Một Đồng Tiền Xu

Chương 51: Chương 51




Edit: zhuudii

Tay của Yến Hàng rất gầy, nhưng khi nắm chặt như thế này thì có thể cảm nhận được sức lực của những ngón tay.

Sơ Nhất không cách nào phán đoán được tâm trạng và cảm nhận của mình lúc này, chỉ biết bản thân bây giờ cũng đang có nghi vấn y hệt vậy.

“Sao thế?” Yến Hàng hỏi.

Đúng đó, sao thế?

Sơ Nhất cụp mắt xuống nhìn tay của Yến Hàng, vì để xoa diệu bầu không khí nên cậu không buông tay mà còn bóp bóp tay của Yến Hàng.

Sau đó nói một câu: “Ăn cướp, đây.”

“Hảo hán tha mạng,“ Yến Hàng nói, “Ví tiền ở trong túi.”

Sơ Nhất vung tay, lấy ví tiền từ trong túi hắn ra, mở ra nhìn.

Ví tiền của Yến Hàng giống y như nhà của hắn, vô cùng đơn giản và gọn gàng. Bên trong ngoại trừ mấy trăm tệ và hai tấm thẻ ra thì không có thứ gì khác nữa.

“Chỉ có bao, bao nhiêu đây,“ Sơ Nhất nói, “Còn xài ví, ví tiền cơ đấy.”

“...... Em cảm thấy trong đó phải để thêm cái gì hả?” Yến Hàng khởi động xe, “Em uống nước thôi cũng phải dùng chai nước ngọt đó.”

“Ai nói hả,“ Sơ Nhất lấy từ trong balo ra bình nước mà Yến Hàng mua cho cậu, huơ huơ trước mặt hắn, “Thấy không hả, hơn, hơn trăm tệ, đó.”

“Thật á?” Yến Hàng cười.

“Anh mua nổi hông hả?” Sơ Nhất nói.

“Hông mua nổi.” Yến Hàng nói.

“Lái xe cho, cho đàng hoàng vào, lát, lát nữa thưởng cho, cho anh sờ một chút.” Sơ Nhất bỏ bình nước lại vào balo.

“Cảm ơn nha.” Yến Hàng gật đầu.

Sơ Nhất tựa đầu bào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Trừ xe của ba ra, cậu chỉ từng ngồi xe của dì út, có điều số lần rất ít, cậu đối với cái vị trí ghế phụ lái này cũng không có cảm giác gì đặc biệt.

Hôm nay là lần đầu tiên cậu cảm thấy, cho dù là xe lớn như SUV thì khoảng cách ghế lái và phó lái vẫn rất gần.

Cậu dựa vào cửa sổ xe, cánh tay phải vẫn còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Yến Hàng.

......Hình như có hơi làm quá rồi?

Cậu quay đầu nhìn thoáng qua, xác định lại đây là ảo giác của mình. Cả hai người họ đều đang mặc áo khoác, khoảng cách ở giữa cũng đủ để ngồi thêm một người.

Lúc Yến Hàng quay đầu qua nhìn cậu, đột nhiên cậu có hơi ngại, nhanh chóng cụp mắt, giả vờ như đang nhìn tay mình.

Yến Hàng tiếp tục nhìn về phía trước, không bao lâu sau Yến Hàng lại nhìn về phía cậu một chút, tuy rằng góc độ không lớn nhưng cậu vẫn cảm giác được.

Khi chuẩn bị ra khỏi bãi đỗ xe, lần thứ ba Yến Hàng nhìn sang.

“Sao thế?” Cậu thật sự không nhịn được mà dờ mặt mình, hỏi một câu.

“Hửm?” Yến Hàng ngớ người.

“Trên mặt, mặt em......” Sơ Nhất lại sờ sờ đầu, “Hay là đầu......”

“Anh nhìn kính chiếu hậu mà.” Yến Hàng nói.

“À.” Sơ Nhất đột nhiên nghiêng người, dán sát mặt mình vào cửa kính để bớt xấu hổ.

Lúc này xe chạy qua gờ giảm tốc, thân xe xóc lên một cái, mũi cậu nện một cái vào cửa kính.

“Á.” Cậu cau mày nhỏ giọng hô một tiếng, tay bụm chặt lấy mũi.

Yến Hàng dừng xe lại, xoay người đặt tay lên lưng ghế nhìn cậu: “Sơ Nhất.”

“Hở?” Sơ Nhất che mũi lại, lên tiếng.

“Em không sao chứ?” Yến Hàng hỏi, “Sao cứ có cảm giác em mơ mơ màng màng vậy hả?”

“Em buồn ngủ.” Sơ Nhất nhỏ giọng nói.

“Vậy em ngủ chút đi.” Yến Hàng vặn ghế cậu một chút, chỉnh chỗ tựa lưng của cậu thấp xuống.

Sau đó Sơ Nhất dựa lên, nhắm hai mắt lại.

Như vậy rất tốt, nhắm mắt lại không nhìn thấy Yến Hàng, cậu sẽ không còn cứ không biết phải làm sao như thế nữa.

Một làn gió ấm thổi lên mặt cậu, Yến Hàng cởi áo khoác ra đắp lên người cậu.

Cậu nhắm hai mắt dùng tay sờ sờ, sau đó bỏ tay vào túi của áo khoác, một bên túi là ví tiền, một bên khác là chìa khoá, cậu đều nắm lấy.

Từ khi còn nhỏ cậu đã thường xuyên nghe ba nói các loại xe bị sự cố, trên lý thuyết mà nói cậu phải lo lắng cho một tài xế biết lái xe nhưng không thường chạm vào xe như Yến Hàng, dì út lái xe cậu cũng thường xuyên lo lắng.

Nhưng lúc này cậu vô cùng kiên định.

Dáng vẻ lúc Yến Hàng lái xe rất đẹp trai, động tác cũng rất vững vàng, cả người rất thả lỏng, hoàn toàn không nhìn ra là bình thường không lái.

Lúc đầu Sơ Nhất còn lâu lâu sẽ mở mắt ra nhìn Yến Hàng, xe lên cao tốc chưa được vài phút, cậu đã ngủ mất tiêu.

Sơ Nhất ngủ cả đường đi, lúc đến trạm thu phí cao tốc Yến Hàng nhìn cậu một cái, nghiêng đầu ngủ đến miệng cũng hé ra.

Yến Hàng đưa tay qua, nhẹ nhàng đẩy cằm cậu lên một chút, Sơ Nhất mơ mơ màng màng mà hừ một tiếng: “Hở?”

“Còn một chút nữa,“ Yến Hàng cười cười, “Đánh thức em rồi à?”

“Không có.” Sơ Nhất vâcn không mở mắt, tiếp tục ngủ.

Yến Hàng không nói gì với cậu nữa.

Hai hôm nay Sơ Nhất vẫn luôn có hơi lạ, trước khi về nhà hắn đã có chút cảm giác, đến bây giờ cái cảm giác này lại càng rõ ràng, nhưng trong phút chốc hắn lại không tìm được lí do.

Ngôi nhà kia của Sơ Nhất cho cậu bao nhiêu áp lực, Yến Hàng không tưởng tượng ra nổi. Nhưng chỉ cần nghĩ đến bà lão mày giun kia hắn lại muốn nhíu mày.

Một đứa trẻ lớn lên trong cái gia đình như thế, Sơ Nhất có thể trưởng thành như vậy đã là một kì tích rồi.

Nhưng cảm xúc của Sơ Nhất chắc chắn không chỉ vì trở về nhà.

Lúc chờ đèn đỏ Yến Hàng lại nhìn cậu hai cái, nếu mà nói Sơ Nhất không giấu được cảm xúc của mình thì không có khả năng lắm, trước đây lúc bị bắt nạt, cho dù là biểu cảm hay là ánh mắt đều không thể tìm được bất kì cảm xúc nào của cậu trong đó, có thể bình tỉnh đến mức làm người ta không hiểu nổi. Nếu mà nói cậu giấu được cảm của của mình......Cảm xúc cả cậu lúc này thật sự là không giấu kĩ.

Yến Hàng cảm thấy suy đoán nào đó của mình không có căn cứ lắm nhưng lúc giọng của Sơ Nhất run run mà nói “Em nhớ anh lắm” hắn lại có suy đoán như thế.

Chỉ là nghĩ đến trước đó hắn từng hỏi cậu có phải tỏ tình thay Chu Xuân Dương không, phản ứng căng thẳng của Sơ Nhất lại làm hắn cảm thấy không có khả năng lắm.

Hắn cảm thấy mình nhìn người rất chuẩn, nhưng hắn lại không đoán được Sơ Nhất.

Suy cho cùng thì đến tận bây giờ, hắn vẫn luôn duy trì đủ khoảng cách hoặc gần hoặc xa, dùng ánh mắt của người ngoài cuộc để quan sát những người xung quanh.

Sơ Nhất lại không phải “những người đó“.

Sơ Nhất là một phần trong cuộc sống của hắn, rất nhiều lúc hắn cảm thấy Sơ Nhất giống như một chú chó con, cho nó chút đồ ăn, nó liền chạy lộc cộc muốn theo bạn, liếm liếm tay, cọ cọ đầu, hưởng thụ loại quan hệ thân thuộc mà có lẽ cả mười mấy năm trời cũng không có cơ hội thử.

Về điểm này ngược lại rất cảm động.

Ngoại trừ bố ra Sơ Nhất là người có quan hệ thân thiết nhất với hắn, là người đầu tiên mà lúc hắn rời đi lại có cảm giác “không nỡ” mãnh liệt như thế. Tuy là hắn không giống Sơ Nhất, xa cách một ngày là giống như mười năm không gặp nhưng hắn thật sự rất thích ở cùng Sơ Nhất.

Sờ sờ đầu, gãi gãi cằm....... Xe phía trước dừng lại, Yến Hàng nhanh chóng giẫm phanh.

Sơ Nhất ngồi phắt dậy: “Sao thế!”

“Có hơi tắc.” Yến Hàng nói.

“Không phải, phải là anh thất, thất thần chứ?” Sơ Nhất nhìn hắn.

“Yo,“ Yến Hàng cười, “Sao mà rủ ra cái kết luận này hay vậy?”

“Kẹt xe mà, mà phải thắng, thắng gấp á?” Sơ Nhất chỉnh ghế thẳng lại, “Em bị anh, anh thẳng đến suýt, suýt trượt xuống luôn.”

“Anh thất thần.” Yến Hàng gật đầu.

“Tập trung, tí đi,“ Sơ Nhất rất nghiêm túc nà nhìn hắn, “Dù gì thì, thì anh chỉ là, tay, tay ngang thôi.”

“Vâng.” Yến Hàng bật cười.

“Nghiêm chỉnh vào,“ Sơ Nhất chỉ chỉ phía trước, “Lái đi.”

“Không ngủ nữa à?” Yến Hàng đuổi kịp xe phía trước.

“Vầy sao, sao mà ngủ nữa,“ Sơ Nhất dụi dụi mắt, “Em làm hướng, hướng, hướng dẫn cho anh.”

“Có, có, có xe,“ Yến Hàng cười nói, “Em chưa nói xong thì đã tông cái đùng rồi.”

“Anh bắt nạt em, có phải có, có cảm giác thành, thành tựu lắm, không hả?”Sơ Nhất nói.

“Phải đó,“ Yến Hàng đưa tay xoa xoa đầu cậu hai cái, “Cực kì thú vị luôn.”

“Đặt tay lên, lên vô lăng đi!” Sơ Nhất nói.

“Được hoi!” Yến Hàng nắm chặt vô lăng.

Lúc đến khách sạn, vừa lúc là thời gian bữa tối. Lúc còn đang đậu xe dưới bãi, điện thoại của Yến Hàng đã vang lên.

“Nhanh lên, anh dẫn em đến phòng nghỉ,“ Yến Hàng vừa cầm điện thoại vừa nói, “Anh phải bận rồi.”

“Không cần quan, quan tâm em,“ Sơ Nhất nhanh chóng xua tay, “Em ngủ trên, trên, trên xe.”

“Hở?” Yến Hàng ngớ người.

“Ừm.” Sơ Nhất gật đầu.

“...... Cũng được,“ Yến Hàng đưa chìa khóa xe cho cậu, “Em ngủ đi, mở cửa sổ ra tí.”

“Em biết rồi.” Sơ Nhất cười cười.

Yến Hàng đóng cửa xe, vừa nghe điện thoại vừa chạy vào cửa sau khách sạn.

Sơ Nhất cầm điều khiển từ xa ngồi trên xe ngơ ra một hồi, tuy là bố làm lái xe lâu rồi nhưng cậu cơ bản cũng không ngồi được bao nhiêu, càng không biết nên điều khiển thế nào.

Trên lý thuyết, có lẽ là cắm chìa khoá vào rồi vặn công tắc lên, sau đó thì mở cửa sổ.

Nhưng sau khi cậu cắm chìa kháo vào, lại hơi do dự không dám vặn, cậu sợ xe vèo một cái lau đi luôn, xe này của Thôi Dật vừa thấy đã biết rất đắt, vèo đi thật cậu đền không nổi.

Cuối cùng cậu mở cửa xe ra một khe nhỏ.

Vừa mới chuẩn bị nằm xuống ngủ chút, xe đã bắt đầu kêu to, bíp bíp bíp.

Cậu chỉ đành ngồi dậy, đóng cửa xe lại.

Vừa định cứ ngủ đại vậy đi chắc là không chết được đâu thì có người gõ gõ cửa kính xe.

Là bảo vệ khách sạn.

Cậu vô cùng xấu hổ mà mở cửa xe ra.

“Chào cậu, cậu có gì cần giúp đỡ không?” Bảo vệ hỏi.

“Tôi đợi, đợi người,“ Sơ Nhất nói, “Yến, Yến Hàng.”

“À, chờ Tiểu Yến à.” Bảo vệ gật đầu.

Bảo vệ mở cửa sổ ra một chút giúp cậu, sau khi cười rồi rời đi, Sơ Nhất mới nằm lên ghế, thở dài.

Làm Tiểu Yến mất mặt rồi.

Bạn của Tiểu Yến đến cái cửa sổ xe cũng không biết mở.

Tiểu Yến không lấy áo khoác đi.

Sơ Nhất lấy áo khoác đắp lên người rồi nhắm mắt lại.

Trên áo khoác có mùi của Tiểu Yến, đúng thật mà nói là mùi nước hoa nhàn nhạt.

Tiểu Yến quả thật là một người đỏm dáng, chú trọng mà.

Sơ Nhất cười cười, không hiểu tại sao, lúc cậu nghe người khác gọi Yến Hàng là Tiểu Yến cậu đều có cảm giác rất thoả mãn.

“Tôi mới ra khỏi thang máy,“ Yến Hàng vừa cầm điện thoại vừa đi về phía bãi đỗ xe, “Gấp không? Nếu không gấp thì mai tôi kí.”

“Không gấp,“ Trương Thần nói, “Cậu vội vàng cuống cuồng là muốn đi đâu thế?”

“Đón Trung Thu.” Yến Hàng nói.

“Tổ trưởng Yến,“ Trương Thần ngớ người, “Trung Thu là hôm qua rồi.”

“Trung Thu của tôi là hôm nay,“ Yến Hàng cười cười, “Cúp nhé.”

Hôm nay hắn ra sớm hơn bình thường, trong nhà hàng lúc này còn không ít khách, tuy là không có chuyện gì rất quan trọng nhưng lúc bình thường tình huống thế này hắn chắc chắn sẽ không đi, nhất đinh sẽ chờ khách rời đi hết rồi hắn mới đi.

Nhưng hôm nay mà như vậy, thời gian Sơ Nhất ngồi ở trong xe sẽ lâu hơn.

Yến Hàng đi đến bên cạnh xe, nhìn vào bên trong qua cửa sổ mở được một nữa, Sơ Nhất đắp áo khoác của hắn vẫn đang ngủ rất sâu.

Xem cái tư thế này, chắc là về nhà hai ngày không hề ngủ ngon.

Yến Hàng gõ gõ cửa sổ xe: “Sơ Nhất.”

Sơ Nhất mở mắt, vừa ngáp vừa ngồi dậy: “Tiểu Yến.”

“......Ơi.” Yến Hàng lên tiếng.

Sơ Nhất lấy điều khiển từ xa qua nhấn nhấn, hắn kéo cửa xe ra nhìn mặt Sơ Nhất: “Mặt bị hằn có lằn luôn rồi.”

“Ngủ, say quá.” Sơ Nhất có hơi ngại mà lau lau mặt.

Yến Hàng lấy khăn giấy ướt từ trong hộp đựng găng tay của xe để lên đùi Sơ Nhất: “Lau mặt cho tỉnh táo tí đi.”

Lúc hắn đi vòng qua bên kia xe, Sơ Nhất kéo tờ khăn giấy ướt ra cầm trên tay nhìn nhìn.

“Sao thế?” Yến Hàng khởi động xe.

“Cao cấp, quá,“ Sơ Nhất nói, “Kéo ra, ra giống như, như cuộn giấy, á.”

“Kéo ra giống như cuộn giấy là cao cấp lắm hở?” Yến Hàng thở dài, “Em muốn không? Chỗ anh cũng có, 10 đồng, mua trong cửa hàng đấy.”

“Muốn.” Sơ Nhất lại kéo ra một tờ, lau lau trên mặt.

“Trẻ con.” Yến Hàng cười cười.

“Anh chính, chín chắn nhất,“ Sơ Nhất ngẫm nghĩ lại quay đầu, “Tiểu Yến.”

“Làm sao?” Yến Hàng đáp lời.

“Anh gọi, gọi em đi.” Sơ Nhất nói.

“Tiểu Sơ.” Yến Hàng nói.

Sơ Nhất cười ra tiếng: “Khó nghe quá, còn không, không dễ nghe bằng, bằng Tiểu Yến.”

“Chó con.” Yến Hàng nói.

“Ơi.” Sơ Nhất đáp lời.

“Vẫy đuôi nào.” Yến Hàng nói.

Sơ Nhất vừa kéo dây an toàn vừa nghiêng người đưa tay ra phía sau huơ huơ về phía hắn.

Yến Hàng cười, vỗ một cái lên tay cậu: “Em thật sự đáng yêu lắm luôn.”

Lúc xe chạy đến cửa tiểu khu, Thôi Dật đã xách theo một đống đồ đứng ở ven đường, Yến Hàng hạ cửa sổ nhìn hắn: “Chú lái hay cháu?”

“Cháu lái đi,“ Thôi Dật kéo cửa xe ra, lên xe, “Cho cháu đã ghiền.”

“Chào chú Thôi.” Sơ Nhất quay người lại chào hỏi.

“Chào bé con,“ Thôi Dật nói xong thì nhìn cậu một cái, “Hình như không phải bé con nữa rồi? Cảm thấy cháu cao hơn lần trước chút đấy.”

“Thế à?” Yến Hàng quay đầu nhìn Sơ Nhất.

Sơ Nhất cũng nhìn hắn.

Lúc này sắc trời đã tối, chỉ có ánh sáng phía trước chiếu vào, ánh đèn rọi sáng nữa bên mặt của Sơ Nhất, mái tóc màu vàng cùng đường nét được phát hoạ giữa sáng và tối, thoạt nhìn đúng thật không phải là Chó con nữa.

Phải là một con...... Chó vừa rồi.

Sơ Nhất có hơi phấn khích, vốn là họ định ăn cơm xong mới đi đến bờ biển ngắm trăng, nhưng Thôi Dật cảm thấy cứ đến thẳng bờ biển thì thích hợp hơ, dựng lều bạt lên, có thể trực tiếp ngồi ăn đến nữa đêm.

Cái đề nghị này làm Sơ Nhất rất bất ngờ.

Có lều bạt, có thể bắt đầu ngắm trăng sớm hơn.

Lúc xe lái về hướng bờ biển cậu vẫn luôn dựa sát vào cửa sổ, nhìn chằm chằm ra bên ngoài, có hơi vội.

Vốn dĩ tưởng rằng qua Trung Thu rồi, ở bờ biển có thể sẽ không có ai nhưng lúc họ dừng xe lại, Sơ Nhất vẫn nhìn thấy được mười mấy chiếc xe đã đậu đó.

“Có không ít người.” Yến Hàng xuống xe.

“Còn chỗ, chỗ đặt lều, không?” Sơ Nhất cũng xuống xe.

“Bãi biển dài vậy mà,“ Thôi Dật mở cửa xe, đặt một túi đồ ăn lớn xuống, “Cháu mà có thời gian, dựng cái lều đủ đặt cái bàn đánh bóng cũng được.”

Sơ Nhất ngửa đầu lên nhìn trời.

Ánh trăng rất lớn.

Vô cùng tròn.

Cảm giác giơ tay lên là có thể sờ được.

Bãi biển cách đường rất gần, đi không bao xa đã giẫm chân lên cát.

Dưới ánh trăng có thế nhìn thấy không ít người, còn có lều bạt đã dựng xong, Sơ Nhất có hơi sốt ruột, đi theo đồ đi tuốt đằng trước.

“Đừng đi về phía trước,“ Yến Hàng nói, “Gió lớn lắm, ở bên cạnh là được rồi.”

Sơ Nhất nhìn nhìn, bên cạnh đặt một con thuyền đáng cá cũ, rất lớn, ở phía đuôi thuyền có một cái lều nhỏ, ở phía mũi thuyền còn chỗ rất rộng.

Cậu không biết dựng lều, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn Thôi Dật và Yến Hàng bận việc.

Sau khi dựng xong lều, Yến Hàng vén màn lên: “Vào nằm chút không? Anh thấy em gấp muốn chết rồi.”

Sơ Nhất không nói gì, cảm giác mình cứ như cái mũi tên, vụt một cháy bay vào trong, nằm xuống nệm.

“Thấy thế nào?” Yến Hàng cũng chui vào, chống tay nằm cạnh cậu, nhìn trái nhìn phải.

“Đã lắm,“ Sơ Nhất quay đầu đi, gối đầu lên một đống cát phồng lên, “Ổ nhỏ.”

“Ổ nhỏ gì cơ?” Yến Hàng cúi đầu nhìn cậu.

“Chính làm...... Túp lều nhỏ,“ Sơ Nhất cười cười, “Cực kì ấm, ấm áp.”

Yến Hàng cũng thích cái cảm giác này, một không gian rất nhỏ, có thể sờ được bốn vách tường, có thể cảm thấy được sự bao bọc, khiến người ta cảm thấy an toàn.

Hắn thì chắc là vì có rất nhiều lúc chỉ ở trong nhà có một mình, có hơi trống rỗng. Mà Sơ Nhất có lẽ là vì người ở nhà quá nhiều, cậu không có một chỗ ẩn thân thuộc về mình.

Yến Hàng đưa tay sờ sờ mặt cậu: “Anh mua cho em cái lều nha, em đem về kí túc, dựng trên giường mình.”

Sơ Nhất híp mắt, trong giây phút tay của Yến Hàng xoa xoa mặt cậu, cậu đột nhiên có loại cảm giác thoải mái không thể giải thích nổi.

Có lẽ vì trong lều nhỏ quá ấm áp, có lẽ là vì cậu rất thích không gian nho nhỏ này, có lẽ là vì...... Cậu đột nhiên muốn quay đầu hôn vào tay Yến Hàng một cái.

Cái ý nghĩ này, còn làm cậu hoảng hốt hơn cả lúc cậu phát hiện mình vô cùng nhớ Yến Hàng nữa.

Mà chỉ một giây sau, cậu hoảng sợ một trận, tim đập đến suýt nữa không đủ khí.

Cái này rốt cuộc là sao vậy nè!

“Không, không cần đâu.” Cậu nhanh chóng đẩt cánh tay Yến Hàng ra, “Ngu, lắm.”

“...... À.” Yến Hàng ngớ người.

“Trải cái nệm ở đây?” Thôi Dật ở ngoài lều hỏi, “Hay là ngồi ăn trực tiếp trong lều luôn?”

“Ăn ở ngoài á,“ Yến Hàng lùi ra ngoài, “Còn phải ngắm trăng mà.”

“Ừm,“ Thôi Dật lục lọi đồ mà họ đem đến, “Còn cái bếp cồn chưa đem đến à?”

“Để ở đâu vậy?” Yến Hàng hỏi, “Cháu đi lấy cho.”

“Ở cóp sau á.” Thôi Dật nói.

Yến Hàng đứng dậy đi về phía chỗ để xe.

Sau khi đến bên cạnh xe, hắn châm điếu thuốc, dựa vào cửa xe.

Vừa nãy bị Sơ Nhất đẩy ra, làm hắn có hơi ngại.

Không biết là bởi vì Sơ Nhất đã không còn là một đứa trẻ nữa nên không thể tiếp thu được cái loại phương thức sờ chó con, đùa trẻ nhỏ này của hắn nữa, hay là bởi vì một nguyên nhân khác

Tóm lại cái loại cự tuyệt bất thình lình này làm hắn đó hơi xấu hổ.

Hắn cầm bật lửa, mở ra rồi đóng lại, đóng lại rồi mở ra.

Thằng nhóc con này, nếu là vào một năm trước, Sơ Nhất tuyệt đối không dám có cái động tác kiêu ngạo như này.

Bây giờ là Cẩu ca thật rồi, ngon lắm rồi.

Cực kì ngầu rồi.

Chậc chậc.

Phía sau xe truyền đến tiếng bước chân, mang theo tiếng sột soạt.

Yến Hàng nhanh chóng thò tay vào túi cầm chìa khoá, cầm cái chùy nhỏ trên chìa kháo vào khe hỏ ngón tay.

“Yến Hàng?” Giọng của Sơ Nhất truyền đến.

“Ở đây này,“ Yến Hàng lên tiếng, nhìn thấy Sơ Nhất đi từ sau xe đến hắn mới buông cái chùy nhỏ ra, “Sao em lại chạy đến đây?”

Sơ Nhất không nói gì, cứ đứng bên cạnh hắn như vậy.

“Ở cùng chú Thôi ngại à?” Yến Hàng hỏi.

“ Không có,“ Sơ Nhất nói, “Con người chú, chú ấy tốt lắm.”

“Vậy thì sao thế?” Yến Hàng nhìn về phía bên kia, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của Thôi Dật, không biết đang bận cái gì.

“Giúp anh lấy, bếp.” Sơ Nhất nói.

“Một cái bếp cồn thôi, còn muốn giúp cơ á?” Yến Hàng bật cười, “Em tưởng là cái lò than à?”

Sơ Nhất không nói gì cũng không cười theo hắn, cứ cụp mắt như thế.

“Vậy em giúp anh lấy đi, nặng đấy,“ Yến Hàng mở cóp sau ra, “Cỡ như cái kiểu đẹp trai trói chó không chặt của......”

(*Gốc là手无缚狗之力: trói chó không chặt, Yến Hàng sửa từ câu 手无缚鸡之力/shǒu wú fù jī zhī lì: trói gà không chặt.)

“Nếu như,“ Sơ Nhất quay đầu nhìn cậu, “Chu Xuân Dương......”

Lại là Chu Xuân Dương?

Yến Hàng chống tay lên cóp xe, bất lực thật sự.

Cảm thấy mình có phải nên tìm chút thời gian hẹn Chu Xuân Dương ra đập một trận hay không.

“Chu Xuân Dương làm sao nữa?” Yến Hàng thở dài.

“Nếu cậu, cậu ấy nói thích, thích anh với, anh,“ Sơ Nhất cắn cắn môi, nhíu mày, “Anh trả, trả lời cậu ấy, như nào?”

Yến Hàng ngẩn người.

Đột nhiên hắn hiểu được, trạng thái kì quái của Sơ Nhất, đúng thật mà nói thì chuyện này bắt đầu sau khi cậu nói chuyện của Chu Xuân Dương với hắn nhỉ?

“Không phải anh nói rồi hả?” Yến Hàng lấy bếp cồn ra, đưa cho Sơ Nhất, “Anh không ghé cũng không phản cảm.”

“Không phải cái, cái này...... Là, là,“ Sơ Nhất cầm bếp cồn, nói vô cùng khó khăn, “Là cậu, cậu ấy đứng trước, trước mặt nói, nói với, anh, anh trả lời thế, thế nào?”

Yến Hàng nhìn chằm chằn Sơ Nhất, muốn xác định câu trả lời mà cậu thật sự muốn nghe đằng sau câu hỏi này.

Giữa hắn và Sơ Nhất chưa từng thảo luận qua cái đề tài xấu hổ như vậy, quan trọng hơn cái câu trả lời của vấn đề này là tại sao Sơ Nhất lại hỏi như thế.

Sơ Nhất muốn biết hắn sẽ trả lời lời tỏ tình của một cậu trai như nào.

Lúc hắn sờ mặt Sơ Nhất, cậu vô cùng Cẩu ca mà đẩy tay hắn ra.

“Em không phải homophobia đó chứ?” Yến Hàng nhìn cậu.

“Hả?” Vẻ mặt Sơ Nhất mê mang mà nhìn lại hắn, “Homophobia là, là gì?”

“Chính là cực kì ghét đông tính, cực kì muốn né bọn họ xa ra á.” Yến Hàng nói.

“Không, không có mà.” Sơ Nhất nói.

“À,“ Yến Hàng đóng cóp xe lại, nghĩ nghĩ, “Nếu cậu ấy đến nói thích anh, chắc là anh sẽ nói cảm ơn. “

Sơ Nhất nhìn hắn, một lúc lâu mới hỏi: “Hết rồi?”

“Hết rồi,“ Yến Hàng nói, “Còn có thể nói gì được nữa? Hai cái chữ cảm ơn này, có ngốc cũng hiểu được...... Đi thôi, đi ăn mặt trăng thôi”

__________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.