa, hôm nay có họp buổi sáng, không đi trễ được.”
“Ừm,“ Sơ Nhất cười, cũng đứng dậy hoạt động một chút, “Em về lại trường, hôm nay kí, kí túc có người đến nữa.”
“Muốn đi đón à?” Yến Hàng hỏi.
“Không, chỉ nhìn, xem thôi.” Sơ Nhất nói.
“Bạn học của em thế nào?” Yến Hàng ngáp một cái, duỗi tay đè nhúm tóc dựng lên trên đầu của Sơ Nhất xuống, cho dù là bây giờ hắn phải nâng cánh tay lên mới đè xuống được nhưng vẫn không nhịn được, như bị ám ảnh cưỡng chế vậy.
“Không nói rõ, được,“ Sơ Nhất nhíu mày, “Năm người, hết 2 người là, xã hội đen rồi.”
“Bao gồm cả em ấy hả?” Yến Hàng cười cười.
“Sao mà có, có thể,“ Sơ Nhất dụi dụi mắt, “Hơi kích động chút, chút đã khóc, mười sợi dây, chuyền vàng, cũng không, không xã hội nổi.”
“Buổi sáng ăn mì sợi nhé?” Yến Hàng đi về phía phong khách, “Nhóc mít ướt.”
“Vâng,“ Sơ Nhất nói, “Không phải chú, chú Thôi muốn mời, mời khách hả?”
“Bình thường thì được, anh quên nói với chú ấy hôm nay anh phải đi sớm mất rồi, chú ấy dậy muộn lắm, lát nữa anh nói với chú ấy một tiếng,“ Yến Hàng nói, “Hôm nào bảo chú ấy mời một bữa lớn.”
“Em mời,“ Sơ Nhất nói.
“Ước mơ của em trễ chút rồi thực hiện cũng được,“ Yến Hàng nói, “Em còn trẻ mà, mỹ thiếu niên à.”
Mì Yến Hàng nấu chính là mì ý, Sơ Nhất ăn một miếng đã phát hiện tay nghề của Yến Hàng đã cao hơn so với một năm trước nhiều.
“Còn ngon, hơn trước đây, nữa!” Cậu dựng dựng nhón cái, “Anh còn live, treams nấu ăn không?”
“Không có, vẫn luôn chưa live lại.” Yến Hàng nói.
“Tại, sao?” Sơ Nhất hỏi, “Anh hết, hết thời, rồi hả?”
“Cút.” Yến Hàng bật cười.
“Trước đây anh cũng chưa, chưa từng hot.” Sơ Nhất thở dài.
“Ừm.” Yến Hàng vặn lọ tiêu, rắc ít tiêu vào đĩa của cậu.
“Tại sao? Không live, treams?” Sơ Nhất lại hỏi thêm một lần.
Yến Hàng không nói gì, một lát sau mới đặt lo tiêu xuống, ăn một miếng mì rồi mới nói một câu: “Anh sợ mấy cô gái hỏi anh bé đẹp trai kia đâu rồi.”
Tay Sơ Nhất run nhẹ một cái, cúi đầu ăn hai miếng lớn.
“Ăn từ từ thôi,“ Yến Hàng nói, “Sợ anh dành đấy à.”
“Bây giờ có, có thể livetrams rồi,“ Sơ Nhất có hơi ngại nhưng vẫn nói ra, cũng không biết tại sao mình lại mặt dày như thế, “Bé đẹp trai ở, ở đây rồi nè.”
Yến Hàng nhìn cậu.
Một lát sau mới bật cười, hắn quay đầu đi nhìn về phía TV, vẫn luôn không ngừng cười.
“Đừng có cười,“ Sơ Nhất lập tức càng ngại hơn, “Em muốn giúp, giúp anh có cơ, cơ hội kiếm tiền, mà.”
Vừa nói câu này ra, Yến Hàng càng cười dữ dội hơn.
“Haiz,“ Sơ Nhất thở dài, chờ cả buổi Yến Hàng cũng chưa ngừng cười, cậu chỉ đành buông đũa xuống nhìn Yến Hàng, “Cười đi, anh đừng khách khí, cứ cười đi.”
Yến Hàng quay đầu nhìn cậu lại cười thêm một hồi, sau đó đột nhiên cầm điện thoại chỉa vào cậu chụp ảnh.
“Chụp đi,“ Sơ Nhất gật đầu, “Không thu, tiền đâu.”
Yến Hàng cuối đầu nhìn điện thoại, lát sau cuối cùng cũng ngừng cười, chọn trên màn hình điện thoại mấy cái sau đó đưa sang cho cậu xem.
Sơ Nhất ngó lại nhìn nhìn.
Yến Hàng đăng ảnh lên Weibo nhưng che mắt cậu lại, hình dùng để che lại chắc đã chọn lựa kỉ càng—— “Cực kì giàu.”
“Sao lại, lại che đi?” Sơ Nhất hỏi.
“Duy trì cảm giác thần bí đó, xem thử coi mấy chị gái có nhận ra em không.” Yến Hàng nói.
“Em xem, xem bình luận.” Sơ Nhất muốn nhấn lên màn hình.
Yến Hàng thu đện thoại lại, nhìn cậu cười cười: “Tự lấy điện thoại của em mà xem đi, không phải em có theo dõi anh à?”
“Em......” Sơ Nhất xoa xoa mũi, cũng cười.
“Tên tài khoản của em là gì?” Yến Hàng hỏi.
“Duy trì cảm giác thần bí.” Sơ Nhất cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Yến Hàng phải đi làm, tuy là Sơ Nhất vô cùng không muốn nhưng vẫn theo hắn ra ngoài.
Lúc đi ngang qua bồn hoa Yến Hàng kéo cậu qua, rốt cuộc cậu cũng có thể thấy được con nhím nhỏ hôm qua, đang trốn trong bụi cỏ, trước mặt có một chồng táo được cắt nhỏ.
“Ai cho, ăn thế?” Sơ Nhất nhỏ giọng hỏi.
“Bảo vệ á,“ Yến Hàng nói, “Chính là bảo vệ ở trước toà nhà của chú Thôi, vô cùng thương yêu luôn, còn nói chuyện với nó nữa.”
“Hả?” Sơ Nhất cười, “Nói có, có thể hiểu, được á?”
“Được,“ Yến Hàng nhìn cậu, khoé miệng tươi cười, “Nói chuyện với nhóc nói lắp mà còn hiểu được mà, nó cũng đâu có nói lắp, chắc chắn có thể đó.”
“Anh...... đừng...... có...... mà...... ăn, ăn...... hiếp...... người...... ta......” Sơ Nhất kéo dài giọng.
“Đi thôi,“ Yến Hàng cười, vỗ vai cậu, “Anh có thể ngồi cùng em một tuyến xe, em xuống xe đổi tuyến, anh ngồi thêm hai trạm nữa là đến.”
“Ừm.” Sơ Nhất gật đầu, tin tức này làm cậu vui vẻ vô cùng, có điều cậu ngay lập tức nắm lấy cánh tay Yến Hàng, “Điện! Điện thoại! Anh!”
“Hửm?” Yến Hàng ngẩn người.
“Số mới!” Sơ Nhất nói, “Suýt nữa quên mất.”
“Anh gọi cho em,“ Yến Hàng cười cười, lấy điện thoại ra gọi vào số Sơ Nhất, “Em không nói thì anh cũng quên mất, cứ cảm thấy em ở đây rồi nên không nghĩ đến chuyện điện thoại.”
Yến Hàng có thẻ xe buýt, dẫn cậu đi xe cùng.
“Anh không, gọi xe hả?” Sơ Nhất đứng song song với hắn, nhìn đường phố ngoài cửa sổ xe, có một loại cảm giác vui vẻ kì diệu.
“Không gọi xe, như vậy sinh hoạt...... Khá là bình thường,“ Yến Hàng nhẹ giọng nói, “Lúc mà không có họp buổi sáng anh còn đi bộ qua đó.”
Sơ Nhất cười cười, nhìn sườn mặt hắn.
Yến Hàng có hơi thay đổi, tuy không rõ lắm nhưng cậu vẫn cảm giác được.
“Ngày mai học quân sự à?” Yến Hàng hỏi.
“Ừm, hôm nay nhận quần, quần áo,“ Sơ Nhất nói, “Chụp cho anh, xem, mỹ thiếu niên.”
“Mặt mũi đâu hở?” Yến Hàng nhìn cậu một cái.
“Ở đây nè.” Sơ Nhất chỉ chỉ mặt mình.
“Anh tuấn.” Yến Hàng gật đầu.
Sơ Nhất cười cả buổi.
Giống như đã lâu lắm rồi không cười như thế, vui vẻ.
Lúc xuống xe cậu vẫn luôn đứng ở trạm xe nhìn xe lái đi không còn thấy bóng mới thu hồi ánh mắt.
Xe đến trường chạy đến, cậu với người bên cạnh cùng chen lên, lần này là tuyến xe về trường, người có hơi nhiều, có điều người dính vào nhau cũng chảng ảnh hưởng gì đến tâm trạng của Sơ Nhất.
Chỉ cảm thấy thành phố xa lạ này và những người xa lạ đứng bên người đều trở nên thân thiết hơn.
Trở lại trường học, trong trường còn có học sinh mới đến, còn có học sinh năm cuối bắt đầu đi học. Sơ Nhất bị kẹt ở bên trong, vẫn là có hơi lo lắng và chưa thích ứng được nhưng bước chân vẫn nhẹ nhàng như cũ.
Có điều lúc lên lầu về ký túc, bầu không khí thay đổi hẳn, ở hành lang rất nhiều người đang đứng, có một số để trần, còn có người xách theo ghế dựa trong ký túc.
Sơ Nhất dừng bước chân không biết đây là tình huống gì.
“403, ra hay không?” Bên kia có người kéo ghế đập vào cửa ký túc một cái, “Đ* mẹ mày không ra tao đập cửa.”
Sơ Nhất ngẩn người.
Số phòng kí túc của cậu chính là 403.
“Dám gây chuyện mà không dám nhận cơ đấy!” Lại có người hô một tiếng.
Sơ Nhất nhìn kĩ, trừ ba người cầm ghế đến gần cửa ký túc của họ ra, những người khác đều là từ phòng khác đến xem náo nhiệt.
Ai trong phòng ký túc gây chuyện?
Lý Tử Cường?
Trương Cường?
Trừ hai người này ra, Hồ Bưu với Tô Bân đều không giống như người sẽ gây chuyện, hay là ba người mới đến?
Tình hình hiện tại, Sơ Nhất không biết nên sang đó hay nên trốn đi nữa.
Trường học hồi trước của cậu, tuy rằng sẽ có người bắt nạt cậu nhưng bản thân trường học quản rất nghiêm, chuyện muốn công khai đánh nhau ở ký túc sẽ không xuất hiện.
Cậu không ngờ được, lúc này còn chưa bắt đầu học quân sự mà đã có thể gặp phải loại chuyện này.
Đang do dự, bên kia có động tĩnh, cửa phòng ký túc tựa như muốn mở ra nhưng lại giống như có ai đó đóng lại, chắc là bên trong có người muốn mở ra rồi bị cản lại.
“Đ* mẹ!” Bên ngoài có người thừa cơ hội cửa hở ra một khe, đạp mạnh một cái, vài người kéo nhau vào phòng kí túc.
Người trên hành lang lập tức ào qua xem náo nhiệt.
“Không liên quan đến tôi!” Có người hét lên, “Tôi mở cửa! Cho tôi ra ngoài!”
Sơ Nhất nghe được đây là giọng của Tô Bân.
Sau đó là giọng của Lý Tử Cường rống lên: “Cút con mẹ mày đi cái thằng hèn!”
Sau nữa thì nghe thấy tiếng loảng xoảng, hình như là đánh nhau rồi.
Sơ Nhất do dự một giây, vọt về phía kí túc.
Lúc vọt đến cửa, vừa lúc thấy Tô Bân mặt mày khó chịu mà chen ra từ trong đám người.
“Cầm giúp tôi.” Sơ Nhất lấy điện thoại trong túi ra đưa cho Tô Bân.
Tô Bân cầm điện thoại, nhìn cậu một cái, há miệng muốn nói chuyện nhưng Sơ Nhất không để ý đến cậu ta, gạt người ra chen vào phòng ký túc.
Trong kí túc xá 3x3 đánh thành một nùi, không biết có phải là vì công bằng hay không mà người xách ghế dựa vào đều ném đi không dùng.
Mấy người đều tay không mà sáp lá cà.
Ở bên cạnh có một người đang ôm đầu, là Hồ Bưu.
Hồ Bưu không đi vật lộn, vậy người còn lại đang vật lộn là ai?
Nhìn thấy Sơ Nhất đi vào, Hồ Bưu đè thấp giọng hô một tiếng: “Sao mà cậu vào được thế, đi ra ngoài đi!”
Sơ Nhất không rảnh để ý cậu ta, nhào về phía trước.
Cậu sợ đánh nhau, tuy rằng cậu từng đánh Lương Binh, còn đánh tận hai lần, cậu còn tập boxing một năm. Số lần bị huấn luyện viên Hà lừa gạt lên sàn thực chiến với người ta nhiều không đếm xuể, nhưng vừa nhìn đến tình cảnh thế này cậu đã sợ hãi.
Có lẽ là vì từ nhỏ đã bị người khác vây lại một lần rồi lại một lần nên có bóng ma, cậu vô cùng sợ hãi.
Cho nên cậu nhào đến.
Sức chiến đấu của Lý Tử Cường còn được, có thể đấu được với người ta, Trương Cường rõ ràng đã rơi xuống thế hạ phong bị người ta dùng đầu gối đè xuống sàn.
Sơ Nhất đi qua chụp lấy cánh tay người đè Trương Cường xuống sàn, vung mạnh một cái người nọ bị cậu ném xuống sàng.
Người nọ vừa định đứng lên, Sơ Nhất lập tức dùng chân móc sau đầy gối người nọ một cái, người nọ liền ngã lại xuống sàn, lại muốn đứng lên Sơ Nhất lại đạp thêm một cú.
Liên tục ba lần, gã cứ thế không đứng lên nổi nữa.
Trương Cường nhân cơ hội đứng dậy nhấc chân muốn đá người nọ một cái nhưng bị Sơ Nhất đẩy ra.
Cậu vốn muốn hét hai tiếng bảo mấy người này dừng tay lại, nhưng cậu thật sự không tích nổi ra dũng khí ấy, phát ra tiếng trước mặt một đống người đối với cậu mà nói cũng ác mộng ở sâu thẫm trong kí ức.
Vì thế cậu chỉ có thể chỉ Trương Cường, đè nặng thanh âm nói: “Cậu yên đó!”
Cái người bị đạp ba lần còn muốn động đậy, Sơ Nhất lại chỉ vào gã, thật sự không biết phải nói cái gì, lại sợ lúc nói bị nói lắp sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả vì thể cậu chỉ chỉ thôi.
Thấy hai người này tạm thời không động, Sơ Nhất nhanh chóng chạy lại kéo cặp Lý Tử Cường.
Người này chắc là ngưỡi cầm đầu hồi nãy, lúc nãy đấm vào mặt Lý Tử Cường một cái. Ngay lúc gã đấm ra đồng thời Sơ Nhất cũng nện một đấm lên cổ tay gã, lại thuận thế thu tay lại làm khuỷu tay đập mạnh vào ngực gã.
Cũng mai là cao lên rồi!
Nếu không khuỷu tay không với đến ngực người ta.
Người này bất ngờ bị đánh, ngẩn người nhưng ngay lập tức đã đấm một cú về phía Sơ Nhất.
Cái loại nắm đấm này đối với Sơ Nhất mà nói nó giống như là đánh đại vậy, cậu cúi xuống né được, tiếp đó cậu làm một cú móc lên, không dùng nhiều sức nhưng lúc đánh đến cằm người này vẫn làm gã ngửa đầu ra, lùi về sau hai bước.
“Đứng đó!” Sơ Nhất nhìn chằm chằm gã, rồi gạt Lý Tử Cường sang một bên, Lý Tử Cường đặt mông ngồi xuống giường.
Tình cảnh vô cùng xấu hổ.
Ngoài cửa cả đám người vây xem há hốc mồm, trong phòng bốn người đã ngừng tay đều nhìn chằm chằm cậu.
Cậu một chữ cũng không nói nên lời, chỉ cảm thấy cả người cứng ngắt, muốn nhảy xuống cửa sổ mà trốn.
Nhưng người thứ ba ở phía sau không cho cậu cơ hội ấy, đột nhiên cầm lấy một cây gậy gỗ không biết gãy từ chỗ nào ra, đập về phía cậu.
“Đ* mẹ!” Lý Tử Cường gào một tiếng, đứng phắt dậy khỏi giường.
Sơ Nhất cơ hồ là phản xạ có điều kiện, giơ tay bắt lấy cánh tay đang vung xuống sau đó trượt xuống bắt được cổ tay gã.
Sau đó ấn một cái, vặn một cái.
Chú Yến dạy cậu nghe nói vẫn luôn không làm đúng chỗ.
Một chiêu ấy.
Cậu lần đầu tiên dùng đến.
Nhưng mà.
Không hề có xung quanh kinh ngạc như cậu tưởng.
Chắc là cậu thích Yến Hàng quá nên bị Yến Hàng lây bệnh rồi.
Gậy gỗ trên tay người này cũng không có bị vặn rơi, đến động đậy cũng không động.
Thế này cũng xấu hổ ghế, còn xấu hổ hơn hồi nãy nữa.
Hai người họ liền giống như cảnh kết thúc phim truyền hình mà trừng mắt nhìn nhau, giống như là đang đợi xem trước tập sau vậy.
Người này đơ người ra sau đó cắn chặt răng, bắt đầu đè cánh tay xuống.
Sơ Nhất thấy gã chắc bị choáng rồi, đè xuống như thế có ý nghĩ gì đâu.
Chờ gã tích đủ sức, Sơ Nhất đột nhiên không dùng sức nữa, cánh tay gã theo quán tính mà đập xuống, cậu thuận theo đè tay lại sau đó vặn ra sau lưnh gã rồi nâng lên trên.
Người ngày xoay 180 độ về phía sau, mặt đập lên bàn.
Sơ Nhất đè gã, quay đầu nhìn mấy người trong phòng.
Lúc này phải nói gì nhỉ.
Chào các bạn, mình tên Sơ Nhất, hy vọng mọi người có gì từ từ từ nói.
Mọi người vừa quen biết nhau mà, đánh nhau như thế có phải không thích hợp lắm không?
......
“Xong hết chưa?” Cậu nói.
________